Biết được vị trí “Ô Độ Hắc Thị” tại thành nam Thập Cẩm
nhai(con đường bán tơ tụa),Hoa Lân lập tức lẩn vào dòng người,tránh sự
truy tung của Minh Kính Tán Nhân.Hắn cuối thấp đầu,xuyên qua dòng ngươi
qua lại trên đường.Ngạc nhiên phát hiện,đường phố ở đây rất phồn vinh.Vị trí của ”Cuồng Sa Tinh”này nằm giáp ranh Phiêu Miêu Hà,người tu chân
qua lại nhiều không đếm xuể.Nhớ tới có người từng hình dung rằng:Ở đây
là thiên đường của đào phạm và tội ác.Sôi nổi như vậy,tưởng tất cũng
không có gì kì lạ.
Nghĩ tới đây,Hoa Lân không khỏi lại nghĩ tới Trần Duyên Tinh,Nghe Lôi
Thiên Vực nói,ở đó là địa phương người tu chân tụ tập đông nhất,cũng là
nơi náo nhiệt nhất cả Tu Chân Giới.Chỉ không biết sự sôi nổi của nó đạt
tới mức độ nào?
Đang đi tới cuối đường,bất tri bất giác đã tới trước một tòa kiến trúc
hùng vĩ.Ngẩng đầu nhìn ra,chỉ thấy trên bậc thang do hắc ngọc tạo
thành,bên trong cánh cửa lớn mở rộng,người đi đường xuyên qua xuyên lại
không ngớt,nhìn lại rất là náo nhiệt.Trên ngạch cửa rắn rỏi viết bốn chữ lớn:”Ô Độ Hắc Thị”.
Mỗi khi nhìn tới cái chiêu bài này,Hoa Lân có loại ý nghĩ đặc biệt kì
lạ.Cái tên ”Ô Độ Hắc Thị” bổn sinh kì quái cực kì,lạ lùng nhất là nó
mang tên”Hắc Thị”,lại quang minh chính đại bày ra cửa hiệu.Đây thật là
chuyện giỡn chơi.Nhưng hơi tưởng tượng,thì thấy ông chủ đàng sau tấm màn của nó chắc là không tầm thường,nếu không tuyệt không dám giỡn mặt quá
đáng như vậy.
Hoa Lân đang đứng ngây ra trên bậc thang,sau lưng đi tới một hàng người,trong đó một người thô lỗ đẩy Hoa Lân ra,hét lớn:
-Tránh ra,đừng cản đường!
Hoa Lân bị hắn đẩy lui mấy bước,mắt giận nhìn ra.Chỉ thấy bốn nam tử
lãnh ngạo ôm một vị thư sinh đi thẳng vào trong cửa lớn.Lúc sát người mà qua,thư sinh kia càng là quay đầu trừng Hoa Lân một cái.
Hoa Lân chỉ thấy tu vi đám người này thâm bất khả trắc,hiển nhiên đều so với mình cao hơn một tầng có dư,không khỏi trong lòng chấn kinh.Mà thư
sinh cầm đầu trong ánh mắt càng là lộ ra một cỗ âm hàn lạnh lẽo,hiển
nhiên là luyện một loại tà môn bí thuật,không khỏi nói thầm:
-Tu Chân Giới đúng thật là ngọa hổ tàng long ah,nếu không phải bản thân mang hai kiện tiên vật,chỉ sợ là một bước khó đi…..
Sau khi đám người kia đi vào,người đi đường hai bên đều dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn về phía Hoa Lân,như là chế giễu hắn sợ người mạnh.Hoa Lân
vô phương,chỉ có thể phủi phủi bụi đất trên người,cũng bước vào Ô Độ Hắc Thị.
Trước cửa một thiếu niên của Ô Độ Hắc Thị tới nghênh đón,thấp giọng an ủi nói:
-Tiểu huynh đệ đừng giận,mấy người vừa rồi là lũ khốn Thần Nghệ Môn.Thế
lực của chúng ở đây càng lúc càng lớn,cho dù là ta,cũng không dám cùng
họ đụng độ chính diện.
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Ngươi nói đi đâu vậy?Ta mới là không có tâm tình cùng họ tính toán,chuyện của bản thân ta cũng bận không đỡ nổi rồi.
Thiếu niên của Ô Độ Hắc Thị còn tưởng rằng hắn mặt mũi,vì vậy lại nói;
-Ngươi nói không sai,chỉ cần chúng ta dụng tâm tu luyện,cũng có một ngày có thể vượt qua đám gia hỏa này,không chịu sự ăn hiếp của chúng nữa.
Hoa Lân ngây ra:
-Ta có nói như vậy sao?
Thiếu niên kia gật đầu khẳng định:
-Dù sao ý tứ cũng giống nhau!....Đúng rồi,ngươi tới chỗ này của chúng ta có phải là muốn bán đồ vật gì đó?Ai,vào đi,trước tiên lưu lại thủ
ấn(dấu tay),đợi chút ta dẫn ngươi đi gặp lão đại chúng ta,xem xem có thể giúp ngươi nâng cao giá cả một chút không,để ngươi kiếm thêm một chút.
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Không phải,ta là tới tìm các ngươi….
Lúc này thiếu niên kia đã đưa lên một cái mâm ngọc tới trước mặt Hoa Lân,ngắt lời nói:
-Ta biết rồi,vậy ngươi nhất định là tính tới chỗ này của chúng ta báo
danh góp nhặt tinh khoáng rồi,đúng rồi?Ai….Ngươi thật là đáng
thương,tuổi còn trẻ như vậy thì ra ngoài lịch luyện,sư phụ của ngươi
chẳng lẽ không quản ngươi sao?
Hoa Lân một trận chóng mặt,phát hiện đồng tình tâm của gia hỏa này quá là tràn lan,vì vậy hỏi ngược lại:
-Xin hỏi thiếu hiệp,ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Thiếu niên tùy miệng nói:
-Ta năm nay hai mươi tuổi,sao rồi?Hỏi cái này làm gì?
Hoa Lân buộc miệng nói:
-Nói như vậy,ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi?Ta còn tưởng rằng ngươi lớn
hơn nữa đó!Ai,bỏ đi.Ta là tới tìm chưởng quỹ các ngươi,phiền giúp ta
thông báo một tiếng.
-Ngươi tìm chưởng quỹ chúng ta làm gì?
Thiếu niên thối lui một bước,bắt đầu đánh giá lại Hoa Lân.Chỉ thấy Hoa
Lân một thân phong trần bụi bặm,bộ vải bố còn là trang phục của bình dân bách tính Phiêu Miểu Hà.Nhìn làm sao,hắn cũng không giống người có
tiền.Vì vậy lại nói:
-Ngươi hay là đừng tìm chưởng quỹ chúng ta,hắn thì nhỏ mọn…
Đang nói,thiếu niên nhìn nhìn xung quanh,thấp giọng nói:
-……..Hắn nha,đồ vật giá trị mười mai tinh tệ,hắn nhiều nhất chỉ cho
ngươi ba mai tinh tệ.Cho nên ngươi hay là tìm lão đại chúng ta là tốt
nhất.
Hoa Lân thực sự chịu không nổi sự rườm rà của hắn,nói lớn:
-Chắc là ngươi cũng biết chuyện truyền tống trận bị hủy,mà ta muốn lập
tức rời khỏi địa phương đáng chết này,cho nên muốn làm lại một tòa
truyền tống trận.Nghe nói chưởng quỹ các ngươi có tất cả tư liệu ta
cần,cho nên ta tới hỏi một chút!
Thiếu niên sững sờ,hoài nghi nói;
-Cái gì,ngươi muốn rời khỏi Cuồng Sa Tinh?Vậy thì không rẻ đâu nha!Chúng ta tuy có truyền tống trận dùng khai khoáng,nhưng rất hiếm đối với bên
ngoài mở ra.Ngươi muốn mượn mà nói,chỉ sợ chịu không nổi giá cả!
Hoa Lân mừng như điên,không ngờ rằng Ô Độ Hắc Thị đã sớm làm một cái
truyền tống trận.Còn nhớ lúc ở“Long Thần Tinh”,mình từng cùng Lộ Phi Á
dùng truyền tống trận của “Liên Hiệp Thương Hội” đi Tinh Nguyên Tinh đào khoáng.Không ngờ rằng Ô Độ Hắc Thị ở đây đồng dạng có khoản phục vụ
này.Xem ra chuyến đi này không phí công.Vì vậy nói:
-Vậy quá tốt rồi,đã các ngươi có truyền tống trận hiện thành,vậy thì đỡ
cho ta phải làm lại.Nhanh dẫn ta đi gặp chưởng quỹ các ngươi một
chút!Yên tâm đi,ra bao nhiêu tiền ta cũng có!
Thiếu niên thấy Hoa Lân thế tất phải đi,vì vậy hồ nghi nói;
-Vậy được,ngươi trước tiên ấn dấu tay lên mâm ngọc này,đợi chút ta dẫn
ngươi tới đại sảnh đợi.Chỉ không biết chưởng quỹ chúng ta có đồng ý cho
ngươi sử dụng truyền tống trận hay không!
Hoa Lân thấy trong tay hắn đang đưa lên một cái mâm ngọc đường kính đạt
hơn một xích,hiển nhiên đây là đồ vật để ghi chép lại thông tin của
khách hàng.Vì vậy đưa tay phải ra,nhẹ nhàng ấn nhẹ lên trên mâm ngọc,hơi nhập vào một ít chân lực.Trên mâm ngọc lập tức lướt qua một luồng ánh
sáng xanh.
Thiếu niên ghi chép hoàn tất,thấp giọng nói:
-Thì ra ngươi là người của Thánh Thanh Viện,chẳng trách lại gấp ra ngoài như vậy.
Hoa Lân kinh ngạc nói:
-Cái gì Thánh Thanh Viện?
Thiếu niên cười nói:
-Ha Ha…Không có gì,ta sẽ không nói cho người ta đâu.
Hoa Lân một trận buồn bực,biết rằng thiếu niên này lại hiểu lầm mình
rồi.Bản thân tạm thời chỉ có thể sử dụng thủy hệ chân nguyên,mà thủy hệ
tâm pháp này vừa khéo lại là chánh tông tâm pháp của “Thánh Thanh
Viện”,người khác không hiểu lầm mới là lạ.Thiếu niên này cũng nhiều
chuyện,yêu thích nhất là đoán mò chuyện của người khác,cả đời này trước
giờ chưa từng gặp qua người nào rườm rà hơn so với hắn.
Đang ngẫm nghĩ,Hoa Lân đã theo thiếu niên tiến vào trong nội đường,lại
đi qua thêm mấy cái hành lang,nhắm thẳng đại sảnh phía sau đi tới.Chính
ngay lúc này,đối diện hối hả chạy đến một thiếu niên,hét lớn:
-Hứa Phong!.....Nhanh tới đại sảnh giúp một tay,có người cố ý gây sự!
-Cái gì?
Thiếu niên đang dẫn đường cho Hoa Lân giật mình cả kinh,nghĩ cũng không
nghĩ,lập tức triển khai thân pháp,tấn tốc hướng phía trước lướt đi.
Hoa Lân sững sờ,chỉ thấy thiêu niên dẫn đường đã đi rất ra.Không tới một khắc,kế bên lúc nào cũng có đệ tử Ô Độ Hắc Thị chạy qua,toàn bộ đều
hướng đại sảnh chạy đi,trường diện từ từ náo loạn.
Hoa Lân thầm nghĩ,mình là người bên ngoài đến,không tiện nhúng tay sự vụ của họ.Không bằng đợi một chút thôi.
Ai ngờ đợi thêm một chút,Ô Độ Hắc Thị lại càng lúc càng loạn,rất nhiều
đệ tử hô to gọi nhỏ từ bên cạnh lướt qua,hơn nữa đều hướng đại sảnh chạy đi..Hoa Lân vô phương,vì vậy dự tính đi xem ra sao.
Không tới một khắc tới bên ngoài đại sảnh,đang tính vào trong xem náo
nhiệt,ai ngờ táp mặt nghênh đến một luồng gió mạnh,tiếp đó”Bùm Bùm
Bùm”mấy tiếng,cửa lớn và cửa sổ đều bị người ta đánh nát,mấy thiếu niên
tơi tả bị ngạnh sanh sanh ném ra ngoài.
Hoa Lân thuận tay kẹp một người,nhìn lại kĩ,mới nhận ra gia hỏa này
chính là thiếu niên vừa rồi dẫn đường cho mình,dường như tên cái gì Hứa
Phong thì phải.Vì vậy cười nói:
-Sao rồi?Ai mà gan lớn vậy,lại dám chạy tới Ô Độ Hắc Thị các ngươi gây chuyện?
Hứa Phong xấu hổ đứng thẳng người lên,chửi lớn tiếng:
-Bà nội nó,chính là mấy tên bại hoại Thần Nghệ Môn vừa rồi.Ta còn chưa tìm hiểu xem ra là chuyện gì,thì bị bọn họ ép ra ngoài.
Trên mặt đất lại”Bịch Bịch Bịch” lại thêm năm sáu thiếu niên lồm cồm bò
dậy,nhìn quần áo của họ,đều là người làm của Ô Độ Hắc Thị.Hoa Lân thầm
kinh ngạc,những thiếu niên này đều là người tu chân Nguyên Anh cảnh giới trở lên,không ngờ rằng dễ dàng như vậy thì bị người ta ném ra ngoài,mấy gia hỏa bên trong nhất định rất lợi hại.
Đang lúc đang vô cùng kinh ngạc,liền nghe”Vù Vù Vù”mấy tiếng,từ sau lưng lại lướt qua năm vị tu chân cao thủ,bọn họ trực tiếp xông vào đại sảnh.
Không tới một khắc,trong đại sảnh càng là truyền lại”Đinh Đinh Đang
Đang” một chuỗi loạn thanh,Hứa Phong bên cạnh Hoa Lân thấp giọng nói:
-Hiệp tổng quản chúng ta tới rồi,lần này có kịch hay xem rồi!
Hoa Lân sờ sờ gáy,thầm nghĩ mình có phải là nên tránh xa một chút hay
hơn?Mấy gia hỏa Thần Nghệ Môn lại dám to gan trắng trợn chọc vào Ô Độ
Hắc Thị,xem ra đàng sau nhất định có người chống lưng.
Liền nghe Hứa Phong bên cạnh lại nhỏ giọng nói;
-Hiệp tổng quản chúng ta đã tu luyện tới Chứng Ngộ cảnh giới,là nhân vật số một số hai Cuồng Sa Tinh này….Đi,chúng ta đi xem hắn làm sao giáo
huấn mấy tên gia hỏa Thần Nghệ Môn!
Đệ tử Ô Độ Hắc Thị nghe lời,lần nữa xông vào.Ai ngờ đột nhiên “Rầm” một
tiếng vang lớn,cả vách tường đại sảnh cũng bị sụp đổ,tiếp đó “Bùm”một
tiếng,nóc phòng cũng bị tung lên.Chỉ thấy mười một bóng người trùng phá
nóc phòng,ngự kiếm mà lên,kiếm khí sắc bén tầng tầng bắn ra,trong nhất
thời đá vụn bay tứ phía,bụi đất cuồn cuộn,mặt đất loạn thành một đống.
Bên ngoài cửa không ít người bị chấn lăn ra đất lần nữa,tràng diện trong khoảnh khắc không thể khống chế.Trong toàn trường,chỉ thấy Hoa Lân và
thiếu niên họ Hứa đứng vững ở chỗ cũ.Một số đá vụn trước sau chạm vào
người Hoa Lân,nhưng lập tức bị một tầng thuẫn ánh sáng nhàn nhạt ngăn
lại.Mặc dù như vậy,nhưng Hoa Lân vẫn cảm thấy trước ngực tưng tức.Thầm
nghĩ mấy tên gia hỏa này có phải là điên rồi hay không,quậy dữ như vậy?
Chờ tới đất bụi bay hết,Hứa Phong thấy trong viện ngã thành một mảng lộn xộn.Vì vậy kinh hãi nhìn Hoa Lân nói:
-Ngươi….Ngươi sao lại…..
Hoa Lân lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,chỉ thấy trên không lơ lững mười một vị cao thủ ngự kiếm.Mà năm người gây chuyện,chính là bọn người thư
sinh mà vừa rồi mình gặp ngay cửa ra vào.Chỉ nghe Ô Độ Hắc Thị Hiệp tổng quản giận dữ nói:
-Cừu Cầu Bạch,ta và Thần Nghệ Môn các ngươi nước sông không phạm nước giếng,chuyện hôm nay,các ngươi rốt cuộc là dụng ý gì?
Thư sinh cầm đầu không chút hoang mang nói:
-Không sai!Ta và ngươi xác thực không có ân oán gì,ta chỉ là muốn mượn
danh sách khách hàng của các ngươi xem một chút,để truy tung đào
phạm.Trừ điều này ra,không hề có ý khác!
Hiệp tổng quản hung hăng nói:
-Xem ra ngươi là cố ý đến kiếm chuyện.Thế nhân đều biết,khách hàng của Ô Độ Hắc Thị,trực tiếp liên hệ đến thanh danh của chúng ta.Cho nên thông
tin của họ tuyệt sẽ không cho các ngươi mượn xem,khuyên ngươi nên bỏ đi ý nghĩ này.
Cừu Cầu Bạch lại nhún vai nói:
-Vậy không còn cách nào khác rồi….Động thủ!
Nói xong,tay phải hắn vừa phất,bốn nam tử phía sau cùng lúc xuất thủ,lần lượt rút ra pháp bảo của mình.Trong một thoáng,từng luồng từng luồng
tia sáng,tia lửa như là sóng gào giận dữ xông thẳng hướng trận doanh của Hiệp tổng quản,trong đó còn ẩn dấu kèm theo xích sắt sắc bén,chúng như
là sát mặt bắn tới.Thoạt nhìn,như là vạn mũi tên cùng bắn một lúc,cực kì kinh nhân.
Bên phía Ô Độ Hắc Thị tuy cũng có pháp bảo,nhưng không cách nào trong
thời gian ngắn như vậy phản ứng kịp.Trên bầu trời sáu người với Hiệp
tổng quản làm thủ lĩnh tức thời bị ép thở không ra hơi.Trong nháy
mắt,một người tu chân công lực hơi kém lập tức chống chọi không nổi,bị
ba sợi xích sắt xuyên thấu ngực,rơi xuống đất tại chỗ.
Hiệp tổng quản bi ai hống một tiếng,múa kiếm tránh qua hàn quang phía
trước,ép thẳng tói trước mặt Cừu Cầu Bạch.Đệ tử Ô Độ Hắc Thị bên dưới
thấy bên mình có người thương vong,vì vậy cũng dần dần mất bình tĩnh,lần lượt ngự kiếm bay lên,từ bốn phương tám hướng vây công Thần Nghệ
Môn.Trong nhất thời,bầu trời náo loạn,người người đều giết đỏ cả mắt.
Thần Nghệ Môn càng là đại khai sát giới,không cố kị gì nữa.
Dưới mặt đất,Hoa Lân ngốc ngốc nhìn cảnh triệt sát trên bầu trời,trong
lòng chấn kinh vô cùng.Lần này hắn với thân phận người bàng quan,tận mắt chứng kiến một phương diện hung tàn của người tu chân.Nhưng trong lòng
lại thầm kì quái,Thần Nghệ Môn chỉ có năm người,nhưng bọn họ lại dường
như chiếm thế thượng phong.Điều này làm sao giải thích?Nên biết rằng,Ô
Độ Hắc Thị không thiếu cao thủ trên Thanh Hư cảnh giới,mà Hiệp tổng quản càng là trên Chứng Ngộ cảnh giới,nhưng chỉ bằng năm người bọn họ,phải
chống lại sự vây công của mười mấy người,e rằng vẫn không có kết cục
tốt.
Nhưng tình huống trước mắt,lại hiển thị năm người Thần Nghệ Môn tung
hoành trực diện trên bầu trời,Cừu Cầu Bạch càng là một mình chống lại sự tiến công của Hiệp tổng quản và hai người khác.
Không chỉ vậy,Cừu Cầu Bạch thậm chí còn có năng lực phản kích,bỗng nhiên hét lớn một tiếng,kinh hãi hóa thành ba đạo nhân ảnh,phân biệt ép hướng ba người phía trước
-Phân Thân Trảm?
Hoa Lân chân mày giật giật.
Hiệp tổng quản của Ô Độ Hắc Thị đang xông lên trước,né cũng không thể
né,duy chỉ có ngạnh tiếp một đường.Chỉ nghe hắn Khục một tiếng,thân thể
lảo đảo,hiển nhiên bị chút nội thương.Nhưng hắn không hổ là cao thủ
Chứng Ngộ Cảnh Giới,hơi dừng lại một chút,liền phối hợp đồng môn hai bên trái phải,lần nữa tiếp tục phản công.
Lại thấy Cừu Cầu Bạch cười lạnh một tiếng,thân hình chớp động,hai kiếm
của Hiệp tổng quản rõ ràng đâm trúng thân hình của hắn,nhưng lại không
một chút cảm giác chịu lực.Hiệp tổng quản lập tức cảm thấy không
đúng,hối hả thối lui,nhưng trước ngực đau nhói,vẫn bị trúng một kiếm của Cừu Cầu Bạch.
Hoa Lân rốt cuộc buộc miệng nói ra:
-Chẳng lẽ đây là Thiên Di Thuật?(*)(Thuật di chuyển).
Chú giải:(*) đây là một loại tiên thuật được ghi chép trên Phạm Mật Tâm
Kinh bộ thứ nhất,Hoa Lân đã từng xem qua chương này,thậm chí biết khẩu
quyết chương này,nhưng vẫn chưa lĩnh hội thông suốt.
Đệ tử Ô Độ Hắc Thị thương vong càng lúc càng nhiều,Hứa Phong bịt máu
chảy ra ở tay phải,nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Hoa Lân,thấp giọng nói:
-Cái gì Thiên Di?....Ngươi chạy nhanh đi,đám gia hỏa Thần Nghệ Môn này
tu luyện tà thuật,ta rõ ràng đâm trúng một tên gia hỏa,ai ngờ thân thể
của hắn giống như cái bóng vậy,trống rỗng không có gì.
Hoa Lân không trả lời,chỉ là ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,tinh thần vô cùng ngưng trọng nói:
-Thần Nghệ Môn sao lại biết tiên thuật trên Phạm Mật Tâm Kinh?Chẳng lẽ họ đã quy thuận Phần Âm Tông?
Hứa Phong bên cạnh gấp gáp nói;
-Cái gì mà Phạm Mật Tâm Kinh?Ngươi chạy đi!
Trên bầu trời lại truyền tới hai tiếng kêu thảm,hai đệ tử Ô Độ Hắc Thị
rơi xuống,Hứa phong lập tức xông qua đón lấy.Mắt thấy thương vong của Ô
Độ Hắc Thị càng lúc càng nhiều,Hoa Lân “Soạt” một tiếng rút Hà Chiếu
Kiếm ra,đang tính xông lên tương trợ.Ai ngờ chân trời bỗng truyền lại
một thanh âm hùng hậu:
-Đều… dừng ….tay…. hết… cho… ta!
Một luồng ánh sáng trắng xa xa bắn tới,một lão đầu thấp lùn đột nhiên
xuất hiện giữa lưng chừng trời,một chưởng hướng Cừu Cầu Bạch của Thần
Nghệ Môn.
Đừng nhìn lão đầu thân hình thấp bé,nhưng chưởng phong lăng lệ của hắn lại bức mọi người xung quanh nháo nhào tránh ra mấy xích.
Cừu Cầu Bạch đã sớm có chuẩn bị,thân thể bay ngược ra xa,nháy mắt bay ra ngoài mười trượng.Đợi sau khi thân hình hắn vững lại,đột nhiên cất
tiếng cười lớn:
-Hoàn lão rốt cuộc cũng chịu hiện thân rồi?Ha Ha Ha….
Toàn trường một mảng chấn kinh,đệ tử Ô Độ Hắc Thị nhao nhao kinh hô:
-Hoàn chưởng quỹ?
Hoa Lân kinh ngạc nhìn ra,chỉ thấy lão già thấp lùn bằng không lơ lững
giữa trời,toàn thân bao phủ một tầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt,linh khí cường đại của nó,ép thẳng vào tim tất cả mọi ngươi.Hắn tuy tóc đã bạc
trắng,nhưng da dẻ vẫn rất sáng láng,giống như là hiện tượng phản lão
hoàn đồng vậy.Năm người Thần Nghệ Môn lập tức bị khí thế của hắn đè
ép,bất tri bất giác đều ngừng chém giết.
Hoa Lân lại thầm kêu to:
-Chẳng lẽ hắn chính là ông chủ sau lưng Ô Độ Hắc Thị?
Lại nói về lão già thấp lùn thấy môn hạ người người bị thương,không khỏi nổi điên,hét lớn:
-Thần Nghệ Tông các ngươi đã biết Hoàn mỗ ở đây,sao còn dám đánh môn hạ
của ta bị thương?Hôm nay chắc là các ngươi có đi mà không về!
Ai ngờ tiếng nói của hắn vừa dứt,chân trời đàng xa lại truyền tới một âm thanh âm lãnh:
-Điều này còn chưa chắc!......Hoàn Cốc,ngươi quả nhiên ở chỗ này!
Thanh âm thoắt xa thoắt gần,khiến cho người nghe cảm thấy lạnh mình.
Bầu trời thổi qua một trận cuồng phong,một lão già áo xanh bỗng nhiên
hiện thân,toàn thân bao phủ một vòng hắc khí nồng đậm,chỉ nghe hắn dùng
giọng băng lãnh nói:
-Hoàn Cốc, còn nhớ ta lão bằng hữu này không?
Lão già tóc bạc nghe lời,kinh hô:
-Ngươi?....Thì ra là ngươi!Điều này không thể nào,ngươi sao có thể thoát ra được Huyền Băng Thiên của Thánh Thanh Viện?
Lão già áo xanh mí mắt giật giật,căm phẩn nói:
-Hoàn Cốc,ngày đó nếu không phải ngươi trợ giúp Thánh Thanh Viện,bọn họ
nào đâu bắt được lão phu?Cũng là ngươi,hại đến ta bị nhốt trong Huyền
Băng Thiên đằng đẵng mấy trăm năm thời gian.Bây giờ,khoản nợ này rốt
cuộc đã tới lúc bồi hoàn.
Lão già tóc bạc đột nhiên nghĩ đến điều gì,trầm giọng nói:
-Nói như vậy,Hỗ Thù ngươi chính là giáo chủ Thần Nghệ Môn?
Lão già áo xanh lạnh lùng Hừm một tiếng nói:
-Ngươi chỉ nói đúng một nửa!.....Ít nói phế thoại,giao mạng ra!
Nói xong,mọi người chỉ thấy trước mắt tối sầm,một vòng hắc khí khổng lồ
tràn thẳng ép tới lão già tóc bạc.Hai đại cao thủ rốt cuộc xuất thủ…..
Nhưng vào lúc này,Hoa Lân đang cuối đầu,hồi tưởng lại cuộc nói chuyện
của bọn họ.Không khỏi toàn thân chấn động,thầm nghĩ điều này thật kì
lạ?Chẳng lẽ ngoài mình ra,lại còn có người từ trong “Huyền Băng
Thiên”thoát ra ngoài?
Mà lão già áo xanh này vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt
lành,toàn thân lệ khí quá nặng,hắn bị Thánh Thanh Viện bắt lại tuyệt đối là một chuyện tốt.Nhưng hắn làm sao thoát ra được vậy?Chẳng lẽ con
đường mình đào bị hắn phát hiện?Nhưng điều này không thể nào ah,Huyền
Băng Thiên có Thần Long thủ hộ,hắn làm sao thoát khỏi Thần Long truy
bắt?Xem ra trong đó còn có một số biến cố mà mình không biết!
Chính lúc hắn cuối đầu suy nghĩ,trên đầu đã “Bùm”một tiếng vang lớn,lực
trùng kích khổng lồ dao động làm tất cả mọi người lảo đảo loạng
choạng,người tu chân trên bầu trời càng đứng không vững,lập tức bị đẩy
ra ngoài mười trượng.Công phu kém một chút,thậm chí bị chấn bay xuống
đất tại chỗ.Chỉ lưu lại một khoảng không thoáng đảng,để cho hai cao thủ
quyết đấu…..
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên,phát hiện hai người bọn họ
càng đánh càng xa,sau cùng đều bay lẫn vào tầng mây.Không tới một
khắc,chỉ thấy mây đen cuồn cuộn,hai điểm đen hoa phá trường không,lần
nữa hợp làm một,tiếp đó lại truyền tới một thanh âm như sấm chấn động
thiên địa.Lúc này rốt cuộc không cách nào nhìn rõ động tác của họ,mà
người tu chân dưới mặt đất cũng đều không dám tiến lên xem cuộc
chiến,chỉ sợ bị giết nhầm.
Lại qua một hồi,mây đen trên bầu trời không kham nổi náo loạn,cuối cùng
“Rào Rào Rào” đổ xuống cơn mưa lớn.Có thể tưởng tượng,hoàn cảnh của song phương giao chiến không chỗ nào tốt cả.
Lại qua thêm hai khắc(30 phút),trên trời cao đột nhiên truyền tới một tiếng hống khản đặc,một thanh âm âm trầm mệnh lệnh:
-Cừu Cầu Bạch!....Giết sạch đồ tử đồ tôn của hắn cho ta!
Đệ tử Ô Độ Hắc Thị toàn bộ sững sờ,Cừu Cầu Bạch của ”Thần Nghệ Tông”lại
hạ xuống mệnh lệnh,năm người cùng lúc xuất thủ.Chiến sự rốt cuộc bạo
phát toàn diện,ân oán của “Thần Nghệ Tông” và “Ô Độ Hắc Thị”,vào giây
phút này cuối cùng trở thành thù hận không thể hóa giải!
Do khoảng cách thực lực hơn kém,đệ tử Ô Độ Hắc Thị lần nữa rơi vào cục
diện chịu đòn.Ước đoán trong lòng Hoa Lân rốt cuộc đạt được khẳng
định.Người của Thần Nghệ Môn nhất định tu tập qua “Phạm Mật Tâm Kinh”bộ
thứ nhất.
Tin tức này nếu như tiết lộ ra ngoài,đủ để chấn kinh cả Tu Chân Giới.
Còn hai vị tổng quản của Ô Độ Hắc Thị,vất vả chống chọi sự tấn công của
Cừu Cầu Bạch,còn những đệ tử khác lại rơi vào tuyệt cảnh.
Mây đen bao trùm cả bầu trời,mưa vẫn điên cuồng trút nước như muốn tàn
phá mọi thứ.Hoa Lân ngẩng đầu nhìn ra,chỉ thấy trong nước mưa còn kèm
theo điểm điểm máu tươi,tựa hồ chúng muốn đem cả bầu trời nhuộm thành
màu đỏ.
Hoa Lân tự mình lẩm bẩm:
-Ai….Xem ra lại phải động thủ rồi.
Hoa Lân”Soạt”một tiếng rút Hà Chiếu Kiếm ra,phóng lên bầu trời,thẳng
hướng không trung vị trí của Cừu Cầu Bạch bắn tới,xa xa hét lên:
-….Các người tránh ra!
Hiệp tổng quản của Ô Độ Hắc Thị đang giao chiến với Cừu Cầu Bạch,thình
lình thấy Hoa Lân gia nhập vòng chiến,không khỏi gấp gáp nói:
-Tiểu bằng hữu nhanh lui xuống,ngươi không phải hắn đối….
Lời còn chưa dứt,chỉ thấy mũi kiếm Hoa Lân chấn động một trận kịch
liệt,nước mưa trong không trung một phân thành hai,kiếm khí lăng lệ bức
thẳng tới khiến thân ảnh Cừu Cầu Bạch lao đao.Hắn bỗng nhiên thi triển
“Thiên Di Thuật” tính tránh thoát một kiếm này của Hoa Lân.
Ai ngờ một kiếm này của Hoa Lân lại là một kiếm lợi hại nhất trong“Tuyệt Trần Kiếm Pháp”,cũng là một kiếm đăng phong tạo cực nhất của Thượng
Quan Linh.Thiên Huyễn Kiếm!
Vô luận Cừu Cầu Bạch như thế nào di chuyển bản vị,đều cảm giác không thể nào tránh né,hắn kinh hãi phát hiện nó chính là khắc tinh của Thiên Di
Thuật.Mà kết quả này,ngay cả Hoa Lân cũng không nghĩ tới.
Nói thì chậm,Cừu Cầu Bạch bạo hét một tiếng,thân thể chuyển ngang vài
xích,bóng người chớp động.Trong lúc gấp gáp,hắn lại dùng “Phân Thân
Trảm”.
Hoa Lân chỉ thấy sát khí của đối phương thấu thẳng sau lưng,không tự chủ lạnh người.Chiêu “Phân Thân Trảm”này mình cũng từng dùng qua,nhưng
trước giờ chưa từng nghĩ tới,có một ngày mình cũng sẽ lĩnh giáo sự lợi
hại của nó trong tay một người khác.Hiệp tổng quản tuy lợi hại,nhưng sao có thể cùng lúc tiếp nổi uy lực của hai đạo “Phân Thân Trảm”?
“Keng” một tiếng vang dội,Hoa Lân cảm thấy tay phải tê rần,Hà Chiếu Kiếm suýt nữa văng ra.May là Huyền Quang Kính trong cơ thể ngăn lại một bộ
phận nhỏ xung lực,tiếp đó”Cửu Chuyển Thần Công” lại giúp hắn lần nữa
chịu một bộ phận nhỏ thương hại.Nếu không với tu vi Thanh Hư cảnh giới
của Hoa Lân,sao có thể chịu được công lực Chứng Ngộ cảnh giới của Cừu
Cầu Bạch?
Nhưng chính là dưới một kiếm này,lại khơi dậy chiến ý hung dũng nhất của Hoa Lân.Trong lòng hắn phẩn nộ hống lên:Ngươi biết Phân Thân Trảm,chẳng lẽ ta không biết?
Vì vậy thân thể thấp thoáng,giận dữ hét lớn:”Phân….Thân….Trảm!”.
Lúc này Hiệp tổng quản đang tính kéo Hoa Lân ra,ai ngờ lại chụp lấy
khoảng không.Bởi vì Hoa Lân đã một phân thành ba,giơ liếm nhắm Cừu Cầu
Bạch chém xuống.
Mọi người đều cực kì chấn kinh,đặc biệt kinh nhất là Cừu Cầu Bạch.Hắn
đứng mũi chịu sào,không khỏi kinh hãi biến sắc,hắn vô luận làm sao cũng
không ngờ rằng,ở đây lại cũng có người có thể thi triển Phân Thân
Trảm!Hơn nữa người thi thuật,lại là một anh bạn nhỏ chỉ có Thanh Hư cảnh giới.
Trong tình thế nguy cấp,hắn lập tức khóa kiếm ngạnh đỡ,trong lòng đồng
thời còn tồn tại một chút huyễn tưởng:Có lẽ chiêu”Phân Thân Trảm”này chỉ là huyễn giác thôi?Hoặc là nói,đây là một loại hình kiếm pháp giống như Phân Thân Trảm.
Nhưng,sau khi hắn tiếp đỡ kiếm quang của Hoa Lân,lại biết rõ ràng đáp án.Phân Thân Trảm là không thể làm giả!
“Keng”một tiếng thanh thúy,hắn chỉ thấy cổ tay suýt nữa thì bị trật
khớp,trường kiếm còn chút nữa thì văng ra.Hắn thì không được may mắn như Hoa Lân,có thể dùng”Huyễn Quang Kính” và “Cửu Chuyển Huyền Công” triệt
tiêu một bộ phận lực xung kích.Hắn dựa vào chính là thực lực chân
chánh,bằng vào tự thân tu vi.
Song phương vừa tiếp xúc,lập tức đánh một trận ngang ngửa với nhau.Hoa
Lân vừa rung trường kiếm,đầu cũng không quay lại nói với Hiệp tổng quản:
-Ngươi đi tiếp ứng đệ tử của mình,gia hỏa này giao cho ta đối phó!
Nếu như không có mấy kiếm vừa rồi,Hiệp tổng quản thấy hắn một anh bạn
nhỏ Thanh Hư cảnh giới nói ra loại lời “Người lớn” này,nhất định sẽ
trách hắn không biết trời cao đất dày.Nhưng mấy kiếm vừa rồi,lại triệt
để phá vỡ khái niệm cố hữu trong lòng hắn:Cảnh giới càng cao,thực lực
càng mạnh.
Lúc này ngay cả đối thủ Cừu Cầu Bạch cũng chấn kinh không thôi,trầm giọng nói:
-Ngươi rốt cuộc là người nào?
Hoa Lân cười lớn:
-Ta là Long Tiếu!....Ngươi nếu như chưa nghe qua tên của ta,vậy chỉ có thể nói rõ ra ngươi kiến thức thấp kém!
Cừu Cầu Bạch ngẫm nghĩ,cuối cùng xác định,Long Tiếu cái tên này còn là
lần đầu tiên nghe qua.Nhưng hắn lại không chịu tự nhận kiến thức thấp
kém,vì vậy chậm rãi gầm gừ:
-Không cần biết ngươi là ai,đã dám nhúng tay vào chuyện của Thần Nghệ
Môn chúng ta,vậy thì chú định ngươi sống không qua nổi hôm nay.
Hoa Lân cười lạnh,nhưng không gấp cùng hắn động thủ,bởi vì một chút hy
vọng thắng cũng không có.Càng huống chi,mình chỉ cần giữ chắc Cừu Cầu
Bạch này là được.Như vậy thì,người của Ô Độ Hắc Thị có hội để thở.Thậm
chí Hiệp tổng quản và một tổng quản khác có thể rãnh rỗi đối phó những
gia hỏa khác của Thần Nghệ Môn.Vì vậy,Hoa Lân bắt đầu nói nhảm:
-Hỗ Thù kia thật là giáo chủ các ngươi sao?
Cừu Cầu Bạch lạnh nhạt nói:
-Ngươi…Chỉ….Nói …Đúng…Có….Một…Nửa!
Lời còn chưa dứt,hắn lại đột nhiên xuất thủ,thân thể vừa thoáng,xông thắng tới chỗ Hoa Lân.
Gia hỏa này cũng khá là đê tiện,nói chuyện ấp a ấp úng cố ý kéo sự chú ý của Hoa Lân,nhưng trong lòng lại tràn đầy sát cơ.Hắn chưa từng nghĩ,Hoa Lân cũng là cao thủ trong khoản này,hắn vừa nghe tốc độ nói ra của gia
hỏa này trở nên chậm rãi,lập tức phát hiện không ổn.Chỉ vì,lúc hắn còn
nhỏ,thì thường hay dùng chiêu này hấp dẫn sự chú ý của Diệp Thanh,sau đó đột nhiên đánh úp,hơn nữa mười lần trúng mười(Trúng cái gì nhỉ).Cho nên khi Cừu Cầu Bạch vừa động thủ,trường kiếm của Hoa Lân đã sớm chém ngang qua.
Những thứ này,tại Cừu Cầu Bạch xem lại thì dường như là mình chủ động đưa biếu tận cửa cổ của mình vậy.
May là cảnh giới của Cừu Cầu Bạch cao hơn rất nhiều so với Hoa Lân,vừa
cảm giác không đúng,lập tức trường kiếm đưa lên,”Keng” một tiếng gạt Hà
Chiếu của Hoa Lân ra.Tuy nói vậy,lại vẫn bị dọa đổ đầy mồ hôi.Trong mắt
hắn,Hoa Lân càng lúc càng thâm bất khả trắc.
Da mặt Cừu Cầu Bạch giật giật,đột nhiên liên tưởng tới một chuyện làm
trong người cảm thấy không thoải mái.Tên Hoa Lân trước mắt này,tu vi mới đạt tới Thanh Hư cảnh giới,nhưng đã có năng lực cùng mình đấu một
trận.Nếu như đợi thêm vài năm nữa,mình nào phải là đối thủ của hắn?Nghĩ
tới đây,không khỏi hạ quyết tâm,cho dù thế nào cũng phải giải quyết cho
xong thiếu niên trước mắt này.
Nói thì chậm,trường kiếm trong tay Cừu Cầu Bạch đã không kịp thu
về,nhưng tay trái lại lập tức chẻ ra,cắt thẳng vào cổ họng Hoa Lân.Hắn
biến chiêu rất nhanh,có thể nói là như nước chảy mây trôi,không mang nửa điểm chậm trễ.Duy nhất một điều đáng tiếc,chính là mưa bão trên bầu
trời,lại bị tay hắn ngạnh sanh sanh cắt ra,lưu lại một đạo quỹ tích rõ
ràng.
“Bùm’một tiếng,Hoa Lân dùng tay trái đỡ lấy thủ chưởng của hắn,chỉ thấy
một cỗ chân lực cường đại quán nhập vào cánh tay,”Huyễn Quang Kính”
trong người lập tức thay hắn tiêu trừ một thành chân lực.Hoa Lân đang
muốn vận Cửu Chuyển Thần Công lên,tiêu trừ thêm một bộ phận công lực của đối phương,nhưng chính vào lúc này,lại xuất hiện dị tượng…
Chân lực trên tay của Cừu Cầu Bạch bỗng biến mất không hình không
bóng,Cửu Chuyển Huyền Công của Hoa Lân đột nhiên không chỗ mượn lực,điều này làm hắn vạn phần khó chịu.Nhưng điều này còn chưa kết thúc,chính
lúc Hoa Lân tưởng rằng đã chặn được một kích của đối phương,một dao động chân lực có thể nói là”Cuồn cuộn” từ cánh tay đối phương truyền qua.
Biến hóa này tới quá là đột nhiên,đến nỗi Cửu Chuyển Huyền Công của Hoa
Lân căn bản không kịp chống đở,thì bị ám kình của đối phương cuồn cuộn
tiến vào thể nội.
“Khục”một tiếng,Hoa Lân mở miệng phun ra một ngụm máu tươi,thân thể vội
vàng lùi lại một trượng có hơn.Nếu không phải’Huyễn Quang Kính”thay hắn
chống đở một bộ phận thương hại,chỉ sợ đã bị đối phương chấn đứt kinh
mạch tại chỗ.
Nhưng cũng chính tại lúc này,Hoa Lân lại đột nhiên hiểu ra một đạo
lí,kinh nghiệm giao thủ của mình vẫn không đủ.Lúc cùng cao thủ đối
quyết,nếu như công lực không thể đạt tới thu phát tự nhiên,vậy thì lúc
nào cũng có thể có nguy cơ táng mạng.Nghĩ tới đây,trong đầu của Hoa Lân
linh quang chợt lướt qua,đột nhiên nhớ lại bộ thứ hai “Phạm Mật Tâm
Kinh”,chương “Ba Động”của nó từng nhắc qua:Hư thực giao thác,huyễn hóa
vô biên,tựa ba tùy hình,cường công duệ tiến.Không sai,nếu như mang ý của nó đơn giản hiểu ra,kì thật chân khí“Hư Hư Thực Thực”,thật ra chính là
một loại ba động.
Hoa Lân đột nhiên ngẩng đầu,chỉ thấy khóe miệng Cừu Cầu Bạch mang theo
tiếu ý.Rất hiển nhiên,hắn đối với một chưởng này hài lòng tự tin,tưởng
rằng lúc này kinh mạch Hoa Lân đã bị một chưởng của hắn chấn thương.Điều này cũng khó trách,một hậu bối Thanh Hư cảnh giới,lại vào lúc không kịp phòng bị,kinh mạch không bị mình chấn đứt tại chỗ,vậy mới kêu là chuyện lạ bốn phương.
Nhưng mà,hắn lại không biết trong người Hoa Lân có một mặt Huyễn Quang Kính.
Hoa Lân bị thua thiệt một lần,không khỏi lửa giận thiêu đốt,điên cuồng hống lên:
-Có gan thì ngươi thử thử đánh ta thêm một chưởng nữa!
Cừu Cầu Bạch cuồng tiếu nói:
-Thử thì thử!Xem chiêu…
“Bùm”một tiếng,thân thể song phương lần nữa hợp rồi lại phân,đột nhiên lại chạm cứng một chưởng.
Nhưng mà lần này,Cừu Cầu Bạch lại chấn kinh thối lui hai trượng có
dư,thân thể lao đao lảo đảo,sắc mặt càng là một mảng trắng xanh.
Một chưởng vừa rồi,Hoa Lân cũng không tốt hơn chỗ nào.Hắn thậm chí đã bị thương càng cộng thêm thương,khiến hắn tạm thời không cách nào nhúc
nhích,lỡ đi cơ hội thủ thắng duy nhất.
Mặc dù khẩu quyết “Ba Động” dùng rất tốt,nhưng mỗi một chưởng,lại đều là cứng chạm cứng với đối phương.
Cừu Cầu Bạch kinh hãi nhìn Hoa Lân,lắp bắp nói:
-Ngươi…Ngươi lại một chiêu học được Âm Dương Chưởng của ta?Không….Điều này không thể nào!
Điều này đương nhiên không thể!Âm Dương Chưởng là bí kỉ bất truyền nhà hắn,Hoa Lân sao lại có thể vừa học là biết.
Nhưng “Ba Động” lại là tuyệt học “Phạm Mật Tâm Kinh” ghi chép,điều này nào phải Cừu Cầu Bạch có thể hiểu được?
Đương nhiên rồi,chỉ tiếc là Cừu Cầu Bạch chỉ học qua bộ thứ nhất của
“Phạm Mật Tâm Kinh,nếu không chỉ cần hắn thấy qua bộ thứ hai của “Phạm
Mật Tâm Kinh”,đương nhiên lập tức có thể hiểu được đạo lí trong đó.
Song phương lần này đối chưởng,Cừu Cầu Bạch lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ
thối lui.Hắn cảm giác,Hoa Lân đối diện một hy vọng thắng cũng không có.
Còn Hoa Lân lại la không cách nào động đậy,hắn phải liều mạng điều
tức,để đè ép thương thế xuống.Động thủ đối hắn mà nói,đương nhiên không
có nửa điểm tốt.Khi Cừu cầu Bạch hiểu rõ một điểm này,Hoa Lân đã thành
công tụ lại chân khí.Cừu Cầu Bạch thầm hận mất đi cơ hội tốt,vì vậy hung hăng cắn răng,ngưng tụ công lực lần nữa,hét lớn:
-Phân Thân Trảm!
Ba đạo Phân Thân Trảm xông tới chỗ đứng của Hoa Lân.Nhưng cách nghĩ Hoa
Lân lại cùng với hắn không mưu mà hợp,cơ hồ cùng lúc hét lên ba chữ Phân Thân Trảm.Chân khí song phương lần nữa chạm nhau,”Ầm Đùng Đùng” dường
như chỉ truyền lại một tiếng vang lớn.Cừu Cầu Bạch không đợi Hoa Lân kịp thở,tay phải giơ ra,lại đổi sang dùng phù chú tấn công,một mảnh giấy
màu vàng nổ trên bầu trời,hóa thành ngàn vạn luồng sáng màu vàng,bắn
thằng toàn thân Hoa Lân.Cùng đồng thời lúc này,thân hình hắn vừa
thoáng,nhờ vào sự che chắn của kim quang,lại bằng không biến mất đàng
xa.
Hoa Lân tức thời mất hình bóng đối phương,chỉ sợ là mất đi tiên cơ,hét lớn một tiếng:
-Băng Phong Trụy!
Chưởng phải lập tức lăng không vỗ ra,mưa lớn trên bầu trời đột nhiên
ngừng lại,tấn tốc tụ thành ngọn ngọn băng chùy,hô hoán hướng phía trước
bắn đi.
Chỉ nghe “Rắc Rắc” một chuỗi tiếng vang,bầu trời bắn ra điểm điểm tinh
quang,kim quang của Cừu Cầu Bạch tức thời bị tận sổ kích tan.Còn Hoa Lân lập tức bắt được hành tung của hắn ngay bên trái,không kịp nghĩ kĩ,lần
nữa lăng không vỗ ra:”Băng Phong Trụy….”
Vô số băng chùy lần nữa hô hoán mà tới,nhưng Cừu Cầu Bạch không hổ là
cao thủ Chứng Ngộ cảnh giới,hét lớn một tiếng,trường kiếm trong tay chẻ
ra mọi thứ phía trước,ép thẳng trước ngực Hoa Lân.
Đáng tiếc “Khống Vật khẩu quyết”của Hoa Lân không đủ tinh thuần,lại bị
đối phương một kiếm bức tan.Nếu như hắn có một nửa năng lực khống thủy
của Nhâm Vi,Cừu Cầu Bạch tất định bại vong mà chạy.
Lúc này nói những điều này cũng không thể bù đắp,Hoa Lân chỉ có thể lập
tức biến chiêu,thân thể bay tung ngược lên.Thân giữa không trung,phẫn nộ hét lớn:
-Thiên Kiếm Trảm….
Kiếm khí mạnh mẽ cắt đôi nước mưa trên bầu trời ra,đón kiếm quang của Cừu Cầu Bạch chém tới.
Uy lực của Thiên Kiếm Trảm này tuy so với Phân Thân Trảm kém một
tầng,nhưng tốc độ thi triển lại nhanh hơn không chỉ gấp đôi.Lại cộng
thêm Tiên Thiên Kiếm Khí của Hoa Lân,uy lực tuyệt không thể xem thường.
“Đinh” một tiếng,Cừu Cầu Bạch bị kiếm khí của Hoa Lân chấn lảo đảo,thân
thể lần nữa bị bức thối lui.Trong lòng không khỏi lửa giận thiêu đốt,rõ
ràng cảnh giới tự thân so với Hoa Lân cao hơn một tầng có dư,nhưng lại
khư khư hai ba lần liên tiếp vô công mà về.Vụ này,đơn giản so với giết
hắn còn khó chịu hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT