Bạch y thư sinh đó đi tới trước mặt Hoa Lân, săm soi từ đầu đến chân hắn một lượt rồi nói: “Lợi hại lợi hại! Không thẹn là…”
Bạch y thư sinh còn chưa nói dứt lời, mắt Hoa Lân đã đột ngột hoa lên!
Phải biết rằng từ khi luyện tập Túy Kiếm của Kiều Truy Phong, Hoa Lân có khả năng phán đoán người và vật chuẩn xác phi thường. Hà Chiếu kiếm
trong hữu thủ tức tốc chắn trước ngực…
Quả nhiên, nguyên văn câu nói của bạch y nhân là: “Lợi hại lợi hại!
Không thẹn là nhân tài siêu cấp!!!” Hữu thủ của bạch y thư sinh đột
nhiên chụp tới như lôi đình, móng tay bỗng vươn dài ra thêm nửa thước,
cắm mạnh tới yết hầu Hoa Lân. Xoẹt xoẹt xoẹt…Nhưng động tác của Hoa Lân
hiển nhiên còn nhanh hơn một chút, năm cái móng tay đã bị Hà Chiếu kiếm
nhất loạt chém đứt tận gốc, nếu không phải bạch y nhân nhanh rút tay về
thì e là ma trảo của y cũng đã rụng rồi.
Trường kiếm trong tay Hoa Lân rung lên, một màn kiếm khí đỏ sẫm bay ào
về phía bạch y nhân. Chỉ thấy màn kiếm quang của Hoa Lân vươn dài ra vô
hạn trong bóng đêm, xa xa vạch nên một đạo quỹ tích mỹ lệ…Nhưng bạch y
nhân bất ngờ biến mất, thân pháp đó thực sự nhanh tới mức chỉ nghe cũng
thấy kinh sợ.
Hoa Lân không hề nghĩ ngợi, lập tức quay người lại chém ra mười ba kiếm
mãnh liệt về phía Diệp Thanh ở cạnh hắn. Diệp Thanh đương nhiên sững sờ, nhưng nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Kiếm quang cắt sát qua da thịt Diệp Thanh, một mảnh vải trắng rơi xuống
từ trên không, đây chính là tà áo lưu lại của bạch y nhân. Phòng ốc hai
bên đường bị kiếm khí của Hoa Lân tập kích, hàng loạt những tiếng ken
két nho nhỏ vang lên, không lâu sau, vài căn nhà rầm rầm đổ xuống…
Kỳ thực Hoa Lân vốn không nhìn thấy thân ảnh của bạch y thư sinh, hắn
hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác của bản thân đối với không khí mà vung
kiếm chém bừa một loạt! Cách thức tấn công như được dự đoán trước này
của hắn đã khiến bạch y thư sinh sợ tới kinh hồn táng đởm, cho rằng tu
vi của Hoa Lân không hề kém y, để tốc chiến tốc thắng, bạch y nhân không chút do dự rút ra bảo kiếm của mình…
Hoa Lân và Diệp Thanh đột nhiên thấy hồng quang lóe lên, huyết dịch toàn thân phảng phất như muốn phun ra ngoài, khí huyết không ngớt nhộn nhạo. Hoa Lân hét lớn: “Thanh Thanh mau tránh đi!” Đồng thời Hà Chiếu kiếm
tức tốc chém tới nơi phát ra hồng quang.
Diệp Thanh biết rằng mình không thể giúp được gì liền vội vàng tung
người về sau mười mấy trượng, “choang!” một tiếng đã rút ra Hàn Tinh
kiếm, chuẩn bị cứu mạng công tử vào thời điểm then chốt!
Hoa Lân cảm thấy tiên huyết trong cơ thể không ngừng trào lên, tuy không nhìn thấy kiếm ảnh của bạch y nhân nhưng hắn vẫn minh bạch một điều: e
là hắn đã thực sự gặp phải Huyết Ma rồi. Hoa Lân bức ra toàn bộ tiềm
lực, đây là lần thứ hai hắn rơi vào tình cảnh sinh tử quan đầu. Vừa cảm
nhận thấy năng lượng dao động, trường kiếm trong tay đã vọt ra. Tâm pháp này chính là “dĩ khí ngự kiếm” của Thượng Quan Linh, nghĩ tới đâu là
chém tới đó, kiếm pháp tự nhiên là nhanh hơn người bình thường vô số
lần.
Kỳ thực bạch y thư sinh muốn giết Hoa Lân bất cứ lúc nào cũng được,
nhưng trường kiếm của Hoa Lân luôn đuổi sát theo thân ảnh y. Muốn giết
Hoa Lân ư? Vậy cũng phải chịu một kiếm mới được!
Bạch y thư sinh chuyển động quanh Hoa Lân tấn công không ngừng nghỉ,
thân ảnh trắng nhờ như một dải sương mờ ảo. Diệp Thanh chỉ có thể nhìn
thấy chính giữa đường, một quầng trắng bay lộn quanh người Hoa Lân, ở
giữa xen lẫn kiếm quang mãnh liệt, phòng ốc xung quanh bị gọt từng tấc
từng tấc lún xuống, hai bên đường tựa hồ bị Hoa Lân san thành bình địa.
Cuối cùng bạch y thư sinh không còn kiên nhẫn nổi nữa, bỗng gào to: “Huyết…Quang…Trảm!”
Kiếm khí tản mác sạch, Hoa Lân chợt đứng im, ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy bạch y thư sinh lơ lửng trên trời cao, bầu trời lập tức xuất
hiện mây đen, Huyết kiếm trong tay y biến thành một màu đỏ sẫm, ánh sáng bốn bề cấp tốc hội tụ lại trên thân kiếm, hình thành một lưỡi đao máu
khổng lồ.
Hoa Lân không biết ngự kiếm thuật nên chỉ có thể nâng Hà Chiếu kiếm,
ngưng tụ công lực toàn thân chuẩn bị tung một kích cuối cùng. Mây đen
trên trời nhanh chóng tụ lại, lôi điện lập lòe lúc ẩn lúc hiện. Hoa Lân
còn cho rằng đó là khí thế do Huyết kiếm của đối phương tạo thành, liền
nghiến răng bổ ra một đạo kiếm khí lăng lệ nhất bắn thẳng lên trời…
Lúc này, Diệp Thanh cũng giương cao Hàn Tinh kiếm chém ra một màn kiếm
quang lạnh như băng hướng về phía bạch y Huyết Ma trên cao…
Một màn hồng quang cường đại cùng một màn hàn quang trắng toát như đồng
thời vọt lên từ dưới mặt đất, thần tốc chặt vào Huyết kiếm trên không,
thế nhưng, hợp lực kiếm khí của cả Hoa Lân và Diệp Thanh chém vào thân
bạch y Huyết Ma lại không mảy may hiệu quả, bởi lẽ Huyết kiếm đã phóng
to lên vô số lần, kiếm khí của hai người đều bị hút vào trong huyết
quang.
Trời đất chợt mù mịt, bạch y Huyết Ma rống to: “Trảm!”
Hồng quang chói lóa, Hoa Lân có thể tránh khỏi hai lưỡi đao máu từ trên
trời ập xuống, nhưng bầu trời đột nhiên lại nhuộm màu đỏ sẫm, kiếm quang đỏ như máu ùn ùn kéo đến như cơn mưa bất chợt thình lình đổ xuống, ngay đến chỗ để tránh căn bản cũng không còn nữa!
Hoa Lân và Diệp Thanh đều bị huyết quang trùm lên, đâu đâu cũng thấy
hồng quang, liền ngưng tụ nội lực toàn thân, thử dùng tu vi của bản thân để liều mạng kháng cự…
“Ầm…!” Vô số huyết quang bắn xuống mặt đất, cát bụi bay đầy trời, đại
địa rung động, nhưng chỉ truyền lại một tiếng vang lớn. Mặt đất phảng
phất như bị máu tươi bao phủ, uy lực cực lớn, dựa vào năng lực của Hoa
Lân và Diệp Thanh thì không thể nào chống đỡ được…
Bạch y Huyết Ma trên không trung đắc ý cười dài bởi lẽ tuyệt đối không
ai có thể thoát khỏi sự công kích của Huyết kiếm!...Quả nhiên khi hồng
quang tản đi hết, mặt đất đã bị chém tứ tung thành một lưới nhện, nào có thấy tung tích của Hoa Lân và Diệp Thanh, chắc hẳn hai người họ đã bị
băm nát thây.
Bạch y Huyết Ma ha ha cười rộ nói: “Huyết kiếm đã xuất, ai dám tranh phong?”
“Ồ…Thật sao?” Một tiếng cười lạnh vọng lại.
Bạch y Huyết Ma bất thình lình quay đầu lại!
Chỉ thấy sau lưng y là một hắc y nhân đứng lặng giữa không, hai tay mỗi
tay xách một người, không ngờ đó chính là Hoa Lân và Diệp Thanh lúc nãy
mới ở dưới đất. Lúc này bọn họ được xách lên một cách nhẹ nhàng như hai
chú gà con!
Hoa Lân bị người ta túm cổ áo, miệng há to trông rất khả ái. Hắn đột
nhiên cảm thấy thật mất mặt, liền vẫy vẫy tay với Huyết Ma: “Ê! Ta ở đây này…”
Khóe mắt bạch y Huyết Ma rực lên điên cuồng! Hắc y nhân đó dưới chân
không hề đạp phi kiếm, song thủ lại xách theo hai người, công phu treo
mình bồng bềnh giữa không này quả là kinh thế hãi tục!
Phải biết rằng ngự kiếm thuật của bạch y Huyết Ma đã là quán tuyệt thiên hạ, nhưng hắn cũng vẫn phải nhờ vào bảo kiếm trong tay mới có thể lơ
lửng giữa trời! Cảnh giới của hắc y nhân này rõ ràng cao minh hơn y bội
phần. Bạch y Huyết Ma bỗng cười cuồng dại: “Ngươi đã không muốn sống nữa thì lão tử sẽ thành toàn cho ngươi!” Huyết kiếm vung ra, cắt thẳng về
phía hắc y nhân…
Hoa Lân đột nhiên kêu lên: “Mau đuổi theo! Hắn sắp chạy rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT