Mọi người vừa nhìn đã biết rằng trên người hắn không có đồng nào nên đều cười thầm: “Loại nghé con mới sinh này thì đâu có gì đáng phải nể sợ chứ?”, do đó họ không chú ý đến hắn nữa.

Thiếu niên này chính là Hoa Lân, hắn phủi bụi bẩn bám trên người, lẩm bẩm chửi: “Tiền à, mẹ mày, đúng là thứ đáng ghét, đi đâu cũng phải dùng đến. Bản thiếu gia thường ngày muốn gì được nấy, cần gì phải động tới cái loại tiện vật này.”

Đúng lúc đó có một đội võ sĩ đi lên sát qua người hắn, một hào khách giang hồ trong bọn họ còn lỗ mãng buông ra một câu: “Con bà nó, tên tiểu tử này đúng là thằng ngốc!”

Hoa Lân dừng lại nhìn theo bóng lưng của tên đó ngày càng xa dần, thật muốn chửi lại mấy câu nhưng thấy không có hứng nên lại cúi đầu, dắt theo con ngựa mỏi mệt tiếp tục tiến bước.

Một vị trung niên tại trà quán bên đường lộ ra ánh mắt của một tên gian thương, phất tay áo đi ra cười nói: “Công tử xin hãy dừng bước!”

Hoa Lân ngạc nhiên đứng lai, nghiêng đầu hỏi: “Lão bản muốn mời ta dùng cơm phải không?...Thôi được! Ta đành cố vậy, đi theo ông ăn một bữa là được chứ gì.”

Tên gian thương đó không ngờ vị công tử này da mặt lại dày như vậy, thầm nghĩ: “Xem ra thằng nhóc này không dễ xơi rồi. Hôm nay đúng là toàn nhìn lầm người.” Nhưng gã vẫn cố thử thêm một lần, nói: “Xin hỏi quý tính thiếu hiệp? Ta đi đường một mình, đang cần một con ngựa và một thanh trường kiếm, chẳng hay thiếu hiệp có bằng lòng bán cho ta không?”

Hoa Lân giơ Ngọc Nữ kiếm trong tay lên nhìn ngó, đột nhiên vội vã hỏi: “Thật sao?...Vậy thì tốt quá! Ta tên Hoa Lân, ông muốn mua ngựa và kiếm thật à?”

Tên gian thương đó thấy hắn liến thoắng hỏi, trong lòng vui mừng phát điên, thầm nghĩ Ngọc Nữ kiếm trong tay hắn không hề tầm thường, nếu có thể mua được với giá thấp thì nhất định sẽ lời to. Gã gật đầu lia lịa nói: “Vậy…vậy mời Hoa thiếu hiệp ra giá!”

Hoa Lân xoa xoa bụng nói: “Không phải lúc nãy ông vừa mời ta dùng cơm sao?”

Tên gian thương sững người, mắng thầm trong đầu: “Ta nói lúc nào? Đều là ngươi tự nói cả!” Nhưng để mua được thanh bảo kiếm này, gã đành phải gượng cười nói: “Đúng đúng đúng! Vào đây, vào đây ngồi nào!”

Nói xong, gã dẫn Hoa Lân vào từ mặt sau của trà quán, cao giọng nói: “Chủ quán! Cho năm chiếc màn thầu…” Vừa dứt lời, năm thiếu niên trong quán đã nhanh nhẹn kê ra một chiếc bàn.

Hoa Lân thầm nghĩ: “Còn nói là đi một mình? Những tên tiểu tử đeo kiếm này xem ra đều là thủ hạ của hắn, không lẽ muốn thu hút sự chú ý của ta sao?” Hoa Lân cười thầm, một mặt vừa buộc cương ngựa, một mặt trộm mắng: “Tên khốn này thật là keo kiệt, gọi có năm cái màn thầu.”

Tên gian thương dày mặt nói: “Trà quán bên đường không có những món ăn bình dân, mong thiếu hiệp lượng thứ!”



Hoa Lân nhấc chân ngồi xuống, đặt bảo kiếm lên bàn nói: “Kỳ thực thanh kiếm này cũng không phải của ta. Hôm kia khi đi ngang qua một vách núi ta đã gặp một vụ cướp, trong đó có một nữ tử trong lúc hoảng loạn đã đánh rơi thanh trường kiếm này. Ta đã mạo hiểm cả tính mạng mới nhặt được nó đấy.” Đang nói, Hoa Lân đột nhiên rút kiếm ra nửa thước, chỉ thấy thân kiếm trong suốt tỏa ra hàn quang dày đặc, chói sáng khiến tên gian thương không mở mắt ra nổi.

Các võ lâm hảo thủ hai bên đường đều bị kiếm quang hấp dẫn, vô số ánh mắt tham lam chằm chằm nhìn vào thanh bảo kiếm.

Tên gian thương vội vàng đẩy kiếm vào bao, thấp giọng nói: “Cái này…cái này, xin Hoa thiếu hiệp ra giá!”

Hoa Lân nhẩn nha nói: “Ài! Hiện tại ta không có sức để ra giá với ông, đợi ta ăn xong rồi hẵng nói.” Thì ra chủ quán trà đã bưng ra năm chiếc màn thầu, Hoa Lân mỗi tay cầm một cái, ngấu nghiến nhét đầy mồm.

Tên gian thương đó cũng không phải kẻ ngốc, nhưng năm chiếc màn thầu thì có đáng mấy đồng bạc? Thế nên gã vẫn không hề tỏ ra nóng vội.

Hoa Lân vừa nhai màn thầu, vừa hàm hồ nói: “Quý tính lão bản?”

“Ta họ Tằng, đơn danh một chữ Minh.”

Hoa Lân cười thầm: “Tằng Minh? Nếu là tên thật thì ta gọi ngươi là ông!” Hắn cũng không để ý nữa, chỉ lo lấp đầy cái dạ dày của mình, năm cái màn thầu thoáng chốc đã mất tăm mất tích.

Hoa Lân sau khi ăn no, bưng bát trà uống một hơi rồi chậm rãi nói: ‘Thiếu nữ đó rất xinh đẹp, ta nghĩ rằng nàng nhất định sẽ tìm ta để đòi lại bảo kiếm nên ta muốn chờ nàng tới đây rồi hãy nói!...Còn con ngựa này thì có thể bán ngay bây giờ! Ông ra giá đi!’

Sắc mặt Tằng Minh có vẻ khó coi, dụng ý chính của gã là mua kiếm, không ngờ tên tiểu này đột nhiên lại giở quẻ. Cũng may là Hoa Lân đồng ý bán ngựa, gã liền hưng phấn nói: “Được! Ta thấy con ngựa này đáng giá hai lạng bạc, thiếu hiệp thấy sao?” Kỳ thực gã vừa nhìn đã biết rằng con ngựa này giá phải đến mười hai lạng bạc, nhưng gã làm sao có thể để uổng cái danh hiệu “gian thương” được, nên mới liều ra giá thấp như vậy.

Ai ngờ Hoa Lân còn tỏ ra hưng phấn hơn gã, kích động nói: “Oa! Tốt…tốt quá rồi, giá này rất hợp lý, mua bán xong!”

“A?” tên gian thương khá bất ngờ, những con ngựa bình thường đều có thể bán với giá năm lạng bạc, tuy con ngựa này trông rất mỏi mệt nhưng vừa nhìn đã biết là loại thượng đẳng, có bán với giá mười hai mười ba lạng cũng chưa được cho là cao. Gã thấy hơi hoài nghi, liền đi đến phía trước con ngựa săm soi thật kĩ, kiểm tra răng và vó ngựa nhưng vẫn không hề phát hiện ra điều gì không ổn.

Hoa Lân thắc mắc nhìn hắn, nói gấp: “Có…có vấn đề gì à? Chẳng…chẳng lẽ không đáng giá đến hai lạng? Nếu không…”

Kỳ thực Tằng Minh không để tâm đến hai lạng bạc này, gã rất giàu có, lại có gia cảnh hùng hậu. Chỉ có một điểm kì quái: gã buôn bán chỉ để hưởng thụ khoái cảm khi kiếm được ngân lượng, chỉ cần có lời lớn, bỏ ra ít mà thu được nhiều. Nhưng nếu lỗ thì sao? Gã có chết cũng không làm!...Do đó nhãn quang của gã độc đáo phi thường, con ngựa này đích thực là không có vấn đề gì, gã liền hớn hở móc ra hai lạng bạc đưa cho Hoa Lân, có vẻ như đã vớ được cái giá cực rẻ.

Hoa Lân cũng như đã chiếm được tiện nghi lớn, hơn nữa thái độ còn quá khích hơn cả Tằng Minh, cười rộ nói: “Ha ha ha!...Cuối cùng đã có tiền mua rượu rồi!” Biểu tình của gã thật giống hệt như một kẻ nghiện rượu.



Mọi người bỗng hiểu ra.

Tằng Minh cảm thấy tên ngốc to đầu này rất thú vị, đang muốn làm thân hơn với hắn thì Hoa Lân đã cầm bạc lập tức chạy thẳng sang tửu lâu bên kia đường.

Tằng Minh lắc đầu than: “Đáng tiếc đáng tiếc! Một tiềm năng thế này mà lại bị hủy đi như vậy!”



Màn đêm buông xuống.

Tiểu phương bàn thành tuy nằm nơi hoang vắng nhưng các cửa hiệu trong thành lại rất phồn hoa, những hàng hòa bày tràn ngập trước mắt, thứ gì cần có đều có cả. Những thanh lâu bên đường muôn màu muôn vẻ, lúc nào cũng có những đội quan binh kéo đến như những chú ong tìm mật, sinh ý có muốn không tốt cũng không được. Đương nhiên trong thành có vài thế lực lớn, quan binh muốn nghỉ lại qua đêm cũng không dám không trả tiền.

Lầu các đều chìm ngập trong bóng đêm, những ngọn đèn lồng trên đường phố được thắp lên, ánh lửa rực rỡ khiến người ta mê say. Nhưng Hoa Lân không cảm nhận được điều đó vì hắn chỉ nấp mình trong phòng trọ chật hẹp, sớm đã ngủ vùi…Hơn nữa hắn còn ngủ say như chết, ngay cả khi một tên tiểu tặc khẽ khàng mở cửa sổ hắn cũng không hề hay biết.

Tên tiểu tặc đó thổi một làn khói mê vào trong phòng rồi nghênh ngang tiến vào cứ như thể là nhà mình.

Mục tiêu của tên tiểu tặc đó rất đơn giản, gã vươn tay ra đã với tới Ngọc Nữ kiếm trên đầu giường…

Nhưng thật kì quái, tiểu tặc vừa chạm tay vào Ngọc Nữ kiếm, nụ cười trên khuôn mặt bỗng biến mất, đột nhiên sững ra tại đương trường…

Lúc này, chỉ thấy Hoa Lân đang nằm trên giường bỗng nhiên uể oải vươn người, leo xuống giường rồi đi đến lục soát khắp người tên tiểu tặc. Hồi lâu sau, hắn cong ngón tay gõ vào đầu tên tiểu tặc mắng: “Mẹ nó chứ đúng là một tên nghèo đói bần cùng! Làm trộm như ngươi thì thà nhảy lầu tự tử còn hơn…Chỉ có mỗi ba trăm lạng ngân phiếu, chẳng bõ nhét kẽ răng!”

Tiểu tặc ngẩn mặt ra đầy vẻ ngạc nhiên, y làm trộm đã nhiều năm, đã từng lấy sạch khiến người ta không còn mảnh vải, đã từng trộm cả những mũi đao sắc bén, cũng đã từng trộm đồ của những kẻ kì dị cổ quái, nhưng lần này gặp phải Hoa Lân là tao ngộ kì lạ nhất của hắn. Sở dĩ như vậy vì ngược lại với mọi lần, y lại bị người ta lấy cắp mất ba trăm lạng bạc, hơn nữa kẻ đó còn chê y là một tên trộm quá kém cỏi! Nếu bây giờ cử động được thì y thật sự chỉ muốn đập đầu xuống đất mà chết cho rồi.

Điều kì quái nhất là tên tiểu tử này không hề la lớn, sau khi kéo y đứng ra sau giường, Hoa Lân lại ngả đầu xuống giường ngủ tiếp…

Chú thích: *Lộc tử thùy thủ: Hươu chết vào tay ai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play