Dương Hinh Nhi hỏi với vẻ khẩn trương: “Hả?...Phong Linh làm sao? Tại sao lại như vậy?”
Hoa Lân hỏi ngược lại: “Kì quái thật! Làm sao cô biết ta từ Thiên Sơn xuống? Trên mặt ta có viết chữ à?”
Dương Hinh Nhi cười nói: “Vì thanh kiếm trên bàn! Nếu ta nhớ không nhầm thì thanh kiếm này tên là Hàn Tinh! Đúng không?”
Hoa Lân cầm kiếm lên, lẩm bẩm nói: “Kiếm này là Hàn Tinh kiếm ư? Trời ạ! Ngay chính ta còn không biết!” Hắn lại nghi hoặc nói: “Thanh kiếm này
đã mười mấy năm không xuất hiện trên giang hồ, làm sao cô biết được?”
Dương Hinh Nhi: “Bởi vì mười lăm năm trước các chủ của chúng ta đã tặng
thanh kiếm này cho Tuyệt trần kiếm nên ta đương nhiên là biết rồi!”
Hoa Lân: “Xì! Lúc đó cô mới được bao tuổi chứ?”
Dương Hinh Nhi: “Lúc đó ta còn rất nhỏ, nhưng thanh kiếm này có lai lịch rất lớn!...Hiện giờ ta rất hoài nghi ngươi có được thanh kiếm này với
lý do bất minh, nó vốn không hề thích hợp cho ngươi sử dụng! Có phải
ngươi đã lấy trộm không?...Nói mau!”
Hai người họ càng nói càng to tiếng, những người theo dõi xung quanh đều cảm thấy rất lạ lùng. Khi nghe thấy bảo kiếm của Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh bị đánh cắp khỏi Thiên Sơn, tất cả đều không giấu nổi ánh mắt kinh ngạc. Một vài hiệp khách mục quang tỏa ra sát khí băng lãnh.
“Ách!” Hoa Lân gãi gãi đầu nói: “Ta...ta, thật ra là thế này, cô ấy muốn tặng thanh Hàn Tinh kiếm này cho vợ tương lai của ta! Cô thích à? Vậy
ta tặng cho cô…”
Choang…
Một thanh trường kiếm sáng loáng đã chỉ thẳng vào giữa mũi Hoa Lân, bạch y thiếu niên đứng bên Dương Hinh Nhi thân thủ quả nhiên thần tốc.
Dương Hinh Nhi vội vàng nói: “Suất sư đệ! Mau hạ kiếm xuống!” Ngọc thủ nhẹ nhàng ấn cánh tay phải của bạch y thiếu niên xuống.
Thiếu niên đó chính là Đông Phương Suất, em ruột của các chủ Thanh Phong các Đông Phương Linh Yên, hai năm nay cũng đã dần dần chứng tỏ được bản lĩnh của mình trên giang hồ. Kiếm pháp của Đông Phương thế gia trước
giờ vốn nổi danh về tốc độ, rất nhiều người không thể nhìn rõ gã đã rút
kiếm thế nào…
Hoa Lân lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất bị người ta dùng kiếm chỉ vào mình!”
Đông Phương Suất nghe vậy, bảo kiếm vừa hạ xuống lại từ từ nâng lên,
kiếm khí lạnh lẽo ràn rụa lại chĩa vào mũi Hoa Lân. Mọi người đều sững
sờ, tính khí của hai thiếu niên này sao lại quật cường ngang ngạnh như
vậy?
Hoa Lân biến sắc mặt, tay khẽ chỉ vào lưỡi kiếm trước mắt nói: “Không phải chứ? Ta chỉ nói thế thôi mà!”
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự yếu hèn của Hoa Lân, thực khách xung quanh đều ném những ánh mắt khinh bỉ về phía hắn.
Đông Phương Suất lạnh giọng nói: “Hừ! Ta cũng chỉ chĩa kiếm thôi mà!”
Dương Hinh Nhi vội vàng ngăn Đông Phương Suất lại, hỏi Hoa Lân: “Ngươi
vẫn chưa nói chuyện của Dương Phong Linh! Phong Linh gần đây thế nào?”
Hoa Lân lạnh nhạt nói: “Hiện giờ tâm tình của ta không tốt, miễn nói!”
Nói rồi hắn quay sang khom mình chào Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân: “Nhị
vị huynh đệ! Ta đi tìm một vị cố nhân, đêm nay chắc sẽ không về…Các
người không cần phải lo lắng cho ta!”
Dương Hinh Nhi biến sắc nhưng cũng không tiện phát tác, liền vươn tay ngăn cản Đông Phương Suất đang định gây chuyện.
Cổ Duyên cũng đứng dậy nói: “Ta dẫn cậu đi!”
Hoa Lân cười nói: “Cảm ơn Cổ huynh! Yên tâm đi, tại Tần Châu này không
ai dám động tới ta đâu. Nếu Sở Hạo Phi muốn thử thì ta sẽ cho hắn biết
thế nào là…chống đối chính quyền!”
Cổ Duyên ngẩn người, thì ra hắn luôn biết rằng mình đang được Cổ Duyên
bảo vệ. Tên tiểu tử này quả nhiên tâm cơ cẩn mật. Nhưng Cổ Duyên vẫn
không yên tâm, lo âu nói: “Hay ta đi cùng cậu nhé?”
Tây Môn Vô Ngân cùng các đệ tử Hoa Sơn cũng đều đứng dậy, chuẩn bị cùng đi với Hoa Lân.
Hoa Lân rất cảm động nhưng vẫn cười nói: “Thật sự không cần mà, hơn nữa
cũng không tiện. Mọi người cứ yên tâm đi! Tại Tần Châu thực sự không ai
có thể động tới ta đâu!”
Đây là lần thứ hai hắn nói câu này, ngay lập tức đã dẫn đến một tiếng hừ lạnh: “Hừ! Chỉ sợ vị tất!”
Tất cả đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một hắc y nhân đội nón che
khuất mặt đang chậm rãi bước xuống khỏi Minh Nguyệt lầu. Một đệ tử Hoa
Sơn chửi: “Mẹ kiếp, nói xong rồi chạy, con mẹ nó đúng là thứ không có
khí phách!”
Hoa Lân thản nhiên nói: “Đúng vậy…”
Tây Môn Vô Ngân biến sắc nói: “Kẻ vừa nãy tuyệt đối không phải là Sở Hạo Phi, xem ra Phi Ưng đường đã tập trung nhân thủ rồi! Lân thiếu hãy cẩn
thận thì hơn, có chuyện gì thì sáng mai hãy đi làm!”
Hoa Lân lắc mình một cái đã vọt ra xa nói: “Ta thật sự phải đi tìm cố
nhân, không ai dám động tới ta đâu, mọi người đừng có đi theo!” Nói xong nhanh chóng nghiêng mình đi xuống lầu…
Trên đường phố vừa mới lên đèn rực rỡ, các hàng quán hai bên tấp nập
khách qua lại. Trừ năm ngoái ra thì Tần Châu thành rất ít khi nào có dịp đông vui như lần này.
Hoa Lân nhanh nhẹn hòa mình vào dòng người, hắn không muốn chịu sự bảo
hộ của Hoa Sơn phái. Lần này Đông Phương Suất chỉ kiếm vào mũi mà hắn
cũng không động thủ vì hắn biết rằng Hoa Sơn phái nhất định sẽ tham
chiến. Đó không phải là bản ý của hắn.
Cuối cùng sau khi đã thoát khỏi Cổ Duyên, Hoa Lân mới thở phào một hơi,
thầm nghĩ Cổ Duyên mới đúng là bằng hữu! Tuy có đôi lúc bị làm phiền
những rõ ràng Cổ Duyên thực sự rất quan tâm tới Hoa Lân.
Vừa mới đi qua một con phố nhỏ, Hoa Lân bỗng cảm thấy có người bám theo. Hắn thầm mắng: “Mẹ nó chứ! Lão tử đã cho ngươi cơ hội rồi mà vẫn bám
theo, nhất định phải cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta mới được!”
Hắn vỗn dĩ muốn đi gặp Dư Toàn Hải thúc thúc ngay lập tức nhưng kẻ bám
theo sau thật quá đáng ghét! Hắn liền vội đi tới một nơi hẻo lánh, nhảy
qua tường thành rồi dừng chân tại một bìa rừng ngoài thành. Dựa người
vào một thân cây, hữu thủ ung dung xoay xoay Hàn Tinh kiếm, hắn lặng lẽ
chờ “thợ săn” ở đằng sau đi tới.
Cử động của gã vừa hay rất hợp với dụng ý của bọn chúng, quả nhiên không lâu sau có hai bóng đen đi tới, đứng sững từ đằng xa, một nam tử gầy gò trong hai tên nghi hoặc nói: “Tên tiểu tử này đang làm trò quỷ gì vậy?”
Nam tử âm hiểm đứng bên trái cũng nhìn đông ngó tây một hồi lâu rồi nói: “Tiểu tử này quỷ kế đa đoan, bên trong nhất định là có mai phục. Chúng
ta đừng có lại đó!”
Nam tử gầy gò thấp giọng nói: “Nhị ca à! Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
Nam tử âm hiểm chính là Sở Hạo Phi, bấy giờ cảm thấy rất mất mặt, liền
nói: “Cái này…Ta bảo thất đệ này, ta tuyệt nhiên không sợ hắn, chỉ là
hình như hắn đã cố tình dẫn dụ chúng ta tới đây, nói không chừng sẽ có
mai phục.”
Nam tử gầy gò suy nghĩ một lúc rồi phản bác: “Đệ…đệ vẫn luôn theo dõi
hắn suốt trên đường, đệ thấy chẳng có gì không ổn cả, trong đó không thể có mai phục gì được. Với võ công của chúng ta thì hoàn toàn có thể diệt được hắn!”
Sở Hạo Phi do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Vậy được! Ta tấn công từ chính
diện, đệ vòng vào trong rừng, chúng ta hai mặt giáp kích, đệ thấy sao?”
Nam tử gầy gò gật đầu, hai người lập tức chia nhau ra, bọc đánh Hoa Lân từ hai hướng khác nhau…
Chú thích: *Thủ chu đãi thỏ: ôm cây đợi thỏ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT