Hoa Lân nhướn mày, nói lớn: “Vậy ông tới đây làm gì?”
Quỷ Thần Trắc thở dài nói: “Ài…Cứ coi như buộc phải chết đi nữa thì cũng phải tận chút sức mọn!”
Hoa Lân cười nhạo: “Nói nghe vĩ đại ghê nhỉ?...Ta thấy nơi đây chỉ là bị ôn dịch mà thôi!”
Quỷ Thần Trắc: “Ngươi thực sự nghĩ là ôn dịch ư? Triệu chứng khi mắc ôn dịch mà như thế này sao?”
Hoa Lân cười lạnh nói: “Vạy ông bảo đây là cái gì?”
Quỷ Thần Trắc nói: “…Mười hai năm nay bần đạo đã đi khắp thiên hạ yêu
cầu chính đạo ngăn trở Huyết Ma hồi sinh! Nhưng tại sao các ngươi lại cứ khăng khăng không tin ta? Bây giờ thì đã muộn mất rồi!”
Hoa Lân chế giễu: “Mất đến mười hai năm để đi làm một chuyện mà cũng
không thành công, điều này chứng tỏ chuyện ông muốn làm vốn chỉ là nói
mò.”
Quỷ Thần Trắc xém chút nữa đã bị hắn chọc cho tức đến thổ huyết, còn may là nhờ tu vi thâm hậu nên cố đè nén nộ khí nói: “Nếu công tử không có
quan hệ với Huyền Thiên kiếm, ta xin khuyên công tử mau mau chóng chóng
rời khỏi Nguyên Lý trấn, nếu không huyết sát tất sẽ giáng xuống đầu!”
Diệp Thanh nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên rùng mình một cái, ngọc thủ cầm Hàn Tinh kiếm ướt đẫm mồ hôi.
Hoa Lân không hề phát giác ra sự bất thường của Diệp Thanh, vẫn giễu cợt lão: “Huyền Thiên kiếm thì ta đã từng nghe qua, không biết ‘nghe qua’
có được coi là có chút quan hệ không nhỉ?”
Quỷ Thần Trắc cảm thấy nói chuyện với hắn thật không đáng một đồng, liền dựng chiếc phướn đen lên rồi bỏ đi, vừa đi vừa thở dài nói:
“Ài!...Thiên ý không thể làm trái!”
Dõi theo bóng lưng của Quỷ Thần Trắc đi xa dần, Hoa Lân và Diệp Thanh
bỗng nhìn thấy mặt sau của tấm phướn có viết hai hàng tiểu khải: “Huyết
Kiếm hoành không nhiễm phàm trần, Huyền Thiên Ma Huyết chiến khung
châu!”
Hoa Lân cười cười nói: “Sao đi đâu cũng nhìn thấy hai câu này thế nhỉ?
Chẳng lẽ thiên hạ thương sinh đúng là đang phải chạy trốn trước kiếp nạn sao? Thanh Thanh…!”
“Ừm?”
“Muội có tin không?”
Diệp Thanh: “Muội tin!”
Hoa Lân ngạc nhiên: “Tại sao?”
Diệp Thanh: “Ừm…không biết nữa!”
Hoa Lân không nói gì, dắt nàng đi theo hướng của Quỷ Thần Trắc lúc nãy, tiến về Nguyên Lý trấn.
Diệp Thanh thắc mắc nói: “Lân ca ca! Huynh đã không tin sao còn đi theo lão ta làm gì? Chi bằng chúng ta quay về kinh thành đi?”
Hoa Lân thản nhiên nói: “Ta có nói là không tin à? Ta chỉ muốn xem xem lão già đó là địch hay là bạn thôi. »
Diệp Thanh đã ở bên Hoa Lân mười mấy năm trời, đương nhiên biết rõ mục
đích của hắn. Nhưng không hiểu vì sao câu nói « Nếu không có quan hệ với Huyền Thiên kiếm, huyết sát tất sẽ giáng xuống đầu! » của Quỷ Thần Trắc khiến nàng nghĩ lại mà thấy sợ, thế nên nàng rất muốn kéo Hoa Lân về
thẳng kinh thành, lại nài nỉ hắn : «Thanh Thanh sợ! Muội muốn về nhà... »
Hoa Lân sững người! Hắn thầm nghĩ mang theo Diệp Thanh đi vào nơi mạo
hiểm đích thực có chút không ổn, tốt hơn là đưa nàng tới một địa phương
an toàn rồi một mình hắn sẽ âm thầm quay lại. Trong lòng hắn luôn có một vướng mắc, hắn rất muốn biết tại sao chân khí trong cơ thể mình lại có
màu đỏ sẫm? Rốt cuộc nó có quan hệ gì với Huyết Kiếm hay không?
Do đó hắn không thể lùi bước…
Diệp Thanh thấy hắn trầm tư thì chợt minh bạch ý định của hắn, trái tim chùng xuống vì thất vọng…
Bỗng nhiên nàng lại cười rạng rỡ nói: “Lân ca ca…Thật ra Thanh Thanh
không sợ đâu! Hi hi…Giờ chúng ta mau đi xem lão thầy tướng đó làm trò
quỷ gì đi”
Hoa Lân vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Diệp Thanh ra sức kéo hắn đi theo lão thầy tướng, một mặt vẫn cười duyên dáng nói: “Còn không
nhanh lên, lão già đó sắp biến mất tiêu rồi kìa!”
Kế hoạch của Hoa Lân lại bị nàng phá vỡ trở thành một mớ bòng bong, trên đời này người có thể phá hoại kế hoạch của Hoa Lân cũng chỉ có một mình Diệp Thanh mà thôi. Cứ như vậy, hắn bị nàng nắm tay lôi đi chạy thẳng
tới Nguyên Lý trấn…
Tịch dương dần khuất bóng.
Những hàng cây hai bên đường kéo theo những chiếc bóng dài, sương mù bắt đầu bay lên từ những sơn cốc trũng sâu, từng dải sương dần lan dài
khiến cho con đường vốn đã tối tăm lại càng thêm u ám. Đi về phía Nguyên Lý trấn chưa được bao lâu, bốn bề càng ngày càng yên tĩnh, ngay đến
tiếng kêu của côn trùng cũng dần bặt tăm, một nỗi sợ hãi vô thanh như
một quả núi đè nặng xuống.
Hoa Lân cười nói: “Ồ! Nơi đây rất yên tĩnh, ngủ qua đêm tại đây chắc hẳn là nhàn hạ lắm. Ta rất thích!”
Diệp Thanh ngắm vẻ mặt thoải mái của Hoa Lân, hạnh phúc dựa vào người
hắn. Sự yêu thương trân trọng sâu sắc không phải nằm ở những lời nói ân
cần mà thể hiện ở những chi tiết tinh tế nhất.
Dạo bước trên con đường rộng thênh thang, phòng ốc bên đường xuất hiện
ngày càng nhiều, nhưng bóng tối im ắng đáng sợ vẫn ngập tràn khắp tứ
phía.
Cuối cùng hai người đã tiến vào Nguyên Lý trấn.
Chỉ thấy những sạp hàng đầy đường, tiệm trà, công đường, thứ gì cần có
đều có cả, con phố lớn kéo dài ra xa tít tắp. Một thị trấn rộng lớn như
vậy nhưng lại không có lấy một tiếng động. Một cơn gió lạnh thổi qua,
cuốn theo những chiếc lá úa tàn, vàng mã tung bay phất phới. Trong thị
trấn vắng ngắt, chỉ có những tiếng bước chân “kịch kịch” của Quỷ Thần
Trắc vang lên từ đằng xa.
Trời đã tối hẳn! Một trận âm phong lướt trên mặt đường, “huýt…huýt…”,
phảng phất như vô số người đang than khóc thảm thiết. Diệp Thanh suýt
nữa đã dụi hẳn cả người vào trong lòng Hoa Lân…
Quỷ Thần Trắc ở phía trước đột nhiên dừng bước, lá phướn đen chống vững
chắc xuống mặt đất, toàn thân tán phát hồng quang nhàn nhạt.
Hoa Lân thoáng sững người, trên con phố lớn, không một thanh âm, một đám mây đen lớn đột nhiên từ xa bay ập đến, thì ra là vô số kị binh được
trang bị vũ trang đầy đủ, chỉ có điều tất cả bọn họ đều giống hệt nhau,
đầu đen mặt cũng đen, lao tới không một tiếng động, chớp mắt đã chỉ còn
cách Quỷ Thần Trắc một đoạn không xa…
Quỷ Thần Trắc nghiêng tai lắng nghe, hữu chưởng nhẹ tán phát ánh sáng đỏ sẫm, sẵn sàng chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Đồng thời lão hét lớn:
“Các ngươi không được khinh cử vọng động!”
Xoạt xoạt xoạt…Tất cả những kị binh đó thì ra chỉ là ảo ảnh, xuyên qua
thân thể Quỷ Thần Trắc rồi hung hãn bổ về phía Hoa Lân. Diệp Thanh tựa
vào người Hoa Lân, tay phải nắm chặt Hàn Tinh kiếm.
“Choang” một tiếng, hữu thủ Hoa Lân đã rút ra Hà Chiếu kiếm từ trong cơ
thể. Diệp Thanh lần đầu tiên nhìn thấy bảo kiếm của hắn, ngẩn người nhìn Hà Chiếu, nhất thời quên cả mối đe dọa xung quanh.
Trong nháy mắt, tất cả những ảo ảnh mãnh liệt xông đến, đột nhiên không
hiểu vì sao lại tách sang hai bên, phảng phất như né tránh điều gì đó.
Như hồng thủy bạo phát đột ngột gặp phải một tảng cự thạch, chúng quấn
quanh Hoa Lân rồi phi nhanh ra sau bỏ đi.
Quỷ Thần Trắc than dài: “Khiên Hồn đại pháp thật lợi hại!”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT