Cảnh phồn hoa ở Giang Lăng danh
lừng vũ nội. Trong khu chợ sầm uất, Hoa Lân dẫn Diệp Thanh dạo qua hơn
chục sạp hàng, thay đổi trang phục từ đầu tới chân.
Hoa Lân trở thành một văn sĩ vận y phục trắng tinh, tay cầm chiết phiến, cộng với nụ cười ma mãnh luôn thường trực trên môi khiến các mỹ nữ bên
đường đều nhìn chăm chú. Nhưng bọn họ chỉ có thể đứng từ xa mà cảm thán. Bởi lẽ, Diệp Thanh bên cạnh Hoa Lân lại càng thanh lệ thoát tục, váy
dài bằng tơ lụa trơn nhẵn phủ xuống chân ngọc, bước đi như gió nhẹ vờn
liễu. Y phục trắng như tuyết của hai người khiến những người đi đường
xôn xao, vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, nam phong nhã, nữ linh tuệ, thoạt
nhìn lại giống như một bộ trang phục của cặp tình nhân, đúng là một sự
kết hợp tuyệt hảo, chẳng khác nào thiên tiên.
Hoa Lân nắm tay Diệp Thanh hết chạy từ đông sang tây, lại từ nam sang
bắc. Hoa Lân mua rất nhiều hoa tai, vòng ngọc các loại trang sức để Diệp Thanh luân phiên thay đổi. Diệp Thanh chỉ mỉm cười không nói gì, đôi
mắt thanh tú ôn nhu ngắm nhìn hắn, ngoan ngoãn để Hoa Lân làm gì tùy
thích, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Hồi lâu sau, Hoa Lân rốt cuộc cũng thấy mệt, lại tháo bỏ hết nữ trang
trên người Diệp Thanh rồi giúp nàng sửa lại tóc mai hai bên nói: “Kỳ
quái thật, thêm cây trâm ngọc vào lại có vẻ tầm thường!...Thôi, cứ để tự nhiên thì hơn!”
Hoa Lân choáng váng, từng bộ phận trên người đều bị kích động, cuống
cuồng nói: “Không được, không được! Ta đi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi,
chúng ta đi thuê một gian phòng trọ nhé?” Nói xong kéo Diệp Thanh còn
đang thẹn thùng tiến về phía Giang Lăng khách sạn ở thành nam.
…
Chỉ dựa vào bốn chữ vàng “GIANG LĂNG KHÁCH SẠN” trên bảng hiệu đã biết rằng khách sạn này rất nổi danh ở Giang Lăng.
Hoa Lân và Diệp Thanh còn chưa bước lên bậc tam cấp sang trọng, một nhóm thanh y thiếu nữ thân hình uyển chuyển đã từ trên đường lớn thướt tha
đi tới, bọn họ đều che mặt bằng vải sa xanh, tỏ vẻ rất thần bí. Ở giữa
còn khiêng một kiệu hoa, vậy mà vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ bôn
hành. Lại thấy bọn họ người nào cũng vải xanh quấn người, vóc dáng kiều
mị khiến người ta không ngớt suy nghĩ viển vông, trong tay cầm một thanh trường kiếm bản hẹp, hiển nhiên là cao thủ có tiếng tăm giá lâm.
Vài tên tiểu nhị của Giang Lăng khách sạn sớm đã ra nghênh đón, thấy Hoa Lân và Diệp Thanh đang chắn đường các thanh y nữ tử đó lên thềm, vừa
định nổi giận thì phát hiện ra dáng vẻ phong tư trác tuyệt của hai
người, nháy mắt đã đổi thành vẻ mặt tươi cười nói: “Hai vị quan khách,
mời vào…”
Hoa Lân hừ một tiếng, thầm nghĩ phản ứng của tên này còn nhanh hơn các vị “đại nhân” trong quan trường nữa.
Một thanh âm mềm mại truyền lại: “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không bảo họ tránh ra?”
Hoa Lân ngạc nhiên quay đầu lại, muốn xem xem người trong kiệu là ai?
Vừa hay nhìn thấy rèm sa vén lên, bên trong lại là hai người một nam một nữ. Nam như ngọc thụ lâm phong, đang độ thiếu niên, nhưng trong nét anh tuấn có chút mệt mỏi. Nữ thì mỏng manh yếu đuối, vạn phần quyến rũ, y
phục trên mình thiếu thốn tới mức đáng thương, đúng là vưu vật hiếm có
trong thiên hạ. Chỉ có điều trên mặt nàng ta cũng che vải sa xanh, nhìn
không rõ dung nhan.
Hoa Lân sững ra tại trận, thầm nghĩ trên đời này thực sự vẫn còn nữ tử
không biết xấu hổ như vậy sao? Bất quá, tấm mạng che mặt này còn đỡ cho
nàng ta ít nhiều. Hoa Lân lắc đầu đang định dắt Diệp Thanh vào khách sạn thì lại nghe thấy vị quý công tử sau lưng lẩm bẩm nói: “Tiếc lắm
thay!...Không ngờ một nhân nhi thanh lệ thoát tục đến vậy mà trên mặt
cũng lập lờ xuân ý.”
Diệp Thanh đờ người, tâm trạng vốn đang rất vui vẻ bỗng nhiên rơi ùm
xuống hố băng. Chết người nhất là nàng cũng đang có ý hầu hạ Hoa Lân,
giờ lại bị người ta nhìn ra, sao có thể không xấu hổ cho được?
Xưa nay Hoa Lân cũng không phải là kẻ sợ phiền phức, người khác nói mình thế nào hắn cũng cho qua, nhưng liên quan đến sự thanh bạch của Diệp
Thanh thì hắn tuyệt đối không thể làm ngơ. Hắn quay phắt người lại quát: “Tốt nhất là ngươi nên nói năng cẩn thận một chút, nếu không…”
Vị quý công tử kia hiển nhiên hoàn toàn không biết tự kiềm chế, cười
lạnh nói: “Phì, cái thứ tạp nham mắt không tròng, đây là do ngươi động
tới ta đấy nhé? Hắc hắc…Các nương tử nghe lệnh, bắt lấy hắn cho ta!”
Hoa Lân sững sờ, cảm thấy ngữ âm ngữ điệu của hắn hình như đã nghe qua ở đâu đó, vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra. Do đó hắn lại chăm chú quan sát quý công tử đó, quả nhiên thấy mặt hắn hơi quen quen.
“Keng keng keng…”, các thiếu nữ mặc vải mỏng kia đều đã rút lưỡi kiếm
trong tay ra vài tấc, vây quanh Hoa Lân. Nhưng trong kiệu lại vang lên
một thanh âm nũng nịu: “Khoan đã quan nhân! Hi hi hi…Có thể là người nhà đó!”
Tiếng nói của nàng tuy nhỏ nhưng các nữ tử đều thu kiếm vào trong bao,
rất biết nghe lời. Hiển nhiên những thiếu nữ này đều do nàng ta một tay
huấn luyện.
“Hả?” Quý công tử kia bật thốt, thắc mắc hỏi: “Người nhà?”
Chỉ thấy nữ tử trong kiệu dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc vén màn
trướng, nhìn Hàn Tinh kiếm trong tay Diệp Thanh, cười yêu kiều nói: “Quả nhiên là đúng!...Quan nhân, hay là thôi đi!” Dứt lời nhẹ nhàng duỗi
chân ngọc, chân trần bước xuống kiệu hoa, khoác lên mình một tấm áo
trong suốt, dẫn đầu mọi người tiến vào khách sạn. Khi đi ngang qua người Hoa Lân còn dành cho hắn một nụ cười đưa tình.
Diệp Thanh tức tối giậm chân nói: “Ai là người nhà của ngươi? Từ trước tới giờ ta chưa hề gặp ngươi!...Hồ ly tinh chết bầm!”
Nữ tử kia nghe vậy chợt dừng thân, quay đầu lại nhìn, Hoa Lân và Diệp
Thanh lập tức cảm thấy một áp lực khó hình dung cuồn cuộn ào tới, khẳng
định phải là một cao thủ tuyệt thế. Chỉ thấy đôi mắt như hơi nước của
nàng lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng lại cười khúc khích nói: “Tiểu hài
tử không hiểu chuyện, sau này đừng quen thói như vậy nữa!”
Trên thân Diệp Thanh cũng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng tím lạnh
lẽo, dùng khí thế đối đầu với nữ tử kia. Chỉ trong sát na lại khôi phục
vẻ bình thường, nhưng khí thế vừa rồi của nàng đã khiến những thiếu nữ
đứng bên ngầm kinh hãi, không khỏi trố mắt ra nhìn nàng.
Nữ tử thần bí kia lại dường như không cảm thấy gì, vẫn không ngoái lại,
bước thẳng vào khách sạn. Một thanh y nữ tử đã tới quầy làm thủ tục nhập trọ từ trước, dưới sự giục giã của chưởng quỹ, tiểu nhị vội vã dẫn các
nữ tử tới đông sương phòng ở mặt sau.
Diệp Thanh tâm tình rất không tốt, úp tay đập mười mấy phiến vàng lá
xuống mặt quầy, gắt gỏng: “Ta cần hai gian thượng phòng đắt nhất, phải
yên tĩnh, có nước, sát vườn hoa!”
Hoa Lân lần đầu tiên thấy Diệp Thanh phản ứng dữ như vậy, gãi gãi đầu
thầm nhủ: “Đúng là chết người!...Hai gian thượng phòng? Vậy mình phải
làm thế nào đây?”
Chưởng quỹ nhìn thấy một đống vàng lá, mắt sáng cả lên. Lão lập tức ra
lệnh cho tiểu nhị dẫn thần tài vào phòng, mắt cười tít lại thành một
đường chỉ nhỏ.
Hoa Lân và Diệp Thanh theo tiểu nhị ra tới hậu viện, đi qua một hồ nước
trong veo, xuyên qua hai dãy hành lang treo hoa rồi dừng ở tây sương
phòng. Đến nơi, Diệp Thanh nói giọng ra lệnh với tiểu nhị: “Chuẩn bị cho chúng ta hai bồn nước nóng, ta phải tắm!”
Tiểu nhị thấy nàng cáu kỉnh, nào dám hỏi thêm, đành hấp tấp xin cáo lui. Tiểu nhị vừa đi khỏi, Hoa Lân tức khắc đi theo Diệp Thanh tới ngoài cửa sương phòng của nàng, trơ mặt ra nói: “Thanh Thanh…ta…”
Diệp Thanh đẩy mạnh cửa phòng, ngoảnh đầu nhìn Hoa Lân một cái, thở phì
phì bĩu môi nói: “Huynh tự suy nghĩ đi!” Nói xong đóng rầm cửa lại.
Hoa Lân lẩm bẩm nói: “Ta tự suy nghĩ? Ài…Ta có thể nghĩ được gì đây?
Đúng là tai bay vạ gió!” rồi trở về phòng mình. Hồi lâu, tiểu nhị cuối
cùng cũng mang nước nóng vào phòng. Hoa Lân cởi y phục trườn vào bồn
tắm, hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước nóng, chỉ lộ nửa đầu trên
mặt nước, lầm rầm: “Thật chết người!...Bảo ta tự suy nghĩ? Có ý gì chứ?” Lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hãy còn sớm, còn một giờ nữa
mới tối! Hắn cười hê hê nói: “Xem ra có trò vui rồi!”
Hoa Lân vội vàng kỳ cọ một lượt khắp toàn thân, mặc áo khoác rồi ra khỏi sương phòng. Tới phòng của Diệp Thanh, thấy bên trong vọng ra tiếng
nước róc rách, Hoa Lân bỗng động tâm, nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái. Hắn
khẽ khàng đẩy cửa phòng, nhận thấy bên trong đã bị khóa trái. Hắn lại
nhẹ nhàng vòng sang bên vách phòng tắm, chọc một lỗ trên cửa sổ, áp mắt
phải nhìn vào, phát hiện thấy bên trong còn có một bức bình phong cao
to, hơi nước bốc lên khắp căn phòng, nào có cơ hội nhìn trộm?
Trong lúc đang thất vọng, một làn gió mạnh bay ra từ trong phòng tắm của Diệp Thanh, vù một tiếng, thì ra là một đồng tiền vàng. Hoa Lân nghiêng người né tránh, lòng thầm buồn cười, tâm lý nhìn trộm này đích thực là
không chấp nhận được, suýt chút nữa đã bị Thanh Thanh của mình phế đi
một con ma nhãn rồi, nếu bị biết được há chẳng phải sẽ khiến người ta
chết cười sao?
Hoa Lân cũng tự cười thầm hai tiếng, vừa xoay người định đi khỏi thì
một thân ảnh lén la lén lút không biết từ đâu chui ra. Nhìn kỹ thì thấy
đó chính là quý công tử đã đụng độ ở ngoài cửa lúc nãy. Hoa Lân thấy
dáng vẻ rón ra rón rén của hắn, hiển nhiên là có mục đích giống mình,
đang định mắng chửi, nào ngờ tên khốn đó còn bỉ ổi hơn mình, la lớn: “Ai da! Ngươi dám nhìn trộm mỹ nhân tắm à? Bội phục bội phục!”
Hoa Lân không khỏi kinh ngạc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT