Ngoài trời giờ đã tối mịt, Hoa Lân tựa vào bệ cửa sổ vọng nhìn xuống
vách núi đen thui phía dưới. Cảnh đêm ở Hoàng Sơn thật say lòng người,
tơ tơ vân vụ bay qua sơn lâm tạo thành những dải sương trắng.
Hoa Lân nhẹ giọng gọi: “Thanh Thanh mau tới đây xem này…Mây mù đẹp quá!
Không biết luyện khinh công đến mức cao nhất có thể đi trên đó được
không nhỉ?”
Diệp Thanh đang nhoài người trải chăn đệm cho hắn, sau khi xếp nốt chiếc gối thêu hoa, nàng cẩn thận vuốt những nếp gấp trên giường cho phẳng,
nghe thấy Hoa Lân gọi nàng chỉ “Ưm” một tiếng.
Hoa Lân ngoảnh đầu lại thấy nàng vẫn đang trải giường bỗng cảm thấy mất
hứng. Nhưng khi nhìn thấy mép váy trắng của nàng chạm đất, lưng quay về
phía hắn, tư thế dụ hoặc đó khiến hắn cho phép mình được hưởng thụ với
những gì tưởng tượng ra.
Hoa Lân chậm rãi đi đến bên nàng, quan sát từng cử chỉ hành động của
nàng, thầm nghĩ phải làm thế nào mới có thể đặt nụ hôn lên cơ thể thơm
tho của nàng.
Sau khi đã hoàn tất, Diệp Thanh đứng thẳng người dậy, ngọc thủ khẽ vuốt
mái tóc mượt mà, nhìn hắn nói: “Công tử, đêm đã trải xong, bao giờ thì
huynh muốn đi ngủ?”
Hoa Lân nắm lấy tay phải nàng, tả thủ vòng quanh eo nàng. Hắn biết rằng
chỉ có thể tiến được tới đây, nếu không Diệp Thanh nhất định sẽ phản
kháng.
Diệp Thanh rất khéo léo, ôn nhu nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ như cũng đang
tìm kiếm điều gì đó. Hoa Lân dắt nàng tới trước cửa sổ, chỉ vào đám
sương mù phiêu diêu trong sơn cốc nói: “Muội xem đám mây mù kia có giống với tiên lộ không? Không biết luyện khinh công đến mức cao nhất có thể
nằm trên đó ngủ không nhỉ?”
Diệp Thanh cười đáp: “Hiện tại trong giang hồ đã có bốn mươi mấy vị cao
thủ có thể ngự kiếm phi hành, muội nghĩ còn có người có thế đứng trên
không nữa cơ.”
Hoa Lân: “Hời!...Ngự kiếm giả phải dùng tâm khống chế vật, chỉ dựa vào
bản lĩnh của mình thì làm sao có thể đứng trên không được?”
Diệp Thanh hé miệng cười nói: “Không biết đứng trên mây khó hay nằm trên đó khó hơn nhỉ? Hi hi…”
Hoa Lân: “Được lắm! Muội vòng vo cả nửa ngày hóa ra là muốn trêu ta! Xem ta trị tội muội đây…” dứt lời che tay lại hà hơi rồi cố tình giả vờ như đang gãi ngứa.
Diệp Thanh cười khanh khách né tránh. Hai người chạy đuổi quanh bàn trà
làm huyên náo cả căn phòng. Chạy được vài vòng thì từ dưới lầu vọng lên
tiếng mắng: “Trên lầu làm cái gì đấy? Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ!”
Hai người liền dừng bước, Hoa Lân thừa cơ ôm chầm lấy vòng eo thon nhỏ
của Diệp Thanh, hữu thủ khẽ nâng trán nàng lên, thấp giọng cười nói:
“Lần này ta bắt được muội rồi!”
Hai người dán sát vào nhau, Diệp Thanh không kìm được rên lên một tiếng
“Ư! Huynh…huynh xấu lắm!” Ngọc thủ vô lực chống lên ngực gã, vùng vẫy
muốn thoát khỏi vòng tay Hoa Lân, yếu ớt nói: “Buông…buông muội ra đi!”
Hoa Lân ôm rất chặt, phần eo dán sát vào thân thể mê người đó, nhìn đôi
môi hồng nhuận của Diệp Thanh, hắn từ từ tiến đến gần. Cuối cùng Hoa Lân đã chạm được vào môi nàng, bắt đầu nhẹ nhàng nhấp lấy. Diệp Thanh mơ
màng nhắm nghiền mắt, hàng mi cong dài khẽ run run. Kỳ thực Diệp Thanh
đã bị Hoa Lân hôn nhiều lần nhưng cứ lần nào Hoa Lân định cởi bỏ đai
lưng của nàng là lại bị nàng phản kháng.
Tim Hoa Lân bất giác đập nhanh gấp nhiều lần, lần này hắn vô cùng cẩn
thận, cuối cùng đã hôn được lên cánh môi mềm mại đó, cảm giác ấm áp ướt
át đó khiến người ta ngất ngây. Hoa Lân âm thầm cởi đai lưng của Diệp
Thanh, tả thủ chầm chậm chạm vào đồi ngực căng tròn vuốt ve một hồi rồi
bàn tay lại từ từ dời xuống phía dưới.
Nhưng đáng tiếc, khi tay hắn vừa xuống đến dưới bụng thì Diệp Thanh đột
nhiên tỉnh lại. Nàng nhảy ra ngoài hai bước, cúi đầu ngượng ngập nói:
“Muội…muội về phòng đây, công tử ngủ sớm đi!” Bạch ảnh nhoáng lên một
cái đã thấy biến mất khỏi phòng, nàng đã sử dụng đến cả khinh công
thượng tầng Súc Địa Độn Hình.
Hoa Lân ngửi mùi hương cơ thể nàng vẫn còn lưu lại tại tả thủ, đành phải chờ đến lần sau mới có thể một đòn là thành công. Hắn thầm nghĩ Diệp
Thanh rõ ràng có thể trao trọn mọi thứ cho hắn, tại sao hết lần này đến
lần khác hắn vẫn không tiến hành được?
Hoa Lân lại đi đến bên cửa sổ, những ngọn đèn từ Vân Hải lâu phía xa xa
ngày càng lác đác, hắn bỗng nhớ tới lời đồn đại trên giang hồ về Thiên
Hóa Ngọc Lang chuyên tìm mỹ nữ để hạ thủ, thầm nghĩ y chắc hẳn thấy rất
sung sướng. Trong lúc đang thèm muốn được như Vân Thiên Hóa, từ rừng cây phía xa bỗng truyền lại một động tĩnh rất nhỏ, Hoa Lân rùng mình, hiện
đang có đến hai mỹ nữ tuyệt thế trong Lâm Ẩn biệt viện, tên Thiên Hóa
Ngọc Lang đó rất có khả năng sẽ nhắm vào nơi này.
Hoa Lân ngưng thần nghe ngóng, đột nhiên lại phát hiện ra một nhân ảnh
đang ẩn tàng tại ven núi, thầm nghĩ xem ra Lâm Ẩn biệt viện sắp có
chuyện phát sinh rồi. Hắn thập phần tự tin với võ công của mình, nhẩm
nói: “Bất kể là chuyện gì, ngủ một giấc đã hãy nói!”
Một làn gió mát ùa vào qua song cửa sổ, hắn thấy đầu óc nhẹ nhõm tỉnh
táo hơn nhiều, cởi bỏ áo ngoài, hắn nhảy lên nằm trên chiếc giường lớn
có chạm khắc hoa văn, vừa nhắm mắt đã lại nghĩ tới Thúy ảnh Mộ Dung
Tuyết, dựa vào chuyện hôm nay Mộ Dung Tuyết đi một mình, chắc hẳn nàng
vẫn còn là xử nử. Hê hê!...
Hoa Lân từ sau khi hiểu chuyện nam nữ, trong đầu toàn là những ý nghĩ kì quái, nhưng đối với Diệp Thanh hắn vẫn không dám mạnh bạo vì Diệp Thanh là người vô cùng quan trọng trong lòng hắn!
Nghĩ tới giai nhân nằm cách một bức vách, hắn dần cảm thấy hơi gấp gáp,
chân khí trong cơ thể đột nhiên tăng tốc, trong lúc mơ hồ luồng chân khí đáng chết đó lại bắt đầu tự động vận chuyển. Mấy năm nay cứ đến đêm khi đi ngủ là luồng khí lưu nóng rực đó không hiểu vì sao lại bắt đầu hoạt
động, hắn cũng đã quen coi đó là chuyện thường. Như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tự đi luyện nội công.
Sau cùng Hoa Lân cũng đã từ từ chìm vào trong giấc nồng.
Nguyệt quang dịch chuyển, khi tới nửa đêm, một bóng đen nép mình dưới
mái hiên rồi nhẹ nhàng nhảy qua, không gây ra một tiếng động, khinh công đó thật đáng xưng là đạp tuyết vô ngân. Nhưng dù cho hắc y nhân đó có
cao minh đến đâu, Hoa Lân cũng đã cảm ứng được nguy cơ đang tới gần.
Hoa Lân nhanh chóng bừng tỉnh, ngưng thần tìm kiếm tiếng động ở bên
ngoài. Nhưng không biết vì sao lần này trong đầu hắn không định hình
được phương vị của thanh âm mà lại là một hình ảnh lập thể rất rõ nét,
cảm giác này giống như bản thân hắn đang đứng bên ngoài vậy! Hoa Lân bị
năng lực của mình làm cho kinh ngạc đến ngây người! Hắn căn bản không
chú ý rằng mình đang bắt đầu thấy choáng váng.
Không chỉ có vậy, hắn còn không ngừng mở rộng diện tích bao phủ, cả
phương viên mấy trăm trượng trong Ẩn Lâm biệt viện đều thu vào trong tầm mắt. Nhờ thế mà hắn phát hiện ra có tám vị cao thủ mai phục khắp tứ
phía. Hình ảnh in rõ trong trí não khiến hắn kích động dữ dội. Đương
nhiên hắn cũng “nhìn thấy” rõ mọi thứ trong phòng Diệp Thanh, ngay cả
chi tiết một cơn gió nhẹ thổi vào tấm màn che cũng không thoát khỏi mắt
hắn. Thế nên…đương nhiên hắn cũng nhìn thấy Diệp Thanh đang ngồi bên mép giường, Hàn Tinh kiếm mà hắn đã đưa cho nàng giờ được đặt trên đầu
giường, nàng đang chầm chậm rút nó ra.
Đó là một nam tử che mặt vận kình trang, hai chân gã móc vào nóc nhà,
treo ngược người bên ngoài cửa sổ, rút từ trong ngực ra một chiếc ống
nhỏ, gã mở nắp gỗ rồi thổi vào trong phòng một làn khói nhẹ. Hồi lâu
sau, gã mới nhếch mép cười đắc ý, lôi ra một cây thiết câu cắm vào cửa
sổ, “pâng” một tiếng cánh cửa sổ đã bị giật bay ra, sau đó gã liền nhảy
vào trong phòng Diệp Thanh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT