Hoa Lân thu kiếm cười nói: “Thường thôi!”

Quỷ Thần Trắc vốn không hề chú ý tới tình cảnh của Hoa Lân lúc nãy, đứng từ xa nói: “Nếu vừa rồi các ngươi di động thì rất có khả năng sẽ bị bọn chúng dắt mất hồn phách, tới khi đó thì chẳng ai cứu được nữa rồi!”

Hoa Lân kéo Diệp Thanh đi tới, hướng về phía Quỷ Thần Trắc cười nói: “Kể như lương tâm của ông cũng không xấu, xin hỏi tôn tính đại danh?”

Quỷ Thần Trắc lạnh nhạt nói: “Trên lá phướn của ta đã ghi rõ rồi, ta khuyên ngươi nên lập tức rời khỏi Nguyên Lý trấn, bởi lẽ nơi đây đã hoàn toàn biến thành quỷ vực rồi.”

Hoa Lân đang định nói thì một trận âm phong thổi qua làm cuốn bay vài tấm vàng mã trên mặt đất, cảnh sắc xung quanh bắt đầu uốn khúc.

Quỷ Thần Trắc vẫy ra một lá bùa, miệng lẩm bẩm niệm vài câu chú ngữ, lá bùa đó nổ tung trên không thành những điểm hoa lửa, không gian lập tức lại khôi phục nguyên trạng.

Quỷ Thần Trắc mắng: “Lại muốn thi triển Di Hồn thuật sao?...Chúng ta hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã, nếu không cả đêm phải đối phó với bọn chúng sẽ rất mệt đấy.”

“Kịch kịch, kịch kịch…” những tiếng vó ngưa gấp gáp truyền lại, Hoa Lân và Diệp Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tại nơi quỷ vực này mà nghe được tiếng người thì đúng là được an ủi vô cùng, đây là những âm thanh hoàn toàn chân thực.

“Thất Kiếm minh” quả nhiên danh bất hư truyền!

Tuy bảy người họ không tin câu chuyện ma quỷ của Mộ Dung Tuyết nhưng thất đại môn phái sau lưng họ đã lập tức chứng thực kiếp nạn của Nguyên Lý trấn. Bảy vị kiếm khách trẻ tuổi liền tới tử trấn này trước một bước, ngay đến kế hoạch truy bắt “Thiên biến ngọc lang” cũng tạm thời đình thủ.

Người còn chưa thấy, tiếng nói đã vang lên: “Thất Kiếm liên minh, trảm yêu trừ ma!”

Tổng cộng tám thớt ngựa như gió rung chớp giật phi đến…

Hoa Lân cười khẽ nói: “Thì ra bọn họ cũng thấy sợ ư? Hê hê…”

Diệp Thanh kéo khuỷu tay hắn, liếc mắt cười duyên nói: “Không ngờ bọn họ cũng cần được củng cố thêm lòng can đảm! Hi hi…”

Trừ Thất Kiếm ra, Thúy ảnh Mộ Dung Tuyết đương nhiên cũng tới cùng. Nàng kinh hãi hô lên: “Trời ạ! Chúng ta tới muộn mất rồi, mọi người chết hết rồi!”



Họ bỗng nhìn thấy ba bóng người trên đường, vội cấp tốc ghìm cương ngựa. Tiếng ngựa hí vang lên liên hồi, tám con tuấn mã đứng dựng lên, tám người đều có võ công cao tuyệt nên vẫn trụ vững trên lưng ngựa.

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc thốt: “Không nhầm đấy chứ? Các ngươi tới thật à?”

Thất Kiếm đều biến sắc, Khâu Lạc Bình hòa nhã nói: “Hoa công tử tới khi nào vậy? Có gặp phải biến cố gì không?”

Hoa Lân: “Hà hà…vừa xong!”

Mộ Dung Tuyết tức giận nói: “Hừ! Tiểu tử không biết sống chết, cứ khăng khăng đòi đi làm vướng tay vướng chân!”

Hoa Lân nhận thấy mỹ nữ này rất có thành kiến với hắn, liền cười giễu: “Lát nữa không biết ai mới làm vướng tay vướng chân đâu!”

Cốc Nhược Hư cao giọng chen ngang: “Thị trấn này quá hung hiểm, mong Hoa công tử có thể liên thủ đối kháng cùng chúng tôi.”

Hoa Lân trầm tư nói: “Cũng được! Cộng thêm cả vị thuật sĩ bói toán này nữa, ông ta cũng có chút bản lĩnh chân chính đấy, nói không chừng có thể cứu được cái mạng nhỏ của các vị!”

Cốc Nhược Hư, Khâu Lạc Bình, Trương Kiếm Thành, Vạn Nhận, Ngụy Xung, Phong Kỉ Không, Vô Trần đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ khẩu khí của hắn lại cứng cỏi như vậy.

Quỷ Thần Trắc nói: “Mọi người đi theo ta!”

Quỷ Thần Trắc dẫn mọi người tiến vào nha môn của thị trấn, tỏ ý đêm nay mọi người sẽ ngủ tại công đường. Hoa Lân thầm cảm thấy kì quái: “Lão đầu này không phải bị mù sao? Tại sao lão đi lại cứ như nhà lão vậy nhỉ?”

Quỷ Thần Trắc rút trong áo ra một ống trúc nhỏ, đi rắc tro một vòng quanh đại điện. Tất cả đều hiếu kì nhìn lão, muốn xem xem lão đang bày trận pháp gì.

Chỉ thấy Quỷ Thần Trắc đứng giữa trận vung tứ tung một số ấn ký rồi đi tới chính giữa điện, đột nhiên thét lớn: “Thiên địa vô cực, huyền thanh dương trận!...Kết!”

Vù…một tiếng! Đám tro dưới đất cháy bùng lên, sau khi tắt lửa, trên mặt đất còn lưu lại một trận đồ màu đỏ sẫm.



Cốc Nhược Hư kinh hô: “Thái Thanh Thuần Dương trận!”

Quỷ Thần Trắc đều đều nói: “Hy vọng đêm nay mọi người không đi ra khỏi vòng tròn này, có nhìn thấy bất cứ vật kỳ lạ cổ quái nào cũng đừng có kinh hoảng!”

Cốc Nhược Hư cung kính nói: “Thứ cho vãn bối thất lễ, xin hỏi tiền bối xưng hô ra sao?” Phải biết rằng Thái Thanh Thuần Dương trận là bí mật bất truyền của Thục Sơn, vị thuật sĩ mù này rất có khả năng chính là trưởng bối của Cốc Nhược Hư.

Quỷ Thần Trắc không đáp lời, “cộp” một tiếng cắm lá phướn xuống đất rồi từ từ ngồi xuống xếp bằng, song thủ bắt quyết nhập định. Một làn sóng dao động mà loài người không thể nào phát giác chậm rãi tỏa ra từ người Quỷ Thần Trắc, dần dần phủ kín Thái Thanh Thuần Dương trận…

Diệp Thanh, Cốc Nhược Hư, Khâu Lạc Bình, Vạn Nhận, Trương Kiếm Thành, Vô Trần, thân thể sáu người đều khẽ run rẩy, chỉ có bọn họ mới phát giác ra sự dao động này. Đồng thời bọn họ đều kinh hãi trong lòng, họ có thể cảm ứng được người phát ra sóng dao động này tuyệt đối không phải chỉ là một nhân vật võ lâm, đây là lực tinh thần mà chỉ người tu chân mới có. Công lực càng thâm hậu, thân thể càng ít rung động. Mọi người đều minh bạch đạo lý này, trong đó Diệp Thanh chỉ nhíu mày chứng tỏ công lực của nàng phải tương đương với Quỷ Thần Trắc, điều này khiến những người còn lại vô cùng kinh ngạc.

Thế nhưng còn có một người mà bọn họ không để ý tới.

Hoa Lân nghĩ: “Mình cũng đã thử qua việc phóng chân nguyên ra ngoài như thế này, lần trước tại Hoàng Sơn vì phóng ra quá rộng nên mới dẫn đến việc xém chút nữa đã hôn mê, khiến Thiên biến ngọc lang thừa cơ đột nhập. Thứ chân nguyên này hình như không hoàn toàn giống như nội công, phương thức dao động này không mang theo chút lực công kích nào, chẳng lẽ năng lực này thuộc loại lực lượng tinh thần?” Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, Hoa Lân bất tri bất giác sờ vào ngọc bội trong ngực áo mà Nhược Uyên đã cho hắn. Hắn phóng ra một luồng tinh thần lực tiến vào trong ngọc bội….Đột nhiên! Hắn cảm thấy mình bỗng rơi vào một không gian, một loạt những thông tin lộn xộn truyền tới. Hắn ngưng thần nhìn, lập tức kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.

Trước mắt hắn hiển hiện từng bức họa, một chồng đồ hình văn tự lướt qua, hắn tập trung tinh thần mới có thể nhìn rõ những chữ ở mặt trên cùng. Chỉ thấy trên đó viết rằng:

“Sáu loại tâm pháp tu chân: Luyện hình hóa tinh – Luyện tinh hóa khí – Luyện khí hóa thần – Luyện thần hoàn hư – Hoàn hư hợp đạo – Vị chính thuần dương.”

Sáu tâm pháp này phải từng bước tuần tự tu luyện, do đó lại có thể đại khái phân thành mười hai cảnh giới: [Trúc Cơ kỳ, Thai Kết kỳ, Hoàn Khí kỳ, Thai Tức kỳ, Tích Cốc kỳ, Nội Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Thanh Hư kỳ, Chứng Ngộ kỳ, Thần Hiệp kỳ, Đại Thừa kỳ, Bàn Niết kỳ.]

1) Trong đó “Trúc Cơ kỳ”, “Thai Kết kỳ”, “Hoàn Khí kỳ”, “Thai Tức kỳ” còn có thể gọi là nội công, cũng chính là các cao thủ võ lâm mà phàm nhân thường nói! Từ đây có thể thấy rằng, võ học và tu chân đạo kỳ thực đều có cùng nguồn gốc, điểm khác biệt chỉ là cấp độ tu vi đạt được mà thôi.

2) Từ “Tích Cốc kỳ”, “Nội Đan kỳ”, “Nguyên Anh kỳ”, “Thanh Hư kỳ” mới được coi là có tiểu thành, giai đoạn này có thể tu thành nguyên anh, cũng chính là “tiên nhân” mà phàm nhân vẫn ngộ nhận! Rất nhiều người cho rằng tu chân tới mức này đã là tận cùng, kỳ thực không phải vậy. Con đường tu tiên đầy rẫy chông gai, những người tu vi kém một chút căn bản không thể nào vượt qua được “Tích Cốc kỳ” đầy gian nan, nói gì đến bốn giai đoạn sau.

3) Sau khi tu thành nguyên anh phải trải qua bốn giai đoạn “Chứng Ngộ kỳ”, “Thần Hiệp kỳ”, “Đại Thừa kỳ”, “Bàn Niết kỳ”. Theo ý nghĩa của tên gọi, Bàn Niết kỳ chính là cảnh giới hung hiểm phải vượt qua mới có thể chân chính phi thăng thiên đạo (thành tiên). Theo thống kê, tu chân giả có thể thành công tiến hành “Bàn Niết” phi thăng được, tỷ lệ chưa tới năm phần trăm! Do đó, rất nhiều tu chân giả thầm lo ngại, rất có khả năng sẽ chọn cách nhập ma. Đây chính là lý do vì sao ma đạo lại hung hăng ngang ngược như vậy.



Chú thích: *Xem qua bí tịch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play