Lại nói Hoa Lân sau khi phóng ra Phần Tinh Hỏa thì đứng
giữa lửa cháy, nhìn đám cỏ hoang bị thiêu xung quanh, trong mắt bất giác lộ ra hưng phấn.
Vốn cho rằng ngọn lửa này nhất định có thể thiêu sạch Phệ Hồn Cốc, ai
ngờ lửa chỉ lan ra được một khoảng mười trượng thì phụt tắt. Hoa Lân
nheo mắt nhìn ra, chỉ thấy sơn cốc tràn đầy khí âm hàn, trong đám cỏ rậm rạp xuất hiện rất nhiều bóng đen, xem ra Phân tinh hỏa đã bị những Ác
Linh dập đi rồi.
Hoa Lân vô cùng kinh ngạc, chợt thấy đất dưới chân rung động. Cúi đầu
nhìn xuống thì phát hiện mặt đất vừa bị thiêu cháy đã mọc mầm xanh, từng đám cỏ dại theo nhau trồi lên, chốc lát đã phủ qua bàn chân, hiện tượng này thật sự rất đáng sợ.
Hoa Lân cười gượng một tiếng, nhấc Hà Chiếu trong tay lên, vạch cỏ dại
tiếp tục đi tới. Từ xa hắn nhìn thấy có một bóng đen đồ sộ, trong lòng
thấy vui mừng đoán nhất định là một tấm bia, chân bất giác bước nhanh
hơn...
Quả nhiên đó là một tấm bia đá lớn, phía trên nổi rõ mười bốn chữ: “Là
người chớ vào Nhiếp Hồn Cốc, nửa đêm đừng ra khỏi miệng hang!”
Hoa Lân thất vọng lắc đầu, đáng nhẽ trên bia đá thứ mười ba phải viết
mười chữ: “Kinh thiên động địa giới, Phong thần sẽ xuất hiện.”
Xem ra tấm bia trước mặt chỉ là giả.
hắn thở hắt một hơi dài, tiếp tục đi về phía trước, hy vọng có thể may
mắn tìm thấy tấm bia thứ mười ba... Nhưng chưa được bao xa thì khí lạnh
xung quanh bỗng tăng lên, bầu trời hoàn toàn bị sương mù bao phủ. Đúng
vào lúc này, Phần Tinh Luân trong cơ thể Hoa Lân yếu hẳn đi, rõ ràng vừa rồi năng lượng bị tiêu hao quá mức.
Hoa Lân biết mình đã rơi vào thế bất lợi, dừng lại toan nghĩ cách đối
phó, đột nhiên một tiếng cười từ bên trái vọng lại: “Ha ha ha... tiểu
bằng hữu, lần này không có Lộ Á Phi bảo vệ, xem ngươi hôm nay chết như
thế nào!’
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng người mờ nhạt từ bên trái bay tới, chính là chủ nhân Phệ Hồn Cốc Trác Vô Ảnh.
Không ngờ Hoa Lân lại vui mừng, cũng cười vang: “Ha ha... cuối cùng ngươi cũng đến, ta tìm ngươi lâu lắm rồi!”
Trác Vô Ảnh đang chuẩn bị tấn công, nghe nói vậy lặng người, ngạc nhiên
hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì? Lẽ nào muốn chết mà không được?”
Hoa Lân cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Ngươi là chủ nhân ở đây, sự việc xảy
ra ngươi phải rõ hơn ta, có biết vì sao Thánh Thanh Viện và Ám Ảnh Môn
lại đến không?”
Trác Vô Ảnh sắc mặt trắng bệch, lập tức xuất hiện một luồng sát khí,
lạnh giọng: “Hừ, chúng chẳng phải là vì Phong Thần Bảng mà đến sao?”
Hoa Lân gật đầu: “Đúng thế, chúng vì muốn Phong Thần Bảng của ngươi mà
đến, nhưng ngươi có biết không, bên trong Phong Thần Bảng nhốt một vị
tiên tử vô cùng xinh đẹp!”
Mắt Trác Vô Ảnh càng thêm lạnh lùng, giận dữ: “Cái đó ta phải đợi ngươi
chỉ cho chắc? Nói mau, có phải chúng là do ngươi dẫn đến không?”
Hoa Lân thấy Trác Vô Ảnh kích động vì nhất thời hiểu nhầm, nhưng vẫn
chầm chậm trả lời: “Ngươi xem ta có ngu ngốc như vậy không? Việc tốt như vậy sao có thể để cho người khác cướp đi, hì hì... ta vẫn nhớ vị tiên
tử đó từng nói, chỉ cần ta có thể cứu nàng ra thì sẽ hầu hạ ta cả một
ngày, nhưng ta…”
Trác Vô Ảnh trừng mắt, giọng nói vang như sấm: “Câm mồm! Không cho phép ngươi làm ô uế sự trinh bạch của nàng!”
Hoa Lân nhún vai, mắt càng lộ sự vui vẻ, ngắt lời Trác Vô Ảnh: “Ngươi
đừng vội, ta chưa nói hết mà! Thật ra trong lòng ta chỉ lo tu luyện,
không dám có chút ý nghĩ bậy bạ nào với nàng. Nhưng... bọn Ám Ảnh Môn
lại không nghĩ như ta, vì vậy ngươi xem có thể…” Hắn cố ý ngừng lại xem
phản ứng của Trác Vô Ảnh.
Quả nhiên Trác Vô Ảnh tò mò hỏi dồn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hai tay Hoa Lân xòe ra, khẽ nói: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi dẫn đường, ta nhất định sẽ cứu nàng ra, sau đó chỉ cần nàng giúp ta nâng cao hai
cảnh giới tu luyện, không có ý đồ gì khác. Đương nhiên ngươi có thể
cùng đi với ta, đảm bảo nàng sẽ đối đãi với ngươi như ân nhân cứu mạng,
lúc đó ngươi chỉ cần ra điều kiện, lo gì nàng không đồng ý?”
Trác Vô Ảnh kích động trong lòng, ngước mắt nhìn Hoa Lân, đột nhiên hỏi: “Lẽ nào ngươi đã tìm thấy Thực cốt huyết?”
Hoa Lân nhìn nụ cười tà ý của y, biết đối phương chuẩn bị giết người,
bèn lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Tiểu Trác Tử, không phải ta coi thường
ngươi. Dựa vào thực lực hiện nay của ngươi, muốn đấu với thiếu gia thì
chỉ có con đường chết, cả Thực Cốt Long ta cũng giết được, còn có thể
một mình vào trong Phệ Hồn Cốc của ngươi, lại dễ dàng tiến đến đây, lẽ
nào ngươi không thấy kỳ lạ?”
Trác Vô Ảnh lặng người, nghi ngờ: “Ngươi… luồng hồng quang vừa rồi lẽ nào là do ngươi phát ra?”
Hoa Lân hỉnh mũi: “Hừ, nói ngươi ngốc ngươi cũng không thừa nhận sao? Rõ ràng ngươi vì luồng hồng quang mà đến, ngươi dám nói là không đúng
không?”
Trác Vô Ảnh dò xét Hoa Lân một lượt, thấy xung quanh hắn bao phủ một lớp hồng quang nhàn nhạt, kinh hãi: “Làm sao ngươi có thể triển khai chân
nguyên trong Tuyệt Tiên Trận? Điều này… điều này là không thể!”
Hoa Lân lật tay, lòng bàn tay chợt bốc lên một ngọn lửa, cười nhạt: “Có
gì mà không thể! Ta hỏi lần cuối, ngươi có dẫn đường hay không? Đừng để
đến khi bọn Ám Ảnh Môn vào được Phong Thần Bi, lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp, hừ...”
Trác Vô Ảnh quả nhiên bị Hoa Lân thuyết phục, lặng người nhìn ngọn lửa
trong tay hắn, hồi lâu mới nói: “Vậy… vậy nếu ta đưa ngươi đến chỗ Phong Thần Bảng, ta được lợi gì?”
Hoa Lân thấy y đã động lòng, bèn cười nhẹ: “Ta không có cái gì cho
người, nhưng Trữ Tiêm Tuyết thì có. Ngươi là chủ nhân ở đây, phải hiểu
rõ hơn ta chứ... ha ha…”
Hoa Lân biết Trác Vô Ảnh nhất định đã gặp Trữ Tiêm Tuyết, nếu không thì y sẽ không quan tâm như vậy.
Trác Vô Ảnh cúi thấp đầu, nghĩ ngợi: “Nếu mình không đưa hắn đến chỗ
Phong Thần Bảng, nhỡ Trữ Tiêm Tuyết thật sự bị Ám Ảnh Chi Môn cứu ra thì mình lúc đó sẽ không được gì, không chừng còn bị nàng giết đê trút
giận, vậy thì nguy...!”
Do dự hồi lâu, cuối cùng y gật đầu: “Vậy thì được, vốn ta không cho phép người khác cứu Trữ Tiêm Tuyết, nhưng sự việc đến nước này thì ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc, trước mặt
Trữ Tiêm Tuyết ngươi phải nói là ta dẫn ngươi đến cứu nàng, đồng ý
không?”
Trong lòng Hoa Lân cười thầm, miệng thúc giục: “Được, ngươi muốn thế nào thì làm thế, giờ thì đừng có kỳ kèo nữa, đi nhanh!”
Không ngờ Trác Vô Ảnh lại đắc ý: “Ngươi yên tâm, ta sớm đã có thu xếp, ít nhất phải hai ngày chúng mới phá được Liên hoàn trận!”
Hoa Lân lặng người, trong lòng hoang mang, thầm nghĩ Trác Vô Ảnh là chủ
nhân ở đây, đương nhiên có thể tùy lúc mà khống chế hành tung của người
khác. Cũng may mình còn chưa ra tay với hắn...
Thế là hai người cùng đi, vòng đi vòng lại một lúc khiến đầu óc quay cuồng, đúng là một mê trận hại người...
Trên đường đi, Hoa Lân và Trác Vô Ảnh cười nói như đã trở thành đôi bằng hữu. Trác Vô Ảnh hết sức tự tin, cho rằng Ám Ảnh Môn đã bị mình giữ
chân, không ngờ chúng sớm đã tìm đến địa giới của Phong Thần Bảng...
Khi Hoa Lân và Trác Vô Ảnh đến nơi thì bên trái vọng đến tiếng chân hỗn
loạn, tiếp đó là mười ba bóng đen đồng thời xuất hiện, hai người Hoa Lân và đối phương đều ngây ra nhìn nhau, trong lòng nghĩ sao mà đúng lúc
vậy!
Định thần nhìn sang, chỉ thấy phía bên kia là một thanh niên rất tuấn
tú, ánh mắt sáng ngời, người khoác tấm áo bào tím. Hoa Lân thấy tóc gã
màu đỏ nhạt, lông mày hơi dựng lên, ẩn chứa khí chất không giận mà uy,
lại nhìn những gã áo đen xung quanh dường như rất e dè, đứng đằng sau
đến thở mạnh cũng không dám, xem ra người này không phải là một tên ma
đầu bình thường.
Đương nhiên thanh niên cũng đang dò xét Hoa Lân, nhìn Hoa Lân giữa đám
Ác Tinh vẫn bình an vô sự, bất giác cũng xem trọng hơn vài phần.
Sự việc diễn ra trong chớp mắt, tử bào thanh niên bỗng vung tay, mười
hai bóng đen đằng sau lập tức xông tới Phong Thần Bảng, chuẩn bị hành
sự.
Hoa Lân đâu lại chịu kém cạnh, trường kiếm trong tay lập tức lóe lên một luồng sáng hồng, chiếu ra ngoài một trượng, đồng thời thân mình bay vút lên không, vung một lúc bảy nhát kiếm, chặn cả mười hai gã áo đen lại.
Tử bào thanh niên thấy Hoa Lân có thể triển khai được chân lực, bất giác chau mày: “Phần Tinh Luân?”
Vừa dứt lời, Hoa Lân đã đáp xuống mặt đất. Mười hai gã đen xúm lại vây
lấy hắn, đang hầm hè thì Trác Vô Ảnh chen vào, tay phảivung lên, vô số
Ác Linh đột nhiên từ trong cỏ xông ra, chớp mắt hợp thành vòng vây bao
kín mười hai gã áo đen.
Hai bên đều đứng im, đều không dám ra tay. Trác Vô Ảnh lo Hoa Lân bị lây đòn nên ngăn Ác Linh chưa cho tấn công, còn ma đầu Ám Ảnh Chi Môn thì e sợ nên cũng đứng im. Chỉ có Hoa Lân là may mắn được Trác Vô Ảnh giúp,
không thì tối nay hẳn đã lành ít dữ nhiều.
Chỉ thấy tử y thanh niên đột nhieê bước tới, tách thủ hạ của mình ra,
đến trước Hoa Lân hai trượng, trầm giọng: “Ta tự hỏi ai mà to gan như
vậy, thì ra lại là người của mình!”
Hoa Lân ngạc nhiên: “Người của mình? Ta quen ngươi lúc nào vậy?”
“Ngươi đương nhiên không nhận ra ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi. Hiện
giờ cả Tu chân giới đều coi ngươi là giặc, chỉ có Ám Ảnh Môn chúng ta
mới xem ngươi là bạn. Nếu gia nhập Ám Ảnh Môn, ta hứa sẽ cho ngươi làm
Phó giáo chủ, quyết không nuốt lời, thế nào?”
Hoa Lân giương mày, cười nhạt: “Phó giáo chủ? Ta hỏi các ngươi tổng cộng có bao nhiêu Phó giáo chủ?”
Tử bào thanh niên điềm nhiên: “Hiện giờ chúng ta chưa có chức Phó giáo
chủ nhưng ta nhận thấy ngươi là một nhân tài, lại thấy ngươi lâm vào
cảnh chỉ có thể gia nhập Ám Ảnh Môn chúng ta mới yên ổn được, lúc đó ta
sẽ truyền cho ngươi Di Tương Đại pháp để ngươi có thể ngạo nghễ với
người đời. Đương nhiên, nếu có gì bất mãn với Ám Ảnh Môn thì ngươi có
thể tùy ý rời khỏi. Thế nào, thành ý của ta như vậy đã đủ chưa?”
Hoa Lân bất giác có chút động lòng, thầm nghĩ nếu được Ám Ảnh Chi Môn
giúp đỡ, không những sẽ được che chở mà thậm chí còn có thể mượn thế lực ứng cứu Thượng Quan Linh. Nhưng bản tính hắn lương thiện, đương nhiên
không thể vì lợi ích mà bán rẻ nhân cách của mình, bèn quay đầu nhìn
những gã áo đen xung quanh, chuẩn bị ra tay thoát vây.
Không ngờ tử bào thanh niên dường như vẫn cố tỏ thành ý, đột nhiên vung tay ra lệnh: “Tất cả trở về đội hình!”
Hoa Lân lặng người, nhìn mười hai gã áo đen triệt thoái lui về phía sau, xếp thành một trận thế phòng ngự.
Áp lực xung quanh hắn phút chốc tan đi, Trác Vô Ảnh chợt tiến lên, nói
nhỏ: “Hoa Lân, đằng sau bia đá còn có một đám người, hình như là đệ tử
Thánh Thanh Viện.”
Hoa Lân ngạc nhiên, thầm nghĩ giờ thì phiền phức rồi, không ngờ tất cả
đều quy tụ ở đây. Do dự một lúc, hắn thấp giọng nói với Trác Vô Ảnh:
“Chờ nếu có đánh nhau ngươi hãy lệnh cho thuộc hạ cản đường, chúng ta
tìm cơ hội xông vào Phong Thần Bi. Có lẽ thuộc hạ của ngươi sẽ phải hy
sinh một chút, ngược lại sau khi Trữ Tiêm Tuyết được cứu ra, Phệ Hồn Cốc nhất định sẽ được giải phóng, ngươi sẽ tự do...”
Trác Vô Ảnh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một thần thái phức tạp, một mặt
rất muốn ra ngoài, mặt khác lại sợ phải thay đổi, bởi vậy mà do dự không quyết định.
Nhưng tình thế đã đến mức phải lựa chọn, Hoa Lân bật cười ha hả, nói với người mặc áo tím: “Cũng tốt, gia nhập Ám Ảnh Môn cũng không phải việc
gì to tát, ngược lại ta còn rất cần có người giúp đỡ. Như vậy đi, các
ngươi cứ lo việc của mình trước, ta gia nhập với các ngươi lúc nào cũng
được, Tiểu Trác nhường đường!”
Trác Vô Ảnh lặng người, kinh ngạc: “Cái gì? Sao ngươi lại để chúng qua?”
Vừa nói xong thì y hiểu ra, Thánh Thanh Viện nhất định không để Ám Ảnh
Môn vào trong Phong Thần Bảng, bởi vậy Hoa Lân mới nhường cho hai bên
đánh nhau trước, thế là trong lòng vui mừng vung tay về phía các Ác
Linh: “Tất cả lùi ra!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT