Lam y nhân ngự kiếm bay thẳng
lên cao, truy đuổi gắt gao theo thanh bảo kiếm vừa phá đất chui ra, chỉ
thấy bảo kiếm đó tán phát một ngọn lửa hừng hực, vèo một cái đã phi vọt
lên trời cao khiến lam y nhân phải thất kinh. Nhiệt độ trên thân kiếm
phỏng chừng có thể làm tan cả sắt thường, bám theo phía sau có thể cảm
nhận được từng làn hơi nóng phả vào mặt.
Lam y nhân này tuy trông có vẻ hơi dềnh dàng nhưng công lực lại thâm hậu phi thường, năng lực ngự kiếm trác việt của lão đã chứng minh điều này. Bấy giờ chân đạp phi kiếm, thân thể vững vàng phía trên, tốc độ tịnh
không kém hơn Hà Chiếu đang lăng không là bao.
Đang hăng say đuổi theo, tốc độ của bảo kiếm bất ngờ chậm lại, dần dần,
lực lượng xung thiên mạnh mẽ đó cũng giảm sút, hơi dừng lại giữa không
trung, đột nhiên mất trọng tâm, quay loạn xạ rồi rơi xuống.
Lam y nhân mừng húm, đang suy nghĩ làm cách nào để thu phục thanh bảo
kiếm này thì bất thình lình, bảo kiếm vốn màu đỏ sẫm biến thành một lưỡi dao sắc bén lấp loáng hàn quang, mất hẳn nhiệt độ kinh người khi nãy.
Hút nó lộn một vòng tới cạnh mình, lam y nhân quả quyết vươn hữu thủ
chộp tới chuôi kiếm.
Lão không lỗ mãng cầm vào kiếm mà ngưng tụ nội lực hùng hậu trong tay để bảo vệ bản thân, đối với loại bảo vật như thế này lão cứ nên hết sức
cẩn thận thì hơn. Trong khoảnh khắc hữu thủ tiếp xúc với kiếm, trên
khuôn mặt lam y nhân không giấu nổi một nụ cười đắc ý. Ai ngờ, toàn thân bỗng chốc run rẩy, một dòng điện cực mạnh từ chuôi kiếm truyền sang,
cường độ chẳng khác nào bị sét đánh. Lam y nhân bật kêu “úi da…”, nửa
người tê cứng, phản xạ theo điều kiện quăng rơi trường kiếm, loạng
choạng ngã xuống từ trên phi kiếm của mình.
May là chỉ thoáng chốc lão đã hồi phục lại như thường, vừa thấy không
ổn, lão liền khống chế phi kiếm đáp xuống dưới chân. Chỉ thấy thanh
trường kiếm đùa giỡn với lão đang rơi nhanh xuống đất, lão vừa ngầm phát thệ nhất định phải đoạt được nó, nào ngờ bảo kiếm chợt tăng tốc bắn
thẳng xuống mặt đất, tốc độ đó còn nhanh hơn thiểm điện vài phần, chỉ
cảm thấy hàn quang chớp lóe một cái, thanh kiếm đã biến mất không còn
thấy bóng dáng đâu nữa.
Lam y nhân không cam tâm cũng hạ thân xuống mặt đất, tìm kiếm theo quỹ
tích thẳng đứng của phi kiếm, quả nhiên trên một khoảnh đất bị sụp lún
đã phát hiện ra mười mấy khe kiếm. Lão cả mừng, vốn dĩ không nghĩ tới
chuyện dưới đất có người lợi dụng phi kiếm đả thông lỗ khí để bảo toàn
tính mạng. Tình huống này đừng nói là chưa gặp qua, ngay cả nghe cũng
chưa từng nghe đến. Đương nhiên là càng chưa từng nghĩ tới.
Lam y nhân nhìn quanh một vòng, trong tâm thầm nghĩ: “Huyền Thiên kiếm
trong truyền thuyết cũng nằm trong một hang động bị sụt lở, người ta
phải dốc sức đào bới mới phát hiện thấy, xem ra muốn đoạt lấy bảo vật
tất phải nỗ lực gấp bội mới được. Thanh bảo kiếm này lại có thể phát ra
thiểm điện rất mạnh, uy lực đó nếu biết cách lợi dụng tốt, một khi có
được nó, không chừng thực sự có thể tung hoành thiên hạ.”
Tưởng tượng đến đó, lão bèn rút bảo kiếm của mình ra, cộng với nội lực
hùng hậu bắt đầu đào xới. Chỉ thấy đất bắn tung tóe từng đợt, tốc độ đó
thực khó có thể dùng bút mực hình dung được...
Lại nói Hoa Lân ở sâu dưới lòng đất, ảo tưởng bản thân cuối cùng đã có
thể thi triển ngự kiếm kỳ thuật, niềm vui sướng trong lòng tự nhiên cũng khó mà dùng bút mực để hình dung. Trong lúc đang xuất thần, hắn đột
nhiên cảm thấy Hà Chiếu đã mất đi sự khống chế, sau đó toàn thân hắn tê
rần bởi một dòng điện kỳ dị truyền tới. Hắn mơ hồ cảm nhận thấy hình như Hà Chiếu đã chịu sự khống chế của người khác. Tuy chỉ trong nháy mắt
nhưng dựa vào năng lực cảm ứng giữa hắn và Hà Chiếu, Hoa Lân ngay tức
khắc đã biết là không ổn. “Khống kiếm tâm pháp” buộc phải nảy sinh cảm
ứng với bảo kiếm mới có thể thực hiện, luyện chế “linh kiếm” chính là để đạt được mục đích này. Trong đó, sau khi linh kiếm có được linh tính,
thậm chí có thể phân biệt chủ nhân của nó. Một số bảo kiếm khi chủ nhân
gặp nguy hiểm còn tự phát ra âm thanh, đó là phương pháp biểu hiện khác
của một loại linh tính.
Vừa cảm thấy có chuyện xảy ra, Hoa Lân ngay lập tức điều khiển bảo kiếm
bay về. Không lâu sau, trên đầu vọng lại tiếng đào bới chướng tai. Nhờ
đó, vài chục cái “cửa mái” nhỏ cũng bắt đầu lờ mờ xuất hiện, không khí
bị đứt đoạn lúc rõ lúc không .
May là ngoại trừ Hoa Lân, ba người Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh
Phong, Diệp Thanh đều đang đả tỏa, nhu cầu về không khí khi điều tức
tương đối ít nên trông họ không hề hoảng hốt lo ngại gì.
Biết là có người đang đào xuống, Hoa Lân vẫn thấy cao hứng vô cùng. Lúc
này cũng không tiện dùng phi kiếm để đả thông những cửa mái đó nữa, vạn
nhất một kiếm lại giết chết người ở trên kia, như vậy sẽ gây nên nghiệp
chướng mất.
Hoa Lân đúng là người khác thường hiếm thấy trong thiên hạ. Nếu là
Thượng Quan Truy Vân hoặc giả là người khác nghe thấy tiếng người đào
bới, nhất định sẽ lớn tiếng tra hỏi. Nhưng Hoa Lân lại là ngoại lệ, vì
hắn suy xét vấn đề một cách chu đáo tường tận vượt xa người thường. Nếu
cao thủ phía trên bỗng nhiên ngừng tay bỏ đi, có lẽ Hoa Lân sẽ lên
tiếng, nhưng hiện giờ thanh âm vẫn vang lên rất to, kẻ trên kia ra sức
đào điên cuồng như một kẻ đãi vàng.
Do đó Hoa Lân ung dung ngồi xuống, không để ý đến tình hình phía trên
nữa, chỉ lo vận thần công, một lần nữa thăm dò những điều bí ảo của Tịch Cốc kỳ. Hắn phát hiện thấy giờ đây chân khí trong cơ thể mình phảng
phất như hình thành một lộ tuyến quanh co, từ đan điền đi lên, chân khí
trước sau qua Thiếu Âm chảy tới Thiếu Dương, cung cấp nguồn năng lượng
dồi dào cho bản thân. Hơn nữa nơi đan điền dần hình thành một vòng chân
khí đỏ sẫm, Hoa Lân trong lòng kích động, phải rồi, giai đoạn tiếp theo
chính là cảnh giới được giới tu chân gọi là Đan Thành kỳ. Theo những gì
ký tải trong “ký ức tinh phiến’ của Nhược Uyên, một khi luyện tới Đan
Thanh kỳ, giống như tự dưng có thêm một viên linh đan trong cơ thể,
không những có tác dụng làm giảm tốc độ lão hóa, hơn nữa còn có thể đạt
được hiệu quả kỳ diệu là bảo trì nhan sắc, nghe nói ít nhất cũng có thể
sống thêm một trăm tuổi.
Đương nhiên muốn đạt tới Đan Thành kỳ là một cửa ải khó. Đem những chân
khí ẩn hiện trong cơ thể tạo thành thực thể, nói dễ vậy sao? Chẳng phải
rất nhiều người cho đến cuối đời vẫn để lại nỗi uất hận mà chết đó sao?
…
Một giờ sau, Hoa Lân lại mở bừng hai mắt, nghe thấy tiếng đào bới phía
trên không những không dừng lại mà còn ngày một to hơn, hắn không khỏi
bội phục sự dẻo dai và công lực của người trên kia.
Quay lại nhìn những người khác, chưa ai tỉnh dậy cả. Thượng Quan Truy
Vân vì cứu tính mạng hắn nên mới hao phí rất nhiều công lực. Còn Cốc
Thanh Phong thân vốn bị thương, chưa chết kể như đã là một kỳ tích rồi.
Chỉ có Diệp Thanh là không hề thụ thương, nhưng trông dáng vẻ của nàng
thì không phải đả tọa để điều tức, mà hình như là đang luyện công. Hoa
Lân cảm thấy rất buồn tẻ, lười nhác vươn vai, tự nói một mình: “Còn mệt
hơn ngồi trong tù nữa! Cái gã trên kia phải đào đến bao giờ mới có thể
xuống tới nơi đây?”
Tiếng nói vừa dứt, lại nghe thấy Thượng Quan Truy Vân đột nhiên mở miệng hỏi: “Người trên kia là ai? Là cứu binh mà đệ mời tới à?”
Hoa Lân mừng rỡ quay đầu lại, hai tay Thượng Quan Truy Vân đã rời khỏi
đan điền, thu công hoàn tất. Hắn hưng phấn nói: “Cuối cùng đã có người
tỉnh lại rồi, ha ha…”
Thượng Quan Truy Vân cười cười, ngẩng đầu nhìn lên trên nóc, tiếng đào
bới có thể truyền tới đây, từ đó thấy được công lực của người phía trên
cao cường đến mức nào! Ông lại quay đầu nhìn Hoa Lân hỏi: “Trên đó là
bằng hữu đệ mời tới à?”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Có lẽ là vậy chăng?”
Thượng Quan Truy Vân thấy hắn trả lời rất mập mờ nhưng cũng không hỏi
nhiều nữa. Ông thầm nghĩ tiểu tử này đúng là khá mưu mô, điểm nào cũng
thấy không tầm thường. Tại sao Thiên Sơn lại đuổi hắn ra khỏi sư môn
chứ? Ài…Nghĩ tới chuyện này ông không khỏi lắc đầu.
Hoa Lân hiếu kỳ nhìn ông, tự nhiên cười nói: “Đại ca! Huynh nói xem
những người tu chân chúng ta nếu yêu một ai đó, hơn thế nữa còn có quan
hệ xác thịt, vậy có ảnh hưởng đến tu vi không?
Thượng Quan Truy Vân không ngờ da mặt của hắn lại dày như vậy, ngay cả
chuyện này mà cũng đem ra hỏi không biết xấu hổ? Ông liền đảo mắt nhìn
Diệp Thanh bên cạnh Hoa Lân, gật đầu nói: “Ít nhiều có ảnh hưởng, nhưng
cũng không quá nghiêm trọng. Sao vậy?”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Không có gì! Chỉ có điều, có quan hệ xác thịt
rồi thì buộc phải chịu trách nhiệm với người đó tới cùng, huynh bảo có
đúng không?”
Thượng Quan Truy Vân lại gật đầu nói: “Nói rất đúng…Người ta có thể xem nhẹ sinh tử, nhưng không thể rẻ rúng tình cảm.”
Hoa Lân cố tình giả vờ trầm tư, trịnh trọng nói: “Vậy huynh có đồng ý cho đệ lấy người ta không?”
Thượng Quan Truy Vân nói: “Đương nhiên phải lấy!...Ơ kìa tam đệ, đệ nói
những điều này làm gì? Chuyện này tất nhiên phải do đệ làm chủ rồi.”
Hoa Lân dày mặt nói: “Huynh là đại ca của đệ mà!...Từ trước tới giờ đệ
chưa từng có đại ca để được quan tâm, hiện tại đã có rồi, đương nhiên
phải trưng cầu ý kiến của huynh chứ.”
Thượng Quan Truy Vân trầm mặc nghĩ: “Thiên Sơn luôn thích thu nhận những cô nhi nghèo khổ, chẳng lẽ tam đệ không còn người thân? Ầy…Nếu vậy thì
đúng là phải làm chủ hôn nhân đại sự cho đệ ấy mới được.” Ông bèn cao
giọng đáp ứng: “Yên tâm đi! Đại ca sẽ làm chủ cho đệ!”
Hoa Lân mừng rỡ nói: “Vậy tốt quá rồi, một lời đã định!”
Thượng Quan Truy Vân sao biết rằng hắn đang gài bẫy mình, đáp lớn: “Một lời đã định!”
Hoa Lân không phải người bình thường, móc ngay từ trong ngực áo ra một
tấm ngọc bội không lấy gì làm đặc biệt, nói: “Đây là lễ vật làm chứng
tặng đại ca, xin hãy nhận lấy. Đương nhiên, tốt nhất là cũng cho tiểu
đệ…cái này…cái đó…”
Thượng Quan Truy Vân sớm đã không quan tâm đến thế tục, đối với lễ tiết
của Trung Nguyên cũng không rõ lắm. Nhưng ông vẫn minh bạch ý của Hoa
Lân, bèn nhận lễ vật của hắn, rồi cũng rút từ trong ngực áo ra một tấm
ngọc bội tinh xảo giao cho hắn, nói: “Đệ muốn định vào ngày nào? Ta nhất định sẽ làm chu toàn cho đệ!”
Hoa Lân trơ mặt ra nói: “À à…Giờ vẫn chưa có bát tự*. Tới lúc đó sẽ mời huynh tham dự.”
“Đương nhiên, đương nhiên…”
Hoa Lân chìa tay nhận tín vật của Thượng Quan Truy Vân, cất giấu cẩn
thận, thầm nghĩ sau này vẫn phải từ từ, nhớ kỹ không được gấp quá.
Đúng lúc đó, hắn bỗng phát hiện thấy bên cạnh có một đôi mắt rực lửa
đang chòng chọc nhìn mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra Diệp Thanh sớm đã tỉnh lại, ánh mắt vô cùng kỳ dị. Hắn liền cười ha ha nói: “A? Thanh
Thanh cũng tỉnh lại rồi à?”
Cốc Thanh Phong nãy giờ vẫn nhắm mắt điều tức đột nhiên cười ha ha nói: “Cần tỉnh thì tự nhiên sẽ tỉnh thôi, ha ha ha ha…”
Hoa Lân lau mồ hôi trên đầu nói: “Xem ra đệ còn phải luyện tập nhiều hơn mới được…”
…
Chú thích: *Bát tự (giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và
Địa chi), là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người mê tín cho rằng
giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi
chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà
gái phải trao đổi “bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay
“bát tự”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT