Hoa Lân đúng là bê con không sợ cọp, đã phạm phải đại kỵ trên giang hồ! Nếu người của đối phương đều đã đến đông đủ, e là…
Bóng đen trước mặt quả nhiên là Sở Hạo Phi, gã nghênh ngang đứng cách
Hoa Lân năm trượng, cười lạnh nói: “Xú tiểu tử, xem ra ngươi rất tự tin
vào bản thân!”
Hoa Lân cười hê hê nói: “Không sai! Với võ công của ta, đối phó với hai
tên tiểu cẩu các ngươi căn bản không cần phải mai phục gì cả.”
Sở Hạo Phi trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi mình và thất
sư đệ đứng nói chuyện từ xa như vậy mà hắn cũng nghe thấy hết sao? Điều
này là không thể!
Hoa Lân nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của gã liền lạnh lùng nói: “Hừ! Ta đã tạo cơ hội cho ngươi, thế mà ngươi vẫn không biết à? Ngươi có thể tới
được Tần Châu thành là do bản thiếu gia còn để cho ngươi một con ngựa
đấy! Minh bạch chưa?...Đồ ngu!”
Không hiểu vì sao Sở Hạo Phi bỗng cảm thấy lạnh người, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu tử này đúng là khắc tinh của mình sao? Nhưng lần này đã có thất đệ đánh úp rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc có thể tiêu
diệt được hắn, nếu không về sau làm sao có thể lăn lộn trên giang hồ
được nữa.” Thế nên gã cười lạnh nói: “Đó là do ngươi tự tìm lấy cái
chết! Không thể trách người khác được! Xem kiếm!”
Hoa Lân cũng động thân ngay sau đó, “soạt” một tiếng hữu thủ đã rút kiếm ra khỏi bao. Một màn kiếm quang trong suốt tỏa ra từ mũi kiếm rạch tới
người đối phương, không khí như bị đông cứng lại, màn kiếm quang bỗng
biến thành một phiến băng mỏng, hung mãnh cắt về phía trước…
Sở Hạo Phi sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội thi triển công phu Thiết Bản Kiều, ngửa người né tránh, chỉ thấy sau khi luồng kiếm khí đó xẹt qua,
một chiếc lá đã bị cắt thành hai mảnh không một tiếng động…
Sở Hạo Phi sợ Hoa Lân lại xuất kiếm khí nên hoảng hốt thuận thế lăn về
bên phải, trán toát đầy mồ hồi lạnh. Lúc này, vài miếng băng mỏng mới
rơi từ trên không xuống, không ngờ kiếm khí đó lại có thể ngưng tụ thành thực thể.
Hoa Lân mới bước chân vào giang hồ, không biết võ công của mình được xếp vào bậc nào nên vừa rồi hắn đã dùng đến toàn lực. Nhìn thấy bản thân
nhờ vào Hàn Tinh kiếm có thể phát huy uy lực lớn đến như vậy, hắn cũng
bất ngờ đến giật thót mình, lầm rầm nói: “Mẹ nó! Thì ra Hàn Tinh kiếm
lại hữu dụng như vậy, chẳng trách lại được xếp vào một trong những tuyệt thế danh kiếm. Ài…Chỉ tiếc là ta đã có Hà Chiếu rồi!
Sở Hạo Phi mặt mày nhăn nhúm, phóng mắt nhìn khắp giang hồ, chưa đến
trăm người có thể dùng kiếm khí để sát thương địch nhân, những cao thủ
có kiếm khí đạt đến ba trượng tuyệt đối có khả năng tham gia Huyền Thiên kiếm điển năm năm một lần. Trong thoáng chốc vô số ý nghĩ đã lướt qua
trong đầu gã, chẳng lẽ tất cả là nhờ vào tác dụng của Hàn Tinh kiếm ?
Hoa Lân cảm thấy tâm tình hết sức thoải mái, trêu gã: «Thế nào? Đánh nữa không?»
Ánh mắt Sở Hạo Phi lóe lên một tia hàn quang quỷ dị, bật cười rộ khiến cho những chiếc lá cây tàn úa rơi rụng lả tả.
Hoa Lân cũng nhếch mép cười lạnh, đột nhiên, hắn quay người xoay ngang
bao kiếm, “choang” một tiếng vừa khéo đỡ lấy một làn kiếm quang tập kích từ phía sau. Ngay sau đó hắn búng người lên không, lách khỏi một kiếm
của Sở Hạo Phi từ phía chính diện.
Giữa không trung…
Hoa Lân vung kiếm hét lớn: “Thiên…Kiếm…Trảm!”
Chiêu này là tuyệt học hắn học trộm được từ Hạng Mạc Thiên! Không khí
xung quanh nhanh chóng hội tụ lại trên thân kiếm, hình thành một thanh
thiên kiếm đáng sợ, không khí như ngưng đọng. “Hây”, một kiếm bổ xuống,
màn kiếm khí khổng lồ “roẹt roẹt roẹt roẹt…” rạch trên mặt đất, vươn dài vô hạn về phía rừng cây ở đằng xa…
Suy cho cùng đây cũng là kiếm pháp mà Hoa Lân học trộm nên xuất chiêu
đương nhiên không được nhanh cho lắm, Sở Hạo Phi sớm đã tránh kịp sang
một bên.
Nhưng dù có vậy, Sở Hạo Phi và thất đệ của gã cũng sợ tới mức chân run
lẩy bẩy, lúc này bọn chúng mới biết là kiếm khí của Hoa Lân phát ra được hoàn toàn không phải chỉ nhờ vào Hàn Tinh kiếm.
Hoa Lân từ tốn hạ thân xuống mặt đất, nghiêng đầu dò xét hai tên hoại
đản. Rất lâu sau bỗng nghe thấy trong rừng cây phía sau vang lên một
tiếng động lớn. Ba người đều sửng sốt, trong chớp mắt, một phiến cây to
đã đổ rầm xuống mặt đất.
Sở Hạo Phi lộ vẻ kinh hoàng, cơ bắp toàn thân co rút không ngừng, thầm nghĩ lần này đúng là đã phạm phải sai lầm lớn.
Hoa Lân lại càng thấy vui mừng, mọi biểu tình của chúng đều lọt vào mắt, đột nhiên hắn cười hăng hắc nói: “Hai tên tiểu cẩu! Lần này đã biết sự
lợi hại của ta chưa?...Lần sau gặp bản thiếu gia, nhất thiết phải nhớ mà đi đường vòng, nếu không ta nhất định sẽ chẻ người các ngươi ra đấy!”
Hoa Lân tuyệt nhiên không phải kẻ thích giết người, nói xong liền vác theo bảo kiếm huýt sáo rời khỏi đó một cách đường hoàng.
Sở Hạo Phi vẫn đứng sững sờ, thất đệ của gã dùng khuỷu tay huých nhẹ hỏi: “Này! Nhị ca, rốt cục hắn tên là gì thế?”
Sở Hạo Phi đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm nói: “Đã nói với đệ rồi, hắn tên Hoa Lân!”
“Hoa Lân? Ài! Đệ luôn cảm thấy cái tên này hình như rất quen, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Hoa…Hoa Lân?” Lão thất đột nhiên khẩn trương nói: “A? Huynh nói gì, hắn là Hoa Lân? Không phải chứ?”
Bấy giờ Sở Hạo Phi mới bừng tỉnh, lấy làm lạ lùng hỏi: “Đệ biết hắn à?”
Sắc mặt lão thất biến đổi hoàn toàn: “Kinh đô Hoa gia! Không sai, hắn
chính là độc tử của Hoa gia – Hoa Lân! Nhị ca, chẳng lẽ huynh quên rồi
sao? Mười hai năm trước, chúng ta…”
Toàn thân Sở Hạo Phi lập tức nổi da gà, kinh hãi nói: “Không sai, đứa bé chúng ta bắt đi hồi đó cũng tên là Hoa Lân!...Điều này, chắc không phải nó chứ?”
Lão thất rùng mình một cái, run run nói: “Chắc chắn là nó! Đệ trông giữ
nó cả đêm, làm sao có thể nhìn nhầm được? Còn nữa, chẳng phải Hoa phủ đã gửi độc tử của mình lên Thiên Sơn học nghệ sao? Nhị ca, tên tiểu tử này có phải vừa từ Thiên Sơn xuống không?”
Sở Hạo Phi cũng rùng mình, vẻ mặt khổ sở nói: “Nguy hiểm nguy hiểm! Tiểu tử này đúng là vừa từ Thiên Sơn xuống…”
Lão thất lập cập nói: “Chúng…chúng ta đừng có trêu vào hắn nữa! Bằng
không nếu bị hắn biết được chuyện hồi nhỏ, chỉ sợ Phi Ưng đường…”
Sở Hạo Phi cũng sợ run người, thầm nghĩ thủ đoạn cùng gia cảnh của tên
tiểu tử này thật quá lợi hại. Nếu tiếp tục đùa giỡn với hắn thì không
những cái mạng nhỏ khó giữ mà ngay cả Phi Ưng đường không chừng cũng sẽ
bị hắn phá sập! Gã không biết làm sao đành phải gật đầu đồng ý.
Lúc này, đột nhiên một chiếc bóng lướt qua trên mặt đất khiến bọn chúng
sợ hãi nhảy dựng người. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dưới ánh trăng, một thân ảnh phiêu dật bay qua trên đầu chúng, chớp mắt đã không còn thấy
bóng dáng.
Cả hai đồng thanh hô lên kinh ngạc: “Ngự…ngự kiếm thuật?”
…
Hoa Lân thật tình rất vui, qua lần thử đao mổ trâu hôm nay, hắn bỗng cảm thấy võ công của mình đã là thiên hạ đệ nhất,
Đang dương dương đắc ý quay về thì một bóng đen xẹt qua trên đỉnh đầu
hắn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người thi triển ngự kiếm thuật hạ
thân phía trước cách hắn không xa.
Hoa Lân tự đấm mạnh vào đầu mình, mắng: “Thiên hạ đệ nhất cái gì, mẹ nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!”
Một thanh âm hòa ái truyền lại: “Ha ha…tiểu bằng hữu, cậu bảo ai là ếch ngồi đáy giếng vậy?”
Hoa Lân nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đó là một người mặc y phục rất
đặc biệt. Áo trên ngắn ngủn, quần dài rộng thùng thình, tóc trên đầu chỉ dài có một tấc, chân đi một đôi giày vải kì quái. Nhìn bề ngoài thì
người này chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng cảm giác hòa ái hiền từ cùng sự thâm thúy chất chứa trong đôi mắt lại hoàn toàn không tương xứng với
niên kỉ.
Hoa Lân đi quanh người đó vài vòng, xem xét hồi lâu mới nói khẽ: “Kì
quái…kì quái! Quý tính huynh đài? Huynh là ai? Năm nay bao tuổi? Tìm ta
có chuyện gì?”
Hắn hỏi liền tù tì một hơi không hề ngừng nghỉ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT