Cốc Thanh Phong cũng đã phát
giác ra động tĩnh bên trên, ngẩng đầu nhìn lên, ngưng thần nghe ngóng
một hồi hỏi: “Người ở trên là ai thế?”
Hoa Lân cười nói: “Là bằng hữu!”
Cốc Thanh Phong phấn khởi tinh thần, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cũng động thủ thôi!” Bốn người đều gật đầu tán đồng, lần lượt rút bảo kiếm bắt
đầu đào bới. Lần này có đến năm người cùng hợp lực nên tốc độ đương
nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Lam y nhân phía trên đã đào gần hai giờ được một cái giếng thẳng đứng
sâu tới năm mươi trượng. Nếu không phải mấy chục khe kiếm hiển hiện trên mặt đất đem lại cho lão một niềm tin tuyệt đối, chỉ e lão đã sớm phủi
tay bỏ đi rồi. Lúc này lão đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đào bới từ
dưới lòng đất vọng lên, sau khi áp tai xuống lắng nghe, lão còn cho rằng bảo kiếm dưới đó chỉ đang cố tình làm ra vẻ như vậy, nghỉ ngơi một lúc
rồi lại tiếp tục công việc.
Cuối cùng, hai cái giếng thẳng một trên một dưới đã gần tiếp nối với
nhau, bấy giờ lam y nhân mới thấy hơi bất thường. Tại sao từ phía dưới
lại truyền lên tiếng người nói lầm rầm nhỉ? Lão suy nghĩ rất lâu, rốt
cuộc đã đoán ra được là chuyện gì, trong cơn tức giận lão ngự kiếm bay
luôn ra khỏi giếng sâu. Nhưng lão tuyệt đối không cam tâm, đứng ngơ ngẩn cạnh giếng, trong tâm vụt qua rất nhiều ý niệm “nguy hiểm”, sau cùng
lão đành thở dài, lẩm bẩm nói: “Mất toi cả nửa ngày, hóa ra là đi may áo cưới cho người khác? Ài…Ô? Đúng rồi, việc tốt cũng đã làm xong, chi
bằng chờ họ lên rồi mình sẽ đòi một ít tiền công! Kha kha…Họ nhất định
sẽ cảm kích ta đến trào nước mắt mất. Không sai không sai, cao kiến…cao
kiến!” Lão cứ thế tự mình tán thưởng mình…
Một lúc lâu sau, khoảng cách giữa hai cái giếng chỉ còn lại hơn ba
trượng, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong sớm đã không nhẫn nại
nổi nữa, hú lên một tiếng ngân vang, đánh bay lớp đất phía trên, nắm tay Hoa Lân và Diệp Thanh bay ra ngoài.
Lam y nhân nãy giờ vẫn đứng bên miệng giếng lùi lại nửa bước, chờ họ vừa chui ra là sẽ mở miệng tranh công ngay. Ai ngờ khi nhìn thấy mấy người
Thượng Quan Truy Vân phi ra, sắc mặt lão đột nhiên thay đổi, cười ha ha
nói: “Hai vị đệ đệ chạy xuống đó đào bảo bối từ khi nào vậy? Có đào được gì không? Mau đem ra cho ta xem nào…”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong nhìn thấy lam y nhân cũng ngẩn
người, tâm trạng vốn đang hết sức tồi tệ đột nhiên quay ngoắt, đồng
thanh cười ha ha nói: “Lão Mạnh, sao huynh biết chúng tôi bị chôn dưới
đất vậy? Ài…Đúng là huynh đệ tình thâm mà!”
Thì ra, lam y nhân này chính là Mạnh Lôi – tam sư thúc của chưởng môn
đương nhiệm Toàn Chân giáo. Vốn dĩ lão cùng với Thượng Quan Truy Vân và
Cốc Thanh Phong trước giờ ở trên Phù Vân phong ẩn thế tu luyện. Khi
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong nghe tin biến cố ở Nguyên Lý
trấn liền vội vội vàng vàng đi ngay, đúng lúc đó Mạnh Lôi lại đang tu
luyện tới thời khắc quyết định, chân khí toàn thân nằm trên ranh giới
luyện thực phản hư, dù thế nào cũng không được miễn cưỡng xuất quan, do
đó mới xuất phát chậm hơn Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong hai
ngày.
Lão cũng đi tới Nguyên Lý trấn mà ngang qua nơi này, đột nhiên nghe thấy âm thanh rầm rầm của trận địa chấn, bèn bay vòng lại. Nào ngờ vừa khéo
lại bị thu hút bởi thanh bảo kiếm lăng không của Hoa Lân.
Lúc này Mạnh Lôi đã ngoảnh lại, bắt đầu quan sát cẩn thận hai người Hoa
Lân và Diệp Thanh. Mắt lão chợt sáng lên, nhìn Hà Chiếu trong tay Hoa
Lân hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, lẩm nhẩm nói: “Đáng tiếc à, đáng tiếc…”
Thượng Quan Truy Vân phủi tro bụi bám trên người, cười khổ nói: “Lão
Mạnh, lần này xém chút nữa đã vĩnh viễn không được nhìn thấy huynh rồi.
Ài…”
Cốc Thanh Phong cũng thở dài, dặn dò Hoa Lân: “Tam đệ…Đệ nhất thiết phải nhớ kỹ. Đối với yêu ma quỷ quái ngàn vạn lần không được nói đạo lý gì
cả, càng không được tồn tại chút ý niệm lương thiện nào, nếu không nhất
định đại họa sẽ lâm đầu!...Hai người xem, lúc đó hai người còn muốn cứu
nó phải không? Đây chính là một bài học đấy!”
Hoa Lân và Diệp Thanh chỉ biết an phận lắng nghe, thầm nghĩ chẳng trách
Tôn Yên Nhiên lại một mực không dám hiện thân, thì ra là sợ bị đại ca và nhị ca tiêu diệt à?
Mạnh Lôi chợt kêu la ầm ĩ: “Khoan đã, khoan đã…Cái gì mà tam đệ?...Hắn là ai? Còn ta thì sao?”
Cốc Thanh Phong cười ha ha nói: “Đây là Hoa Lân thiếu hiệp, mai này sẽ
là cao thủ trẻ tuổi của Thiên Sơn! Cô gái bên cạnh là Diệp cô nương, thê tử tương lai của đệ ấy. Thế nào? Nhìn tư chất của chúng đi, có phải là
rất có tiềm năng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh không?”
Diệp Thanh nghe vậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, giậm chân liên hồi nói: “Tiền bối!”
Cốc Thanh Phong giả vờ làm mặt nghiêm nghị nói: “Tiền bối với chả không
tiền bối cái gì, phải gọi ta là nhị ca biết chưa? Ha ha ha…”
Lại thấy Mạnh Lôi cao giọng phản đối: “Các người cũng kết thành huynh muội rồi à? Vậy còn ta thì phải làm thế nào?”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đồng thanh nói: “Huynh lớn tuổi nhất, đương nhiên là đại ca của chúng tôi rồi.”
Mạnh Lôi lập tức mừng rỡ, cả cười nói: “Ta vốn là đại ca của các ngươi mà! Ha ha ha…”
Hoa Lân và Thượng Quan Truy Vân trải qua hai ngày sinh tử bên nhau, quan hệ đã hòa hợp hơn rất nhiều, lời nói cử chỉ cũng ngày càng phóng khoáng hơn. Giờ lại có thêm một đại ca gì đó, hắn sao có thể có ý kiến nào
khác? Phải biết rằng ở Toàn Chân giáo, Mạnh Lôi có vai vế tương đương tổ sư gia, thậm chí cả trên giang hồ cũng là nhân vật hạng nhất. Lão cùng
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong được gọi chung là Võ Lâm Tam
Thánh, đại biểu cho Thục Sơn, Thiên Sơn, Toàn Chân giáo tam đại thánh
môn, người bình thường không thể tìm ra cách nào để được gần gũi với họ. Hoa Lân nhận thấy tuy họ đều đã lớn tuổi nhưng diện mạo và tâm hồn đều
còn rất trẻ trung, hiển nhiên tu vi đã đạt tới cảnh giới phi thường. Chỉ có Mạnh Lôi tuy có vẻ tầm thường chất phác, nhưng lời nói hành động lại khá dễ mến, hết sức thân thiện và dễ gần. Như vậy, theo thứ tự huynh
đệ, Hoa Lân bị hạ xuống một bậc, trở thành tứ đệ.
Thượng Quan Truy Vân bỗng đề nghị: “Sự kiện Huyết Ma ở Nguyên Lý trấn đã được chứng thực, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách ngăn chặn sự khuếch
trương của Huyết Ma mới được. Nghe nói một khi ma công luyện thành, hắn
không chỉ có tấm thân bất tử mà còn có thể dễ dàng khống chế ý thức của
phàm nhân. Thử hỏi người trong thiên hạ ai chẳng có thất tình lục dục,
nếu để hắn lợi dụng tạo thành thế lực thì sẽ trở thành kẻ địch, thiên hạ khó tránh khỏi một trận hạo kiếp vô cùng to lớn.”
Mạnh Lôi gật đầu lia lịa nói: “Cao kiến…cao kiến! Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Cốc Thanh Phong nói: “Muốn diệt trừ Huyết Ma thì phải biết mặt mũi của
hắn, tứ đệ đã gặp qua, có thể vẽ được tướng mạo của hắn không? Được vậy
thì chúng ta sẽ có thể nhân lúc thực lực của hắn chưa đủ, hợp lực của
tam đại môn phái cùng truy bắt hắn. Mọi người thấy sao?”
Hoa Lân gật đầu định nói thì Mạnh Lôi đã lại chen ngang: “Cao kiến…cao kiến!”
Hoa Lân gãi gãi tóc sau gáy, thầm nhủ vị đại ca này thú vị đây, bèn tiếp lời: “Được!...Chờ lát nữa tới thị trấn phía trước, đệ sẽ lập tức vẽ
lại!”
Thượng Quan Truy Vân trầm tư giây lát, nói: “Phát lệnh truy nã trên
giang hồ đúng là một biện pháp hay, nhưng thiên hạ rộng lớn, chỉ dựa vào năng lực của tam đại môn phái chúng ta, e là rất khó phát hiện ra tung
tích của Huyết Ma…Ta thấy phải nghĩ một kế vẹn toàn, nếu không khó mà có hiệu quả!”
Hoa Lân đột nhiên chêm lời: “Vậy chúng ta kết hợp với lực lượng của quan phủ đi! Để bách tính khắp thiên hạ cùng giúp chúng ta lùng bắt hắn!”
Mạnh Lôi lại gật đầu nói: “Cao kiến…cao kiến!”
Nhưng Cốc Thanh Phong lại lắc đầu nói: “Liên kết với tất cả các danh môn chính phái Trung Nguyên còn có thể làm được, chứ quan phủ à? Hô hô…Bọn
họ chỉ cần nghe thấy phải lần theo dấu vết Huyết Ma, chỉ sợ đã sớm trốn
tới chân trời góc bể rồi, nào có chịu giúp đỡ?”
Hoa Lân nở một nụ cười thần bí nói: “Đệ tự có cách bắt họ phải ngoan ngoãn nghe lệnh, yên tâm đi mà!”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này lại có chủ ý quỷ quái gì sao?
Mạnh Lôi nghiêng đầu hiếu kỳ ngắm nghía Hoa Lân, lộ vẻ hơi ngốc nghếch.
Hoa Lân thấy lão nhìn mình, cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ với Mạnh Lôi. Hắn phát hiện thấy câu nói cửa miệng mà Mạnh Lôi thích nhất là “cao
kiến…cao kiến” Không hiểu lão làm thế nào luyện thành một thân tu vi như vậy nhỉ? Thực là kỳ quái…
…
Chú thích: *Ham huynh tầm bảo: anh ngốc tìm bảo vật
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT