Đệ tam tầng tâm pháp quả nhiên khó khăn hơn nhiều, Hoa Lân nghe cũng chỉ hiểu được có một nửa. Trữ Tiêm Tuyết thấy trên mặt
hắn lộ ra nét hoài nghi liền dặn dò:
- Từ từ thôi, ngàn vạn lần không được vội vã… Đây là toàn bộ công pháp
của Thiên cực cửu chuyển, ngươi giữ lấy, có gì không rõ cứ hỏi ta.
Hữu thủ nhẹ đưa ra, một mảnh kí ức tinh phiến từ tay nàng bay thẳng vào tay Hoa Lân.
Hoa Lân đưa tay nhận lấy, đột nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi:
- Tuyết nhi tỷ! …Thiên cực cửu chuyển với Phạm Mật tâm kinh liệu có xung đột không vậy? Ta tất cả đều là hồ loạn tu chân (loạn xị ngậu), bây giờ ta cũng thấy sợ rồi.
Trữ Tiêm Tuyết hé miệng khẽ cười nói:
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Thiên Cực cửu chuyển là nội công
tâm pháp, còn Phạm Mật tâm kinh lại là tu chân tổng quyết, nó có thể xem như một loại chiêu thức, cho nên giữa chúng không tồn tại xung đột… Thế Phạm Mật tâm kinh ngươi luyện đâu rồi?
Hoa Lân một trận tắc tị, ấm ớ nói:
- Chuyện này… ngươi chỉ cho ta mười hai chương Phạm Mật tâm kinh ta mới
học xong có năm chương. Nhưng… lúc ấy ngươi truyền thụ tâm pháp quá gấp
gáp, cho nên ta… ta bây giờ cũng không nhớ hết được. A a a…
Trữ Tiêm Tuyết mỉm cười nói:
- Kì thật học được năm chương cũng tốt lắm rồi. Phạm Mật tâm kinh là
tiên giới chí bảo, người thường làm sao có thể hiểu được sự huyền bí
trong đó. Đương nhiên chuyện này và cảnh giới của ngươi cũng có quan hệ
không nhỏ. Ví như Phân Thân thuật từ Thanh Hư kì trở xuống, có lẽ là rất khó lĩnh ngộ…
Nguyên lai là như thế, chả trách ta suy nghĩ tám chương đầu đến đầu váng mắt hoa, hóa ra là cảnh giới chưa đủ. Ai… Hoa Lân thầm tiếc trong lòng.
Trữ Tiêm Tuyết cầm một mảnh kí ức tinh phiếntrong tay nói:
- Đây là mười hai chương Phạm Mật tâm kinh, ngươi hãy luyện tập một chút đi. Ta cần nghỉ ngơi một lúc, đừng quấy rầy ta!
Nói xong khẽ nâng quần lụa nhẹ nhàng bước qua trước mặt Hoa Lân. Ánh mặt Hoa Lân bám chặt theo thân ảnh nàng mà nhìn, chỉ thấy nàng vén quần lụa lên ngồi xuống ở một góc xa, chậm rãi bắt đầu tọa công tĩnh tu.
Không có cách nào khác, Hoa Lân cũng đành phải trước hết khôi phục công
lực đã, chuyện khác nói sau. Cúi đầu nhìn lại tay trái cầm Thiên Cực cửu chuyển tâm pháp, tay phải lại cầm Phạm Mật tâm kinh. Trong lòng không
khỏi nghĩ thầm: không ngờ vận khí của mình lại tốt đến thế, trước mắt
chỉ là không có thời gian tu luyện mà thôi. Nếu có ngày cso thể lĩnh ngộ hết hai loại thần công này cũng chính là ngày tung hoành tu chân giới
rồi.
Thu hồi Phạm Mật tâm kinh, Hoa Lân cầm Cửu chuyển tâm pháp khoanh chân
ngồi xuống, xuất ra một tia tinh thần lực, tham chiếu phương pháp tu
luyện cửu chuyển thần công này. Dần dần rồi cũng chìm vào không minh
cảnh giới…
Trong không minh, Hoa Lân kinh ngạc phát hiện trong cơ thể mình có hai
khỏa nguyên anh hoàn toàn bất đồng đang phiêu đãng. Cụm màu đỏ chính là
nguyên anh được tạo thành từ Phần Tinh Luân, còn nguyên anh màu trắng
chính là bổn mệnh nguyên khí của mình. Nhìn kĩ một tí thì thấy nguyên
anh của Phần Tinh Luân lớn mạnh hơn nhiều, nguyên anh màu trắng thậm chí không bằng một phần ba của nó.
Hoa Lân lấy làm kì quái, nghĩ thầm tại sao mình lại có đến hai khỏa
nguyên anh nhỉ? Cẩn thận quan sát mới phát hiện Phần Tinh Luân nguyên
anh so ra trì trệ hơn bạch sắc nguyên anh rất nhiều. Như vậy Phần Tinh
Luân tự nó hình thành một nội đan. Còn nguyên anh màu trắng mới là
nguyên anh của chính mình.
Quãng đường tu chân đã qua Hoa Lân đều là hồ loạn tu càn. Lần này có
được Cửu Chuyển tâm pháp, con đường phía trước mới trở nên sáng sủa đôi
chút, trong lòng kích động liền tập trung bắt đầu luyện theo Cửu chuyển
tâm pháp.
Lúc mới bắt đầu hai khỏa nguyên anh luôn phiêu đãng không phương hướng,
khiến Hoa Lân có cảm giác không thể điều khiển, lực bất tòng tâm. Sau
một hồi nghiên cứu cẩn thận mới hiểu ra phải toàn lực cảm thụ linh khí
ngoại giới, sau đó mới dụng pháp quyết dẫn thu vạn vật linh khí được.
Đột nhiên một tia hàn vụ màu đen bị hút vào trong cơ thể, Hoa Lân kinh
ngạc không biết xử trí thế nào. Cũng may là hắn đã học xong Phân Thần
quyết, liền phân ra một chút thần thức, cùng lúc xem xét bí tịch Cửu
Chuyển tâm pháp, đọc một lúc cũng hiểu ra là phải dùng nguyên anh của
mình tế luyện hàn vụ màu đen đó.
Hắn liền thúc giục nguyên anh màu trắng lại gần hấp thu, không ngờ hàn
vụ màu đen đó thủy chung vẫn phiêu hốt không ngừng, luôn lướt qua ngoài
mặt bạch sắc nguyên anh, hiển nhiên là không có khả năng bị hấp thu.
Nhưng Hoa Lân tịnh không bỏ cuộc, vì vậy lại thúc dục Phần Tinh Luân
nguyên anh tiến đến hấp thu, hắn ngạc nhiên phát hiện khi Phần Tinh Luân tiếp cận hắc vụ nọ liền nhanh chóng xoay tròn, chỉ một chốc đã hình
thành một vùng xoáy, từ từ hút hắc vụ vào trong đó.
Hoa Lân nhất thời hưng phấn nhưng rồi lại lo lắng. Bởi vì hỏa hồng
nguyên anh so với bạch sắc nguyên anh mà nói, đã quá mạnh mẽ rồi. Nếu
chỉ tu luyện nó, có lẽ có ngày nó thôn tính luôn cả bạch sắc nguyên anh
cũng nên…
Hoa Lân không biết rằng ngọn lửa của Phần Tinh Luân cực kì bá đạo, thậm
chí còn vượt thoát khỏi mọi quy luật thông thường của Tu Chân giới. Nó
cơ hồ có thể hấp thu tất cả các loại linh khí trên thế gian, còn bạch
sắc nguyên anh lại có vẻ khó khăn khổ sở hơn, nó chỉ có thể hấp thu một
loại linh lực thủy hệ mà thôi- Bởi nó chính là Thánh Thanh viện thủy hệ
chân nguyên.
Suy nghĩ một lúc Hoa Lân cũng quyết định đình chỉ hấp thu hắc sắc hàn
vụ. Bởi vì mặc dù nó có thể khiến Hỏa Diễm Nguyên Anh lớn mạnh hơn,
nhưng cứ để thế này chỉ sợ sớm muộn Thủy hệ nguyên anh cũng có chuyện.
Linh cơ vừa động, trong tay Hoa Lân lập tức xuất ra một viên năng lượng
tinh thạch xanh biếc, hắn biết loại năng lượng này nguyên anh nào cũng
có thể hấp thu. Hắn liền thúc dục Thủy Hệ Nguyên Anh nhanh chóng xoay
tròn, quả nhiên hình thành một vùng xoáy màu trắng trong cơ thể…
Cũng không biết là chế luyện được bao lâu, trong cơ thể Hoa Lân hai khỏa nguyên anh không ngừng trùng động, phảng phất như giữa chúng có thù
không đội trời chung vậy, giữ khoảng cách nhất định giằng co lẫn nhau.
Tình huống này chính là kết quả mà Hoa Lân đang mong chờ. Hắn cảm thấy
thế là đã có tiểu thành, chỉ cần sau này tái tu cẩn thận là được, chậm
rãi mở mắt…
Chuyện quan trọng như vậy, nhất định phải nói cho Trữ Tiêm Tuyết biết
thành quả của mình mới được, để cho nàng biết Tiểu Lân chính là thiên hạ đệ nhất thiên tài!... Nhưng đáng tiếc là phóng nhãn ra cả khoảng không
hoang dã rộng lớn tịnh không có bóng dáng Trữ Tiêm Tuyết đâu cả. Hoa Lân liền đứng bật dậy bắt đầu cố tìm kiếm xung quanh, thủy chung vẫn không
thấy một mảy may bóng dáng nàng.
Hoa Lân gãi đầu bứt tóc nói:
- Chẳng lẽ nàng bỏ đi một mình?... Làm sao nàng có thể bỏ mặc ta mà đi một mình được?
Trong lòng không thể chấp nhận sự thật này.
Cuối cũng hắn cũng rút phi kiếm, chuẩn bị bay lên không trung tìm kiếm.
Nhưng đột nhiên trên mặt đất quang mang lóe sáng, một khối quang tường
trong suốt bắt đầu hiện ra ngay trước mắt Hoa Lân. Hắn ổn định tinh thần nhìn lại chỉ thấy trên tường đầy những văn tự, chính là một phong thư.
Trên đó viết: “Chịu ân cứu mạng, Tiêm Tuyết suốt đời không quên. Chỉ là
ngàn vạn tâm sự trong lòng, trên vai còn gánh vác vô số việc, chỉ có thể cố từng chút một. Gia môn từng có minh ước với ma giới, lại cùng Tiên
Lăng cung kết minh. Không ngờ lại bị ngươi kiềm chế gia thân, phải đi
trước để xử lí. Sợ chậm sẽ sinh biến!... Trữ Tiêm Tuyết thủ bút”
Hoa Lân sững sờ, lẩm bẩm nói:
- Tiên… Tiên Lăng cung? Chẳng lẽ Trữ Tiêm Tuyết là người của Tiên Lăng
cung? Chuyện này… sao có thể? Nếu ta nhớ không nhầm Tiên Lăng cung cũng
chỉ có khoảng hơn ngàn năm lịch sử thôi! Chẳng lẽ trong đó còn ẩn giấu
sự tình gì?
Hoa Lân nghĩ một lúc đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.
May mắn là mình đi trước một bước cứu được Trữ Tiêm Tuyết, bằng không
như lời của Trữ Tiêm Tuyết, thiếu chút nữa nàng xúc tiến cũng Tiên Lăng
cung và Ma giới liên thủ. Chuyện này khiến mình vô tình ngăn chặn được
âm mưu của Ma giới, đây thật sự là công đức vô lượng, là một đại sự kiện đây. Hắc hắc… cuối cùng thì vận khí của bổn thiếu gia cũng không tồi!
Nhưng Trữ Tiêm Tuyết bỏ đi cũng khiến Hoa Lân hẫng hụt không thôi, hắn
còn nhiều lời chưa kịp nói với nàng. Sau này trong tu chân giới mênh
mông này biết đi đâu để tìm nàng? Hoa Lân thở dài, nghĩ thầm hôm nay chỉ có thể dừng sự tình của Trữ Tiêm Tuyết tại đây. Chuyện của Thượng Quan
Linh còn chưa giải quyết được, lúc này cũng không thể để mặc như vậy
được.
Chủ ý đã định, Hoa Lân xuất ra Phồn Tinh nghi tham tường một trận, cuối
cùng cũng xác định dược vị trí của mình. Vốn định sử dụng Truyền Tống
trận đi Phiêu Miễu hà nhưng Năng lượng tinh thạch cũng chỉ còn lại hơn
tám mươi khỏa, chừng ấy là không đủ lộ phí. Bất đắc dĩ đành phải lục lọi trong Phồn Tinh nghi, vạch ra một lộ tuyến ngắn nhất, quyết định trực
tiếp khống chế Phần Tinh Luân mà đi.
Nhưng mà liếc mắt nhìn lại khoảng cách đến Phiêu Miễu hà, Hoa Lân trong
lòng trầm xuống. Nếu chỉ dùng Phần Tinh Luân cực tốc phi hành ước chừng
cũng phải mất thời gian hai tháng có lẻ. Xem ra lần này không thoát khổ
được rồi…
Bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, Hoa Lân khẽ vẫy tay phải, Phần Tinh Luân
lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn. Quay đầu nhìn lại quang tường trên mặt đất, khắc ghi những lời trong thư của Trữ Tiêm Tuyết thêm lần nữa,
mới chịu bay lên trời, dứt khoát tiến vào trong không gian Phần Tinh
Luân.
Hoa Lân vừa tiến vào trong Phần Tinh luân thì một bóng trắng chợt lóe
lên, cúi đầu nhìn xuống mới thấy hóa ra Tiểu Bạch đang cắn vào ống quần
hắn mà kéo , miệng rống giận một trận: “Ân…” giống như trách hắn không
quan tâm đến mình.
Hoa Lân nổi lên một cơn xúc động, nâng niu bế nó lên, đột nhiên phát hiện thể tích của nó lớn thêm gần gấp rưỡi, liền cười nói:
- Nào! Để xem ngươi có nặng thêm chút nào không! Hắc hắc…
Tiểu Bạch lập tức kêu lên loạn xạ “Hống hống hống” tỏ vẻ nghiêm chánh kháng nghị. Hoa Lân chỉ có thể nghiêm mặt nói:
- Ai… không có biện pháp. Ta cũng tưởng sẽ mang được ngươi trở lại thiên nhai, không ngờ mấy ngày trước chút nữa lại chết trong tay người khác,
cho nên đành ủy khuất ngươi thêm một thời gian…
Hoa Lân nguyên tưởng rằng Tiểu Bạch như trước kia sẽ hiểu cho nỗi khổ
của mình, không ngờ lần này nó lại không chịu thuận theo, liên tục kêu
loạn, giống như đang cố yêu cầu gì đó với mình. Hoa Lân mới đầu có chút
không để ý, nhưng đột nhiên linh quang lóe lên, nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn từ này về sau cùng ta đối mặt với hiểm nguy?
Tiểu Bạch nghe vậy liền gật đầu liên tục. Hoa Lân bị dọa một trận kinh
hãi, nghĩ thầm không lẽ vừa rồi mình hiểu được ý tứ của nó? Hoặc là nó
sắp thoát thái hoán cốt, có thể nói chuyện được? thật là dọa người mà.
Nhưng mặc kệ thế nào, Tiểu Bạch trước mặt vẫn đáng yêu như thế, Hoa Lân đặt nó lên vai mình rồi nói:
- Thôi được rồi! ta có thể đáp ứng ngươi nhưng trước hết ngươi phải đánh bại ta đã! Hắc hắc hắc…
Tiểu Bạch đương nhiên kháng nghị mãnh liệt nhưng Hoa Lân giả bộ làm nghơ không nghe, tập trung điều khiển Phần Tinh Luân nhằm hướng Phiêu Miễu
hà cực tốc bay đi…
Đẩu chuyển tinh di…
Lại nói ở Tiên Diên tinh hệ xa xôi, Thánh Thanh viện tổng bộ!
Mặc dù Thánh môn cực lực phong tỏa tin tức, nhưng Long Thần tinh phát
sinh biến cố cũng phải hơn nửa tu chân giới biết. Trong tu chân giới
chợt có lời đồn, nói Ám Ảnh chi môn mặc dù không có khả năng công hạ
Huyền Băng Thiên nhưng bọn họ dễ dàng đột phá vòng phòng thủ của Thánh
Thanh viện, hơn nữa còn tự nhiên ra vào, thực lực có thể thấy được.
Nhưng mọi người cũng cảm thấy kì quái, không rõ Ám Ảnh chi môn có thực
lực như vậy sao không thừa cơ tiến lên?
Nhưng vào lúc này Diệp Thanh lại đang ở tận Vân Tiêu Phong thăm dò, phỏng chừng nghe được Thánh Thanh viện phát sinh đại sự.
Mây trôi lững lờ trên Vân Tiêu Phong cảnh sắc thập phần mê người. Tại
đây Thánh Thanh viện xây dựng cơ sở trên huyền không của mười tám ngọn
núi cao chọc trời. Nếu chỉ xét diện tích thao trường Thánh Thanh viện
nơi này cũng đủ để cùng lúc dung nạp mấy vạn người. Từ đông sang tây
không thể thấy được biên giới của nó. Chỉ thấy ở giữa thao trường có một thanh thiên kiếm khổng lồ cắm sừng sững trên một thạch đài, khiến cho
chúng nhân đều hiểu là tiêu kí, là trung tâm của Thánh môn.
Tại đây sương mù mê man giăng mắc khiến cho phong cảnh ở phía dưới lại
càng trở nên huyền ảo. Một bạch y thiếu nữ tuyệt sắc đang đứng bên bờ
huyền nhai, thản nhiên nhìn sương mù ở phía xa, từng làn gió thổi qua
làm mái tóc tung bay. Phía sau nàng còn có một thiếu nữ khác đang im
lặng nhìn về phía nàng, ước chừng thiếu nữ này khoảng mười bốn tuổi,
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hảo, hai mắt trong trẻo, bộ dáng cực kì lương
thiện và đáng yêu.
Chỉ nghe thiếu nữ đang khép nép phía sau nhẹ nhàng nói:
- Sư… sư phụ… sao người không nói gì?
Diệp Thanh cả giận nói:
- Đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là sư phụ… phải gọi ta là tỷ tỷ, biết không?
Ai ngờ nàng càng nói lại càng làm cho thiếu nữ kia thêm khiếp sợ, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ người không thích Mính nhi a? Có phải là Mính nhi không ngoan? Lần sau Mính nhi sẽ không thế nữa…
Diệp Thanh bị một trận choáng váng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT