Trên đỉnh Bích Vân buốt giá,
nước tích thành băng, nhưng lửa dục cuồn cuộn căn bản không có cách nào
chế ngự. Sau trận mây mưa, qua cơn kích động, hồng quang tán phát quanh
thân Hoa Lân dần biến mất, một cơn gió lạnh thổi qua, Hoa Lân bất giác
rùng mình, sực tỉnh nói: “Trời ạ! Vẫn còn trên đỉnh Bích Vân sao?”
Hắn vội vàng vận công để chống chọi với cái rét căm căm, nhanh chóng
khoác y phục lên người. Thượng Quan Linh vẫn nằm vô lực trên quần sa,
thân thể hoàn mỹ lại khiến hắn động lòng. Nàng đang nhìn hắn với ánh mắt u oán, trong mắt nàng hàm chứa từng đợt sóng tình cảm vô cùng phức tạp: hoang mang khó hiểu, phó mặc cho số phận, như có khát vọng lại có một
chút gì đó thương cảm cho chính mình…
Hoa Lân nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đó của nàng, liền dịu dàng ôm lấy eo
nàng đầy thương tiếc, đột nhiên hắn nhìn thấy trên quần sa có vài điểm
đỏ sẫm, lại càng thêm đau lòng nói: “Xin…Xin lỗi! Ta, ta thật sự không
biết…Ta…”
Trong tình huống này còn có thể nói gì được nữa? Hắn chỉ biết cuống quýt giúp nàng mặc y phục.
Thượng Quan Linh cúi thấp đầu, dáng vẻ nhu thuận hoàn toàn phó mặc cho
hắn an bài. Hoa Lân thấy người nàng khẽ run rẩy trong cơn hàn phong, hắn liền kéo nàng nép sát vào lòng mình, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng kiều
diễm của nàng, bối rối nói: “Ta…ta thực sự không cố ý.” Nói xong hắn
bỗng cảm thấy mặt mình đỏ bừng…
Trong sự ngượng ngập hắn chỉ có thể lặng lẽ mặc y phục cho nàng, nhưng
vài điểm đỏ sẫm trên quần sa khiến hắn càng cảm thấy lúng túng.
Cơn lạnh thấu xương khiến thân thể vốn đã hư nhược của Thượng Quan Linh
càng thêm đau đớn, yếu ớt nhắm mặt lại, nàng ngoan ngoãn tựa sát vào
lòng Hoa Lân. Hoa Lân động tình ôm chặt lấy nàng, thúc động công lực
toàn thân giúp nàng chống lại băng hàn. Cả người hắn tán phát hồng quang như một ngọn lửa ấm áp khiến Thượng Quan Linh rất lâu sau vẫn không
muốn rời ra. Thượng Quan Linh vẫn nép vào người hắn rồi dần dần chìm vào giấc nồng, tình cảnh này khiến Hoa Lân mệt lả, hoàn toàn phải dựa vào
hồng quang dồi dào liên miên bất tuyệt mới vất vả gắng gượng được cho
tới khi trời sáng. Hắn chỉ cảm thấy đêm nay sao mà dài đằng đẵng…
Trời vừa sáng, Thượng Quan Linh đã khôi phục lại thể lực. Đột nhiên nàng bay người lên, đôi môi mấp máy, chằm chằm nhìn Hoa Lân rất lâu rồi mới
ngập ngừng nói: “Ngươi…Chuyện hôm qua nếu để người khác biết thì ta
sẽ…ta…ta sẽ chết cho ngươi xem!” Nói rồi nàng phiêu thân nhảy xuống núi.
Hai mắt Hoa Lân lộ vẻ hoang mang, hữu thủ ra sức đánh mạnh vào trán, lẩm bẩm nói: “Ta đã làm gì thế này?” Hắn hoài nghi đây chỉ là một giấc
mộng, nhưng nội lực trong cơ thể trống rỗng đã chứng minh mọi chuyện.
Khôi phục được chút ít nội lực, Hoa Lân mặc bộ y phục mới mà Thượng Quan Linh đã may cho hắn rồi đi xuống khỏi Bích Vân Phong.
Các đệ tử Thiên Sơn nhìn thấy hắn đều cảm thấy rất kì quái, chẳng phải
hôm qua hắn đã xuống núi rồi sao, tại sao vẫn còn ở trên Thiên Sơn?
Hoa Lân chẳng thèm để ý đến ánh mắt kì dị của người khác, hắn lại tới Thúy Trúc Uyển để thăm dò tin tức về Diệp Thanh.
Thế nhưng Hà Úc Hương sư thúc lại lạnh lùng trả lời hắn: “Nó vẫn đang bế quan! Cậu hãy mau mau rời khỏi đây đi, nếu không sẽ bị luận vào tội xâm nhập Thiên Sơn đấy!”
Dưới cái nhìn tò mò của một số sư đệ, Hoa Lân không biết làm sao đành
phải rời khỏi Thiên Sơn cốc, sau khi băng qua Đoạn Long Giản, hắn ngây
ngốc đứng sững ra tại chỗ. Nhìn sang các cao thủ Thiên Sơn đang bảo vệ
cẩn mật phía bên kia vách núi, hắn biết rằng từ nay về sau e rằng sẽ
không thể đặt chân lên Thiên Sơn nửa bước, trong lòng không khỏi ảm đạm.
Hắn đứng đó rất lâu, bên ngoài cốc vẫn là một màn tuyết trắng xóa, nhưng Hoa Lân từ nhỏ đã không sợ lạnh, giờ phút này hắn lại càng không để tâm đến. Hắn xuống núi mua giấy bút và nghiên mực viết một lá thư rồi quay
lại Thiên Sơn. Hắn đưa thư cho người thủ vệ của Thiên Sơn, nói: “Xin hãy chuyển lá thư này tới tận tay Diêp Thanh! Hoặc giả huynh có thể đưa cho Hà Úc Hương đọc trước, nếu không đây sẽ là tổn thất cho Thiên Sơn các
vị.”
Nói xong hắn liền tung mình lững lờ xuống núi…
Hắn ung dung ra đi, tuy vẫn còn vấn vương dung nhan tuyệt thế của Diệp
Thanh nhưng suy cho cùng nàng cũng đã trưởng thành. Nàng theo phục thị
hắn đã lâu như vậy, ân tình cũng coi như đã báo đáp hết. Hơn nữa, hiện
tại Diệp Thanh là đệ tử của Thiên Sơn kiếm phái mà người người đều kính
ngưỡng, hắn không thể ích kỷ mà bắt nàng phải theo hắn bằng được. Bây
giờ đã đến lúc để nàng được sống tự lập rồi…
Nội dung của lá thư đó đại khái là trả lại tự do cho Diệp Thanh. Thư viết: “Thanh Thanh muội
Mấy năm nay huynh đã nhận được sự quan tâm chăm sóc ân cần của muội,
huynh thực sự rất cảm kích. Hôm nay vi huynh hạ sơn ngao ngu thiên hạ,
bỗng nhớ đến tình xưa. Sau này, muội hãy tự lập, cố gắng dốc hết sức lực vì Thiên Sơn, giương cao tấm lòng ngay thẳng cương trực, đề cao chính
khí. Tặng muội một câu thơ:
(Dịch nghĩa: Tình thân không liên quan ân huệ - Duyên đến duyên đi cười thế gian)
“Tương tri ân minh dĩ vô khiên, duyên khởi duyên diệt tiếu hồng trần?”
Hắn căn bản không biết rằng đoạn ân tình này đối với Diệp Thanh rốt cuộc sâu nặng đến mức nào…
Dưới chân núi Thiên Sơn là thảo nguyên vô biên, từng đàn trâu đàn ngựa đang nhởn nhơ gặm cỏ.
Hoa Lân dùng ngọc bội để đổi lấy một con ngựa tốt rồi nhảy lên vung roi
thúc ngựa. Phong cảnh mỹ lệ trên thảo nguyên trải dài tít tắp tới tận
Trung Nguyên. Những thiếu niên du mục trên thảo nguyên nhìn đám khói bụi cuộn lên theo vó ngựa, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ vô cùng, rong ruổi
trên lưng ngựa tùy theo ý muốn của bản thân chính là ước mơ cả đời họ.
Băng qua thung lũng, vượt sông suối, núi đồi, Hoa Lân thỏa sức hưởng thụ sự rộng lớn của tự nhiên. Những người dân du mục cũng cảm nhận sâu sắc
hào khí bừng bừng của hắn, phong thái hiên ngang đó khiến người ta khó
có thể quên được. Có người bất ngờ thốt lên: “Ồ!...Thiên Sơn lại có cao
thủ tuyệt thế xuất hiện trên giang hồ!” Nhưng họ lại không biết rằng
thiếu niên anh tuấn đó chỉ là người vừa bị trục xuất khỏi sư môn.
Bảy ngày sau, cũng trên lộ tuyến đó, những người dân du mục một lần nữa
lại kinh ngạc khi nhìn thấy một bạch y tiên nữ gấp gáp phi ngựa như bay
theo dấu vết để lại, phong tư tuyệt thế đó khiến người ta thậm chí còn
không dám nhìn lên. Nàng có vẻ còn vội vàng hơn cả nam tử bảy ngày trước đã đi qua đây, cũng lộ rõ ý chí kiên quyết như nam tử đó.
Vô hình trung hai người đã hình thành một cuộc rượt đuổi, những mục dân
cảm thấy rất hứng thú, họ xôn xao bàn tán suy đoán duyên cớ bên trong…
Ngọc Môn Quan, tục xưng tiểu phương bàn thành.(*)
Thảo nguyên dài dặc tới đây là chấm dứt, phương viên trăm dặm đều là sa
mạc hiểm yếu. Trên con đường tơ lụa không chỗ dừng chân này vẫn có những đội thương lữ không ngớt đi qua, tiếng chuông lạc đà vang lên xa dần.
Nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện ra mỗi thương đội đều đã tăng thêm một
lượng lớn hộ vệ, xem ra sự bình yên trên cổ đạo này gần đây rất có vấn
đề.
Tiểu phương bàn thành đã có từ rất lâu đời, kiến trúc trong thành đa số
đều có màu vàng đất, đi trên phố sẽ có cảm giác trong này thật quá tiêu
điều.
Kỳ thực không phải vậy! Ngọc Môn Quan thật ra là tuyến đường giao thông
trọng yếu, khách thương qua lại cực kì đông đúc. Chỉ cần thứ gì có thể
nghĩ đến thì đều có thể mua được tại đây.
Lúc này, một thiếu niên cô độc dắt theo một con ngựa trông rất mệt mỏi
đang chậm rãi nhập quan, các nhân vật võ lâm trên quan đạo đều liếc mắt
nhìn hắn. Phải biết rằng “Tây xuất Dương Quan vô cố nhân”, một mình một
ngựa trên con đường này quả là hiếm gặp. Hơn nữa trong tay thiếu niên đó còn cầm một thanh Ngọc Nữ kiếm mạ vàng, hoàn toàn không phù hợp với
hắn.
Chỉ thấy thiếu niên đó đột nhiên dừng chân cạnh một tửu lâu bên đường,
tay móc vào túi áo tìm kiếm một lúc rồi bối rối gãi đầu, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước…
Chú thích: *Tiểu phương bàn thành: tòa thành nhỏ nơi tập trung giao lưu buôn bán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT