Bốn người đều lần lượt nhận phòng của mình, hai người
Tang Tư Đặc cùng Mục Tinh trong lòng bất an nên đã sớm ra ngoài dò la
tin tức.
Hoa Lân vội vàng rửa mặt mũi một lượt, Lộ Á Phi đã gọi người mang xiêm y đến. Hoa Lân vừa nhấc mấy bộ xiêm y lên liền nhận thấy chất vải cực kỳ
mềm nhẹ, kiểu dáng lại thập phần kì lạ. Kì quặc nhất là ở chỗ thiết kế
một cái đai lưng bằng sắt, so với trang phục của Trung Nguyên có thể nói là hoàn toàn bất đồng. Hoa Lân cầm cái đai lưng đó lên xem xét, phát
hiện nó không những có thể chứa được vật phẩm mà bên ngoài còn có thể
giắt thêm đao kiếm, thật là bình sinh hiếm thấy.
Trí tò mò nổi lên, Hoa Lân lập tức mặc loại xiêm y này vào, cảm thấy
chúng bó sát người nhưng cũng thật sự rất hợp với mình. Soi qua gương
kính, hắn tự thấy dường như dáng vẻ tiêu sái lên mấy phần. Đồng thời,
Hoa Lân nhận ra mấy bộ xiêm y này tựa như trang phục dành riêng cho kiếm khách, khi mặc vào thì động tác có thể nói cực kỳ linh hoạt vì vậy hứng khởi, lấy ra bảo kiếm của Tô Lô nhặt được ở Phệ Hồn Cốc, vòng tay cắm ở sau lưng. Hắn lại nghiêng người ngắm nhìn bản thân trong gương, quả
nhiên nhìn thấy một gã kiếm khách oai phong lẫm liệt. Hắc hắc...
Thu vén lại hành trang, Hoa Lân sải bước ra ngoài, gõ cửa phòng Lộ Á Phi gọi: “Uy uy!...Lộ thiếu hiệp mau tới đây xem ta mặc thế này đã chuẩn
chưa?”
Lộ Á Phi hồi lâu sau quấn một chiếc khăn tắm đi ra mở cửa, vừa thấy
trang phục của Hoa Lân đã nhất thời lắp bắp kinh ngạc nói: “Quả nhiên có phong thái lắm!”
Hoa Lân cười nói: “Tranh thủ thời gian còn sớm, ngươi mau mặc xiêm y vào, chúng ta cùng đi dạo quanh phố xá!”.
Lộ Á Phi vẻ mặt đau khổ nói: “Ta cả ngày phi hành, hiện giờ đâu còn sức
lực nào mà ra đường. Ngươi tha dùm ta được không?”, nói xong định đóng
cửa lại. Hoa Lân vươn chân phải ra, chặn lấy cánh cửa: “Ngươi chẳng phải mong ngóng tin tức của Vạn Thu Hồng hay sao? Nếu muốn biết sự tình, hắc hắc...thì đi xuống dưới cổng tìm ta!” đoạn vênh váo bước đi.
Hoa Lân bước nhanh qua cầu thang xuống tới phòng khách, lúc này hội
trường đã chăng đèn lồng rực rỡ và kín mít thực khách, không khí thật
huyên náo phi thường. Đảo mắt xung quanh thấy hơn ba mươi bàn chật ních
người ngồi, nơi này quả nhiên kinh doanh rất phát đạt.
Chủ quán Cẩm Phong vẫn đứng trước thềm tiếp đón khách nhân, thấy Hoa Lân xuống lầu, bèn vừa tươi cười vừa tiến lại gần mà nói: “Ai nha! Có phải
là ngươi không đó? Đúng là “Nhân kháo y thường, Phật kháo kim trang”(tạm dịch: người đẹp vì quần áo, tượng phật sáng vì lớp mạ-dịch giả)! Tiểu
khất cái vừa mới kiếm được bộ đồ mới lại giả dạng được ngay thành một
đại hiệp a!”
Hoa Lân vẫn cài sau lưng một thanh kiếm, làm vẻ tiêu sái tựa lưng vào
một thân cột, cười nói: “Hắc hắc...Bản thiếu gia vốn đúng có thân phận
cao quý, hoá trang thành khất cái chỉ để đùa bỡn chơi thôi. Thay đổi
xiêm y, đương nhiên bản thiếu gia khôi phục lại bản sắc phong lưu thường ngày mà! Hắc hắc...”
Cầm Phong lắc đầu nói: “Bản cô nương cũng đã gặp qua đủ hạng người, nhưng chưa hề thấy ai có da mặt dày bằng ngươi.”
Hoa Lân vẫn dương dương tự đắc nói: “Đúng đó! Đúng đó! Nếu chẳng phải
đoán ngươi có nhiều khả năng trở thành tẩu tẩu của ta thì ta nhất định
cho ngươi được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là da mặt dày!”.
Cẩm Phong đỏ bừng mặt lên, chống tay bên hông quát: “Ngươi lại muốn chết hả?”
Lộ Á Phi không biết từ đâu xông ra, lớn tiếng hỏi: “Uy...uy...uy! Sao lại cãi vã nữa rồi chứ?”
Hoa Lân lập tức đáp: “Ta vừa rồi mới gọi nàng một tiếng “đại tẩu”, nào
ngờ nàng ta phản ứng dữ dội như vậy, nhất định “có tật giật mình” đây!”
Lộ Á Phi cùng Cẩm Phong nhảy dựng lên: “Cái gì?”
Hoa Lân hoảng hồn nhanh chóng trốn ra ngoài cửa rồi nói vọng vào: “Không thèm đùa với các ngươi nữa, ta phải đi dạo một vòng đã!”
Lộ Á Phi cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi liền vội vàng nói: “Nhìn vẻ mặt vừa rồi của ngươi, phải chăng ngươi thích Cẩm Phong cô nương? Thế nào,
để ta làm mối cho ngươi a, nhất định sẽ thành công!”
Hoa Lân: “Ngươi chỉ được cái nói bậy bạ, nàng dù sao cũng là đại tẩu của ta!”
Lộ Á Phi đành sánh vai cùng hắn, chậm rãi bước đi, lơ đễnh nói: “Điều
này thì ngươi nhầm rồi! Đại tẩu ngươi hiện giờ cũng đang ở Thiên Hồ
Thành, bữa nào rảnh rỗi ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng...Bây giờ bàn chuyện chính đã, ngươi thực sự đã từng gặp Vạn Thu Hồng ư?”
Hoa Lân chợt dừng cước bộ, khẽ thở dài nói: “Đây là một tin xấu nhưng
hiện tại ta cũng không thể khẳng định được hắn còn sống hay đã chết, cho nên vừa rồi trước mặt bọn Tang Tư Đặc, ta không dám nói rõ...Hôm đó,
thực ra ta bị lạc đường trong Phệ Hồn Cốc lại vô tình gặp nhóm thứ năm.
Lúc ấy, cầm đầu nhóm là một đại ca tên Tất Chí Nghị, trong đám thành
viên có một gã thanh niên mang trường kiếm, hình như gọi là Vạn Thu
Hồng. Ta nhớ rõ, hắn cùng với Trầm Kiếm dường như có mối quan hệ gì đó.
Đúng rồi! Ngươi có biết Trầm Kiếm không?”
Lộ Á Phi thoáng sững người, cười khổ nói: “Trầm Kiếm chính là cao thủ
đứng hàng thứ hai của Phiêu Miểu Cung, là bằng hữu thâm niên với Vạn
gia. Nói như vậy thì ngươi thực sự đã gặp Vạn Thu Hồng. Ngươi nói mau
lên, tình huống lúc bấy giờ diễn biến thế nào? Vì sao chỉ có một mình
ngươi đến được Phong Thần Bảng?”
Hoa Lân cũng thở dài, từ từ thuật lại chuyện ngày đó gặp Vạn Thu Hồng
trong Phệ Hồn Cốc, cũng như việc tìm kiếm nhóm thứ hai, sau đó toàn thể
đoàn người chạy trối chết ra sao, đem ra kể một mạch cho Lộ Á Phi, cuối
cùng hắn nghiêm mặt nói: “Lúc trời sẩm tối, ta cùng Tất Chí Nghị đều
đứng yên tại chỗ trong khi đó Vạn Thu Hồng lại bị Trầm Kiếm kéo lên phía trước. Tính ra, trong tất cả mọi người, bọn họ có cơ hội thoát khỏi Phệ Hồn Cốc lớn nhất...”
Lộ Á Phi toàn thân chấn động, hắn đương nhiên biết rõ ở trong Phệ Hồn
Cốc khi màn đêm buông xuống sẽ lĩnh hậu quả thê thảm thế nào. Nói như
vậy, hy vọng Vạn Thu Hồng còn sống sót thật quá xa vời, nghĩ tới đây hắn càng thêm rầu rĩ.
Hoa Lân vừa trải qua một quãng thời gian vào sinh ra tử, lâu lắm mới có
thể trở lại nhân gian, luc này khung cảnh thành thị náo nhiệt khôn cùng, rốt cục cũng chẳng để tâm gì đến sự tình của Vạn Thu Hồng nữa.
Bỗng nhiên thấy một lão phụ nhân bày một sạp hàng ven đường, mặt trước
treo toàn răng nanh cùng với đồ trang sức thập phần cổ quái, Hoa Lân tới gần, tiện tay cầm lên một cái sừng sắc nhọn dài chừng hai tấc hỏi: “Đây là vật gì vậy? Chẳng lẽ cũng là nanh thú? Hay là sừng động vật?”, vừa
dứt lời, không ngờ vật kia bỗng gẫy làm hai đoạn. Hoa Lân toát mồ hôi
hột, lớn tiếng chửi rủa: “Con mẹ nó! Cái này mà là răng nanh à?”
Lão phụ nhân kia lập tức hét lên: “Ngươi muốn mua hay không cũng không
quan trọng nữa, bây giờ ngươi phá hỏng bảo bối của ta, cái này trị giá
hai trăm mai. Ngươi mau trả tiền, nếu không ta báo quan đến bắt nhà
ngươi!”
Lộ Á Phi vốn cũng không còn tâm trí đâu mà đi mua sắm nhưng thấy lão phụ nhân kia rao giá cao quá, rốt cục cũng không nhịn được nói xen vào:
“Đây là cái ngòi của Tiêm Uế Thú, căn bản giá trị không đến hai trăm
mai, xem ra lão kinh doanh có vẻ mờ ám nhỉ? Nếu lão cần, ta có thể bán
cho một vạn chiếc, giá chỉ một trăm mai một chiếc, thế nào?”
Lão phụ nhân kia nhảy dựng lên, gào lớn: “Đồ trời đánh, thánh vật kia!
Ta đã bảo hai trăm mai là hai trăm mai. Ta không cần quan tâm đến cái
ngòi khác, nhưng cái ngòi đặc biệt của ta là do “Vĩnh Thắng Kiếm Khách”
đem tới, trên bề mặt còn dính máu tươi của hắn, ta ra giá hai trăm mai
là quá rẻ rồi....Nếu ngươi tìm đủ một vạn cái ngòi do “Vĩnh Thắng Kiếm
Khách” cung cấp, ta mua hết cho ngươi luôn...”
Hoa Lân bực mình nói: “Uy...uy..uy! Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta
trả tiền là được chứ gì? Cầm lấy, cầm lấy đi...” nói xong lấy ra một
tinh tệ màu tím rồi tiếp: “Đó! Đó là một vạn, trả lại ta chín ngàn tám
trăm mai!”.
Lão phụ nhân nhìn thấy viên tinh tệ màu tím thì hai mắt liền sáng lên,
trong lòng thầm hối tiếc vừa rồi đưa ra giá rẻ quá nên sờ sờ túi tiền
mình rồi nghiêm nghị nói: “Ai nha! Ta không đủ tiền trả lại, hay là ta
chịu thua thiệt một chút, tất cả thương phẩm này đều bán cho ngươi nhé!”
Hoa Lân: “Cái gì? Ngươi có điên không?”
Lão phụ nhân kia thực không đơn giản, bỗng giận dữ nói: “Oa nha nha!
Ngươi độc ác lắm, rõ ràng làm hỏng bảo bối của ta rồi lại không bồi
thường ....Mọi người mau lại đây mà xem, hai gã này không coi công lý ra gì này!”.
Lộ Á Phi thấy người đi đường ùn ùn kéo tới, vội vàng quăng ba viên tinh tệ màu đỏ xuống sạp rồi kéo Hoa Lân bước đi.
Hoa Lân quệt quệt mồ hôi trên trán nói: “Đúng là gặp quỷ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
Lộ Á Phi cả giận quát: “Ngươi không thể nghiêm chỉnh hơn được à?”
Hoa Lân biết hắn đang lo lắng về sự tình của Vạn Thu Hồng nên an ủi: “Kỳ thật, chắc gì Phệ Hồn Cốc đã hung hiểm như trong truyền thuyết? Ngươi
xem, ta một mình xông vào cốc, chẳng phải bây giờ vẫn sống nhăn sao? Mà
Vạn Thu Hồng lại đi cùng một cao thủ là Trầm Kiếm thì đâu sợ gặp nguy
hiểm....”
Lộ Á Phi lắc đầu: “Ài! Ngươi không hiểu đâu!....Lúc ấy, “Mê Tinh Trận”
trong Phệ Hồn Cốc hình như được ai đó phát động cho nên ta mới cảm thấy
rất lo lắng...Ngươi cũng biết đấy, Phệ Hồn Cốc có tổng cộng mười ba tấm
bia, mà mỗi tấm bia ứng với một loại trận pháp. Ngày hôm đó, mặc dù mới
chỉ có một trận pháp được phát động mà đã đoạt mạng rất nhiều người.
Ngươi cũng do may mắn nên mới đến được chỗ tấm bia thứ mười ba, nếu
không....”
Hoa Lân liền phản bác: “Thôi đi! Cho dù ta có ngủ lăn quay dưới đất thì đám ma quỷ đó cũng chẳng giết nổi ta đâu!”
Thấy Lộ Á Phi không tin, Hoa Lân cũng chẳng buồn giải thích thêm nữa,
chỉ nhạt giọng hỏi: “Đúng rồi! Ngươi tính tình cô độc, thường một mình
bôn tẩu giang hồ, sao lại quen biết tiểu tử Vạn Thu Hồng vậy?”
Lộ Á Phi trầm ngâm hồi tưởng: “Ai! Ở Thiên Hồ Thanh, ta cũng chỉ có Vạn
Thu Hồng là bằng hữu. Ta với hắn kết giao từ thuở thiếu thời, sống chết
có nhau. Lần này, vì lo lắng cho ta mà hắn gia nhập nhóm tìm kiếm chết
tiệt kia, ta lẽ nào thấy chết mà không cứu. Sáng sớm mai, ta nhất định
nhanh chóng quay lại Phệ Hồn Cốc, dù không gặp được người thì cũng phải
nhặt được xác hắn mang về!”
Hoa Lân bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Thấy ngươi thương cảm như vậy ta cũng không cam lòng, ngày mai ta cùng ngươi một lần nữa xông vào Phệ Hồn
Cốc, nhất định truy tìm được tung tích tiểu tử Vạn Thu Hồng kia. Thế nào huynh đệ?”
Nào ngờ Lộ Á Phi hét lên một tiếng kì quái: “Trời đất ơi! Ngươi đừng có
đòi đi theo được không? Ngự kiếm phi hành lại mang theo cả ngươi thật
làm ta mệt chết đi được!”
Hoa Lân cũng nhảy dựng lên: “Hừ! Câu này mà ngươi cũng nói ra được à?”
Lộ Á Phi: “Sao nào? Thật sự như thế mà!”
“...”
Hoa Lân im bặt, chỉ cúi đầu, cũng không đáp lại Lộ Á Phi, cắm cúi đi
tiếp. Thoáng chốc đã qua năm, sáu con phố, chỉ thấy quả nhiên Long Kì
Thành phồn hoa vô cùng, cảnh sắc rực rỡ, tươi vui, tràn ngập tiếng nói
cười. Tửu lâu mọc lên khắp mọi nơi làm người ta hoa cả mắt, thanh lâu
cùng kỹ viện cũng chen chúc khắp ngõ ngách. Hoa Lân bỗng nhiên cười nói: “Hắc hắc...Xem ra nơi này chẳng những người tu chân chúng ta nhiều
không kể xiết mà chúng sinh cũng lắm kẻ vì lợi nhuận mà bán cả thân xác
đồng loại nhỉ?”
Lộ Á Phi liền phản bác: “Ngươi nói vậy là sai rồi! Nơi này vốn không
phải cố hương của ta. Thiên Hồ Thành chúng ta hoàn toàn khác biệt so với nơi đây. Ở đó, ngươi căn bản sẽ không thể thấy được một kỹ nữ hay thanh lâu nào đâu. Ài! Ngươi đề cập đến vấn đề này làm gì?...Ngươi chẳng phải đang muốn tìm tung tích của Phần Âm Tông sao? Ngày mai sau khi ta rời
đi, ngươi nên đến khu chợ đen phía tây bắc Thiên Hồ Thành mà thám tính
một chút. Ở đó cơ hồ bán đủ thứ trên đời, nào là những bí mật kinh
thiên, nào là thông tin mới nhất, rồi các loại pháp bảo, tu chân bí
điển, chỉ cần có tiền là mua được tuốt. Sau khi tới đấy, ngươi tìm gặp
một người gọi là Đồng tổng quản, nói ngươi là do Lộ Á Phi giới thiệu
đến, chưa biết chừng hắn không những biết tung tích của Phần Âm Tông mà
còn có thể cho ngươi biết tin tức về Thực Cốt Long đó.”
Hoa Lân cảm thấy kì quái liền nói: “Ngươi nói gì vậy? Đang dặn dò hậu sự hả? Lẽ nào ngươi thực sự không để ta đi cùng tới Phệ Hồn Cốc?”
Lộ Á Phi bất đắc dĩ nói: “Ta không phải đã nói đi nói lại với ngươi rồi ư? Mang theo ngươi làm ta mệt chết đi được!”
Hoa Lân cả giận: “Hừ! Ngươi nhớ mặt ta đấy nhé!”
Lộ Á Phi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng vội nổi nóng, ta kì thật
mong ngươi sớm đến Thiên Hồ Thành tìm hiểu được tin tức, như vậy chúng
ta mới tiếp tục hành động được ...Chỉ có điều, ngươi phải ghi nhớ điều
này, thực lực của Phần Âm Tông căn bản tạm thời ngươi chưa có khả năng
đối phó được. Ta đề nghị thế này, đầu tiên ngươi nghe ngóng xem có thể
thu thập được “Thực Cốt Huyết” ở đâu, sau đó sẽ có cơ hội giải cứu Trữ
Tiêm Tuyết. Nói không chừng, nàng ta có thể giúp ngươi đột phá lên hai
cảnh giới tu chân, nhờ vậy mới có hy họng giải cứu thân nhân của ngươi.
Hơn nữa, phòng khi trong quá trình cứu người, nếu gặp nguy nan gì, ngươi có thể dụ dỗ Trữ Tiêm Tuyết, để nàng trực tiếp ra tay diệt địch. Thế
nào huynh đệ? Đề nghị này không sai chứ?”
Kỳ thật Hoa Lân sớm đã suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thật ra khó khăn
cũng không kém gì Phần Âm Tông nên vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi chỉ được
nói khoác! Ngươi tưởng Thực Cốt Long dễ kiếm lắm hả? Dù cho ta may mắn
tìm thấy thì ngươi cũng không nghe Trữ Tiêm Tuyết nói à? Thực Cốt Long
lợi hại phi thường, muốn lấy được tinh huyết của nó đâu đơn giản chứ.
Nói không chừng, so với đám ma đầu Phần Âm Tông còn khó đối phó
hơn!...Chi bằng, ta cùng ngươi phối hợp hành động, như vậy khả năng
thành công mới cao hơn một chút!”
Lộ Á Phi lại đột nhiên ha hả cười to nói: “Đúng đó!...Cho nên, ngươi
càng phải nên mau đến Thiên Hồ Thành thu thập tin tức về Thực Cốt Long
cùng Phần Âm Tông. Chờ sau khi ta tìm thấy Vạn Thu Hồng, chúng ta mới có thể đi tiêu diệt Thực Cốt Long hoặc ma đầu Phần Âm Tông.”
Hoa Lân nhất thời vô cùng lo âu, đối với tương lai, hắn quả thật không tự tin chút nào.
Nhận thấy hắn có vẻ lưỡng lự, Lộ Á Phi bèn lấy bên hông ra ít tiền dúi
vào tay Hoa Lân mà nói: “Ngươi cầm lấy số tiền này, khoảng hai mươi vạn
mai đấy. Sử dụng “Truyện tống trận” cũng mất chừng năm vạn mai, thời
gian còn quý báu hơn tiền bạc nhiều....Đúng rồi! Thân nhân ngươi bị Phần Âm Tông bắt đi bao lâu rồi?”
Hoa Lân khổ sở trả lời: “Nửa năm...”
Lộ Á Phi: “A! Nửa năm?”
Hoa Lân tỏ ra trịnh trọng nói: “Ta linh cảm nàng chưa chết! Điều này ta
hoàn toàn tin tưởng, cho nên chúng ta phải mau chóng hành động mới
được!”
Lộ Á Phi: “Ân! Ta thỉnh thoảng cũng phát sinh loại cảm giác đó. Người ta thường nói giác quan thứ sáu rất chuẩn xác, ngươi cố gắng duy trì niềm
tin nhé! Được rồi, cuối tháng này, chúng ta sẽ hội ngộ tại Thuỷ Tinh
Hành Quan trong Thiên Hồ Thành. Nếu đến thời điểm đó mà chưa thấy ta
xuất hiện, ngươi cứ một mình xuất phát...”
Hoa Lân bất đắc dĩ nói: “Được!”
Trò chuyện hồi lâu, người đi đường đã dần dần thưa thớt, hai người bất
giác cảm thấy nặng trĩu cõi lòng. Phút chốc, họ nhận ra lúc này đã cất
bước tới cửa bắc Kì Long Thành. Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy cửa thành mở toang, trên lầu thành, đám thủ vệ đang tuần tra nghiêm ngặt, dường như
đang đề phòng mối nguy hiểm nào đó.
Đột nhiên, phía ngoài cửa truyền lại một tràng âm thanh phát động đao
kiếm, đồng thời kèm theo hàng loạt tiếng rống giận dữ cũng như tiếng
bước chân của quái thú. Hoa Lân không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đã khuya như vậy, chẳng lẽ lại có quái thú tấn công vào thành?”
Lộ Á Phi ha hả cười nói: “Ngươi không biết đó thôi! Chính vì là buổi tối nên mới có kỳ quan “Quái thú công thành”. Bây giờ ta khẳng định: có
người từ Hắc Sâm Lâm trở về, nhưng bọn họ lại bị đoàn quái thú vây hãm.
Mà đám thủ vệ trong thành với trách nhiệm của mình lúc này đang tìm cách cứu trợ.....Cho nên, cửa thành vẫn không đóng lại, nhằm tuỳ thời cơ mà
hỗ trợ cho bên ngoài. Những tình huống như thế này thường xuyên xảy ra ở Kì Long Thành. Thế nào, muốn đi xem chứ?”
Hoa Lân khoái nhất những vụ náo nhiệt nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội
này, hắn lớn tiếng nói: “Hắc hắc...Ta muốn!”, nói xong tức tốc lao về
hướng cửa thành, Lộ Á Phi lắc đầu rồi cũng bám theo sau....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT