Cừu Cầu Bạch hơi lùi một bước,lần nữa hét lớn một tiếng,thân thể lại hóa thành bốn đạo tàn ảnh,giơ kiếm mãnh liệt ép tới.
Hoa Lân há để hắn cướp lại tiên cơ?Thân thể lập tức sang ngang,đồng dạng thi triển Phân Thân Trảm,từ bên trái tấn tốc giết qua.
Chiêu thức song phương một hình một dạng,chỉ thấy kiếm khí lăng lệ chạm
nhau bắn ra bốn phía,ép đến hai người cùng lúc nghiêng người tránh
qua.Trong phút chốc ngươi tới ta lui,song phương xa xa chém ra hơn mười
chiêu.Kiếm khí lăng lệ,bức thẳng xung quanh địch ta song phương nhao
nhao tránh xa,để khỏi phải lãnh họa.
Hoa Lân rốt cuộc thụ thương trước,sau khi lại đánh thêm thời gian nửa
tuần trà,động tác dần dần chậm lại.Cừu Cầu Bạch thấy vậy,lòng tin càng
thêm tăng cao,chiêu thức thấy càng thêm lăng lệ.Nhưng chính tại lúc
này,trên đầu đột nhiên truyền tới một tiếng huýt dài,âm thanh cao vút
nhanh chóng hướng phía bắc lướt đi.Đó là tín hiệu triệt lui của phó giáo chủ Hỗ Thù phát ra,Thần Nghệ Môn rốt cuộc đã lui binh….
Thì ra,hai vị cao thủ trên bầu trời đã phân thắng bại,Hỗ Thù tuy có
chuẩn bị mà tới,nhưng hắn làm sao cũng không ngờ rằng,Hoàn Cốc của Ô Độ
Hắc Thị trãi qua mấy trăm năm tu luyện,tu vi càng thêm tinh tiến.Còn Hỗ
Thù hắn lại bị Thánh Thanh Viện tù cấm mấy trăm năm dài.Tuy sau khi xuất quan lại có kì ngộ,nhưng mấy trăm năm cách biệt đủ để cho bất kì sự vật gì sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Lần này không công mà về,âu
cũng là một loại số mệnh.
Cừu Cầu Bạch cũng không ngờ rằng Hỗ Thù lại chiến bại,lúc này mặc dù đã
ép tới Hoa Lân liên tiếp gặp nguy hiểm,nhưng nếu như muốn trong vòng mấy chiêu giết chết đối phương,vẫn là lực bất tòng tâm.Mắt thấy bốn thuộc
hạ lần lượt rời đi,bất đắc dĩ,Cừu Cầu Bạch lộn một vòng ra sau,đứng xa
ngoài hai trượng,hét lên:
-Long Tiếu!Ta đã nhớ ngươi.Ngày sau lúc gặp lại,tất là ngày ngươi mất đầu…..Ngươi hãy đợi đấy!
Hoa Lân cũng không truy kích,chỉ đứng giữa lưng chừng trời,ngực vẫn hổn
hển thở gấp.Chỉ thấy Cừu Cầu Bạch quay đầu ngự kiếm mà đi,thân ảnh càng
lúc càng xa,không khỏi cười khổ nói:
-Vô duyên vô cớ khi không lại đánh một trận,ai……
Đệ tử Ô Độ Hắc Thị lần lượt trở về mặt đất,mưa lớn trên bầu trời cũng
dần dần yếu đi.Hoa Lân hướng đầu nhìn xuống mặt đất,chỉ thấy dưới chân
tường đá ngổn ngang,đệ tử Ô Độ Hắc Thị càng là tổn thương thảm
trọng.Không khỏi thở dài một hơi,chính đang muốn ngự kiếm rời đi,ai ngờ
bên trái bay tới mấy đạo nhân ảnh,Hiệp tổng quản của Ô Độ Hắc Thị chặn
đường nói:
-Thiếu hiệp không sao chứ?
Máu trên khóe miệng Hoa Lân đã bị nước mưa rửa sạch,nghe lời lắc đầu nói:
-Ta không có gì,đa tạ quan tâm.
Hiệp tổng quản thành khẩn nói:
-Đúng ra phải là chúng ta cám ơn ngươi mới đúng.Vừa rồi nếu không phải
thiếu hiệp xuất thủ tương trợ,Ô Độ Hắc Thị chúng ta chỉ sợ thương vong
càng thêm thảm trọng.Xin đến nội đường chúng ta ngồi một lát,để chúng ta cảm ơn ngươi tốt hơn.
Hoa Lân ngoảnh nhìn bốn phía,chỉ thấy sắc trời đã tối,lúc này đã là giờ
phút lên đèn.Phố thị của Thiên Trì Thành đã bắt đầu lần lượt đốt đèn.Do Ô Độ Hắc Thị vừa mới trãi qua một trường chiến sự,rất nhiều người tu chân lần lượt từ bốn phương tám hướng tới thăm hỏi.Hoa Lân ngẫm nghĩ rồi
nói:
-Vậy được,tại hạ vừa hay có việc tương cầu,hy vọng sẽ không để cho quý phái tăng thêm phiền toái!
Hiệp tổng quản hào sảng nói:
-Thiếu hiệp nói đi đâu vậy,yêu cầu của người chúng ta nhất định sẽ tận lực hoàn thành…..Đi,thiếu hiệp… mời!
Nói xong nghiêng người nhường đường,biểu thị Hoa Lân đi trước.
Hai người ngự kiếm trở về mặt đất,vượt qua đại điện ngổn ngang,hướng thẳng hậu viện đi tới.
Trên đường,Hiệp tổng quản hỏi:
-Thiếu hiệp xưng hô thế nào?
Hoa Lân bình đạm nói:
-Long Tiếu!
Hiệp tổng quản kính ngữơng nói:
-Long thiếu hiệp phải là người trong Thánh Môn?
Hoa Lân sững sốt nói:
-Hiệp tổng quản tại sao lại hỏi câu này?
Hiệp tổng quản nói:
-Ta thấy thiếu hiệp thi triển Băng Phong Trụy,uy lực thật là cực kì kinh nhân.Mà thiếu hiệp lại có thể độc lực chống lại phó đường chủ của Thần
Nghệ Môn,đẳng cấp tu vi này,trừ Thánh Sứ của Thánh Thanh Viện,chỉ sợ là
không ai có thể làm được.
-Ách…Tại hạ chỉ là ăn may mà thôi!
Hoa Lân thầm xấu hổ toát mồ hôi,ai ngờ hắn lầm tưởng rằng mình là đệ tử
Thánh Thanh Viện,cũng không giải thích liền,lầm lũi đi theo hắn.
Đang đi,bên cạnh ào ào đâm tới một thiếu niên,vừa khéo cản ngay đường
đi.Hoa Lân vừa thấy,thì ra là Hứa Phong dẫn đường vừa nãy.Chỉ nghe hắn
hô tô gọi nhỏ:
-Hei!.....Không ngờ rằng ngươi lợi hại như vậy,lại có thể thi triển Phân Thân Trảm.Tiểu Phong ta thực sự là không nhìn cẩn thận rồi….Khửa Khửa
Khửa!
Hoa Lân còn chưa đáp lời,Hiệp tổng quản bên cạnh đã hét lên:
-Không có chuyện gì còn không đi thanh lí đại điện?
Hứa Phong lập tức im re nói:
-Vâng,tổng quản!
Nói xong phóng nhanh như khói.
Hiệp tổng quản quay người nhìn Hoa Lân nói:
-Thiếu hiệp xin đừng để ý,Tiểu Hứa giỏi nhất là nhiều chuyện.Nếu như có gì đắc tội,còn xin thiếu hiệp không nên để trong lòng.
Hoa Lân biết rằng Hiệp tổng quản này tưởng rằng mình là người của Thánh
Thanh Viện,do vậy một chút cũng không dám đắc tội với mình.Xem ra đệ tử
Thánh Thanh Viện tại Tu Chân Giới được mọi người kính nể,vì vậy lắc lắc
đầu.
Hiệp tổng quản thấy Hoa Lân không nói chuyện,vì vậy lại hỏi:
-Không biết thiếu hiệp lần này tới Ô Độ Hắc Thị chúng ta có nhu cầu
gì?Còn xin cho Hiệp mỗ biết,chúng ta chắc chắn sẽ tận lực giải quyết.
Hoa Lân vô phương,chỉ biết đem chuyện truyền tống trận bị hủy,bản thân
gấp ra ngoài nói qua một lần.Đương nhiên,trong đó chuyện liên quan tới
Minh Kính Tán Nhân truy sát mình,lại dấu nhẹm đi.
Trong lúc nói chuyện,hai người đã tới hậu viện.Chỗ này ít có đệ tử đi
lại,hoàn cảnh khá thanh tĩnh.Hiệp tổng quản dẫn theo Hoa Lân tới hậu
đường,ngay cửa một thiếu niên ra nghênh đón nói:
-Hiệp tổng quản!Chưởng quỹ ở bên trong đợi người đó,ông ấy dường như có chuyện trọng yếu gì đó muốn phân phó.
Hiệp tổng quản gật đầu,dẫn Hoa Lân đẩy cửa vào.Chỉ thấy nguyên một khách sảnh to lớn chỉ có một lão già tóc bạc bên trong,hắn xếp bằng ngồi trên một ghế dựa trước một bàn trà nhỏ và một vài chiếc ghế khác,dường như
là thụ trọng thương.
Hoa Lân ánh mắt sắc bén,sớm nhận ra lão già này chính là Hoàn Cốc vừa
nãy bên ngoài ra tay đánh đấm.Chỉ là không ngờ rằng hắn lại cũng thụ
trọng thương,xem ra một trận này song phương cũng không chiếm được tiện
nghi gì.
Liền nghe Hiệp tổng quản xa xa ngoài cửa cuối người nói:
-Bẩm chưởng quỹ,Long thiếu hiệp tới rồi…
Lão già tóc bạc gật gật đầu,từ từ mở hai mắt ra.Hắn dùng một cặp mắt tối tăm trên trên dưới dưới đánh giá Hoa Lân.Đột nhiên trong ánh mắt lướt
qua một tia dị thải,đưa tay phải ra nói:
-Thiếu hiệp qua đây ngồi!
Hoa Lân cũng không khách khí,cung tay nói:
-Tạ tiền bối!
Nói xong bước tới trước,ngồi xuống một chỗ khác bên cạnh bàn trà.Tới
gần,hắn phát giác sắc mặt lão già có chút trắng xanh,rõ ràng còn mang
thêm một chút mệt mõi,hình như nguyên khí tổn hại.
Hiệp tổng quản tiến lên phía trước nói:
-Bẩm tổng quản,Long thiếu hiệp gấp phải rời khỏi chỗ này,muốn mượn dùng
truyền tống trận của chúng ta.Ngài xem xem,có phải là bây giờ để cho đồ
nhi đi giúp hắn khởi động truyền tống trận?
Hoàn Cốc yếu ớt nói:
-Con đi đi!Từ nay về sau,mọi sự vụ ở đây đều do con xử lí.Vi sư phải bế
quan tu dưỡng mấy năm,không có chuyện gì quan trọng,thì không được tới
phiền ta.
Hiệp tổng quản dùng ánh mắt quan tâm thiết tha nhìn lão già tóc bạc,một lúc muốn nói rồi lại thôi,nửa buổi mới cúi người lui ra.
Lúc này trong nội đường chỉ còn lại Hoa Lân và Hoàn Cốc hai người,chỉ nghe người sau nhàn nhạt nói:
-Ai….Tu Chân Giới quả nhiên là nhân tài lớp lớp.Tiểu hài tử ngươi mới
luyện tới Thanh Hư cảnh giới,lại cũng có thể thi triển được Phân Thân
Trảm.Xem ra “Phạm Mật Tâm Kinh” kia còn là bị tiết lộ ra ngoài rồi.
Hoa Lân lúc này đang ước đoán quan hệ của Hiệp tổng quản và lão già tóc bạc,nghe câu sau không khỏi chấn kinh.Ngẩng đầu hỏi;
-“Phạm Mật Tâm Kinh” là vật gì vậy?
Hoàn Cốc cười cười không nói gì.
Hoa Lân lúng túng nói:
-Kì thật ta cũng cảm thấy kì quái,mấy gia hỏa Thần Nghệ Môn hình như đều biết “Phân Thân Trảm”.Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hoàn Cốc dường như nhớ tới chuyện gì đó,vì vậy thở dài một hơi nói:
-Xem ra đây đều là ý trời!
Hoa Lân rơi vào trầm mặc,biết rằng đối phương biết một số nội tình mà
mình không biết,nhưng mình lại không tiện trực tiếp hỏi,vì vậy đành
thôi.Ai ngờ chính lúc này,lão già tóc bạc đột nhiên hỏi:
-Tiểu huynh đệ có nhận biết Nhược Uyên người này?
Hoa Lân cả kinh,trong lòng chuyển như điện nói:
-Ừm….Quen biết,sao?
Hoàn Cốc hàm tiếu nói:
-Lão hủ cùng Nhược Uyên của Thánh Thanh Viện các ngươi gặp nhau như bạn
cũ.Không lâu trước,hắn còn nhờ ta một chuyện,muốn ta đem nữ đệ tử của
hắn dẫn ra,để khỏi rơi vào vòng xoáy Phần Âm Tông.Trước đây không lâu,đồ đệ thứ chín của lão hủ đã thành công gạt được nàng đi Trần Duyên
Tinh.Ngươi nếu như gặp Nhược Uyên người này,thì thay ta chuyển cáo một
tiếng,tất cả chuyện giao thác của hắn ta đã giải quyết xong.
-Nhược Uyên có nữ đồ đệ sao?
Hoa Lân âm thầm kì quái.Thầm nghĩ Thánh Thanh Viện trước giờ thu đồ đệ
nghiêm ngặt,Nhược Uyên này khi nào lại thu một nữ đệ tử rồi?Nhưng đã lão già tóc bạc nói khẳng định như vậy,xem ra không giả.Vì vậy gật đầu nói:
-Ngươi yên tâm,đây chỉ là chuyện nhỏ,nếu như gặp được hắn,ta chắc chắn
sẽ chuyển cáo.Bất quá,ta vừa hay cũng dự định đi Trần Duyên Tinh một
chuyến,chỉ không biết có thể gặp hắn hay không.
Hoàn Cốc gật gật đầu,lại từ trong lòng rút ra một cục đá màu đen nói:
-Đây là tín vật của Ô Độ Hắc Thị chúng ta,ngươi hãy cầm lấy.Tương lai
nếu như gặp khó,lúc nào cũng có thể đến Ô Độ Hắc Thị các nơi cầu trợ,xem như đây là báo đáp ngươi hôm nay bạt đao tương trợ đi!
Hoa Lân đang muốn từ chối khéo,ai ngờ Hoàn Cốc lại nói:
-Ta và Nhược Uyên đã sớm có ước định,nhất định vì lí tưởng giống nhau mà phấn đấu.Không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp được ngươi,xin đừng cự
tuyệt.
Hoa Lân thầm nghĩ,ngươi nếu như biết ta không phải người của Thánh Thanh Viện,không biết sẽ cảm tưởng như thế nào?Liền sợ sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của hắn,vì vậy từ trong tay hắn nhận lấy khối đá đen kia.
Khối đá nằm trong tay,lại có một loại cảm giác ấm áp nhu thuận,dường như nó có sinh mệnh vậy.Hoa Lân thầm thở ra một hơi,không biết gần đây gặp
phải vận cức chó gì?Vì sao luôn có người muốn tặng đồ cho mình vậy.Trước là Minh Vương Lệnh,tiếp đó lại là chưởng môn kiếm lệnh gì đó,bây giờ
lại có tín vật của Ô Độ Hắc Thị.Chẳng lẽ đây đều là chỗ tốt của cái gọi
là nhân phẩm mang lại?
Hoa Lân sờ sờ sau gáy,đem khối đá màu đen cẩn thận từng
chút thu lại.Chính tại lúc này,ngoài cửa truyền lại một tiếng gõ
cửa,giọng nói của một thiếu niên truyền vào nói:
-Hoàn chưởng quỹ,bên ngoài có Minh Kính Tán Nhân cầu kiến,không biết chưởng quỹ gặp hay là không gặp?
-Ah?
Hoa Lân hơi biến sắc,Minh Kính Tán Nhân lại cũng đã tìm đến tận cửa?Mình không phải là xui tới vậy chứ?
Hoàn Cốc quay đầu nhìn Hoa Lân một cái,hàm tiếu nói:
-Thật là trùng hợp,hắn cũng là người Thánh Thanh Viện các ngươi,ngươi muốn gặp hắn không?
Hoa Lân đang muốn đứng lên,ai ngờ ngoài cửa đã truyền lại một tiếng cười sang sảng nói:
-Đạo huynh đã lâu vẫn khỏe,Minh Kính lần này đến thăm,có chuyện quan trọng tương cầu.
Hoàn Cốc quay đầu lại nhìn Hoa Lân một cái,ai ngờ lúc này Hoa Lân biết
tránh cũng không kịp,trái lại trấn định hơn,tự mình rót lấy một chén trà nóng,nâng lên nhẹ nhàng hớp một ngụm.Hoàn Cốc gật gật đầu,cất tiếng nói với Minh Kính Tán Nhân bên ngoài:
-Tới cũng tới rồi,vậy thì vào đi!
Cửa lớn bị người mở ra,một đạo nhân khí độ trầm ổn bước vào,chính là Minh Kính Tán nhân.
Vừa bước vào trong,Minh Kính Tán Nhân liền sững sốt,hắn không ngờ rằng
Hoa Lân lại đợi sẵn ở chỗ này.Càng li kì hơn chính là,gia hỏa này còn
như là không có chuyện gì nâng chén trà trong tay,hướng mình kính một
kính,nói:
-Tiền bối đã lâu vẫn khỏe,muốn uống một chén trà nóng hay không?
Minh Kính Tán Nhân nhất thời không hiểu rõ trạng huống,không biết Hoa Lân và Hoàn Cốc là quan hệ thế nào.
Liền nghe Hoàn Cốc Ha Ha cười nói:
-Vị Long thiếu hiệp này cũng là cao túc của Thánh Thanh Viện,chắc là các ngươi đã gặp mặt phải không?Vậy thì dễ xử rồi,miễn cho lão hủ khỏi phải giới thiệu các ngươi với nhau…..Tới,tới đây,mọi người đều là người
mình,không bằng ngồi xuống uống cốc trà.Qua hai ngày nữa thì ta phải bế
quan tu luyện rồi,lúc đó thì không biết đến bao giờ mới có thể cùng các
ngươi gặp mặt!
Minh Kính Tán Nhân vẫn nhìn Hoa Lân không chớp mắt,biểu tình rất là phức tạp,nói:
-Ngươi thật là không đơn giản!Thế mà lại đã tìm tới chỗ này ?
Hoa Lân nhàn nhạt cười nói:
-Truyền tống trận đã bị “Bọn ác” phá hủy,vãn bối vô phương,chỉ biết mượn đường chỗ này mới có thể đi Trần Duyên Tinh….Không cần nói nhiều,tiền
bối cũng là vì truyền tống trận mà tới đúng không?
Da mặt Minh Kính Tán Nhân giật giật,gia hỏa này ngay mặt nói mình là
“Bọn ác”,nhưng mình lại không có chỗ để phản bác.Gia hỏa này thực sự quá là đáng ghét!Lúc này vốn muốn lập tức trở mặt,nhưng ở đây lại là địa
bàn của Ô Độ Hắc Thị.Hơn nữa tu vi Hoàn Cốc tuyệt không kém mình,lời
thường nói:Đánh chó còn phải xem chủ nhân!Trước lúc chưa biết mối quan
hệ giữa Hoa Lân và Hoàn Cốc,động thủ đối với mình tuyệt không nửa điểm
có lợi.
Nghĩ tới đây,Minh Kính Tán Nhân bỗng kéo Hoa Lân ra,cung tay nói với lão già tóc bạc:
-Không biết Hoàn lão cùng vị tiểu huynh đệ này rốt cuộc là quan hệ
gì?Sao lại cùng một bàn trà với hắn,điều này khiến bần đạo lấy làm ngạc
nhiên.
Hoàn Cốc vuốt râu cười nói:
-Ta cùng hắn vừa gặp như đã quen,hơn nữa lúc nãy hắn còn giúp chúng ta
kích lui cường địch,cho nên lão hủ xem hắn như là khách quý…Tới,tới
đây,ngươi cũng qua đây ngồi một lát,uống chén trà nóng rồi đi!
Sắc mặt Minh Kính Tán Nhân nghiêm chỉnh,trầm giọng nói với Hoàn Cốc:
-Vậy ngươi có biết hắn là ai không?
Hoa Lân trong lòng khẩn trương,thầm mắng lần này tệ rồi,Minh Kính Tán
Nhân xem ra chuẩn bị cứng rắn,chỉ không biết Ô Độ Hắc Thị có sợ quyền
thế của Thánh Môn mà giao mình ra hay không?
Hoàn Cốc cũng quay đầu nhìn về phía Hoa Lân,thong dong không gấp nói:
-Ta đương nhiên biết hắn là ai,hắn là đệ tử Thánh Thanh Viện,đúng không?Điều này có gì không ổn?
Minh Kính Tán nhân ngẩng đầu Ha Ha cười một tràng,đang muốn nói rõ thân
phận của Hoa Lân,nhưng cửa lớn ở phía sau đột nhiên bị người mở ra,Hiệp
tổng quản từ bên ngoài bước vào,xa xa nói với Hoa Lân:
-Truyền tống trận đã khởi động,không biết Long thiếu hiệp khi nào lên đường?
Hoa Lân đứng lên nói:
-Cám ơn huynh đài,nhưng ta còn có hai vị bằng hữu cũng muốn li khai,ta đi đón bọn hắn lại.
Lúc này Hoa Lân thật muốn bôi dầu dưới chân,vọt cho lẹ một chút.
Minh Kính Tán Nhân sắc mặt biến đổi,đưa tay ngăn lại nói:
-Chậm đã….
Nói xong quay đầu nói với Hoàn Cốc:
-Ngươi thật muốn đưa hắn rời khỏi?Ngươi có biết rằng,người này là đào phạm của Thánh Môn.Hoa Lân!
Ngoài cửa Hiệp tổng quản “Ah?” một tiếng,quay đầu nghi hoặc nhìn Hoa
Lân.Toàn trường,lập tức trở nên một mảng yên lặng,thậm chí có thể dùng
“Kim rơi có thể nghe” để hình dung….
Mọi người đều không nói gì,ánh mắt lăng lệ của Minh Kính Tán Nhân đảo
qua biểu tình của tất cả mọi người,nhưng phát hiện Hoàn Cốc lại bất động như thường,chỉ chậm rãi nhấm nháp một ngụm trà nóng,dường như vẫn chưa
định chủ ý.Còn Hoa Lân người đương sự này cũng mười phần trấn tĩnh,thế
mà lại không lập tức cướp đường mà chạy,ngược lại nhún nhún vai,là người trước tiên phá vỡ sự yên lặng nói:
-Công đạo tự tại nhân tâm,cái gì đào phạm không đào phạm?Nói tới khó
nghe như vậy!Dường như thất đại Thánh Môn các ngươi chính là người chấp
pháp của Tu Chân Giới vậy.Ngươi đừng có quên,trong mắt của Phần Âm
Tông,ngươi cũng là đào phạm của bọn hắn nha….Được rồi,chuyện này cùng Ô
Độ Hắc Thị không có liên quan,bọn họ đều là người làm ăn,ta không muốn
đem bọn họ kéo vào vòng xoáy này.
Nói tới đây,Hoa Lân lại quay đầu cung tay nói với Hoàn Cốc:
-Cám ơn tiền bối vừa rồi nhiệt tình khoản đãi,vãn bối giờ phải đi rồi.Về phần chuyện vừa rồi tiền bối giao cho,Hoa mỗ chắn chắn sẽ tận lực giúp
người hoàn thành…..Vãn bối xin cáo lui trước!
Mặc dù chỉ là vài lời ngắn ngủi,nhưng trong đó lại bao hàm tâm cơ cao
tuyệt của Hoa Lân.Mấy câu này thoạt nghe qua dường như không muốn đem Ô
Độ Hắc Thị kéo vào,nhưng thực tế lại là lại là ngạnh kéo Hoàn Cốc xuống
nước.Đặc biệt là một câu cuối cùng,cường điệu Hoa Lân ta tuy thân rơi
vào hiểm cảnh,nhưng chuyện đã đáp ứng với các ngươi,thì tất sẽ giúp
ngươi làm được.Còn Ô Độ Hắc Thị các ngươi đã từng đáp ứng với ta,để ta
sử dụng “Truyền tống trận” rời khỏi.Chỉ không biết các ngươi còn có thể
thực hiện lời hứa hay không.Quan trọng nhất chính là,mình còn có ân với
họ,chỉ chờ xem Hoàn Cốc xử lí như thế nào.
Kì thật,Hoa Lân cũng không muốn dùng loại thủ đoạn này đi ép Hoàn Cốc,nhưng tình thế trước mắt lại là thân bất do kỉ.
Quả nhiên,liền nghe Hoàn Cốc trầm giọng nói:
-Hoa thiếu hiệp hãy dừng bước!Ngươi đã tới Ô Độ Hắc Thị chúng ta,vậy
chính là khách hàng của chúng ta.Lúc này truyền tống trận đã khởi
động,ngươi lúc nào cũng có thể sử dụng.Về phần ân oán của Thánh Môn và
Phần Âm Tông,chúng ta không muốn nhúng tay,cũng không tính nhúng tay.Các ngươi nếu như nhất định động thủ,lại phải rời khỏi chỗ này rồi nói.
Hoa Lân vui mừng nói:
-Cám ơn tiền bối!
Chính vào lúc này,bên tai truyền lại một âm thanh vo ve,thì ra là Hoàn Cốc dùng phương thức truyền âm nói nhỏ với mình:
-Nhanh từ truyền tống trận rời khỏi chỗ này,Minh Kính Tán Nhân do ta tới giữ lại.về phần bằng hữu của ngươi,sau chuyện này ta sẽ thông tri bọn
họ rời khỏi….
Hoa Lân sững sờ,không ngờ rằng Hoàn Cốc lại chủ động giúp mình,không
khỏi thầm hổ thẹn.Nhưng đồng thời lại nghĩ:trong tay Tí Hình và Đỗ Bôn
Lôi còn áp giải một con tin của Thánh Thanh Viện,mình tuyệt không thể
vứt bỏ họ không quản,nếu không Minh Kính Tán Nhân chắc chắn sẽ toàn lực
đối phó bọn họ.
Nghĩ tới đây,Hoa Lân quay phắc người lại nói:
-Minh Kính Tán Nhân,bổn thiếu gia bây giờ muốn về Tiên Duyên khách
điếm.Ngươi có phải muốn đi cùng ta?Nhưng Hoa mỗ khuyên ngươi chuẩn bị
sẵn tâm lí,một khi chúng ta động thủ,lúc ta đánh không lại ngươi,thì sẽ
hô to nói ra thân phận của ngươi.Chỗ này vẫn là địa bàn của Phần Âm
Tông,tin rằng nhất định sẽ có người vui lòng vui đùa cùng ngươi.Hắc
Hắc….
Nói xong,Hoa Lân bước dài hướng bên ngoài cửa bước ra.
Minh Kính Tán Nhân lẽ nào lại sợ đe dọa của Hoa Lân,chính lúc hắn bước
ngang qua thân người,lại đột nhiên xuất thủ,ngũ chỉ tấn tốc cắm vào vai
Hoa Lân.Ai ngờ Hoa Lân đã sớm có chuẩn bị,thân người hơi nghiêng,chân
trái đạp”Cấn” vị,hơn nữa tấn tốc hướng phía trước phóng đi.
Với cảnh giới “Thần Hợp Trung Kì” của Minh Kính Tán Nhân,lại bị Hoa Lân
từ trong lòng bàn tay thoát ra.Sự mất mặt,lập tức chuyển thành sát
cơ,chưởng tay hóa thành đao,ép thẳng sau vai Hoa Lân.Nhưng chính vào lúc này,trong đại sảnh một đạo điện quang lướt tới,cuốn thẳng vào tay phải
Minh Kính Tán Nhân.Nếu hắn không rút tay phải lại,vậy thì cánh tay này e rằng giữ không được.
Minh Kính Tán Nhân ngạc nhiên quay đầu,thì ra là Hoàn Cốc động thủ với mình.Không khỏi hét lên:
-Ngươi làm vậy là ý gì?
Hoàn Cốc ẩn nhẩn thương thế trong người,miễn cưỡng đứng lên,nhàn nhạt nói:
-Ta từng nói qua,ở Ô Độ Hắc Thị chúng ta,tuyệt không cho phép người khác gây sự.
Lại nói lúc này Hoa Lân đã giành đường ra ngoài cửa,”Soạt” một tiếng rút phi kiếm ra,tung người nhảy lên mặt kiếm,lơ lững giữa không trung nói:
-Minh Kính lão nhi,bổn thiếu gia bây giờ phải đi,ngươi phải chăng muốn theo cùng?
Minh Kính Tán Nhân tức đến hai mắt trợn tròn,nhưng làm cứng không đếm xỉa sự chọc giận của Hoa Lân,quay đầu nói với Hoàn Cốc:
-Hôm nay nếu không phải thấy ngươi trên người bị thương,bổn tọa cũng muốn lĩnh giáo một chút Kim Luân Ánh Nguyệt của ngươi…Hừm!
Hoàn Cốc cũng không nổi giận,chỉ là nhàn nhạt nói:
-Vậy thì thật là đáng tiếc!Hôm nay ngươi có lẽ còn có cơ hội tiếp nổi
vài chiêu của ta,đợi sau khi thương thế của ta hồi phục,vậy ngươi một
chút cơ hội cũng không có.
Minh Kính Tán Nhân trong lòng vừa động,thầm nghĩ lão đầu này nói cũng
không sai,sớm nghe Nhược Phong nói qua,ông chủ sau lưng của Ô Độ Hắc Thị không phải tầm thường,cho dù là Nhược Phong hắn xuất thủ,cũng không nắm chắc là có thể thủ thắng hay không.
Chính lúc đang ngẫm nghĩ trong đầu,Hoa Lân trên trời lại không thừa cơ
hội bỏ chạy,ngược lại còn lơ lững giữa lưng chừng trời,lười nhác nói:
-Hei!Ta nói ngươi rốt cuộc là đuổi hay là không đuổi theo?Nếu không đuổi,thì ta phải đi trước rồi!
Vẫn luôn ở một bên xem chừng Hiệp tổng quản tức thời tâm sinh cảm
kích,hiểu được dụng ý của Hoa Lân là dẫn dụ Minh Kính Tán Nhân đi.Lúc
này sư tôn mình bị trọng thương,phải lập tức nghĩ dưỡng,tuyệt không
thích hợp động thủ nữa.Vì vậy không khỏi sinh ra nghi hoặc,Hoa Lân đã bị Tu Chân Giới liệt vào người trong ma đạo,tại sao lại nhân nghĩa như
vậy?Chẳng lẽ truyền thuyết là sai?
Nói về Minh Kính Tán Nhân cuối cùng không chịu nổi đả kích,”Soạt” một tiếng rút phi kiếm ra,đạp kiếm phóng thẳng hướng Hoa Lân.
Hoa Lân Ha Hả cười lớn,sớm đã xoay người bỏ chạy,như điện hướng phía đông nam lướt đi……
Trong cảnh sắc về đêm,”Thiên Trì Thành” phồn hoa chính là thời khắc náo
nhiệt nhất trong ngày.Phố đêm huyên náo người tới người lui,thỉnh thoảng đó đây còn truyền lại tiếng nói cười đùa.Cảnh đêm ở đây càng có thêm
một loại phong vị tha hương.
Nhưng chính vào lúc này,chỉ nghe trên đầu đột nhiên truyền lại hai tiếng gió “Vù Vù…”,người đi đường chỉ thấy bóng đen thấp thoáng,lúc ngẩng đầu nhìn,lại không phát hiện được gì.
Tu vi Minh Kính Tán Nhân quả nhiên không phải tầm thường,hắn chỉ trong
vài nhịp hít thở,thì đã đuổi tới Hoa Lân ngoài hai trượng.Nên biết
rằng,tu vi của hắn tuyệt không kém hơn Nhược Uyên bao nhiêu,so với loại
nhân vật như Cừu Cầu Bạch càng cao hơn rất nhiều.Mắt thấy Hoa Lân gần
trong gang tấc,Minh Kính Tán Nhân nhắm chuẩn thời cơ,một chưởng lăng
không hướng phía trước vỗ tới.Hoa Lân đối mặt với loại cao thủ như vậy
ngược lại cũng không chút hoảng sợ,thân người đột nhiên quẹo sang trái
,còn tấn tốc hạ xuống.Dán vào dãy nóc nhà tấn tốc hướng bên trái lướt
đi.Minh Kính Tán Nhân lập tức quay đầu đuổi theo,nháy mắt liền đuổi tới
ngoài ba trượng…
Cơn gió mà hai người mang lại đem gạch ngói nóc nhà dưới chân tốc cả
lên,người đi trên đường càng là hô to gọi nhỏ.Trong nhất thời,trong
thành tức thời loạn tới gà bay chó chạy.
Hoa Lân lại thầm kêu khổ,trong lòng thầm mắng:Sau này không tới “Cuồng
Sa Tinh” này nữa.Lần trước cũng là ở đây bị người Tiên Lăng Cung truy
sát,không ngờ rằng hôm nay cảnh cũ diễn lại,chỉ là sát thủ đổi thành
người khác mà thôi.
Trong lúc truy đuổi,”Tiên Duyên khách điếm” đàng xa cuối cùng cũng hiện
ra trong tầm mắt,hai lồng đèn ngoài cửa rõ ràng nổi bật,Hoa Lân xa xa
phóng thẳng cửa lớn khách điếm.
Lúc này,sự đuổi bắt của hai người đã sớm dẫn tới sự chú ý của người đi
đường,người nghênh đón khách của Tiên Duyên khách điếm ngoài cửa thấy
tình huống này,không khỏi nhíu mày.
Mặc dù “Tiên Duyên khách điếm” được xem như là đệ nhất khách điếm của Tu Chân Giới,hơn nữa còn có quy định rõ ràng,trong khách điếm nghiêm cấm
tư đấu.Nhưng tình huống hiện tại lại rõ ràng bày ra đó là truy sát,loại
tình thế này làm người ta đau đầu nhất.Bởi vì điều này trực tiếp khảo
nghiệm uy tín của “Tiên Duyên khách điếm”.Hơn nữa khách điếm một khi ra
mặt ngăn cản,lại rất có khả năng sẽ trực tiếp dẫn tới chính diện xung
đột với một bên truy sát.
Cho nên người đón khách ngoài cửa thấy Hoa Lân xa xa bay tới,không khỏi hét lên:
-Tiên Duyên khách điếm chỉ bảo hộ khách quý đã trú lại,đấu đá bên ngoài xin tự giải quyết ngoài kia!
Ai ngờ Hoa Lân đã sớm moi ra một tấm môn bài,xa xa xông tới nói:
-Ta chính là khách nhân của các người!Nhanh tránh ra,để ta vào trong!
Người đón khách thấy môn bài trong tay Hoa Lân quả nhiên là tín vật của
bổn điếm,vô phương nghiêng người lui hai bước,nhường ra thông đạo.
Liền nghe “Vù” một tiếng,Hoa Lân đã xông vào trong.Minh Kính Tán Nhân
nào dễ dàng để hắn thoát khỏi bàn tay mình,lúc này hắn đã đuổi tới sau
lưng Hoa Lân,vì vậy chính lúc Hoa Lân xông vào cửa lớn một khắc
đó,chưởng phải của hắn nỗ lực kích ra,đánh thẳng sau lưng Hoa Lân.
Một chưởng này có thể nói là chạm tay là tới,Minh Kính Tán Nhân không
khỏi thầm đắc ý:Cho dù Hoa Lân ngươi thành công thoát vào Tiên Duyên
khách điếm.Nhưng một chưởng này,chắc chắn có thể giết ngươi tại chỗ.
Nhưng,chuyện không thể tin được nhất lại xãy ra.
Bước chân Hoa Lân loạng choạng,lại bị vấp vào ngạch cửa,”Bùm” một tiếng
ngã vào trong.Do tốc độ quá nhanh,cả con người hắn giống như là đạn pháo vậy,oanh vào đại sảnh Tiên Duyên khách điếm.
Trong thoáng chốc ,trong sảnh truyền ra một mảng kinh hô.Nào là bàn ghế
tinh xảo,nào là dụng cụ trân quý,đều bị xung lực cường đại của Hoa Lân
đụng bể tan tành.Đương nhiên,một chưởng mà Minh Kính Tán Nhân tự nghĩ
rằng mười thì lấy ổn tới chín,tự nhiên cũng lạc vào khoảng không.
Đại sảnh Tiên Duyên khách điếm đất bụi mù trời,bên trong một mảng đổ
nát.Minh Kính Tán Nhân cũng thu thế không kịp,xông thẳng vào giữa đại
sảnh mới đứng vững.
Đợi khi đất bụi tan hết,thì Hoa Lân từ trong đống đổ nát lồm cồm bò
dậy,toàn thân đều là mạt gỗ và mãnh vụn,thật là tơi tả tả tơi.Nhưng tên
gia hỏa này lại là dương dương đắc ý cười nói:
-Đa tạ tiền bối vừa rồi hạ thủ lưu tình,chỗ này là Tiên Duyên khách
điếm,để ta giới thiệu với ông một chút.Ông có thấy trên bức tường phía
đông viết cái gì không?.....Không sai,trong điếm nghiêm cấm chém giết,ta là khách quen ở đây,hy vọng ông không phải là biết rõ mà vẫn cố ý vi
phạm,đắc tội chủ nhân ở đây thì không tốt đâu!Hắc Hắc….
Đệ tử Tiên Duyên khách điếm lần lượt vây lại,nhưng lại không dám trực
tiếp lên trước ngăn cản họ đánh nhau,chỉ là xa xa vây thành một vòng
lớn,âm thầm hỏa tốc thông tri quản sự bên trong,để bọn họ ra mặt ngăn
cản xung đột.
Ánh mắt lạnh lẽo của Minh Kính Tán Nhân đảo qua mọi thứ xung quanh,khóe
mắt không khỏi nheo lại mấy lần.Hắn đột nhiên hiểu ra,vừa rồi Hoa Lân
vấp ngã ngoài kia không phải là ngẫu nhiên.Đã sớm nghe qua tiểu tử này
cơ trí vô cùng,nếu không hai người Nhâm Vi và Nhược Phong của Thánh
Thanh Viện,sao lại một lần,rồi lại ba lần để hắn thành công đào thoát?
Nghĩ tới đây,Minh Kính Tán Nhân từ từ ngưng tụ công lực toàn thân,mắt
dán chặt vào Hoa Lân không tha,hạ quyết định tất phải một chiêu giết
chết đối phương.
Chính vào lúc này,bên trong Tiên Duyên khách điếm truyền lại một chuỗi
tiếng bước chân.Người chưa tới,một thanh âm sang sảng đã từ xa xa truyền lại nói:
-Là người nào ở bên ngoài gây sự?Nếu như còn để cho tại hạ vài phần mặt mũi,thì xin ra ngoài đấu tiếp.
Đệ tử trong đại sảnh trước sau nhường ra một thông đạo,có người cung thân bẩm báo:
-Hồi bẩm đường chủ,là hai khách nhân nổi lên tranh chấp…
Mọi người đều quay đầu nhìn ra.Vào lúc cơ hội ngàn năm có một này,Minh
Kính Tán Nhân nhắm chuẩn thời cơ,đột nhiên bạo hét một tiếng,thân người
vừa thoáng,xông thẳng tới chỗ của Hoa Lân.Chỉ thấy chưởng phải của hắn
kèm theo chưởng phong lăng lệ,hình thành một tầng chân khí trong suốt,ép thẳng tới trước ngực Hoa Lân.
Người xem chung quanh đều biến sắc,kinh hô liền liền.Bọn họ không ngờ
rằng Minh Kính Tán Nhân lại còn dám động thủ,hơn nữa còn phát hiện công
lực của gia hỏa này lại thâm hậu như vậy,người ở đây chỉ sợ không mấy
người có thể chống lại.Chính vào một thoáng lúc mọi người kinh hãi
đó,Minh Kính Tán Nhân đã vượt qua cự li mười trượng,một chưởng vỗ tới
trước ngực Hoa Lân.Với cảnh giới Thần Hợp trung kì của hắn,cự li này căn bản chỉ là chuyển hơi là tới.
Nhưng chính tại một khắc này,Minh Kính Tán Nhân lại phát hiện Hoa Lân vô cùng trấn tĩnh,hắn không chỉ không có lộ ra biểu tình thất thái kinh
hoảng,ngược lại trong cặp mắt như sao lướt qua một ánh mắt kiên
định.Dường như hắn đã sớm biết mình sẽ đột ngột hạ sát thủ.Điều này làm
trong lòng Minh Kính Tán Nhân chấn kinh,ước đoán tiểu tử này khẳng định
là đã sớm nghĩ ra phương án tránh né hoàn hảo.Vì vậy chưởng phong vừa
chậm,lúc nào cũng có thể xuất ra chiêu thứ hai,nhằm tất phải giết chết
người này.
Nhưng hắn lại tính sai lần nữa,Hoa Lân lại không tránh né,ngược lại tiến lên một bước,hét lớn:
-Kim Cương Quyết…
Trong thoáng chốc,chỉ thấy Hoa Lân song chưởng cùng xuất,một cỗ chưởng
phong không gì có thể so bì nghênh diện ép qua.Minh Kính Tán Nhân cười
lạnh một tiếng,chỉ thấy hai đoàn khí lưu trong suốt hung hăng chạm vào
nhau,”Bùm” một tiếng vang dội,một dao động xung lực cường đại đem mảnh
vỡ bàn ghế dưới đất chấn bay bốn phía.Lấy hai người bọn họ làm trung
tâm,dưới chân tức thời bị thanh lí ra một khoảng đất trống sạch sẽ.Ngay
cả người tu chân quan chiến ngoài năm trượng,cũng bị khí lưu mạnh mẽ đẩy lùi ba bốn bước có dư.
Hoa Lân cũng “Lịch Bịch” lui ba bước,lưng chạm vào bức tường phía
sau,chỉ thấy vách tường của cả Tiên Duyên khách điếm hiện ra một tầng
chú văn khó mà hiểu được,phòng ngự chỗ này quả nhiên là cao tuyệt.Đồng
thời bên ngoài cơ thể của Hoa Lân,đồng dạng cũng lướt qua một tầng chú
văn nhàn nhạt,nhưng tình huống này lại xãy ra chớp nhoáng,làm cho người
ta tưởng rằng đây chỉ là một loại ảo giác.
Về phần Minh Kính tán Nhân,hắn lại cũng bị phản chấn lực cường đại bức
thối lui liên tiếp hai bước,trong mắt tức thời lộ ra ánh mắt kinh
hãi.Hắn vốn nghĩ rằng Hoa Lân chắc chắn sẽ bị một chưởng này của mình
đánh chết,kém hơn nữa cũng sẽ bị một chưởng này chấn bay,thổ huyết.Nhưng không ngờ rằng hắn không những đỡ được một chưởng này của mình,mà còn
chấn lui mình hai bước có dư.Điều này đơn giản là nằm ngoài sự tưởng
tượng của hắn.Vì vậy Minh Kính tán Nhân bỗng nhiên phát hiện,mình luôn
đánh giá thấp thiếu niên trước mắt này.Hoa Lân có thể sống sót trong
hoàn cảnh xung quanh đều là cường địch, không phải là dựa vào vận khí gì đó.
Hoa Lân đè nén cảm giác rát buốt trong cổ họng,tiến lên thêm một bước nữa,trầm giọng nói;
-Ta không muốn cùng ngươi động thủ nữa.Ngươi nếu như không muốn trở
thành đích nhắm của mọi người,thì nên như vậy dừng tay.Nếu không ta tin
rằng người của Tiên Duyên khách điếm tuyệt sẽ không dung túng ngươi ở
đây hành hung giết người…..Các người nói phải không?
Hoa Lân hướng mọi người xung quanh cười cười.
Quả nhiên,sớm đã có sáu đệ tử của Tiên Duyên khách điếm cản ở trước mặt
Hoa Lân,tiếp đó một vị trung niên nhân khí độ bất phàm tiến vào trong
trường,cung tay nói với Minh Kính Tán Nhân:
-Không ngờ rằng “Thánh đàn thủ tọa”số một số hai của Trần Duyên Tinh lại tới tiểu điếm của chúng ta,Khuông mỗ không nghênh đón từ xa,còn xin thứ tội.
Minh Kính Tán Nhân chậm rãi dời ánh mắt lên người vị trung niên nhân này,khóe miệng cười nhẹ,nói:
-Bổn tọa chỉ là tới để truy nã đào phạm,không có chuyện gì khác.
Trung niên nhân kia ngược lại cũng là một nhân vật hiếm có,thân hình cao lớn,ánh mắt như điện,tu vi mặc dù chỉ ở trên dưới Chứng Ngộ trung
kì,nhưng khí thế cũng không kém nửa phân.Chỉ nghe hắn không cứng không
mềm nói:
-Khuông mỗ tuy không muốn làm khó các hạ,nhưng chức trách trên
người,không thể mắt trợn trừng nhìn khách nhân của bổn điếm thụ thương ở đây.Nếu như Thánh Sứ chịu để cho tại hạ vài phần mặt mũi,còn xin mời
lên lầu năm dùng trà,tại hạ cảm kích bất tận!
Ánh mắt Minh Kính Tán Nhân đảo qua từng người từng người vây xem xung
quanh,nhận ra bọn họ sắc mặt ngưng trọng,ngược lại cũng không tiện ngay
mặt làm khó.Vì vậy dứt khoát hào hào sảng sảng nói:
-Khuông đại hiệp đã mở miệng,bần đạo cũng không tiện nói thêm gì nữa.Chỉ là các ngươi phải chú ý,tiểu ma đầu phía sau kia đã hại chết Nhược
Phong của Thánh thanh Viện,ta tuy có thể buông tha hắn,nhưng chỉ sợ
Thánh Môn không chịu như vậy bỏ qua….Bần đạo cáo từ ở đây,hẹn ngày sau
gặp lại!
Minh Kính Tán Nhân đi rồi,đầu cũng không quay lại bỏ đi.Chỉ lưu lại trong đại sảnh mấy chục người ngây như gà gỗ,
Một câu nói của Minh Kính Tán Nhân trước khi đi chấn động sâu sắc tâm
linh của bọn họ.Nhược Phong của Thánh Thanh Viện vậy mà đã bị người hại
chết?Hơn nữa hung thủ chính là thiếu niên trước mắt này đây?Điều này đơn giản là không thể nào tin được.Nên biết rằng Nhược Phong là thủ tọa của Tru Ma Viện,danh vọng trong Tu Chân Giới như mặt trời ban trưa.Tuy thủ
đoạn của hắn có lúc quá là độc ác,danh dự ở trong lòng mọi người có khen có chê,nhưng sự tử vong cửa hắn lại là một chuyện kinh thiên đại sự của Tu Chân Giới.Có thể tưởng tượng,Thánh Thanh Viện tuyệt sẽ không buông
tha cho vị hung thủ trước mắt này,hơn nữa thủ đoạn báo thù cũng sẽ rất
là tàn độc.
Hoa Lân thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay đầu nhìn mình,vì vậy nhún vai nói:
-Các ngươi tin quỷ thoại của hắn sao?Nhược Phong cao thủ lợi hại như
vậy,lẽ nào lại chết trong tay ta một tiểu nhân vật không tên tuổi?Nói
thật,ta thật sự không biết bọn họ đang bày trò quỷ gì nữa,lại muốn đem
tội danh này cộng vào trên người ta,Ai…
Trung niên nhân dẫn đầu Ha Ha cười nói:
-Tiểu hiệp tử đừng sợ,không cần biết ngươi là ai,đã là khách của Tiên
Duyên khách điếm chúng ta,thì chúng ta sẽ toàn lực bảo hộ an toàn của
ngươi.Về phần sự truy sát của Thánh Thanh Viện,ta thấy ngươi hay là tìm
một nơi tránh cái đí,bọn họ không phải là một môn phái dễ chọc vào.
Hoa Lân mỉm cười,thầm nghĩ gia hỏa nhà ngươi tâm và miệng bất nhất,trên
miệng nói thì bảnh bao đường hoàng,nhưng ngầm bên trong còn không phải
là sợ bị bổn thiếu gia liên lụy ngươi.Nhưng điều này cũng khó trách,vô
luận là ai vừa nghe thấy “Thánh Thanh Viện” sẽ tới báo thù,không lập tức tránh đi mới là lạ.Vì vậy cười nói:
-Ngươi không phải thật sự nghĩ Nhược Phong là do ta giết chứ?
Mọi người đối mặt nhìn nhau,đột nhiên có một nam tử Ha Ha cười nói:
-Nếu như không thấy ngươi một chưởng đánh lui Minh Kính Tán Nhân,chúng
ta có lẽ còn mang theo một chút nghi vấn.Nhưng thấy điệu bộ của
ngươi,hại chết Nhược Phong cũng không phải là không thể.Ha Ha Ha…
Hoa Lân quay đầu nhìn lại,nhưng nhận thấy gia hỏa này không phải là đệ
tử của Tiên Duyên khách điếm,mà là một khách đến xem náo nhiệt.Vì vậy
trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
-Bỏ đi,tùy các ngươi nghĩ sao cũng được.Bổn thiếu gia đêm nay thì đi,để khỏi phải liên lụy các ngươi đám cá hồ vô tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT