Hai người Hoa Lân vừa tới cửa thành nhưng liền ngay đó có hai trong tám gã thủ thành vệ bước ra ngăn trở, chúng đồng thanh quát: “Nhàn tạp nhân đẳng, tốc tốc li khứ!” (những ai không có phận sự thì khẩn trương đi ngay)

Hoa Lân chỉ tay vào mấy người đang đứng xem trên tường thành, nói: “Tất cả bọn họ đều được xem, tại sao chúng ta lại không được?”

Một vị tướng lĩnh trung niên to béo nghênh ngang đi tới đáp lời: “Bọn họ là du khách đã mua vé xem cuộc chiến, nếu ngươi cũng muốn xem, có thể chi hai ngàn mai tinh tệ!”

Hoa Lân nghe thấy việc này tựa như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, thốt nhiên giận dữ nói: “Các ngươi như vậy là có thái độ gì? Ta phải nói với trưởng quan của các ngươi…”

Nhưng trung niên tướng lãnh kia không thèm để tâm chút nào, Lộ Á Phi vỗ vỗ bả vai Hoa Lân: “Ngươi đừng nổi cáu, hay là để ta đưa ngươi ra ngoài thành xem trò vui nhé!” Nói xong “Tranh” một tiếng, rút Xích Dương Kiếm ra, kéo Hoa Lân đứng lên trên.

Gã trung niên tướng lãnh thấy vậy vẻ mặt đột nhiên chuyển biến, lập tức cung kính: “Nguyên lai là hai vị thượng sư chuẩn bị ra ngoài thành tương trợ, thật sự đã thất lễ, thất lễ!”

Lộ Á Phi đem theo Hoa Lân bay qua đầu mấy người ra ngoài, Hoa Lân ngạc nhiên nói: “Người này trở mặt nhanh thật!”

Lộ Á Phi ngạo nghễ nói: “Đó là điều đương nhiên, hắn chỉ là một thủ vệ nho nhỏ sao có thể nhúng tay vào công việc của Tu Chân Giới được? Trừ phi là cao thủ của liệp ma vệ đội ở ngoại thành này”

Hoa Lân kỳ quái nhìn Lộ Á Phi hỏi: “Liệp ma vệ đội là cái gì?”

Lộ Á Phi hướng về phía ngoại thành, nơi có một đội quân đông đảo, hàng ngũ chỉnh tề đang đứng và giải thích: “À, ngươi xem, đội quân hắc y chỉnh tề này chính là thành viên của liệp ma vệ đội…Kỳ Long Thành này cũng là một thành thị đặc biệt, quan binh cũng chia ra làm hai loại. Một loại là quân chính quy của đế quốc, một loại chuyên trảm yêu trừ ma chính là “Liệp Ma Vệ Đội”. Ngươi xem, bọn chúng đều mặc đồng phục khôi giáp màu đen, đại đa số đều luyện tập phương pháp tu chân. Gặp mãnh thú đương nhiên là do liệp ma vệ đội quản dụng”

Hoa Lân hướng theo ánh mắt hắn nhìn ra xa xa, chỉ thấy ngoài thành tro bụi cuồn cuộn, thú hống liên hồi, một đội quân chiến đấu chỉnh tề, bọn họ quả nhiên mỗi người đều vận hắc y chiến giáp, tay cầm thủy tinh trường mâu dài hai trượng, gắt gao ngăn trở trước lối đi cổng thành. Hoa Lân phát hiện trên không trung còn có ba gã hắc y cao thủ đang ngự phi kiếm, trong tay phát ra các dạng thủ quyết và quang mang bắn về phía quái thú dưới mặt đất, phối hợp với đội quân phía dưới, cực lực cứu trợ những người còn sống giữa đám quái thú.

Hoa Lân lấy làm lạ thốt lên: “A? Trong phủ quan còn có loại cao thủ này cơ à?”

Lộ Á Phi lắc đầu nói: “Bọn họ có vẻ như không phải người của quan phủ, có lẽ phải gọi là thư ma kiếm khách. Ta thấy tu vi của bọn họ đều cỡ Nguyên Anh kỳ!… A, vận khí chúng ta thật tốt, may mà được gặp một đám quái thú công thành…. còn có một số Tranh Thú (quái thú huyền thoại) nữa! Thật sự là sảng khoái a!”

Hoa Lân thấy hắn bắt đầu đột nhiên hưng phấn, vì vậy hai mắt cũng sáng lên theo: “Đâu? Đâu?... thật sự có Tranh Thú ư? Không phải chứ? Mau bay đi xem, ta chưa bao giờ được thấy chúng!”

Lộ Á Phi chợt dừng lại, trầm ngâm: “Hôm nay có gì đó hơi khác thường!... Không ngờ lại có tới hai mươi con Tiêm Uế Thú (thú mỏ nhọn), trận thế này có vẻ không ổn rồi. Trong bọn Liệp Ma Vệ Đội thực sự chỉ có ba gã cao thủ đang ngăn cản trên không trung là còn khả dĩ, xem ra hôm nay nhất định quái thú được ăn no đây. Hắc hắc…, còn có cả vài con Tranh Thú nữa, đừng nói cứu người, chỉ sợ tự bảo vệ mình còn khó nữa là!”

Hai người chưa tới gần, đột nhiên nghe “Phanh” một tiếng nổ, bạch quang chói mắt bay lên tận trời, lập tức trên không trung hình thành một bông pháo hoa rất đẹp. Quả nhiên Liệp Ma Vệ Đội này thấy tình hình bất ổn cho nên đã phát ra tín hiệu cầu cứu.

Lộ Á Phi lại gần một chút, Hoa Lân lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Chỉ thấy Tiêm Uế Thú này cực kỳ to lớn, mỗi con đều tựa như một ngọn núi nhỏ, chỉ cần tùy tiện một bước chân là có thể giết người. Lân giáp trên người chúng đều phản xạ màu lam sáng bóng, làm cho người ta có cảm giác như thể đao thương bất nhập. Có điều hình dạng chúng cũng không quá kinh khủng, bộ dạng có điểm giống con xuyên sơn giáp, cái đầu nhọn, thân thể vụng về, mồm dài như cái vòi. Theo nhận xét của Hoa Lân thì hoàn toàn có thể trở thành sủng vật của con người.

Nhưng mặc kệ Tiêm Uế Thú trông thế nào, ba gã Thư Ma kiếm khách vẫn không hề ngừng chiêu. Nguyên lai, những gã này không ngờ những con thú ấy lại có thể liên tục phóng ra độc châm, lực đạo cũng cực kỳ mạnh mẽ, bầu trời đầy tiếng “thu thu thu…” dày đặc tiếng ám khí, nếu không cẩn thận bị bắn trúng, có lẽ sẽ ngay lập tức bị mất sức chiến đấu.

Hoa Lân thật sự là được mở rộng nhãn giới, nhưng hắn không chỉ quan tâm đến chúng mà lúc này thân thể rung động, đứng bên cạnh Lộ Á Phi trên phi kiếm nhìn ngó, đột nhiên la lên: “Ngươi phi lại gần một chút, tại sao ta lại chưa gặp Tranh Thú vậy?”

Lộ Á Phi buồn bực nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Phải biết rằng Tranh Thú không phải là sủng vật, ngược lại chúng còn là một loài cực kỳ tà ác… Bởi vì chúng nó toàn thân tựa như hồ dán, chỉ cần chúng nuốt cái gì, cái đó có thể huyễn hóa thành hồ ngay… Ngươi xem, trên mặt đất không phải là có một tầng hồ dày màu xanh thẫm sao, đó chính là thân thể của tên kia đó!”

Hoa Lân lúc này mới giật mình tỉnh ra, nhìn về phía đám quái vật nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ được, vì vậy vội la lên: “Ngươi phi lại gần chút nữa đi!”

Lộ Á Phi đành phải phi lại gần một chút, Hoa Lân mở to mắt nhìn, đột nhiên phát hiện bên cạnh “Tranh Thú” có năm thi thể, trong đó bốn người đều mở to đôi mắt hoảng sợ, vẻ mặt méo mó vì sợ hãi. Mà đám quái vật mà xanh thẫm kia, lúc này đang nằm bên cạnh một thi thể hút một cái gì đó. Hoa Lân không khỏi hoảng sợ hỏi: “Nó đang làm gì thế?”

Lộ Á Phi cười khổ: “Nó còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là hút máu thịt người rồi”

Hoa Lân kinh hãi thốt lên: “Không thể như vậy chứ”

Lộ Á Phi bèn giải thích: “Ta đã nói với ngươi rồi, Tranh Thú thích nhất là ăn thi thể, đôi khi cả người sống chúng cũng không buông tha”. Vừa nói hắn vừa cẩn thận bay lại gần để xem năm người chết trên mặt đất đó là ai. Nhưng cả năm người này toàn thân máu huyết, không thể nhận ra là ai được nữa. Lộ Á Phi chỉ cảm thấy lạ lùng: “Cái này kỳ quái thật, Tranh Thú và Tiêm Uế Thú vẫn luôn ẩn náu ở trong rừng sâu, thế nào mà hôm nay lại chạy ra bên ngoài kiếm ăn vậy nhỉ?”

Hoa Lân gãi gãi sau ót, lẩm bẩm: “Có lẽ chúng đột nhiên phát hiện thịt người rất ngon chăng? Cho nên quyết định thay đổi khẩu vị!”

[Lộ Á Phi]:! "@#¥%……"

Đương khi nói chuyện, Tranh Thú đang hút máu người kia đột nhiên bắt đầu hưng phấn, vũng keo dính nhớp nháp (máu người bị Tranh Thú huyễn hóa thành chất dịch như hồ dán) đang trong suốt dần dần biến thành màu đỏ nhạt. Nó có vẻ như không thỏa mãn, vặn vẹo thân thể, ra sức hướng về một thi thể bò tới.

Hoa Lân cả kinh kêu lên: “Oa! Tranh thú ăn xong rồi, lại chuẩn bị ăn thi thể thứ hai, chúng ta mau tới cứu người đi!”



Lộ Á Phi cũng gật gật đầu, phi kiếm dưới chân nhanh chóng hướng về phía trước lượn tới, lúc này đột nhiên “thu thu….” một trận kình phong bắn tới, một đạo ám khí dày đặc bắn tới họ một cách không hề khách khí. Một gã Thư ma kiếm khách trên không trung rống to: “Còn không mau tránh ra…”

Đối mặt với ám khí dày đặc, Hoa Lân sớm đã nhảy xuống từ trên phi kiếm của Lộ Á Phi, hàn quang chợt lóe đã bạt trường kiếm từ sau lưng ra. Chỉ nghe “Đinh đinh….” một trận chói tai, tất cả độc châm đều bị bật ra, nhưng lúc đó cánh tay hắn cũng run lên một trận.

Mấy con Tiêm Uế Thú này vẫn không dừng lại, thấy Hoa Lân đến để tìm cái chết, một đám độc châm lớn lại bắn tới. Đừng thấy thân thể vô cùng khổng lồ của chúng mà xem thường, cái đầu của chúng cũng linh mẫn vô cùng, cái mồm nhọn biến thành một cái thùng tròn, độc châm “thu thu thu…” bắn tới bị hắn gạt đi không ngờ đều trở thành nước bọt hết.

Hoa Lân rõ ràng thấy một tia chất lỏng điên cuồng phóng tới, nhưng nó vừa tiếp xúc với không khí lập tức biến thành một thứ cứng rắn. Nói thì chậm, hắn cầm trường kiếm nhảy ngay vào trong đám quái thú, bảo kiếm trong tay huy động không ngừng “đinh đinh…”, độc châm bắn tới bên người hắn đều bị bật ra. Nhưng toàn thân hắn cũng mồ hôi lạnh ngắt. Hắn vạn vạn lần không nghĩ được tại sao bọn kia lại có thể có nhiều ám khí đến như vậy.

Nhưng Tiêm Uế Thú khác hẳn vẻ bề ngoài ngu ngốc của nó, chúng rất có tổ chức, nghiêm cẩn ngăn chặn lối đi của Hoa Lân, hơn nữa lại khiến hắn không thể lại gần người bị thương. Lúc này đúng như lời nói của Lộ Á Phi khi trước: bây giờ không nói đến việc cứu người, Hoa Lân ngay cả chính mình muốn rút lui cũng có phần khó khăn.

Kiếm khí của Hoa Lân đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, mặc dù hắn có thể đột phá chướng ngại nhưng khi hắn xâm nhập thì ngay lập tức thu hút tám con Tiêm Uế thú vây công. Ba gã Thư ma kiếm khách trên bầu trời liền tận dụng cơ hội để cứu người. Một trong số họ vãi ra một thủy tinh hình ma cô (thủy tinh hình nấm), niệm một đoạn khẩu quyết, ma cô trong tay đột nhiên tỏa ra vạn trượng quang mang, hướng năm người bị thương đang nằm dưới đất phóng xuống…

Chỉ thấy bạch quang khắp nơi, Tiêm Uế thú trên mặt đất lập tức sợ tới mức lùi ngay ra sau hai trượng, mặt đất nhất thời lộ ra một khoảng trống. Bốn người bị thương còn sống sót lúc này cũng lập tức đứng lên.

Cùng lúc đó, hai Thư ma kiếm khách trên trời cũng phối hợp hạ xuống đất, mỗi người cắp hai “thi thể”, đồng loạt đưa bốn người bị thương bay lên. Nhưng họ vừa mới bay lên thì Tranh Thú vốn chưa tham chiến lại đột nhiên làm khó dễ, há to cái miệng đỏ lòm, hung ác táp về hai gã cứu viện. Cùng lúc đó, Tiêm Uế thú xung quanh cũng xông tới, độc châm phô thiên cái địa, giương đầu nhắm hai Thư ma kiếm khách vọt tới.

Hai gã Liệp Ma kiếm khách tự biết không thể tránh kịp nhưng vẫn không hề để ý đến an nguy của chính mình, mỗi tay ném mạnh một người bị thương lên trời, còn chính mình lại bị Tiêm Uế thú bắn độc châm đầy người, ầm một tiếng ngã nhào trên mặt đất.

Nhưng nỗ lực của họ đã không hề uổng phí, Lộ Á Phi và gã Thư ma kiếm khách trên không trung đã tiếp được bốn người bị thương. Mắt thấy hai vị Liệp ma kiếm khách bị rơi xuống đất, trong lòng đều thực sự kính trọng.

Nhưng một trong hai gã Thư ma kiếm khách thật sự đen đủi, hắn vừa mới rơi xuống đất thì ngay lập tức bị Tranh Thú cắn vào bắp chân, máu tươi điên cuồng chảy vào trong mồm Tranh Thú, hắn đau quá kêu gào ầm lên.

Lúc này, Tiêm Uế thú đã bắt đầu vây xung quanh hai “món đồ ăn” trên mặt đất. Lộ Á Phi ném người bị thương trong tay về phía đám quân binh, quát lớn: “Các ngươi tiếp cứu người bị thương, ta phải tiếp tục đi cứu người!” nói xong lại quay đầu nhắm hướng đám quái vật phóng tới.

Lộ Á Phi mục đích đương nhiên là vì trợ giúp Hoa Lân. Lúc này Hoa Lân đã thừa lúc rối loạn trốn ra khỏi đám quái thú, đứng sang một bên thở dốc. Lộ Á Phi lớn tiếng hỏi: “A! Ngươi làm gì đó? Còn không lui lại mau…”

Hoa Lân bực tức mắng: “Súc sinh này quả nhiên lợi hại, mỗi con đều là cao thủ ám khí. Không được, ta còn muốn tiếp tục đi cứu người…” nói xong lại giơ trường kiếm lao vào giữa đám quái thú.

Lộ Á Phi không có cách nào kiềm chế hành động của Hoa Lân bởi vì lúc này Tiêm Uế thú bắt đầu xúm vào vây quanh hắn. Tranh Thú lúc này cũng đã bò lên trên người một gã Liệp ma kiếm khách, thân thể phát ra nhưng tiếng “cô lỗ…. cô lỗ” rất khó nghe, xem ra chuẩn bị bắt đầu đại tiệc.

Bên ngoài Liệp ma vệ đội chợt xao động, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bạch quang chói mắt lại xông lên tới tận trời. Cùng lúc đó, những thành viên bình thường của Liệp ma vệ đội cũng tiếp cận, giơ trường mâu trong suốt gia nhập chiến đấu.

Lộ Á Phi thấy bọn họ đội hình tan rã, âm thầm thở dài, xem ra lúc này sẽ có nhiều người mất mạng đây.

Hoa Lân thừa lúc binh lính bên ngoài gia nhập, lập tức thi triển thân pháp nhanh chóng xuyên qua khe hở giữa đám Tiêm Uế thú xông vào. Hắn rốt cục lẻn đến được bên phải Tranh Thú và hai gã kiếm khách bị thương, trong lòng cảm thấy cao hứng, đột nhiên thấy phía trước có hai Tiêm Uế thú khổng lồ chặn đầu. Chúng rụt cổ, bắn ra một chùm độc châm bén nhọn “thu thu thu...”.

Hoa Lân bị vây giữa đám Tiêm Uế thú, tả hữu hai bên cũng bị hai Tiêm Uế thú khổng lồ ngăn trở. Hắn vừa thấy tình thế bất lợi, lập tức nhanh nhẹn né về phía bụng Tiêm Uế thú bên phải, thân thể phi lên trời, trường kiếm trong tay diệu xuất đại phiến tinh không, chặn tất cả đám độc châm lại. Hắn đã vọt tới trung tâm khoảng đất, chỉ còn cách hai gã bị thương khoảng bốn trượng, cho nên thừa lúc Tiêm Uế thú đang hoán khí, giơ cao trường kiếm quát lớn: “Thiên… kiếm… trảm!”

Chỉ thấy một thanh cự kiếm chói mắt nhanh chóng hình thành, hàn quang chợt lóe, kiếm khí cường đại lao thẳng tới một Tiêm Uế thú. Chỉ nghe “Phanh” một tiếng nổ, nó liền bị kiếm khí chấn ngã xuống đất. Hoa Lân đang âm thầm đắc ý, đã thấy Tiêm Uế thú kia xoay người bò dậy. Ngạnh giáp của nó quả thật cứng rắn, kiếm khí của Hoa Lân mạnh mẽ như vậy mà không giết nổi nó, không khỏi hít một hơi dài.

Cùng lúc đó, Tranh Thú kia rốt cục nhào lên trên thân thể một gã Thư ma kiếm khách. Kẻ đáng thương nọ không thể động đậy thân thể nhưng vẫn chưa mất đi ý thức. Mắt thấy quái vật bò trên người mình quả thật có cảm giác sắp bị ăn thịt. Hắn đột nhiên phát hiện từ bụng Tranh Thú vươn ra vô số vòi hút, tựa như xem hắn là một ly nước quả ngon vậy. Hắn sợ tới mức mặt trở nên méo mó, trong lòng thoáng chút hối hận, tại sao mình lại phải bán mạng chứ?

Đang lúc nguy cấp, đột nhiên có tiếng người hét lớn: “Phân… thân… trảm!”

Âm thanh này tựa như tiếng sét khiến tất cả những người có mặt ở đó đều cảm thấy đau đớn. Cùng lúc đó, chỉ thấy một bóng người màu đỏ nhạt cầm bảo kiếm, phá tan tầng tầng lớp lớp quái thú. Người này quả có một sức mạnh khủng khiếp, đi đến chỗ nào, bất kể là kim thạch hay lân giáp đều bị chém thành hai nửa.

Hồng quang đi qua, trên mặt đất lưu lại những vết máu đỏ. Tranh Thú kia đang định ăn thịt người thì động tác của nó chợt dừng lại, đột nhiên thân thể bị cắt ra làm hai nửa. Nhưng nó không hổ danh tà ác, bị thương nặng thế mà vẫn không chết, hai nửa phần thân thể chậm chạp chuyển động, liều mạng muốn tái hợp lại bản thể…

Mọi người đều khiếp sợ uy lực của Phân Thân Trảm, cũng khiếp sợ cả Tranh thú, thiếu chút nữa quên cả đi cứu người…

Hoa Lân phát ra chiêu tối hậu này thực sự đã là tận lực, Tiêm Uế thú xung quanh đều bị chấn kinh, trong lúc nhất thời quên cả tấn công hắn. Hoa Lân thừa cơ hội này chống kiếm thở dốc tại chỗ. Nhưng lúc này, Tranh Thú đáng chết kia không ngờ lại đã khôi phục nguyên trạng. Tất cả mọi người trong lòng có điểm vô pháp đối phó. Chỉ thấy nó đột nhiên cuồng tính đại phát, một trận “cô lỗ cô lỗ” vang lên, thân thể chợt biến giống như một con bạch tuộc khổng lồ, trên người mọc ra vô số vòi hút, nhanh chóng hướng về phía mọi người.

Còn Hoa Lân lúc này đang kiệt sức…

Nhưng Hoa Lân tịnh không phát hiện ra rằng trường kiếm Tô Lôi trong tay hắn vừa rồi vì dùng Phân Thân Trảm liên tục đã có vài vết nứt. Hắn đứng lên nhưng lại phải chống kiếm thở dốc.

Lúc này, hắn thấy ác thú đột nhiên tấn công, vì vậy lại bạt trường kiếm nhắm nó đâm tới. Nhưng kiếm của hắn đã chém vào hư không, khi đó mới phát hiện trường kiếm trong tay chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hoa Lân cả kinh thất sắc kêu lớn: “Má ơi!” đồng thời cảm giác dưới chân căng thẳng, thân thể “sưu” một tiếng đã bị Tranh thú tha đi…



Lộ Á Phi đã bay lên trời, vừa lúc nhìn thấy Hoa Lân gặp nạn, sợ tới mức hắn không thèm để ý đến hết thảy mọi thứ, từ trên không trung nhảy vọt xuống. Đồng thời Xích Dương Kiếm trong tay cũng phát ra quang mang chói mắt, hung ác nhắm Tiêm Uế thú trên mặt đất bổ xuống…. Nhưng hành động này của hắn có điểm sơ thất, hắn không nên sử dụng quang mang chói mắt để cứu Hoa Lân, bởi vì khi hắn xuất hiện, Tiêm Uế thú trên mặt đất đồng thời ngẩng đầu lên, thân hắn giữa không trung vừa lúc trở thành mục tiêu công kích của hàng loạt quái thú...... Một chùm độc châm bắn lên, Lộ Á Phi sợ tới mức lập tức lí ngư phiên thân, dựa vào tu vi bản thân, né ra hai trượng. Nhưng vô luận hắn nhanh thế nào cuối cùng vẫn không thể hóa giải được hết tất cả độc châm, giữa không trung kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể rung động, rốt cuộc rơi xuống phía xa trên mặt đất.

Hoa Lân lúc này một chân bị Tranh thú giữ, sợ xanh cả mặt. Hữu thủ hồng quang chợt lóe, sử dụng đoạn kiếm trong tay nỗ lực chém vào thân quái thú. Để tự cứu mình, hắn không tránh khỏi phải kích động đến ngọn lửa trong Phần Tinh Luân, chỉ thấy đoạn kiếm bị nung chảy trực tiếp bắn thẳng vào Tranh thú…

Quả nhiên nhất vật hàng nhất vật, Tranh thú đúng là sợ lửa. Đoạn kiếm của Hoa Lân tựa như thép nóng chảy “Xích…” một tiếng nhỏ, lập tức trên người Tranh thú bốc lên khói trắng, nó đau quá gào rống ầm ĩ. Hoa Lân dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của nó, cười ha hả nói: “Lúc này mày còn không chết sao?”. Hắn đang đắc ý, đột nhiên nghe có người hô: “Ấy, cẩn thận….”

Hoa Lân cả kinh, còn chưa kịp ngẩng đầu thì có cảm giác một cơn lốc từ trên trời giáng xuống, nguyên lai là một Tiêm Uế thú nặng nề đè xuống. Hoa Lân sợ tới mức vong hồn giai mạo, hữu thủ hồng quang chợt lóe, nhanh chóng rút Hà Chiếu Kiếm ra. Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ thì “Phanh” một tiếng, quái thú nặng nề như vậy nhưng không ngờ đã bị một cước đá bay đi. Hoa Lân lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên phải gã có một hắc y nữ tử rất đáng yêu.

Hoa Lân sửng sốt một lúc, thấy nàng mặc quần áo bó sát người khoe hết thân thể hoàn mỹ. Nhưng hiếm có nhất chính là cặp mắt to sáng ngời khiến cho người ta có cảm giác đáng yêu phi thường. Người như vậy thực sự cực kỳ khó gặp trong Tu Chân giới… Hoa Lân không khỏi hoài nghi, không biết vừa rồi có phải là nàng ta một cước đá bay Tiêm Uế thú không? Điều này làm cho hắn thực sự ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

Cùng lúc đó, chiến trường xung quanh đã phát sinh biến hóa rất lớn, hơn hai mươi hắc y kiếm khách bay lượn trên bầu trời, bọn họ đều là người của Thư Ma vệ đội. Một âm thanh hùng hậu vang lên: “Tiểu Tam, Vô Hồn, Đoạn Dương, các ngươi mau tới làm thịt Tranh thú, còn lại mau đuổi chúng về hắc sâm lâm cho ta!”

Chỉ nghe mấy người đồng thanh đáp: “Rõ!”

Hơn hai mươi Liệp Ma kiếm khách đồng thời ra tay, nhanh chóng tham chiến. Tiêm Uế thú trên mặt đất lập tức náo loạn. Đấu tay đôi, chúng nó đương nhiên không phải là đối thủ của tu chân giả… Hơn nữa, Liệp Ma vệ đội đặc biệt cử ra ba người mãnh liệt tấn công “chăm sóc” Tranh thú.

Hoa Lân cầm bảo kiếm sững sờ đứng giữa đương trường, hững hờ nhìn đám Tiêm Uế thú bị đám bụi che mờ nửa người đang chạy dần ra xa. Nhưng Tranh thú kia vừa rồi bị một kích bỏng cháy của Hoa Lân, đến bây giờ trên thân vẫn còn bốc khói nhè nhẹ. Lúc này ba gã hắc y nhân đều tung ra ba kiện pháp bảo, phun ra các dạng hỏa diễm, trong khoảng thời gian chừng một bữa cơm đã thiêu cháy Tranh thú thành tro. Hoa Lân nghĩ thầm, bọn người kia đối phó với Tranh thú quả nhiên cũng dùng phương pháp giống như mình.

Cát bụi tan dần, lúc này Lộ Á Phi mới khập khiễng từ xa chạy tới, thấy Hoa Lân mặt mũi cũng nhem nhuốc, không khỏi cười nói: “Hắc hăc… Ta đã nói rồi, người anh em! Theo ta thấy, ngươi trời sinh đúng là một dã nhân, vô luận có thay quần áo gì cũng lập tức biến thành thổ nhân. Ha ha…”

Hoa Lân đá tới một cước, Lộ Á Phi miễn cưỡng thối lui mới có thể né được, Hoa Lân cười trả đũa: “Không ngờ ngươi vừa đẹp trai lại vừa thông minh, động tác vừa rồi của ngươi trông như đại mã hầu. Ha ha …”

Lộ Á Phi: “A… Nhưng đại mã hầu là cái gì vậy?”

……..

Hai người đang đùa cợt, hắc y nữ tử vẫn đứng ở cách đó không xa đột nhiên hướng về Hoa Lân thi lễ, nhã nhặn hỏi: “Xin hỏi quý tính vị công tử này?...”

Hoa Lân gãi gãi sau ót lắp bắp: “Tại hạ họ Long, tên Tại Trần. Vừa rồi quên tạ ơn người, chẳng biết cô nương xưng hô thế nào?”

Nữ tử kia chớp đôi mắt to, ngọt ngào nói: “Mọi người đều gọi ta là Hiểu Nguyệt, phất hiểu đích hiểu, nguyệt lượng đích nguyệt nga.……. À, vừa rồi ta thấy công tử rút kiếm ra, kể cả ta không động thủ thì người nhất định cũng có biện pháp ứng phó phải không?... Hơn nữa, vừa rồi ta thấy Long đại ca trong tay không có kiếm, như thế nào đột nhiên trong tại lại có một thanh? Chẳng lẽ Long đại ca cũng có không gian pháp bảo?”

“Á…” Hoa Lân đối mặt với những câu hỏi của tiểu cô nương, nhất thời có cảm giác ăn không tiêu. Vì vậy lại gãi gãi sau ót, lắp bắp: “Cái này… cái kia…”

Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, thản nhiên cười nói: “Tựa như thế này này…”, vừa nói vừa rút trong đai lưng ra một ngọc bài, tiếp theo nhẹ nhàng niệm vài câu chú ngữ. Đột nhiên ngọc bài trong tay nàng mọc lên một điểm đen, hơn nữa nhanh chóng hình thành nên một hắc động. Nàng cho tay vào trong động lục lọi một lúc, rốt cục rút ra một hòn đá thủy tinh màu vàng, tựa hồ cùng loại với hắc thạch…

Hoa Lân không biết dụng ý của nàng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng. Liền thấy Hiểu Nguyệt dẩu cái miệng nhỏ lên nói: “Ngươi đó, người ta đã cho ngươi xem tất cả rồi, bây giờ đến lượt ngươi cho ta xem chứ?”

Một gã trung niên nam tử đi tới nói: “Ừm… này tiểu huynh đệ, xin người đừng cười! Nha đầu kia cả ngày thích so sánh pháp bảo với người khác, ngươi đừng chấp nhặt nàng. Nhưng nói đến không gian pháp bảo thì ngay cả trong Tu chân giới cũng là cực kỳ hiếm có, tiểu huynh đệ tốt nhất là không nên dễ dàng để lộ ra trước mặt người khác!”

Hiểu Nguyệt đột nhiên nũng nịu nói: “Phục lão đại!... Người ta đang nói với Long công tử mà ngươi lại nói vậy ư?”

Hoa Lân vội thi lễ, xoay người chắp tay về phía Phục lão đại, chỉ thấy người này khoác áo choàng hắc long thập cẩm, lưng đeo một thanh kiếm to bản, khuôn mặt sáng sủa, trán rộng, mày kiếm, râu dài trông cực kỳ trang nghiêm. Một đôi mắt sáng ngời, ánh mắt hữu thần khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ. Hoa Lân chẳng biết nói gì, Hiểu Nguyệt cô nương bên cạnh phụng phịu: “Long công tử thật hẹp hòi!... người ta đã cho ngươi xem tất cả rồi, vậy mà ngươi lại không chịu cho ta xem chút nào… hừ!”

Hoa Lân thực sự có điểm khó chịu với ngữ khí của Hiểu Nguyệt cô nương này, thầm nghĩ chẳng lẽ nữ tử này gặp ai cũng có bộ dạng như vậy sao?

Đang muốn nhìn Lộ Á Phi cầu cứu thì thấy người kia bá vai, cười nói: “Tiểu cô nương kia chỉ muốn nhìn thôi mà, sẽ không ảnh hưởng gì đến mạng sống của ngươi đâu!”

Hoa Lân thoáng có chút cảm giác khác lạ, nhưng cũng vừa cười vừa nói: “Ha ha…! Được rồi, ta cũng thử xem!” nói xong, hắn cũng chẳng cần niệm khẩu quyết gì, trước mặt đột nhiên xuất hiện hắc động, hắn đã sớm thông linh Phần Tinh Luân khiến giảm đi được rất nhiều phiền toái.

Hoa Lân thuận tay thả Hà Chiếu Kiếm vào, đang muốn rút hữu thủ về, đột nhiên một tiểu động vật màu trắng từ trong chạy ra, “Sưu” một tiếng lẻn lên vai Hoa Lân. Biến hóa này dọa cho mọi người phải nhảy dựng lên.

Tiểu Bạch này cũng thực sự là đáng thương, nó ở trong Phần Tinh Luân đã sớm ăn no ngủ kỹ nhưng cũng chịu buồn tẻ mấy ngày. Lúc này thấy không gian đại môn đột nhiên mở ra, nó đương nhiên phải lẻn ra ngoài. Nó nhảy lên vai Hoa Lân, giương đôi mắt to xanh lên hết cỡ bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây. Nó phát hiện Hoa Lân bị vài hắc y nhân vây quanh, vì vậy nó cũng mặc kệ những hắc y nhân này là bạn hay địch, cứ gào rú loạn khắp xung quanh “hống hống…”

Mọi người thấy nó thực sự đáng yêu, đều cười lên vui vẻ.

Hoa Lân vỗ lên đầu Tiểu Bạch nói: “Kêu gào cái gì? Tất cả đây đều là bằng hữu…”

Tiểu Bạch tỏ ra rất nghe lời, lập tức thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn đứng trên vai hắn. Nhưng Hoa Lân không thích khoe khoang, vẻ như có chút xấu hổ, đột nhiên hắn nghĩ có gì đó không ổn. Cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn lờ mờ nhận ra đôi mắt to đáng yêu kia của Hiểu Nguyệt trông như có nét mừng rỡ phát điên. Túy Tâm kiếm pháp của Hoa Lân đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, đối với vẻ mặt của mỗi người, hắn đều có thể hiểu thấu. Thấy vẻ mặt vừa rồi của Hiểu Nguyệt rõ ràng có điểm khác thường, chiếu theo lý mà nói, đây là đồ của người khác, nàng không thể có bộ dạng cao hứng như vậy mới đúng. Hắn không khỏi hoài nghi rằng Hiểu Nguyệt bức hắn hiển lộ không gian pháp bảo ắt hẳn có phải là vì mục gì đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play