Diệp Thanh trong lòng âm thầm cảm khái, chăm chú nhìn những đệ tử tu chân thánh địa. Nhưng đệ tử của Thánh Thanh viện phải chịu một áp lực vô cùng lớn, chế độ luyện công thường ngày của họ so với các môn phái khác thì nặng nề hơn rất nhiều. Nếu không Thánh Thanh viện làm sao có thể đứng đầu trong tu chân giới?

Mà minh đồ ắt phải có minh sư chỉ dạy, như vậy mới có thể mau chóng đạt thành quả, cho nên tôn sư trọng đạo luôn được đặt lên ở mức đầu. Mính Căng này nhập môn cũng được nửa năm, hằng ngày đều nghe thấy, nhìn thấy người ta không ngừng thuyết giảng, tự nhiên trong lòng cũng hình thành chấp niệm, đối với Diệp Thanh vô cùng tôn kính.

Nhưng từ trước tới giờ Diệp Thanh vốn cũng chỉ định tạm trú tại Thánh Thanh viện một thời gian mà thôi, đối với chuyện thu đồ không để tâm, liền ổn định tinh thần, quay người lại nói:

- Hảo muội muội! … Thanh tỷ mới chỉ luyện tới Nguyên anh sơ kết, tại Thánh Thanh viện này cũng chỉ ngang bằng với lớp đệ tử mới nhập môn. Như vậy đi! Đợi Nhược Uyên trở về ta lập tức nói hắn thu ngươi làm đồ đệ, để hắn cấp cho ngươi vài bộ tâm pháp, so ra còn hiệu quả hơn ta truyền dạy rất nhiều.

“Á…” Mính Căng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Thanh, cảm giác mình giống như bị bỏ rơi không ai đoái hoài. Mà Diệp Thanh dám trực tiếp nói thẳng tên Nhược Uyên càng làm cho nàng thêm kinh hãi.

Diệp Thanh thấy nàng ngây ngốc nhìn mình, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, chúng ta cùng xem các sư huynh luỵện kiếm đi?

Mính Căng cũng chỉ có thể gật đầu, Diệp Thanh liền dắt nàng trở lại thao trường, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy trên bầu trời có hơn mười đạo lưu tinh đuổi nhau cực nhanh, trong không trung còn lưu lại một chuỗi hư ảnh mờ đục. Đây là thông lệ mỗi ngày đều ngự kiếm xuất quan của Thánh môn. Mà trên mặt đất lại có mấy trăm đệ tử đang không ngừng ma luyện, môn phái phồn vinh thế này trong tu chân giới thật hiếm thấy.

Mà lúc này ở ngoài xa đang có mười mấy tên đệ tử đang quây lại thành một vòng tròn, bọn họ không biết là đang tranh luận chuyện gì đó…

Diệp Thanh và Mính Căng thấy thế liền từ từ rảo bước, chậm rãi đi về phía bọn họ. Chỉ thấy trong đó có một vị thiếu niên thật sự nổi bật, giống như hạc giữa bầy gà, xem ra trong bọn chúng uy tín cũng không nhỏ. Hắn đang đắc ý nói:

- Các ngươi biết không? Thánh Thanh viện chúng ta tại Huyền Băng Thiên đang có tám con Thần Long, hắc hắc… bọn chúng thật sự kinh người, thân thể khổng lồ cao lớn tận trời, mà chỉ cần một hơi thở của nó cũng đủ làm chúng ta thiếu sống thừa chết.

Mấy người xung quanh ánh mắt sáng bừng , sợ hãi hỏi:

- Thần… Thần Long? Trên đời này thật sự có Thần Long?

Còn có người cả kinh kêu lên:

- Niệm Ngộ sư huynh, ngươi đã tự mắt thấy qua chưa?

Lại một tên khác khó hiểu nói:

- Huyền Băng Thiên rốt cục là lớn tới mức nào? làm sao có thể có tám con Thần Long ở một chỗ được? … còn nữa, Huyền Băng Thiên rốt cục là để làm gì? Tại sao lại luôn thần bí như vậy chứ?

Thiếu niên đang đắc ý đúng là người ngày trước đã đi đến Huyền Băng Thiên – Niệm Ngộ, hắn từng đứng cách băng trụ xa xa mà nhìn Hoa Lân, thấy các sư đệ không ngừng thắc mắc, nhất thời đắc ý lớn tiếng nói:

- Hắc hắc… Các ngươi không biết à? Huyền Băng Thiên liên miên ngàn dặm, bên trong quan áp (giam dữ) mấy vạn tên… ài ài, ách!

Hắn đột nhiên dừng lại rốt cục cũng nhớ tới bí mật này không thể nói bừa, cho nên đành phải im lặng.

Tên sư đệ cao gầy kì quái hỏi:

- Làm sao vậy… ở đó có mấy vạn tên làm cái gì?

Niệm Ngộ lập tức lau mồ hôi chuyển sang chuyện khác nói:

- Ai da… không thể nói được… các ngươi có nghe bên ngoài người ta bàn luận hay không, nói Thánh Thanh viện chúng ta gặp phải sự tình bất lợi?

Đa số đệ tử đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chẳng biết là đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có tên đệ tử cao gầy kia gật đầu nói:

- Hôm qua ta có nghe một sư huynh của Kiếm Cương tông nói về việc này. Chẳng lẽ ngươi biết nội tình ư?

Niệm Ngộ gật đầu dột nhiên phẫn nộ nói:

- Kì thật lần này cũng không trách được chúng ta, trận pháp của Phệ Hồn cốc thật sự qua lợi hại, không bị ma đầu của ma giới bắt giết cũng đã là tốt lắm rồi. Các ngươi biết không? Ta cũng có qua đó một lần, bất luận là ai đến đó thì toàn thân công lực sẽ lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Hơn nữa chung quanh còn âm trầm kinh khủng, bóng đen phủ đầy mặt đất, nơi nào cũng nghe tiếng ma tru quỷ khóc, cảnh vật thật giống như là địa ngục vậy. Nghĩ lại, chúng ta có thể trở về cũng đã là rất tốt rồi…

Có người kinh hô:

- Thế… thế Niệm Ngộ sư huynh làm sao mà đến được đó?



Lại có người hỏi:

- Ngươi có kháng cự nổi âm hàn ở đó không hả?

Niệm Ngộ thấy họ hỏi loạn cả lên vội nói:

- Đừng có hỏi loạn thế có được không? … ta phải đi cùng Nhâm VI sư thúc truyền tin. Đợi ta đi Huyền Băng Thiên về xong sẽ kể tiếp cho các ngươi nhé…

Niệm Ngộ này chính là một trong bốn đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Thánh Thanh viện, trong chúng đệ tử đương nhiên coi Niệm Ngộ như là một thần tượng nhân vật, đều vây lấy hắn hỏi đông hỏi tây. Mà Diệp Thanh cũng là lần đầu tiên được nghe nói đến Huyền băng thiên cùng Long Thần Tinh hai địa phương này, không khỏi mất tự chủ tiến lên vài bước, muốn hỏi thăm chút tin tức của Hoa Lân.

Diệp Thanh lại nghe được Thánh Thanh viện tại Long Thần Tinh bất lợi, thầm đoán chuyện này ắt có liên quan đến Hoa Lân, cho nên lại tiến thêm vài bước…

Niệm Ngộ đang nói trời nói đất đột nhiên phát hiện hai nữ đệ tử xinh đẹp đang đi tới, ánh mắt cũng hết sức ngạc nhiên.

ĐI tới hiển nhiên là Mính Căng cùng Diệp Thanh, đều là đệ tử mới, cho nên Niệm Ngộ liền cười nói”

- A? hai tiểu muội muội này ta chưa từng thấy qua, có phải là mới nhập môn không?

Đại đa số đệ tử ở đây đều chưa biết Diệp Thanh, lại thấy trước ngực nàng không có Thủy Tiên tiêu kí của Thánh Thanh viện nên đồng loạt gật đầu nói:

- Có lẽ vậy?... ngươi đi tu nghiệm nửa năm thì dư môn cũng chiêu lãm được không ít đệ tử mới, có lẽ bọn nàng là hai trong số đó.

Niệm Ngộ cảm thấy thú vị, thản nhiên đến trước mặt Diệp Thanh nhìn nàng từ trên xuống dưới dò xét một trận, nói:

- A a… hai vị sư điệt là môn hạ của ai?

Mặc dù Thánh môn đệ tử phần lớn đều tu thân quả dục, đối với tình cảm nam nữ có phần nhạt nhẽo. Nhưng gặp gỡ loại tuyệt sắc mĩ nữ như Diệp Thanh tâm không cầm được cũng phải nổi sóng.

Mính Căng vốn nhát gan nhưng thấy có người dám bất kính với sư tôn liền lập tức tiến lên, chống tay vào eo (chống nạnh) nói:

- Ngươi… ngươi nói cái gì? Nhìn thấy sư thúc còn không mau hành lễ?

Niệm Ngộ ha ha cười nói:

- Không sai, không sai! Bất quá ngươi nói ngược, tại sao ngươi thấy lại sư thúc mà không hành lễ? có phải là tĩnh tu nhiều quá nên lầm lẫn không? Hắc hắc hắc…

Nguyên lai trong Thánh Thanh viện bối phận của mỗi người đều thể hiện rõ trên Thủy Tiên tiêu kí đeo ở trước ngực. Đệ tử đời thứ hai thì đeo tiêu kí màu bạc, đời thứ ba là màu tím, đời thứ tư là màu lam, đời thứ năm là màu lục. Còn đệ tử mới nhập môn thì không được đeo thứ gì. Lúc Diệp Thanh nhập môn thì Nhược Uyên lại vội vã đi tới Long Thần Tinh, cho nên hắn chưa kịp xác nhận thân phận cho nàng. Hơn nữa Diệp Thanh và Mính Căng bối phận có điểm không rõ ràng, không bị hiểu nhầm mới là lạ.

Kì thật bối phận của Diệp Thanh cũng ngang hàng với Nhâm Vi, cùng là đệ tử đời thứ ba. Mính Căng lúc này tức giận đến hai má đỏ bừng. Vốn trời sanh nhút nhát, nhất thời không thể nói cho rõ ràng được. Mà Diệp Thanh đối với thân phận của mình tại Thánh Thanh viện lại lơ là không để ý, lại càng không để nó vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Vị sư huynh này, ta muốn hỏi một chút!... vừa rồi ngươi nói đến Long Thần Tinh, rốt cuộc ở đó xảy ra chuyện gì vậy? Dường như là rất nghiêm trọng thì phải?

Diệp Thanh tùy miệng ai cũng có thể gọi là sư huynh, kể cả Nhược Uyên cũng vậy, không có gì phân biệt.

Nhưng Thánh Thanh viện lại đề cao đạo lí tông sư trọng đạo, cho nên Niệm Ngộ mới hết lần này đến lần khác cố ý đề cao thân phận của mình, hắn liền dùng khẩu khí trưởng bối nói:

- Những chuyện vừa rồi đều thuộc loại cơ mật của Thánh môn, tân đệ tử không được hỏi nhiều… mà các ngươi là môn hạ của ai, sao lại không ai giám sát các ngươi tu luyện? …như vậy đi, ta đang rảnh rỗi, bây giờ khảo sát các ngươi một chút.

Mính Căng chống nạnh nói:

- Tốt a! thật chẳng biết trời cao đất rộng, lại dám cùng sư tôn ta động thủ?... hừ!

Nói xong lại níu lấy tay áo Diệp Thah nũng nịu:

- hảo tỷ tỷ, mau giáo huấn hắn đi, hì hì hì…

Mối quan hệ giữa hai người thật quá rối loạn, lúc thì là sư tôn, lúc lại là tỷ tỷ, mà bọn họ dường như cũng không để ý đến mâu thuẫn trong đó.

Diệp Thanh lại không muốn ra tay, liền lắc đầu nói:



- không cần… ta không muốn động thủ. Ta muốn hỏi Long Thần Tinh…

Đã thấy Niệm Ngộ rút phi kiếm ra, “Tranh”một tiếng phi kiếm đã cắm trước mặt Diệp Thanh, nói:

- Ngươi tạm dùng phi kiếm của ta, cùng ta so chiêu không cần lưu tình, đến đây đi…

Bên cạnh chúng đệ tử một trận nhốn nháo, chỉ vì công lực của Niệm Ngộ cũng thuộc nhóm người đứng đầu, đều muốn biết sau khi hắn trải nghiệm trở về có gì khác biệt không?

Diệp Thanh nhìn nhìn phi kiếm trước mặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn Niệm Ngộ nói:

- Sư huynh… ta chỉ muốn hỏi một chút…

Niệm Ngộ cả giận nói:

- Thế nào? Sư thúc nói ngươi cũng không nghe hả?

Diệp Thanh thấy hắn không nói lí lẽ, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi! nếu ta thắng ngươi phải trả lời vấn đề đó cho ta?

Niệm Ngộ quát:

- Cái gì?... nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta, ta sẽ…

Hắn còn chưa kịp nói tiếp thì tên đệ tử cao gầy ở phía sau đã giật áo hắn nói nhỏ: “Ngươi cẩn thận đấy, tiểu muội muội này đã luyện đến Nguyên Anh sơ kết, chẳng lẽ ngươi không thấy?”

Niệm Ngộ gật đầu, tỏ ý mình đã sớm phát hiện rồi, nghĩ mình nắm trong tay phần thắng… Đột nhiên hắn thấy có chút không ổn, đệ tử mới nhập môn làm sao luyện được tới Nguyên Anh sơ kết? Chẳng lẽ nàng học nghệ rồi mới nhập môn? Ai… mặc kệ nàng thế nào, dù sao mình cũng đã luyện tới Nguyên Anh hậu kì, so với nàng còn cao hơn nửa tầng. Hơn nữa mình còn có khả năng khống chế thủy hệ, trong lớp đồng môn có thể xem như là vượt trội về tư chất, có thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Kể từ ngày Niệm Ngộ bị đưa đến Huyền Băng Thiên ma luyện, thì hắn đã học được Khống Thủy đại pháp, tuổi trẻ mà có tư chất cao tất nhiên phải là trọng điểm bồi dưỡng của Thánh Thanh viện. Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ mình ngang hàng với những đồng môn khác, luôn cho rằng địa vị của mình phải cao hơn hẳn bọn họ, sau này sẽ là nhân vật trọng yếu giữ chức vụ quan trọng của môn phái.

Nhưng lần này hắn thật sự tìm sai đối thủ. Diệp Thanh là truyền nhân duy nhất của Tru Ma kiếm, mặc dù cảnh giới có kém hắn một chút nhưng cửu tự kiếm quyết từ xưa đến này đều là kiếm pháp tối cao trong truyền thuyết của Thánh Thanh viện, đâu dễ để người ta khinh thị?

Chỉ thấy Diệp Thanh lui lại một bước tịnh không có cầm phi kiếm đang cắm trên mặt đất

Chúng đệ tử xung quanh lập tức tản ra tạo thành một khoảng đất trống, để cho bọn họ thoải mái thi triển

Không khí lập tức trở nên sôi nổi, mười mấy tên khán giả vây quanh bắt đầu luận bàn ầm ĩ, chúng đều muốn xem Khống Thủy đại pháp uy lực kinh người như thế nào.

Niệm ngộ sững sờ chỉ vào trường kiếm dưới đất, ôn nhu nói:

- Sư điệt, ngươi rút kiếm lên đi!

Nhưng Diệp Thanh lại lắc đầu. Niệm Ngộ đang định khuyên tiếp, chỉ nghe từ trên bầu trời xa xôi truyền đến một tiếng cườ khẽ:

- Niệm Ngộ, ngươi cẩn thận đấy, công lực của nàng không dưới ngươi đâu.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Nhâm VI hai tay để sau lưng, lơ lửng ở giữa không trung. Thấy vẻ mặt của hắn giống như không ngăn cản bọn họ tỷ thí.

Niệm Ngộ sửng sốt hành lễ nói:

- Cảm ơn sư thúc nhắc nhở!

Rồi quay đầu lại nói:

- Cô nương, mời!

Diệp Thanh gật đầu, ngọc thủ chỉ xéo xuống mặt đất, đột nhiên “tranh”một tiếng ngân vang, một thanh trọng kiếm màu tím đột nhiên xuất hiện, cảnh tượng thật dọa người. Chúng đệ tử đều nghĩ thầm không biết có phải là thanh kiếm này lớn quá không?

Đương nhiên mọi người cũng hiểu ở đây có điểm không ổn, bởi vì Không gian pháp bảo chỉ có tứ đại đệ tử mới được cấp. Nhưng Niệm Ngộ lại gọi nàng là sư điệt, xem ra có phần hố to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play