Tên kị binh trên trời đột nhiên nhảy tới bên người Hoa Lân, lại còn lấy nửa thanh trường đao gác lên cổ mình như đang cười nhạo: “Ngươi tới giết ta đi! Ngươi tới giết ta đi…”

Đám kị binh xung quanh phát hiện ra Hoa Lân không làm tổn thương được mình nên đều quây đến, bầy u linh đen nghịt ngửa mặt lên trời cười dài.

Hoa Lân chỉ cúi thấp đầu…

Đột nhiên hữu thủ vung mạnh, Hà Chiếu kiếm lóe hồng quang, một đạo kiếm khí bắn chuẩn xác vào tay phải của tên kị binh lúc nãy, u linh kị sỹ sững người, lúc cúi xuống nhìn thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Tay phải của gã đã bị một đốm lửa xuyên thủng, hơn nữa còn nhanh chóng thiêu đứt hữu thủ, cháy lên tận vai, nửa thanh trường đao trong tay rơi “keng” xuống đất.

Diệp Thanh chớp động thân hình, nhặt lấy nửa thanh trường đao dưới đất, nhấc tay chém xuống, chặt đứt tận gốc cánh tay phải bị thiêu đốt của tên kị binh, cứu được cái mạng nhỏ của gã. Chỉ thấy cánh tay gãy chớp mắt đã cháy sạch không còn chút tung tích…

Diệp Thanh đi tới trước mặt Hoa Lân, cười ngọt ngào nói: “Lân ca ca!...Huynh xem muội nhặt được bảo bối gì này?” Phải biết rằng thanh trường kiếm đó hiển nhiên đã được làm phép, nếu không lũ kị binh cũng chẳng dám cầm trong tay mà đi chém người. Chính vì vậy, thanh đao này cũng có thể thương hại những quỷ hồn khác!

Hà Chiếu kiếm trong tay Hoa Lân biến thành tuyền một màu đỏ sẫm, chỉ vào mặt từng tên kị binh xung quanh nói: “Cút ra xa cho ta, nếu không ta sẽ diệt hết lũ các ngươi!”

Vòng vây u linh kị binh kinh hoảng không ngớt, nháy mắt đã bỏ chạy thục mạng, lúc sau đã biến mất không còn bóng dáng. Chỉ có u linh kị binh cụt tay là vẫn đứng ngây ngốc ra đó nhìn Diệp Thanh, trong mắt lộ ra thần sắc cảm kích.

Diệp Thanh hờ hững nói: “Ngươi cũng không cần cảm tạ ta! Nếu công tử của ta muốn giết ngươi, chỉ cần kiếm khí cắt lên người ngươi thì e rằng chẳng ai cứu được ngươi cả!”

Hoa Lân mỉm cười nói: “Vẫn là Thanh Thanh thông minh!”

Hai người họ từ nhỏ đã phối hợp ngầm rất ăn ý, Diệp Thanh sớm đã quen với nhất cử nhất động của Hoa Lân. Chỉ nghĩ thoáng qua đã biết rằng Hoa Lân tịnh không có ý đại khai sát giới.

U linh kị binh cụt tay gập người hướng về bọn họ rồi thoáng chốc đã biến mất nơi cuối con đường. Hoa Lân cười ha ha nói: “U linh của quỷ giới bất quá cũng chỉ vậy thôi!”

“Hừ!...Các ngươi cười sớm quá đấy!” Một giọng nói âm u lạnh lẽo truyền lại, một nữ tử vận bạch y đi tới từ bức tường đối diện, tay còn cầm một thanh trường kiếm xạ hàn quang.



Hoa Lân và Diệp Thanh đều sững sờ, nữ tử đó sắc mặt trắng bệch, thân thể có phần trong suốt, hiển nhiên cũng là một u hồn.

Hoa Lân ngạc nhiên nói: “Lợi hại lợi hại! Ngươi có thể nói tiếng người sao? Xem ra tu vi cũng khá?”

Bạch y nữ tử cười lạnh nói: “Ta tới đón các ngươi, chi bằng hãy cùng ta đối kháng với Huyết Ma, thế nào?”

Diệp Thanh thấy nàng ta toàn thân cũng vận y phục trắng giống mình, lòng hơi khó chịu, tức giận nói: “Ngươi tới chịu chết phải không?”

Hoa Lân thoáng động tâm, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cô ta có thù với Huyết Ma?” liền cười nói: “Gia nhập cũng được, nhưng ta muốn hỏi phương danh của cô nương!”

Kỳ thực ý của bạch y nữ tử là muốn giết Hoa Lân để hắn gia nhập vào hàng ngũ của mình, không ngờ Hoa Lân lại “hiểu nhầm”, liền căm hận nói: “Khi nào ngươi nhập bọn với chúng ta rồi, tự nhiên ngươi sẽ biết ta tên gì! Tới đây đi…”

Hoa Lân đi tới bên bạch y nữ tử thật, nghênh mặt nói: “Quý tính cô nương?”

Bạch y nữ tử đột nhiên nâng hữu thủ, trường kiếm cắm thẳng vào bụng Hoa Lân. Chỉ nghe “đinh” một tiếng, Hoa Lân đã đánh văng trường kiếm của nàng ta, Hà Chiếu kiếm thuận thế gác lên cổ nàng, lạnh lùng nói: “Cô có tin ta có thể giết cô hay không?”

Hà Chiếu kiếm toàn thân một màu đỏ sẫm, nhiệt lượng cường đại khiến bạch y nữ tử phải sợ hãi. Hoa Lân đột nhiên vươn tả thủ chụp lấy cổ tay nàng, mềm giọng nói: “Bây giờ cô có thể nói phương danh của mình được chưa?”

Tả thủ Hoa Lân hơi đỏ lên đã khống chế được quỷ hồn như có như không tại trường. Diệp Thanh nhìn những biến hóa này mà chấn động tinh thần. Nàng thầm nghĩ: “Mình đã ở bên Lân ca mười mấy năm mà không biết rằng nhiệt khí đem đến sự đau khổ vô biên cho huynh ấy lại lợi hại như vậy!”

Bạch y nữ tử đó ở vào tình cảnh bị đe dọa đến sinh mạng mà vẫn kiên cường ngẩng cao đầu đầy thách thức, chằm chằm nhìn Hoa Lân không chớp mắt.

Hoa Lân thở hắt ra nói: “Coi như tôi sợ cô rồi!...Cô đi đi!” Dứt lời thu kiếm tha cho nữ tử đó.



Bạch y nữ tử quay người đi thẳng, được một quãng xa bỗng ngoảnh lại nói: “Nơi này không nên lưu lại lâu! Nhân lúc Huyết Ma còn chưa thức tỉnh, ta khuyên ngươi mau chạy đi! Nếu không…Các ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của y đâu! Chỉ có thần tiên và linh hồn mới có thể giao chiến cùng y, mau đi thông báo cho Thượng Quan Truy Vân của Thiên Sơn kiếm phái, có lẽ còn có một tia hy vọng ngăn chặn Huyết Ma!”

Hoa Lân ngạc nhiên vô cùng, hắn đã ở lì tại Thiên Sơn hơn bốn năm, tuy đã từng nghe nhắc đến Thượng Quan Truy Vân nhưng chưa từng gặp qua. Nghe nói ông ta là phụ thân của Thượng Quan Linh, mười mấy năm trước đã ẩn cư thế ngoại, có người bảo ông sớm đã thành tiên. Đến ngày hôm nay, đừng nói là Hoa Lân, mà ngay cả Thượng Quan Linh cũng vị tất đã tìm được!

Hoa Lân thấy bạch y nữ tử đi xa dần, đột nhiên hét lớn: “Cô tên gì?”

Từ xa vọng lại thanh âm nho nhỏ: “Tôn Yên Nhiên…”

Hoa Lân cảm thán nói: “Đáng tiếc, ài, đáng tiếc…”

Diệp Thanh đi tới cạnh hắn nói: “Đáng tiếc cái gì? Chẳng lẽ huynh còn muốn thử mối tình giữa người và quỷ à?”

Hoa Lân bỗng ôm chầm lấy nàng, từ tốn nâng cằm nàng nói: “Hử? Có phải muội lại muốn rồi không? Khà khà…”

Diệp Thanh mặt đỏ bừng, khẽ quát: “Huynh đừng có ngày nào cũng…cũng đòi hỏi, được không? Người ta…muội…”

Hoa Lân cười ha ha nói: “Chờ tới khi chúng ta diệt được Huyết Ma đã…”

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ đằng xa: “Hảo khí phách!...” Một bạch y nhân đang thong dong đi tới từ đầu đường.

Diệp Thanh sớm đã xấu hổ tới mức gò má ửng đỏ, những lời khi nãy chắc hẳn đối phương đã nghe thấy hết rồi.

Hoa Lân kì quái nhìn bạch y nhân, đó là một thư sinh, một thư sinh có khí chất tiêu sái. Hoa Lân thầm nghĩ: “Hảo tiểu tử! Tên thư sinh này hẳn phải là một cao thủ tuyệt thế, nếu không sao dám một mình tới Nguyên Lý trấn này?”

Thư sinh này bước chân bình ổn, hiển nhiên không phải quỷ hồn, do đó Hoa Lân mới có kết luận như vậy. Thế nhưng sau khi nhìn thêm vài lượt, Hoa Lân lại một lần nữa kinh hãi rúng động…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play