Tình hình lúc này khá quái dị, ba cuồng nhân đồng thời ra tay chung quanh lập tức gió bão nổi lên, đất đá bay mù trời, quang
cảnh chợt trở nên hôn ám.
Hoa Lân thong thả bước tới, trường kiếm bắn ra hai mươi sáu đóa tinh
quang, "Đinh đinh đương đương" miễn cưỡng chế trụ thế công của địch
nhân. Thế nhưng đối phương không sợ sinh tử, vẫn không ngừng nghỉ, cử
kiếm tiếp tục công tới. Lúc này lam y nhân thứ nhất cũng đã hồi phục,
giương trường kiếm chém tới, lực đạo cực kỳ kinh người.
Hoa Lân phấn chấn tinh thần để kháng cự, bất đắc dĩ để lực đạo của đối
phương truyền tới cổ tay mình, rốt cục "Đương" một tiếng, trường kiếm
thoát khỏi tay bay ra. Mắt thấy hàn quang đã tới gần, Hoa Lân nhanh
chóng nhảy về phía sau, ôm lấy thiếu niên kia, lăng không bay lên. Cùng
lúc, hai ngón tay Hoa Lân bấm quyết, hướng về hai thanh phi kiếm trên
mặt đất quát: "… Lên!"
“Sưu sưu sưu sưu …” hai thanh phi kiếm xoay tròn rất nhanh, vừa lúc chặn tới trước mặt bốn gã lam y nhân, rốt cục hắn cũng có cơ hội để thở một
chút.
Hoa Lân bình ổn chân trái, tay phải lăng không hư trảo, "Hà Chiếu Kiếm" ở trên không trung hoa xuất một quỹ đạo hoàn mỹ, "Tranh" một tiếng bay
trở về. Hoa Lân tay cầm kiếm, lập tức bay lên trời, phẫn nộ quát: "Thiên … kiếm … trảm!"
Nhưng lúc này thì, bốn gã lam y nhân đã đánh rơi hai thanh "phi kiếm"
của Hoa Lân, đang giương kiếm đánh tới. Đột nhiên Hà Chiếu trong tay Hoa Lân hàn quang tăng vọt, hình thành một thanh thiên kiếm thật lớn, còn
chưa tới gần bọn chúng, kiếm khí mãnh liệt đã đánh xuống, một màn kiếm
quang thật lớn lao tới bốn người dưới mặt đất.
Hoa Lân vốn nghĩ, chiêu "Thiên kiếm trảm" này đủ để đào tẩu, không ngờ
bốn gã lam y nhân lại giương kiếm đón đở. Đã nghe "Đương" một tiếng nổ,
khí lãng mạnh mẽ cuồn cuộn bắn ra chung quanh, ngay cả dưới chân huyền
nhai cũng kịch liệt rung lên, vô số đá vụn rơi xuống đáy vực.
Tuy vậy nhưng bốn gã lam y nhân chỉ lui một bước ngắn, rồi lại tiếp tục
tiến lên. Hoa Lân nâng Hà Chiếu, đang muốn thi triển "Phân Thân Trảm",
nhưng không ngờ rằng thiếu niên phía sau kia đã bị khí lãng đánh ngã lăn ra trên mặt đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Bất đắc dĩ, Hoa Lân
chỉ có thể cười khổ một tiếng, gọi phi kiếm trở về, lập tức quay người
ôm lấy thiếu niên kia, ngự Hà Chiếu kiếm bay lên trời.
Bốn gã lam y nhân lập tức ngự kiếm đuổi theo, trong tay bắn ra những ám
khí màu lam, cũng may Hà Chiếu của Hoa Lân bay nhanh vô cùng, tuy mang
theo một người nhưng tốc độ phi hành vẫn rất nhanh chóng, không hề chậm
đi bao nhiêu.
Hoa Lân phát hiện không thể cắt đuôi được truy binh, vì vậy bèn hỏi gã
thiếu niên: "Xung quanh đây có thành thị nào không? Ta nghĩ bọn chúng
không dám phóng túng trong thành đâu."
Không ngờ thiếu niên kia lắc đầu nói: "Ặc ặc … chúng, chúng nó có thế
lực rất lớn ở Hàm Phụ thành, chi… chi bằng đi tới Tiên Trì thành ở phía
đông để lánh nạn. Mặc dù hơi xa nhưng ta vẫn có thể chịu đựng được."
Hoa Lân không quen thuộc nơi này, nghe hắn nói muốn đi Tiên Trì thành,
vì vậy đành phải y theo lời hắn. Lập tức đột nhiên chuyển hướng, ngự
kiếm bay thẳng đến hướng Tiên Trì thành.
Bốn gã lam y nhân thủy chung vẫn đuổi sát phía sau, thiếu niên kia thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại. Phát hiện phía sau còn có hai thanh phi
kiếm bay sát sau người, không khỏi kinh hãi nói: "Đây… đây là gì thế
này? Ngươi … ngươi chẳng lẽ có ba thanh phi kiếm?"
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, nguyên lai là hai thanh “phân quang kiếm” của Hà Chiếu Kiếm, chúng nó tựa như cái bóng của Hà Chiếu, hộ vệ hai bên
mình. Vì vậy cười nói: "Chúng chỉ là tử mẫu kiếm của ta, tịnh không phải do ta trực tiếp khống chế."
“A?… không phải do ngươi khống chế, vậy là ai khống chế?”
Hoa Lân nhất thời không muốn nói rõ, vì vậy nói lảng đi: "… À, ta muốn
hỏi một chút, ở đây có truyền tống trận tới Phiêu Miểu Hà không?"
Thiếu niên kia kỳ quái hỏi: "Ngươi … ngươi không phải người của Phần Tinh Tông sao? Sao lại còn hỏi ta?"
Hoa Lân buồn bực nói: "Ai nói với ngươi… ta là người của Phần Tinh Tông?"
Thiếu niên kia lúng túng nói: "Ngươi ăn mặc rất giống … khái khái khái!"
Hoa Lân sờ sờ cái khăn đen che mặt, giật mình hiểu ra, nói: "À! … Ta vừa mới gia nhập Phần Tinh Tông, cho nên vẫn chưa đi qua. … khái khái
khái!"
Thiếu niên kia cũng giật mình hiểu ra, nói: "Nguyên lai là như
thế!…Ngươi yên tâm, từ Tiên Trì thành có truyền tống trận đi 'Phiêu Miểu Hà', nhưng Thánh Thanh Viện bố trí rất nhiều nhãn tuyến trong thành,
ngươi ăn mặc như vậy cũng cần thật sự cẩn thận."
Hoa Lân thuận miệng hỏi: "Ở trong thành có nhiều người ăn mặc giống như ta đây không?"
Thiếu niên lắc đầu nói: "Không nhiều lắm!… bất quá thỉnh thoảng ngươi có thể thấy vài người như vậy!"
“Ồ? Vậy thì ta an tâm!” Hoa Lân nói xong, quay đầu nhìn lại, phát hiện
truy binh phía sau đã bị bỏ lại rất xa, tốc độ bọn chúng rõ ràng không
bằng hắn.
Thiếu niên kia giọng căm hận mắng: "Hừ!… bọn người kia dùng 'Thỉnh Thần
chú' đã sắp tới mức cùng cực, nếu ngươi xuống tay với bọn chúng, chỉ vài lượt là chúng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Hoa Lân nghe vậy liền ngừng lại, thấy đám lam y nhân phía sau quả nhiên
không dám đuổi theo, một người trong đó đang rất hoảng hốt, chao đảo,
giống như có chút chân lực không liên tục.
Hoa Lân cười nói: "Ha ha ha… Xem ra Thỉnh Thần chú làm nguyên khí bị
thương không nhẹ a, lần tới nhất định phải xem bọn chúng thế nào."
Tuy nói vậy nhưng Hoa Lân cũng không định giáo huấn chúng ngay bây giờ,
bởi vì thiếu niên kia thương thế quá nặng, phải được nghỉ ngơi thật tốt. Vì vậy ngự phi kiếm, tiếp tục bay theo hướng Thiên Trì thành.
Dọc theo đường đi, Hoa Lân biết được thiếu niên này tên là Nho Tử Quân.
Theo lời hắn nói, biến cố lần này tất cả đều là bởi vì trong lúc vô tình nghe được bí mật của "Thần kham môn", cho nên bị đuổi giết theo cả ngàn dặm. Nhưng Hoa Lân từ trong ánh mắt hắn phát giác thấy lời nói của hắn
không thực, có thể ngay cả tên hắn cũng là giả.
Mặc dù có chút tức giận, nhưng Hoa Lân liền thay đổi suy nghĩ, cái tên
"Long Tiểu hoa" của mình cũng là tên giả, như vậy miễn cưỡng xem như hòa vậy.
Ngự phi kiếm bay qua sa mạc, rốt cục cũng tới điểm cuối, phía trước đột
nhiên xuất hiện một thảo nguyên rộng lớn khôn cùng. Mặc dù không thấy
rừng cây nhưng ít nhiều cũng mang đến một ít màu xanh tươi mát.
Bay được nửa canh giờ, Hoa Lân thấy phía dưới bắt đầu lác đác có các
phòng xá rồi trong chốc lát một tòa thành thị khổng lồ xuất hiện trước
mắt. Từ trên cao nhìn xuống toàn thành phố, chỉ thấy giữa thành thị phồn hoa còn có một hồ nước trong vắt, từ xa nhìn lại không khỏi dịu mát
lòng người. Giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ, trên đó mọc lên một cung
điện mỹ lệ, phảng phất giống như nhân gian tiên cảnh vậy.
Hoa Lân đang muốn bay ngang qua bầu trời thì nghe thấy Nho Tử Quân vội
vàng ngăn cản: "Cẩn thận! Đây là địa bàn Tiên Lăng cung, chúng ta dừng
lại ở phía tây thành thì hơn."
Tiên Lăng cung? Hoa Lân chợt sửng sốt. Từ vẻ mặt của Nho Tử Quân có thể
biết, thế lực Tiên Lăng cung lúc này thật không nhỏ, nếu không Nho Tử
Quân sẽ không thận trọng như thế. Vừa nghĩ vừa chuyển phi kiếm, hạ xuống phía tây thành.
Vừa hạ xuống mới phát hiện tòa thành thị này so với tưởng tượng còn có
vẻ náo nhiệt hơn. Trong thành, mỗi một nút giao đều do năm con đường tạo thành. Mặt đường rộng đủ cho tám con chiến mã có thể sóng vai nhau mà
phi, đường ngang ngõ tắt lần lượt thay đổi khắp nơi, cực kỳ phồn hoa,
thực chẳng thua gì kinh thành nhà Hoa Lân cả.
Nhà cửa mọc san sát bên đường với đầy đủ các loại cửa hàng cửa hiệu, các loại trang sức, binh khí, cái gì cần thì đều có cả. Còn người đi đường
đa số mang trường kiếm, đều là người tu chân cả, người nào người nấy khí vũ hiên ngang, xem ra đúng là một tòa tu chân chi thành.
Hoa Lân giúp Nho Tử Quân đi tới trước cửa “Tiên duyên khách sạn” thì
dừng lại, chỉ thấy "khách sạn" này cao năm tầng, cầu thang trước cửa có
mười hai bậc, mặt tiền cực kỳ rộng lớn. Cả kiến trúc đều do thanh ngọc
tạo thành, cột trụ điêu khắc họa tiết rất tinh tế, khí phái phi phàm.
Nếu không phải trên biển có hai chữ "khách sạn" thì Hoa Lân đã chẳng dám xông vào.
Chợt nghe Nho Tử Quân do dự nói: "Long đại ca này, chúng ta thật sự dễ
bị chú ý, ta thấy cũng nên tùy tiện chọn một khách sạn mà ở cho sớm."
Ai ngờ vừa dứt lời, chợt nghe một thanh âm sang sảng cười nói: "Tiểu
huynh đệ không cần lo lắng! Ai dám gây náo loạn ở Tiên Duyên khách sạn?
Hắn đúng là không còn muốn sống nữa rồi! … Phải biết rằng, Tiên Duyên
khách sạn chúng ta và Ô Độ hắc thị đều nổi tiếng khắp cả Tu Chân Giới.
Đương nhiên, giá phòng của chúng ta cũng không rẻ… Hắc hắc!"
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã thư sinh anh tuấn đứng ở
trên bậc thang, trong tay cầm một cây sáo ngọc. Tinh mục sáng ngời đang
mỉm cười, vừa nhìn đã biết là một tu chân cao thủ.
Nho Tử Quân đương nhiên biết thực lực của Tiên Duyên khách sạn, nhưng
bởi vì hắn biết Tiên Duyên khách sạn là đầm rồng hang hổ cho nên càng
thêm cẩn thận. Nhưng Hoa Lân lại không biết hắn đang lo lắng cái gì,
nghe thấy vậy liền ha ha cười nói: "Nguyên lai là tị nan sở?… Thật đúng
lúc, chúng ta rốt cục có thể nghỉ ngơi an ổn mấy ngày rồi."
Nho Tử Quân cười khổ một hồi, nhất thời không thể phản bác, vì vậy bị Hoa Lân đưa vào trong.
Hai người vừa mới đi vào đại sảnh, lập tức khiến nhiều người chú ý. Có
người nhẹ giọng nói: "Các ngươi xem, lại có hai kẻ tị nan đến đây. Các
ngươi nhìn và đoán xem, bọn họ rốt cục là ai?"
Một tên khác vỗ vai hắn nói: "Ta không có hứng thú đối với nam nhân.
Nhưng thật ra vừa rồi có hai mĩ nhân, nếu ngươi biết thông tin của các
nàng, ta nguyện ý ra giá năm mươi vạn."
Hoa Lân âm thầm buồn cười, nghĩ thầm rằng trong những người tu chân xem
ra còn có không ít kẻ khó nhịn được tục niệm, tịnh không phải chỉ có mỗi mình có nhiều dục vọng đến như vậy.
Đi vào đến quầy, Hoa Lân phát hiện chưởng quầy đang nhìn chằm chằm vào
mình dò xét, vì vậy cũng cúi đầu nhìn lại chính mình. Hắn toàn thân hắc y cùng với Nho Tử Quân toàn thân đầy máu, quả nhiên đúng dáng vẻ đang bị
kẻ khác đuổi giết. Vì vậy lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Bao nhiêu tiền một đêm?"
Chưởng quầy trả lời: "Ở một đêm chỉ có năm vạn tinh tệ thôi!"
Hoa Lân nhìn Nho Tử Quân, thấy hắn vẫn cúi đầu, giống như đang lo lắng
bị người khác nhận ra. Vì vậy cười cười, định bố trí cho hắn ổn thỏa
xong sẽ lập tức đi "Phiêu Miểu Hà". Cho nên tạm thời không cần đến sự
bảo hộ của "Tiên Duyên khách sạn" này.
Thật vất vả khi chỉ dùng tay trái để làm thủ tục, Hoa Lân giúp đỡ Nho Tử Quân đi lên cầu thang bên trái, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi. Lại sợ Nho
Tử Quân lo lắng về mức độ an toàn của nơi này, vì vậy nói: "Giá phòng ở
đây quả nhiên rất cao, một ngày mất năm vạn tinh tệ, trông có vẻ còn hơn cả Ô Độ hắc thị. Bất quá chúng ta ăn mặc như thế này nhưng cũng không
thấy ai hỏi, xem ra thực lực rất tốt! … Ngươi nói xem?"
Nho Tử Quân chỉ cúi đầu, tịnh không đáp lại.
Hoa Lân bất đắc dĩ tiếp tục giúp đỡ hắn đi lên lầu. Đúng lúc đó, từ trên lầu đột nhiên thoang thoảng truyền tới một làn gió thơm, một thân ảnh
xanh biếc duyên dáng đi tới sát bên người. Hoa Lân không khỏi chấn động
toàn thân, phát giác mùi hoa lan trên người nàng quen thuộc phi thường,
lại thấy dải đai lưng phấn hồng bên hông nàng. - Đúng rồi, nàng hình như là Yến Thu Thủy.
Nhưng Hoa Lân không muốn trêu chọc nàng, vì vậy cũng không quay đầu lại, chỉ giúp đỡ Nho Tử Quân đi nhanh hơn. Tuy nhiên, Yến Thu Thủy đã phát
hiện sự tồn tại của hắn, đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn
lại quát: "Long tiểu hoa!"
Hoa Lân giả vờ không nghe thấy, nhưng Nho Tử Quân đã quay đầu nhìn lại rồi lấy tay huých Hoa Lân một cái, nói: "Uy! Nàng…"
“Khặc khặc!” Hoa Lân giả vờ ho để cắt lời hắn, rồi giục Nho Tử Quân: "…
Thương thế của ngươi vẫn chưa đỡ, không nên suy nghĩ nhiều… khặc khặc!"
Chợt nghe Yến Thu Thủy ở phía sau lưng mắng: "Hừ! Giả vờ giống lắm. Bất
quá ngươi đã quên rằng, ánh mắt con người không thể thay đổi được. Ngươi dù có hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi."
“Ách” Hoa Lân nhún vai, cũng không quay đầu lại, tiếp tục giúp đỡ Nho Tử Quân đi lên lầu. Đúng lúc đó chợt nghe trên lầu có một thanh âm mềm mại hỏi: "… Thu Thủy! Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử duyên dáng mặc quần lụa
mỏng màu trắng đang đứng trước mặt mình. Vừa liếc mắt thấy nàng, Hoa Lân chợt thấy trong lòng đau xót, phát hiện nàng ăn mặc rất giống Thượng
Quan Linh, chiếc quần lụa cùng với chiếc đai lưng khiết bạch kia, quả
thực giống nhau như đúc so với trang phục của Linh nhi.
Đương nhiên khí chất của nữ tử này và Thượng Quan Linh có bản chất khác nhau.
Thượng Quan Linh hơn ở nét tuyệt trần mỹ mạo, vô luận ai lần đầu tiên
nhìn thấy Thượng Quan Linh đều sẽ bị vẻ đẹp băng tuyết của nàng chấn
trụ… Còn nữ tử trước mắt này, mặc dù cũng có những nét rung động lòng
người nhưng nàng thuộc loại người cực kỳ văn tĩnh ưu nhã. Nhưng nhìn
nàng da thịt trắng như tuyết khiến người ta nghĩ nàng thường xuyên ở rất lâu trong khuê phòng, rất ít khi đi ra ngoài. Mỗi động tác của nàng đều mang theo nét tinh tế và cao quý, hai mắt có một tia sầu bi nhàn nhạt.
Trong mắt mọi người, nàng tựa như một công chúa chẳng bao giờ ra khỏi
cửa vậy.
Hoa Lân và Nho Tử Quân ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, chợt nghe Yến Thu Thủy ở phía sau nói: "Cung chủ, người về phòng trước, ta
một mình đi mua bích ngọc trâm là được…" nói xong, nàng đột nhiên phát
hiện Hoa Lân đang "Sắc mê mê" nhìn cung chủ của mình, không khỏi nổi
giận quát lớn: "Long tiểu hoa! … ngươi có phải là không muốn sống nữa
chăng? Tại sao ngươi lại nhìn nữ hài tử người ta như vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT