Phong cảnh Hoàng Sơn từ xưa đã
vang danh thiên hạ, có thể đếm được bảy mươi hai ngọn núi, hoặc nguy nga hùng vĩ, hoặc thanh tú mỹ lệ, bố cục đan xen lẫn nhau một cách xảo diệu do thiên nhiên tạo thành. Thiên Đô Phong, Liên Hoa Phong, Quang Minh
đỉnh chính là tam đại chủ phong của Hoàng Sơn, cả ba đều cao hơn một
nghìn tám trăm mét so với mực nước biển, lấy ba ngọn núi chính này làm
trung tâm thì có thể trải dài ra khắp tứ phía.Tít phía dưới là những
hang sâu u cốc, những dốc núi quanh co dựng đứng vươn lên cao chót vót,
làm nổi bật lên đặc điểm địa thế điển hình của vùng rừng núi. Có người
đã từng bình: “Đăng Hoàng Sơn thiên hạ vô sơn, quan chỉ hĩ!” (Tạm dịch:
Lên đến Hoàng Sơn mới thấy trong thiên hạ không còn ngọn núi nào đáng
xem, dừng chân tại đây thôi!)
Hoàng hôn buông xuống, một thân ảnh mặc y phục xanh biếc chậm rãi đi
theo sơn đạo hướng tới Thiên Đô Phong, những người đi đường đều bất giác dừng bước. Chỉ thấy đó là một thiếu nữ tuyệt sắc, thanh lệ thoát tục,
đầu đội một chiếc nón mỏng manh, thân vận quần sa xanh biếc, thân hình
yểu điệu, dáng vẻ mềm mại hiển hiện trong làn gió nhẹ. Tay trái cầm sáo
ngọc, nàng lững thững dạo bước trên sơn đạo, thần thái u nhã khiến người ta nhìn đến mê say.
Nam nữ lão ấu hai bên đường đều nghiêng đầu nhìn, chân không cất bước, mắt không dời nổi khỏi người nàng.
Có người cảm thán: “Hầy! Thật không hổ danh Thúy ảnh trong tứ đại mỹ nữ, không khác chút nào so với lời đồn!”
Năm vị du khách đang xuống núi này đều là những nhân vật giang hồ, đương nhiên vừa nhìn đã biết thiếu nữ đó là ai. Trong số họ có một văn sĩ phe phẩy chiết phiến trong tay nói: “Thanh phong Thúy ảnh, Mẫu đan Tuyệt
trần – đương nhiên danh bất hư truyền. Ta may mắn đã được gặp qua cả bốn người!...Hề hề…Các ngươi có biết khi tứ nữ hội Thiên Sơn đã dẫn đến
tình cảnh gì không?”
“Xì! Ta mới chỉ nghe nói tới Thiên Sơn kiếm điển năm năm trước chứ chưa
từng nghe qua tứ nữ hội Thiên Sơn gì cả.” Một người đồng hành thấy gai
mắt với cái vẻ cố tình tỏ ra cao nhã của thư sinh liền phản bác.
Văn sĩ đó mỉm cười nói: “Tứ đại mỹ nữ đều có mặt tại Thiên Sơn kiếm điển năm đó nên mới được gọi là tứ nữ hội Thiên Sơn!”
Có người cười mắng: “Ôi chao! Từ lâu đã được nghe nói Phiêu thiên văn sĩ thường ăn nói tắc trách!...Quả là không sai. Trầm mỗ vô cùng thán
phục!”
“Ha ha ha ha…” mọi người đều cười rộ.
Phiêu thiên văn sĩ không chút phật lòng nói: “Hôm nay ngươi mới biết à?
Thật uổng công đã làm bạn với ngươi lâu như vậy.” Rồi lại đắc ý nói
tiếp: “Hầy! Thiên Sơn kiếm điển không phải ai cũng có thể tham gia, nhớ
lại năm đó, trên đỉnh Thiên Sơn có bốn mươi mấy vị cao thủ luận kiếm, ta nhờ vào một ngón Phi Hoa Trục Nguyệt mới có may mắn được tham gia…”
Trầm kiếm khách đột nhiên kéo mạnh gã một cái, mắt nhìn đăm đăm về phía
chân núi, thấp giọng nói: “Lại có một mỹ nữ tuyệt sắc nữa đi tới, ngươi
có biết người này không?”
Một thiếu niên tuấn nhã thong dong đi lên từ dưới núi, điểm chết người
nhất là sau lưng hắn còn có một thiếu nữ tuyệt sắc vận bạch y. Chiếc váy dài trắng như tuyết tung bay lất phất theo ngọn sơn phong, đai lưng
buộc quanh vòng eo hoàn mỹ, mái tóc mượt mà được cột lại phía sau bởi
một chiếc kẹp ngọc, cơn gió thổi qua khiến vài sợi tóc mai phiêu hốt bất định. Nàng khẽ nâng ngọc thủ, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bám trên mặt, đôi mắt trong sáng phảng phất như vầng minh nguyệt trên trời cao, nàng
không hề trang điểm nhưng dáng vẻ thanh lệ đó vẫn khiến mọi người cảm
thấy một sự rung động sâu sắc, một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên thế này
quả thực thế gian hiếm thấy.
Cho đến khi nàng đã lướt qua rất lâu rồi, năm người này mới tỉnh lại.
Một vị đạo khách chợt hỏi: “Đây lại là vị nào trong giang hồ tứ đại mỹ
nữ vậy?”
Phiêu thiên văn sĩ như vừa được kéo về từ một cõi xa xôi nào đó, lẩm bẩm nói: “Chưa gặp qua!...Ô ô, giang hồ lại sắp xuất hiện thêm một mỹ nhân
tuyệt sắc nữa rồi.”
Trầm kiếm khách đột nhiên cười ha ha nói: “Ái chà! Ta để quên một thứ tại Vân Hải lâu rồi, ai muốn đi tìm cùng ta không?”
Bốn người kia ngẩn người trong giây lát, Phiêu thiên văn sĩ trầm giọng
nói: “Xời! Cái dạ hồ tổ truyền của nhà ta cũng để quên dưới giường rồi!
Về…về thôi!”
“Ha ha ha ha…”
…
Màn đêm kéo xuống, Vân Hải lâu sớm đã chật khách, trong đó có vài biệt
uyển sinh ý rất tốt, chỉ có một số ít những gian phòng hào hoa tráng lệ
là chưa có ai thuê. Bấy giờ trong đại đường tửu lâu của Lâm Ẩn biệt viện đang huyên náo phi thường, hiệp khách, công sai cùng tụ tập, vung quyền hành lệnh, tiếng mời rượu, tiếng đàm luận cao hứng vang lên không ngớt
bên tai.
Trong một căn phòng trang nhã, không khí có thể nói là khá tĩnh lặng,
một vài kì nhân trên giang hồ nhìn sang khung cảnh ầm ĩ trong lầu mà
không biết phải làm sao, những người này đều mang theo binh khí. Đột
nhiên, cả đại đường bỗng trở nên yên tĩnh, một thanh âm trong trẻo
truyền lại: “Điếm gia! Còn phòng chữ Thiên nào không?”
“Có…có! Mặt tây còn một căn phòng cao cấp nhất, nhưng giá năm mươi lạng một đêm!”
Thì ra đó là một nữ tử mặc y phục xanh biếc đang muốn đặt phòng, nàng
nhíu mày, có vẻ giận dữ nói: “Ngươi cho rằng ta có nhiều tiền lắm sao?
Năm mươi lạng có thể mở một tiểu điếm rồi đấy!” Nói tới nói lui nhưng
nàng vẫn rút ra hai phiến vàng lá đặt trên quầy, lại nói: “Phòng yên
tĩnh nhất!”
Chưởng quỹ cúi người gật đầu liên hồi rồi sai người dẫn đường cho nàng.
Lúc này cả đại đường lại như có một cơn gió mát thổi qua, một vị bạch y
tiên nữ bước vào, tất cả đều ghé mắt nhìn nàng, nhưng thiếu niên anh
tuấn sau lưng nàng lại chẳng được mấy người chú ý.
Bạch y tiên nữ đập ống tay áo xuống quầy, khi ngọc thủ nhấc lên đã thấy
trên đó bày một dãy vàng lá, nàng dịu dàng nói: “Hai gian phòng thượng
hạng!”
Mọi người nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ nhu mì của nàng, bất giác ai ai cũng hạ thấp giọng giảm bớt sự ồn ào, thanh âm của nàng tuy nghe nhẹ nhàng
nhưng lại rất rành mạch, ẩn chứa trong đó là một sự tôn quý vô pháp
kháng cự. Vị thiếu niên anh tuấn phía sau nàng thì cứ nhìn đông ngó tây, dường như cái gì cũng thấy hứng thú, lúc này mọi người mới phát hiện ra hắn không phải người tầm thường.
Dưới chiếc nón, nữ tử áo xanh lúc nãy lộ ra nhãn thần phức tạp, mấy năm
nay danh xưng võ lâm tứ đại mỹ nữ ai ai cũng biết, không ngờ bạch y
thiếu nữ này lại xinh đẹp không kém gì bốn người đó. Nàng liền chủ động
tiến lên trước gọi: “Tiểu muội là Mộ Dung Tuyết, môn hạ phái Nga Mi, xin thỉnh giáo phương danh của cô nương?”
Bạch y tiên nữ nở một nụ cười ôn nhu, còn chưa đáp lời thì thiếu niên
anh tuấn sau lưng nàng đã giành nói trước: “Ha ha…Thì ra là Thúy ảnh cô
nương đứng đầu tứ đại mỹ nữ. Thất kính thất kính! Tôi là Hoa Lân, Hoa
trong Hoa Sơn, Lân trong kì lân!”
Mộ Dung Tuyết ngẩn người! Theo lẽ thường mà nói, đại đa số các nam tử
khi có một mỹ nữ tuyệt sắc bên mình như vậy sẽ không dám phóng túng.
Không ngờ vị công tử này vẫn thản nhiên cười đùa. Quả nhiên trong đường
liền vang lên những tiếng xôn xao bàn tán, họ đều đang suy đoán về mối
quan hệ giữa bạch y tiên nữ và vị công tử.
Mộ Dung Tuyết lườm Hoa Lân một cái, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi! Tôi không quen anh!”
Hoa Lân bị từ chối thẳng thừng như tát nước vào mặt, vò đầu nói: “Ôi!
Xem ra cái tên Hoa Lân này không được hay cho lắm, về nhà nhất định phải đổi tên mới được, nếu không sau này có tuấn tú hơn nữa cũng chẳng được
ai để ý.” Hắn nói không to nhưng các nhân vật giang hồ quanh đó đều nghe thấy.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, kéo áo Hoa Lân bước lên cầu thang trước mặt.
Hoa Lân đột nhiên quay đầu lại làm mặt quỷ với Mộ Dung Tuyết rồi mới lên lầu tìm phòng cùng Diệp Thanh.
Mộ Dung Tuyết cũng tiếp bước theo sau, phía dưới lại nổi lên những tiếng huyên náo. Lần này mọi người chuyển sang đề tài mỹ nữ.
Chỉ lát sau, ngoài cửa lại có vài nhân vật giang hồ tiến vào, họ nhốn
nháo đòi nghỉ lại, những phòng đắt tiền trong phút chốc đã được đặt hết.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT