Những Ác Linh quả nhiên lùi ra tạo thành một lối đi, Hoa Lân quay lại nói với tử bào thanh niên: “Vẫn chưa kịp hỏi huynh đệ tên gì?”

Tử bào thanh niên ánh mắt kỳ quái nhìn Hoa Lân, đáp nhỏ: “Ta là Cận Vân, ngươi là Hoa Lân đúng không?”

“Đúng, gọi ta là Hoa Thiếu được rồi!”

Hoa Lân cảm thấy cái tên Cận Vân đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời không nghĩ ra, chỉ đành cười trừ. Hắn không biết rằng cái tên Cận Vân Ma Thần đã vang danh thiên hạ, đã giết rất nhiều tu luyện giả, mỗi lần xuất hiện đều mang đến tai ương.

Chỉ thấy Cận Vân gật đầu: “Tốt, rất tốt, ngươi thật sự quyết định gia nhập Ám Ảnh Môn?” Trong mắt lóe lên tia vui mừng.

Hoa Lân không hề lúng túng, chỉ gật đầu: “Đương nhiên, nhiều lợi ích như vậy tội gì ta không gia nhập? Cận Vân đại ca cứ làm việc của mình trước, để lâu Thánh Thanh Viện đến thì phiền phức!”

Trác Vô Ảnh bên cạnh toát mồ hôi, lòng nghĩ hai người này đều không tin tưởng được, người như Hoa Lân mình không nên có hứa hẹn gì thì mới đúng!

Ánh mắt Cận Vân có chút khác thường, nhìn thẳng Hoa Lân nói: “Ngươi đã gọi ta là huynh đệ, chi bằng hãy cùng vào, thế nào?”

“Cũng được, Cận đại ca, mời!” Hoa Lân nhanh nhảu, đoạn quay đầu nói với Trác Vô Ảnh: “Tiểu Trác muốn vào xem không?”

Trác Vô Ảnh gượng cười, biết rõ đi tiếp nhất định sẽ phiền phức, nhưng chỉ có thể gật đầu: “Cũng được, chúng ta đi!”

Tất cả các Ác Linh đều nhìn Trác Vô Ảnh một cách kỳ quái, dường như đang chờ hiệu lệnh của y. Nhưng trong lòng Trác Vô Ảnh cũng có tính toán của riêng mình, cùng Hoa Lân, Cận Vân đi từng bước đến trước Phong Thần Bảng...

Mười hai hắc y hán tử của Ám Ảnh Môn theo sát phía sau, tay nắm chặt đao kiếm đề phòng bất trắc.

……

Lại nói đến phía bên kia Phong Thần Bảng, đệ tử Thánh Thanh Viện đúng là đang âm thầm trốn trong cỏ. Nhược Phong không động thủ, chờ Hoa Lân và Ám Ảnh Môn đánh nhau, không ngờ hành tung của mình đã sớm bị Trác Vô Ảnh nắm rõ, càng không ngờ Hoa Lân lại đồng ý gia nhập Ám Ảnh Môn, điều này khiến cho tất cả các đệ tử Thánh Thanh Viện đều kinh ngạc.

Lần này các đệ tử đời thứ hai của Thánh Thanh Viện vào Phệ Hồn Cốc, ngoài Nhược Phong và Nhược Uyên ra còn có hai cao thủ hàng chữ Nhược, một là trưởng lão Nhược Minh của Tru Ma Viện, một người nữa là hộ pháp Nhược Hạo. Tay phải Nhược Minh đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm chuẩn bị ra tay, nhưng Nhược Phong kịp thời cản lại, thấp giọng: “Đừng động thủ, ta không tin Ám Ảnh Môn thật sự liên thủ với tiểu ma đầu!”

Nhược Uyên cũng cho rằng Hoa Lân không thể nào liên thủ với Ám Ảnh Môn nên cố nén sự kích động trong lòng, chờ xem diễn biến tiếp theo.

Mấy người ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần Bảng, chỉ thấy Hoa Lân đúng là đi cùng Ám Ảnh Môn. Tới trước bia, hắn đột nhiên quay người hành lễ với Cận Vân: “Cận Vân đại ca, huynh đích thân mở hay để đệ làm thay?”

Cận Vân khoát tay vẻ thoải mái: “Đệ mở ra là được rồi!”



Hoa Lân nghe vậy liền chầm chậm giơ tay, đang chuẩn bị vận công thì Cận Vân ngăn lại: “Trước khi khai bia ta muốn hỏi một chuyện, tại sao đệ lại đến Phệ Hồn Cốc? Có tâm nguyện gì cần làm không?”

Hoa Lân sớm đã có đối sách, không do dự đáp: “Huynh thấy rồi đó, đệ một mình lưu lạc khắp nơi, hiện đang muốn tìm một chỗ dựa, lại thêm tu luyện của đệ còn kém, nghe nói Trữ Tiêm Tuyết có thể tăng cao cảnh giới nên mới liều chết thử xem. Đương nhiên đệ còn có hai tâm nguyện khác muốn nhờ Trữ tiên tử giúp, chuyện này đệ không nói ra được, sẽ khiến huynh cười chê mất...”

Cận Vận cười vẻ mãn nguyện, lòng thầm nghĩ người ta ai cũng ích kỷ tự lợi, cả Hoa Lân này cũng không ngoại lệ, bèn gật đầu: “Yên tâm đi, tâm nguyện của đệ ta nhất định sẽ giúp hoàn thành. Chờ lát nữa ta cứu Trữ Tiêm Tuyết ra đệ cứ đứng bên quan sát là được.”

Hoa Lân gật gật đầu, giơ tay phải lên, một luồng sáng đỏ rời tay hắn bắn vào bia Phong thần, miệng hét lớn: “Kinh thiên động địa giới, Phong thần sẽ xuất hiện!’

Thật ra trong lòng Hoa Lân đang như có lửa đốt, thầm nghĩ tại sao mấy tên Thánh Thanh Viện vẫn chưa ra tay, lẽ nào Trác Vô Ảnh đã nhầm?

Đương nhiên Trác Vô Ảnh không thể nhầm, chỉ là Nhược Phong vẫn không tin Ám Ảnh Môn lại liên thủ với Hoa Lân nên án binh bất động, còn Nhược Uyên lại cho rằng Hoa Lân không dễ dàng đi vào con đường ma đạo nên chỉ quan sát biến động. Chỉ đến lúc thấy Hoa Lân vận công mở Phong Thần Bảng thì hai lão phải thừa nhận là mình đã phán đoán sai, đồng thanh hét lớn: “Xông lên!”

“Keng, keng, keng, keng!”

Tất cả đao kiếm đều ra khỏi vỏ, xông về phía Phong Thần Bảng, đồng thời hai luồng bạch quang sắc như nước xẹt vào tay Hoa Lân.

Thực ra bọn họ không ngăn Hoa Lân lại thì hắn cũng không mở Phong Thần Bảng vì hắn thực hiện theo trình tự đảo ngược, điều này thì Trác Vô Ảnh và Cận Vân ở đó nhìn rất rõ.

Đương nhiên sau đó Hoa Lân có thể giải thích, nói là mình quên, hoặc không cần giải thích gì cả vì Thánh Thanh Viện nhất định sẽ ra tay.

Chớp mắt vố số đao kiếm đã xông tới, hầu như toàn bộ đều hướng vào Hoa Lân, đây chính là hậu quả của việc to gan dám mở Phong Thần Bảng.

Hoa Lân biết rõ điều này, chờ cho đao kiếm đến gần thì lạng người né tránh, phi xuống dưới bậc, la lớn: “Nguy hiểm quá, các ngươi từ từ mà chơi đùa, ta không vào nữa!’

Đệ tử Thánh Thanh Viện không vì thế mà bỏ qua, hai luồng kiếm khí vẫn hung hãn lao tới, một trong đó đương nhiên là của Nhiệm Vi. Lúc đó Thánh Thanh Viện, Ám Ảnh Môn và Ác Linh Phệ Hồn Cốc đã bắt đầu giao tranh, ba bên sức mạnh đều không tần thường, chỉ thấy đao kiếm lóe lên không ngớt, ngươi đến ta đánh, không chịu nhường một ly.

Trong đám hỗn loạn đó, đáng chú ý nhất là trận chiến giữa Cận Vân và Nhược Uyên Nhược Phong. Trong tay họ có lợi khí, có thể triển khai chân nguyên trong Phệ Hồn Cốc.

Phút chốc tất cả đều bị cuốn vào vòng chiến, chỉ có Hoa Lân là yên ổn, một mình tách ra, không để ý đến sống chết của kẻ khác, quay người chạy khỏi tầm đao kiếm.

Nhưng Nhiệm Vi vẫn không bỏ qua, “vụt vụt vụt” phóng ra ba đường kiếm truy sát Hoa Lân.

Hoa Lân chạy rất nhanh, loáng một cái đã thoát ra khỏi phạm vi Phong Thần Bảng, chớp mắt đứng giữa đám cỏ hoang.



Nhiệm Vi đương nhiên cũng truy theo không rời, dường như hắn và Hoa Lân có mối thù không đội trời chung, một khi đã gặp là phải đánh đến phân sống chết mới xong.

Chạt thêm mấy chục trượng, Hoa Lân chợt quay người, “keng” một tiếng rút ra Hà Chiếu, hét to: “Xem kiếm!”

Hai bên quần nhau liền một lúc sáu mươi tư chiêu, Nhiệm Vi đột nhiên trầm giọng: “Đứt!”

“Tang” một tiếng, hai ngươi lùi lại ba bước, Hoa Lân cười khẩy: “Tự nói mình à?”

Nhiệm Vi mắt sáng lên, ngang nhiên: “Vậy sao, xem kiếm trong tay ngươi đi!”

Hoa Lân lặng người, giơ Hà Chiếu trong tay lên, chỉ thấy mũi kiếm đã có mấy vết sứt, trong đó một vết chút nữa đã khiến kiếm gãy làm đôi. Hắn tức giận ngẩng đầu nhìn sang, đang thủ thế chờ đánh tiếp, bỗng phá lên cười: “Cẩu tạp chủng, ngươi cũng có giỏi gì đâu, ha ha ha ha...”

Nhiệm Vi cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, mặt bỗng biến sắc: “Kiếm của ngươi là kiếm gì?”

“Hà… Chiếu...!” Hoa Lân quay mũi kiếm xuống đất, trường kiếm bỗng lóe lên một ánh sáng hồng, dằn giọng: “Cẩu tạp chủng, dám đuổi theo ta mấy vạn dặm, hôm nay cho ngươi chết ở Phệ Hồn Cốc, xem kiếm đây!”

“Keng” một tiếng, kiếm của Hoa Lân biến thành một luồng hồng quang, bắt đầu công kích Nhiệm Vi. Khí thế của hắn khiến cho cỏ hoang xung quanh phút chốc bị phân làm hai, tạo thành một đường lao thẳng về phía đối phương.

Nếu là ngày thường thì Nhiệm Vi đã dễ dàng hoá giải, không chừng còn giết chết được Hoa Lân, nhưng sự khống chế của Phệ Hồn Cốc quá lớn, không thể sử dụng chân nguyên, chỉ dựa vào bảo vật trong tay e rằng khó có thể đánh lại. Thấy luồng kiếm của Hoa Lân đâm tới, Nhiệm Vi không khỏi lo lắng, lắc người tránh khỏi rồi lập tức quay đầu chạy, chớp mắt đã trở về cạnh Phong Thần Bảng.

Hoa Lân không vội vàng đuổi theo, chỉ cao giọng: “Hừ, đến địa bàn của ta thì chỉ tự tìm cái chết, có phải là ngươi không muốn sống nữa không?”

Nhiệm Vi đã chạy xa ngoài mười trượng, nghe Hoa Lân mắng chửi lại sôi máu lên, muốn lập tức quay lại đánh tiếp. Nhưng tự nghĩ mình không thể thắng được bảo kiếm trong tay đối phương, hơn nữa các âm hồn trong cốc đã tụ tập dày đặc, nếu không có lý trí thì e rằng chỉ tự chuốc lấy tai họa.

Tất cả những điều này đều không lọt khỏi mắt Trác Vô Ảnh. Y vừa thoát khỏi vòng chiến chạy đến, thấy Hoa Lân và Nhiệm Vi đánh nhau nên nấp trong cỏ quan sát, hy vọng có thể dễ dàng ra tay thu thập cả hai người. Sau khi nhìn thấy kiếm khí của Hoa Lân thì trong lòng y lại kinh hãi, nghĩ thầm may mà mình không hồ đồ gây sự với hắn, không thí đã chết chắc rồi!

Thấy Nhiệm Vi đã bỏ chạy, Trác Vô Ảnh mới bước lên gọi: “Hoa Thiếu, kiếm khí lợi hại quá! Có thể triển khai công lực như vậy trong Phệ Hồn Cốc, đúng là khiến người ta bái phục.”

Hoa Lân lại không hề có chút ý đắc thắng nào, hiểu rõ hỏa công trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, may mà giao chiến chỉ đến đó là chấm dứt. Hắn nâng Hà Chiếu Kiếm lên, nhẹ xoa vào chỗ sứt ở mũi kiếm thở dài: “Chà, e phải luyện kiếm lại từ đầu rồi. Đúng rồi, đây là địa bàn của ngươi mới đúng, vừa rồi ta nói bừa, thật ngại quá!”

Trác Vô Ảnh thầm nghĩ: “Trong lòng ngươi mà nghĩ thế thì tốt!” Miệng lại nói: “Không sao, giữa chúng ta thì còn so đo ai với ai làm gì, đây vốn là địa bàn của huynh mà, ha ha ha…”

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thần Bảng, chỉ nghe xa xa vẫn vọng lại tiếng “keng keng” kịch liệt, bèn cả cười: “Chúng ta qua đó xem, thời cơ cũng sắp đến rồi!”

Trác Vô Ảnh gật đầu, lập tức bước nhanh theo...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play