Hoa Lân tức giận nói: “Ban sáng
ngươi xuất ngôn vô lễ với Thanh nhi muội muội của ta, cũng coi như cho
qua đi. Nhưng lần này ngươi lại dám chạy tới đây nhìn trộm, hơn nữa còn
đổ vạ cho ta, có tin là ngay bây giờ ta có thể khiến ngươi phải bò về
không?”
Quý công tử kia hiển nhiên cũng biết võ công, thấy Hoa Lân toàn thân
phục sức kiểu thư sinh, tưởng rằng dễ bắt nạt, cười hô hố nói: “Hôm nay
nể mặt nương tử của ta, nói cái gì mà người nhà, nếu không ta đã băm
ngươi ra từ lâu rồi, cẩu tạp thối!”
Không hiểu sao khi nghe thấy gã chửi ba từ “cẩu tạp thối”, Hoa Lân cảm
thấy khó chịu khắp người, lại nhớ tới chuyện cả ngày hôm nay Diệp Thanh
bị gã làm cho tức điên, liên lụy đến mình không được vuốt ve ôm ấp nàng
một phen. Hoa Lân không chần chừ nữa, thân hình chớp động, giơ chân đá
tên công tử.
Không ngờ thân pháp của gã vô cùng ngụy dị, lắc mình một cái đã vòng
sang trái Hoa Lân, một luồng kình phong điểm thẳng tới sườn trái Hoa
Lân.
Hoa Lân nào phải kẻ tầm thường? Chân trái bỗng quét ngang, bất giác đã
dung nhập cả Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh vào trong đó, mũi chân vạch lên một màn kiếm khí cường đại, ẩn ước có thể nhìn thấy không khí rung động cấp tốc lướt tới người tên công tử. Tốc độ cực nhanh,
phạm vi rộng đến kinh hoàng.
Quý công tử kia trông thấy kiếm quang, sợ tới mức toàn thân đầm đìa mồ
hôi lạnh, sao có thể né được một cước này của Hoa Lân. Gã liên tiếp lách tránh nhưng vẫn không thoát khỏi phạm vi của kiếm quang, “bùng” một
tiếng đã bị đá trúng eo bên phải, người ở trên không phun ra một ngụm
máu tươi rồi mới ngã bịch xuống đất.
Kỳ thực Hoa Lân đã hạ thủ lưu tình, nhưng thấy gã thổ ra nhiều máu như
vậy, trong lòng cũng hơi hối hận. Đang do dự không biết có nên cứu gã
không thì tên công tử kia đã chống người ngoi lên, gào thét phẫn nộ:
“Ngươi giỏi lắm! Ôi ôi…Ngươi có biết ta là ai không?...Ôi ôi…Ta là Hàn
Thác ở phủ Hàn đại học sỹ tại kinh đô, hiện giữ chức Trung Thư phủ thái
thường khanh, ngươi hãy về mà chuẩn bị quan tài đi! Ôi ôi...”
Hoa Lân ngẩn người, không nén nổi một cái nhếch mép. Trên mặt lộ ra biểu tình lạ lùng, vừa kỳ quái lại vừa khó hiểu, còn có một chút khoái cảm
phục thù.
Quý công tử kia thấy thần sắc cổ quái của hắn, cho rằng đã sợ mình, bèn
lồm cồm bò dậy, chửi ầm ĩ: “Cẩu tạp thối! Mau dập đầu tám mươi cái cho
ta, sau đó cõng ta vào phòng, nếu không…”
Hoa Lân nở một nụ cười ác ý bước tới, lại đạp gã ngã lăn xuống đất.
Không chỉ có vậy, hắn còn đứng lên người gã nhảy tưng tưng vài cái, cứ
như đang hưởng thụ độ đàn hồi trên thân thể Hàn Thác. Cuối cùng, hắn
giẫm qua người Hàn Thác, nghênh ngang bỏ đi…
Hàn Thác bị Hoa Lân dày xéo trên mặt đất, trong đầu như nổ vang từng
đợt, suýt chút nữa đã không co người lại được. Toàn thân không thể động
đậy, gã chỉ biết nghiến răng căm tức, lập thệ không báo thù này, thề
không làm người. Rất lâu sau gã mới vật vã bò dậy, cơ thịt trên mặt méo
mó vì phẫn nộ, lết nhanh về đông sương phòng của mình, thầm nghĩ phải
mau chóng thỉnh nương tử báo cừu cho mình…
Hoa Lân bỏ mặc Hàn Thác, dương dương đắc ý về lại phòng của Diệp Thanh,
gõ cửa dồn dập gọi: “Thanh Thanh…ta đã trả thù cho muội rồi! Ha ha ha…Ta vào kể cho muội nghe nhé!”
Diệp Thanh vẫn đang trong phòng tắm, nghe vậy nói giọng hờn mát: “Hứ!
Muội còn chưa tìm huynh tính sổ thì thôi! Dám nhìn trộm à…này!
Huynh…Huynh không được vào!”
Hoa Lân không chờ nàng đồng ý, sớm đã dùng chân khí hất văng chốt cửa
tiến vào. Hắn cười hi hi cài cửa lại, bước qua phòng khách đi về phía
phòng tắm. Còn chưa tới chỗ Diệp Thanh, từ xa đã ngửi thấy hương thơm
của hoa bách hợp lởn vởn trong không khí. Đẩy cửa, đi vòng qua dãy bình
phong, chỉ thấy Diệp Thanh đang ngâm mình trong một bồn tắm rất lớn,
trên mặt nước còn dập dềnh những cánh hoa bách hợp. Ngọc thủ của nàng
đang nắm chặt một chiếc khăn tơ, chỉ lộ ra đôi mắt, hoảng hốt nhìn Hoa
Lân.
Hoa Lân thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, dáng vẻ khả ái đó khiến
người ta phải yêu thích. Hắn bước tới, thong thả ngồi xuống mép bồn, lấy tay khẽ vớt nghịch những cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước. Dưới làn
nước trong veo, thân thể trắng ngần mê người của Diệp Thanh khiến hắn
suýt nữa đã không kiềm chế nổi.
Diệp Thanh đột nhiên cao giọng kháng nghị: “Này này…không được nghịch nữa!”
Hoa Lân nhìn nàng cười cười, dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, tỏ vẻ dỗ dành.
Diệp Thanh dẩu môi ngó hắn với ánh mắt tức giận, dường như đang thăm dò dụng ý của hắn.
Hoa Lân hưng phấn nói: “Muội có biết cái gã hôm nay xuất ngôn vô lễ với muội là ai không? Hà hà…”
Diệp Thanh giận dỗi nói: “Là ai?”
Hoa Lân: “Ha ha ha…Chính là tiểu tử Hàn Thác !...Còn nhớ lúc nhỏ gã đã
ức hiếp chúng ta không? Hê hê…hôm nay cuối cùng cũng giải tỏa được nỗi
ấm ức rồi.”
Diệp Thanh thấy thần tình vui vẻ của Hoa Lân, vừa nãy đích xác là nàng
có nghe thấy tiếng đả đấu bên ngoài, xem ra công tử quả nhiên đã giúp
mình xả giận. Lại nhớ tới kẻ bị giáo huấn là tên Hàn Thác khốn nạn đó,
trên mặt nàng bất giác lộ ra thần thái hạnh phúc.
Nào hay đây chính là kết quả mà Hoa Lân mong đợi! Thấy dáng vẻ ngây ngất của Diệp Thanh, tay trái Hoa Lân lại bắt đầu vớt những cánh hoa trên
mặt nước. Nhìn thấy thân thể đầy cám dỗ của Diệp Thanh, đôi mắt Hoa Lân
bỗng trở nên như ngây như dại.
Lần này quả nhiên Diệp Thanh không phản đối, chỉ lấy tay vốc nước, chậm
rãi chà xát da thịt trắng bóc của mình. Vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Hoa Lân, nàng cười khúc khích một tiếng, lại
giả vờ như không biết, tiếp tục lau rửa cơ thể. Một lúc lâu sau, nàng
đột nhiên nhấc một chân nhô lên khỏi mặt nước, chậm rãi lau từ trên
xuống dưới một cách nhẹ nhàng. Hoa Lân không nhịn nổi nữa, “ngã” ùm vào
trong bồn nước.
Diệp Thanh hé môi lộ nét cười dịu ngọt…
…
Sau độ xuân phong, Hoa Lân vẫn ôm lấy thân thể ưu mỹ của Diệp Thanh
không chịu rời xa, nghiêng đầu hôn lên gò má hồng, đó là dư hỏa còn lại
sau cơn xúc cảm mãnh liệt. Diệp Thanh gối đầu lên cánh tay hắn, ngờ vực
hỏi: “Lân ca ca…huynh có thể nói thật với muội không?”
Mỗi lần Hoa Lân nghe thấy nàng gọi ba chữ “Lân ca ca” đầy thâm tình là
toàn thân lại run lên, ngạc nhiên hỏi: “Lại có chuyện gì thế?”
Diệp Thanh vẫn ôn nhu dựa vào người hắn, do dự nói: “Ừ…, huynh…giữa huynh và tiểu sư thúc không có vấn đề gì chứ?”
Hoa Lân ngớ người, cười hà hà nói: “Muội lại nghĩ ngợi lung tung gì thế? Sao tự nhiên lại hỏi một câu quái gở như vậy?”
Diệp Thanh từ từ ngẩng đầu, nhìn hắn chăm chú với ánh mắt nghiêm túc
nói: “Thanh Thanh cảm thấy, đêm hôm đó Lân ca ca quá thành thục…”
Hoa Lân lấy làm kỳ quái hỏi: “Đêm nào cơ?”
Diệp Thanh đấm nhẹ vào người hắn nói: “Thì…thì là cái đêm ở Hoàng sơn ý…Hừm!”
Hoa Lân bắt đầu toát mồ hôi, cố tình như không hiểu, mềm giọng nói: “Vậy thì sao nào?”
Diệp Thanh tức tối nói: “Người ta chỉ muốn biết huynh và cô ấy đã từng
gần gũi chưa, để sau này Thanh Thanh còn chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Hoa Lân trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu ta bảo là không thì muội sẽ thế nào?”
Diệp Thanh không đáp, chỉ nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi.
Hoa Lân vuốt ve khuôn mặt nàng, tiếp tục nói: “Muội nhìn mình kìa, vẻ
mặt chẳng tin tưởng chút nào…Được rồi, nếu ta bảo là có thì muội sẽ thế
nào?”
Diệp Thanh buồn bã rúc vào lòng hắn nói: “Nếu có, đương nhiên Thanh Thanh phải gọi cô ấy là thiếu phu nhân rồi!”
Hoa Lân cười nói: “Chỉ sợ vị tất! Ha ha…”
Diệp Thanh: “Hừ! Huynh không nói thì thôi! Huynh đã không thừa nhận thì lần sau muội sẽ làm khó cô ấy vậy.”
Hoa Lân nói gấp: “Này này này!...Cô ấy là sư thúc của muội đấy!...Đừng có làm ẩu được không?”
Diệp Thanh ngước lên, trịnh trọng nói: “Ồ!...Thì ra huynh cũng biết cô
ấy là sư thúc của chúng ta à? Hừ…Muội còn tưởng là huynh quên rồi chứ!”
Mồ hôi tuôn rơi…
Hoa Lân đang không biết phải trả lời ra sao thì “rầm” một tiếng, cửa
phòng đã bị đá bay, hai bóng người xông vù tới phòng ngủ. Hoa Lân và
Diệp Thanh thất kinh, không ngờ có người to gan đến vậy. Nguy hiểm hơn
nữa là lúc này Hoa Lân và Diệp Thanh đều không mặc y phục.
May mà Hoa Lân phản ứng hơn người. Hữu thủ vung lên, một thanh phi kiếm
bắn về phía cửa phòng ngủ. “Keng keng keng…” võ công của người ngoài cửa cũng cao cường hiếm thấy, có thể liên tiếp ngăn cản phi kiếm bay lượn.
Nhưng kẻ đó thấy có người ngự kiếm công địch, trong tâm cũng không ngớt
kinh hãi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT