Hoa Lân cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu với bạch y thiếu nữ rồi đỡ Nho Tử Quân đi sát bên người nàng.
Bạch y thiếu nữ kia thong thả nghiêng người nhìn bóng Hoa Lân đi xa dần, lúc này mới hỏi Yến Thu Thủy hỏi: "Hắn… hắn cũng là người Phần Tinh
Tông phải không?"
Yến Thu Thủy lập tức lắc đầu nói: "Không phải, bất quá người này không sớm thì muộn cũng sẽ gia nhập Phần Tinh Tông thôi!"
Bạch y thiếu nữ khó hiểu hỏi: "Sao ngươi biết?"
Yến Thu Thủy: "A!…Người này không phải đến đây để nhập môn sao?"
…
Hoa Lân và Nho Tử Quân đi lên lầu ba, rốt cục cũng tìm được phòng của
mình. Chỉ thấy phòng này chia làm hai buồng, nội thất bài trí cực kỳ xa
hoa. Nhưng ánh mắt Hoa Lân đã dừng lại ở trên tường, lấy tay nhẹ nhàng
vạch một cái, chợt thấy xung quanh ngón tay có một vầng sáng giống như
vằn nước đẩy ra, phảng phất hiện ra vài câu chú ngữ, cả phòng không ngờ
lại được phòng ngự trận che kín, khách sạn này quả nhiên có chút môn
đạo.
Hoa Lân cười nói: "Nho huynh! Nơi này xem ra an toàn phi thường, ngươi
hãy ở đây dưỡng thương, ta đi nghe ngóng vấn đề truyền tống trận một
chút. Nếu tối nay ta không trở về có nghĩa là ta đã đi Phiêu Miểu Hà
rồi…"
Nho Tử Quân: "Ngươi đi luôn bây giờ à?"
Hoa Lân đã ra tới cửa, bèn nghiêng người trả lời: "Không sai, ta có việc rất gấp! Thực áy náy quá…"
Nho Tử Quân gật đầu, nhàn nhạt nói: "Truyền tống tế thai ở tại bắc diện, cứ đi theo đường chính là gặp. Bất quá, mỗi ngày đều có hạn chế thời
gian đi tới Phiêu Miểu Hà, nếu hôm nay không đi được thì nhớ trở về nghỉ ngơi nhé!"
Hoa Lân ứng thanh rồi đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi Tiên Duyên khách sạn, chỉ thấy bên ngoài đã là cuối buổi chiều,
người đi đường đang hối hả trở về nhà, các cửa hàng, cửa hiệu hai bên
đường đã bắt đầu thắp đèn.
Hoa Lân đi thẳng một mạch theo hướng bắc, đi qua hai giao lộ, chợt phát
hiện mình như đang bị người theo dõi. Trong lòng chấn động, thầm nghĩ
sao lại thế này, mình vừa mới đến đây, chẳng lẽ đã bại lộ thân phận sớm
vậy sao? Hoặc là bọn người kia do theo dấu Nho Tử Quân mà tới?
Vì muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự tình, Hoa Lân trong lòng vừa động,
thấy cách đó không xa có một ngã tư đường liền tiêu sái đi tới, sau đó
thân ảnh nhoáng lên, nhanh chóng nép vào một góc, muốn nhìn xem ai dám
can đảm truy tung mình.
Nhưng thực ngoài ý muốn, người theo dõi này hiển nhiên là một cao thủ,
Hoa Lân chờ hết thời gian ăn cả bữa cơm cũng không thấy ai khả nghi. Vì
vậy chỉ có thể uể oải lắc đầu, nghĩ thầm rằng có thể mình bị ảo giác
chăng?
Lại tiếp tục trên con đường chính, Hoa Lân nhắm theo hướng "Truyền tống tế thai" ở phía bắc thành để đi đến.
Rốt cục bước đến tế thai, đã thấy một cái sàn lớn trống vắng, trên đó
chỉ có năm, sáu thân ảnh, Hơn nữa nhìn bộ dạng bọn họ đều là những nhàn
nhân. Nhưng cũng may, bên phải tế thai có một cái ghế thái sư và một cái bàn bát tiên, một gã trung niên nam tử đang ngồi vắt chân, mắt lim dim. Hoa Lân hướng tới hắn chắp tay nói: "Đại ca, xin hỏi làm sao để có thể
đi Phiêu Miểu Hà vậy?"
Gã gia hỏa kia vươn vai nói: "Ngươi đến muộn rồi!… Truyền tống trận ở
phía bên kia đã bị đóng cửa, ngươi nếu muốn đi Phiêu Miểu Hà phải đợi từ bảy giờ đến chín giờ sáng ngày mai hãy tới."
Hoa Lân buồn bực nói: "Vì sao phải chờ tới ngày mai, đây không phải có truyền tống trận rồi sao? Chẳng lẽ không thể sử dụng?"
Gã gia hỏa kia rung đùi nói: "Không có biện pháp. Ở phía bên kia, Phần
Tinh Tông vì đảm bảo an toàn cho bản thân nên mỗi ngày chỉ mở cửa truyền tống trận có hai canh giờ thôi, bằng không thánh môn đã sớm tấn công
rồi. Hắc hắc…"
“A?” Hoa Lân gãi gãi ót hỏi: "Vì sao ở đây không có thánh môn đệ tử canh gác vậy?" (vì đang ở địa bàn của Phần Âm Tông nên thánh môn chính là
Phần Âm Tông - tepga)
Gã gia hỏa kia he hé mắt nhìn Hoa Lân một chút, bực bội nói: "Trông
ngươi ăn mặc như vậy rõ ràng là Phần Tinh Tông đệ tử, tại sao ngay cả
việc này cũng không biết?… Thế này, ta nhắc lại với ngươi, từ bảy giờ
đến chín giờ sáng ngày mai hãy tới."
Hoa Lân thật sự muốn tẩn cho hắn ngã lăn ra trên mặt đất, nhưng biết làm như vậy thật sự là vô bổ. Vì vậy đang định xoay người chuẩn bị rời đi,
ai ngờ gia hỏa kia miễn cưỡng nói "… Thế này nhé, ngươi phải đến sớm một chút mới được, nếu không mọi người đến đông, ngươi sẽ không tới lượt mà đi đâu!"
Hoa Lân quay lại liếc mắt nhìn hắn, nhưng thật sự không có tâm tình để
đạo tạ hắn, vì vậy chán nản đi xuống dưới tế thai. Thấy ven đường có hai con sư tử đá nhỏ bèn vung cước đá tới, "Oanh" một tiếng đá đổ con sư tử bên phải. Người đi đường xung quanh hoảng sợ nhìn hắn nhưng không ai
dám tiến lên trách vấn vì lo sợ hắn chính là ma đầu "Phần Âm Tông"…
Đương nhiên có không ít người chỉ trỏ về phía hắn, cũng không biết là họ bàn luận điều gì.
Đang đi, đột nhiên ven đường có một bóng người nhoáng lên, một bạch y
thư sinh đứng chắn giữa đường, quát lớn: "Cẩu tặc, ta phải giết ngươi!"
nói xong cử kiếm lao tới. Phải nói kiếm pháp khá "lăng lệ", hiển nhiên
là được cao nhân chỉ điểm.
Hoa Lân quả thực rất buồn bực!
Chỉ đá đổ một cái đầu sư tử thôi mà! Có cần thiết phải kêu gào giết chết ta không? Vì vậy tránh một kiếm của hắn, bực bội hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Bạch y thư sinh kia hơi bị sửng sốt, đột nhiên chuyển kiếm pháp, trường
kiếm trong tay xuất ra từng đạo hư ảnh, phẫn nộ quát: "Ta muốn lấy mạng
ngươi!"
Hoa Lân càng thêm buồn bực, nghiêng người tránh kiếm thứ hai của hắn,
quát: "Ngươi sao lại vô lý vậy? Cho dù ta đốt nhà của ngươi thì cũng có
thể thảo luận về giá cả cơ mà. Tại sao ngươi lại nổi giận như vậy? Cứ
như ta vừa giết chết cha ngươi vậy?"
Những lời này lập tức khiến cho bạch y thư sinh càng thêm nổi giận, "A…" một tiếng cuồng khiếu, lại tiếp tục lao tới, kiếm pháp trong tay nhất
thời không có chương pháp. Hoa Lân lại nghiêng người, khó khăn lắm mới
né được kiếm thứ ba của hắn, nhấc chân đá hắn bay ra ngoài hai trượng,
"Phác" một tiếng, chổng cả bốn vó lên trời.
Hoa Lân mắng: "Nhìn ngươi cũng là một kẻ đọc sách, không ngờ chẳng có
chút tình lý nào. Còn muốn tiếp tục nữa không… a? Ngươi thật sự vẫn
muốn?"
Nguyên lai, thư sinh kia vừa mới đứng lên quả nhiên lại giương trường kiếm bổ nhào tới.
Hoa Lân đang muốn tiếp tục đá cho hắn chổng cả bốn vó lên trời, chợt
nghe xa xa có người nói: "… a, thư sinh này thực đáng thương! Hàng năm
đều đứng ở đây để chờ trả thù cẩu tặc Phần Âm Tông, nhưng lần nào cũng
đều bị đánh cho chổng cả bốn vó lên trời. Ai chà!"
Người còn lại nói: "Ta nghe người ta nói, Phần Âm Tông giết cả nhà hắn
gồm bốn mươi hai người, để tiến hành cái gì gọi là huyết ma đại trận,
chỉ còn mỗi mình hắn cô độc. Thật sự là đáng thương a!"
“…?”
Hoa Lân đã vươn chân phải chạm tới vạt áo đối phương, nhưng rồi lại rụt
trở về. Nghiêng người né tránh kiếm thứ tư của hắn. Nghĩ thầm rằng thôi, mình không phải cẩu tặc Phần Âm Tông, tính ra cũng nên tha cho hắn. Vì
vậy thân ảnh nhoáng lên, đứng ra xa ngoài mười trượng, cao giọng mắng:
"Coi như ta sợ ngươi vậy…"
Người xem ở ven đường đều không thấy là kỳ quái, giống như đã thấy loại
tràng diện này nhiều lần rồi. Điều này làm cho Hoa Lân âm thầm thở phào.
Trên đường quay lại "Tiên Duyên khách sạn", Hoa Lân vẫn nghĩ về thư sinh đáng thương vừa rồi, nghĩ thầm rằng Phần Âm Tông quả nhiên tác ác đa
đoan, vì sao trên đời lại không có ai nguyện ý cam đảm đứng ra nhỉ?
Đang suy nghĩ, bên phải đường đột nhiên có hai thân ảnh lăng không đánh
tới, trường kiếm trên tay nhanh như thiểm điện, nhắm vào trái tim hắn.
Hoa Lân còn tưởng rằng màn kịch vừa rồi lại tái hiện, đang muốn mở miệng mắng, ai ngờ một thanh trường kiếm đã chạm tới vạt áo trên ngực, kiếm
pháp kinh thế hãi tục. Hoa Lân nhất thời toát mồ hôi lạnh, thân hình đổ
về phía sau, nhanh chóng thi triển công phu "Thiết Bản Kiều". Không ngờ
tên thích khách thứ hai đã bổ nhào vào, trường kiếm rời khỏi tay bắn
thẳng vào bụng Hoa Lân, phối hợp cực kỳ chính xác. Hoa Lân vội vàng dùng chân phải đá văng thanh kiếm lên trời, lại né tiếp một kích trí mạng.
Tuy nhiên, vạt quần đã bị lợi kiếm cắt mất một mảnh lớn.
Hoa Lân biết đối phương nhất định sẽ không dừng tay, cho nên không dám
chậm trễ, tay phải chống xuống mặt đất, thân thể lăng không bay lên, ba
thanh phi kiếm sau lưng đồng thời thoát ra khỏi vỏ, "Đinh đinh đinh
đinh…" cuối cùng cũng ngăn trở được chiêu thứ ba của địch nhân. Nhưng
bầu trời đột nhiên tối sầm lại, lộ ra một cự võng từ trên trời giáng
xuống, Hoa Lân thân đang ở giữa không trung, rốt cuộc không thể né
tránh, phía sau lại xuất hiện thêm ba nhân ảnh, đồng thời bổ nhào vào.
Sự phối hợp như thế này chắc chắn phải trải qua vô số lần luyện tập, có
thể nói thiên y vô phùng (áo trời không lọt).
Cũng may "Hà Chiếu Kiếm" thông linh vô cùng, Hoa Lân ý niệm vừa động, Hà Chiếu đã "Sưu" một tiếng bay trở về, "Tranh tranh tranh" đánh cho cự
võng trên bầu trời thành nát bấy. Lúc này hai thanh "Phân quang kiếm"
cũng bay trở về theo, đinh đinh đương đương đánh chặn ba gã thích khách
phía sau.
Trong nháy mắt, Hoa Lân đã cầm lấy Hà Chiếu, hoành ngang thanh kiếm, quát: "Người nào?"
Tất cả năm tên thích khách đều mắt hoa đầu choáng váng, động tác Hoa Lân thật sự quá nhanh, không những thoát được thiên la địa võng mà còn
thoát ra ngoài một trượng. Điều không thể tưởng tượng được nhất chính là hắn lại có ba thanh phi kiếm, sử dụng linh thông tuyệt hảo. Còn cơ trí
của hắn cũng thật sự làm cho người ta phải sợ hãi.
Hoa Lân rốt cục hạ xuống mặt đất, chân phải đạp khôn vị, đứng theo tư
thế phòng ngự, lúc này mới cẩn thận nhìn năm tên thích khách. Chỉ thấy
các nàng cũng ăn mặc giống mình, toàn thân vận trang phục màu đen, hơn
nữa còn đeo khăn bịt mặt, nếu không có làn hưu hương nhàn nhạt trên
người các nàng, Hoa Lân thật không thể nhận ra các nàng là nam hay là
nữ.
Năm tên thích khách vừa lúc bố thành một ngũ hành trận, bao vây lấy Hoa Lân, thích khách cầm đầu dịu giọng quát: "…Chuyển!"
Nhất thời trận pháp vận chuyển, bóng người tung bay, Hoa Lân chỉ cảm thấy hoa cả mắt, cũng hét lớn một tiếng: "… Cút ngay!"
“Sưu sưu” hai tiếng, hai thanh “phân quang kiếm” nhanh chóng bắn ra, Hoa Lân lập tức bay theo, mũi chân điểm nhẹ lên một thanh “phân quang
kiếm”, mượn lực lại bay tiếp lên không.
Trận pháp của năm tên thích khách quả nhiên lợi hại, cũng bay theo lên
không truy đuổi, cùng giơ tay trái lên, mỗi người vãi ra một cây hắc ti, trên không trung kết thành một cái lưới nhện chụp xuống Hoa Lân.
Nhưng Hoa Lân đã sớm tính rằng thích khách sẽ bay lên trời theo mình, vì vậy quét ngang trường kiếm, quát: "Đãng nguyệt thức…"
Đây là Tuyệt Trần Kiếm Pháp của Thượng Quan Linh, bởi vì nó không cần
ngưng tụ nội lực cho nên ra chiêu nhanh như thiểm điện. Chỉ thấy một
mảnh kiếm khí xoay ngang nhanh chóng phát ra, chém thẳng vào bụng hai gã thích khách.
Các nàng quả nhiên chấn động, lập tức hoành kiếm ngăn cản, hắc ti trong
tay trái nhất thời chậm mất nửa bước. Hoa Lân thấy các nàng lộ ra một
khe hở, vì vậy trường kiếm từ trong khe hở bắn ra ngoài, hơn nữa lại
thiêu khởi một màn kiếm quang giữa không trung, quát: "Ta phải giết các
ngươi…"
Một gã thích khách đang đuổi tới thấy phía trước đột nhiên bay tới một
mảnh kiếm quang sắc bén, vì vậy chỉ có thể nghiêng người né tránh, đã
thấy Hoa Lân chạy ra khỏi vòng vây, ngự kiếm giữa không trung, mắng:
"***, các ngươi là ai? Vì sao lại xuống tay với ta?"
Năm tên thích khách liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời ra tay nhằm thẳng vào Hoa Lân.
Nhưng Hoa Lân đã không còn muốn đùa nghịch với các nàng nữa, bởi vì đây
là tiền trạm của Phiêu Miểu Hà, việc để bại lộ thân phận của mình tuyệt
không phải là hành động khôn ngoan. Vì vậy nhảy xuống mái nhà đối diện,
"Sưu sưu sưu…" nhanh chóng bỏ chạy về hướng "Tiên Duyên khách sạn", ngay cả ngự kiếm thuật cũng chẳng dùng đến.
Năm tên thích khách không kịp truy đuổi, thấy Hoa Lân mặc dù vội vã chạy trốn nhưng vẫn có hai thanh phi kiếm theo sát phía sau, trong lòng cảm
thấy một trận kinh hãi dị thường. Lại thấy tất cả những người đi đường
đều ngẩng đầu nhìn mình, vì vậy hướng xuống mặt đất hé ra phù chú,
"Phanh" một tiếng nổ, một màn khói dày bung ra, các nàng cũng dùng tá ky độn bỏ đi.
Chỉ để lại vô số người đi đường đứng nhìn lên bầu trời, đối với trận
giao chiến vừa rồi cảm thán mãi không thôi. Trong đó có một gã nam tử
lưng đeo trường kiếm nói: "Kiếm pháp thật là lợi hại…"
Thiếu niên đồng hành cùng hắn phản bác: "Ta thấy bọn họ cũng không có
gì!… so với ‘Lưu Quang kiếm pháp’ của Thánh Thanh Viện thì thua xa."
Nam tử lưng đeo trường kiếm lắc đầu nói: "Ngươi sai rồi! ‘Lưu Quang kiếm pháp’ của Thánh Thanh Viện có hàm chứa tiên thuật, cho nên uy lực cực
kỳ lớn. Còn vừa rồi có vài tên Hắc y nhân đánh nhau tất cả đều ẩn giấu
tu vi bản thân, theo ta thấy, bọn họ vẫn còn có tuyệt chiêu lợi hại
nhưng không dùng đến, có lẽ sợ bị bại lộ thân phận chăng?… Tóm lại mà
nói, võ công của bọn họ tuyệt không dưới tam đại đệ tử của Thánh Thanh
Viện."
Thiếu niên kia bĩu môi nói: "Ta cũng biết Nhâm Vi có võ công rất cao cường mà"
Nam tử lưng đeo trường kiếm buồn bực nói: "Đó là điều đương nhiên, hắn
là thủ tọa của Mậu Tinh Vệ, vừa là đại đệ tử của Nhược Phong. Hơn nữa
trong tay còn cầm 'Liệt Thiên Kiếm'. Trong thiên hạ mấy người có thể gặp được kỳ ngộ như vậy?"
“Hừ! Ngươi không được dạy kiếm pháp cho người khác, bằng không ta cũng có thể bay!
“Ai…”
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT