Phùng Tiểu Văn sắc mặt nháy mắt đỏ lự. Sao cái người này lại được voi đòi tiên thế nhỉ.
Thế là cậu đánh chữ lên điện thoại, tiếp tục công cuộc gửi tin nhắn của mình.
[ Mạn Mạn Thiên Y: Một là hôn hai cái và nhường lớp tôi thắng. Hai là chúng ta không gặp nhau hai tuần. Chọn đi. ]
Gắn gọn, hàm súc, cậu vốn không định cho Trác Tường Vi có cơ hội lựa chọn. Phùng Tiểu Văn cực kì hài lòng với câu trả lời của mình.
Bên kia Trác Tường Vi nhận được tin nhắn, nhất thời bật cười. Tiểu Thiên Thiên giờ biết đặt điều kiện với hắn rồi, bất quá, ngữ khí này của cậu thật rất đáng yêu, vậy nên Trác đành phải đồng ý chọn điều thứ nhất.
Kết quả, ngày hôm đó, toàn thể 11-9 thắng lớn. Giải thưởng gì đó không quan trọng, quan trọng là đã vả cho cái ông thầy thể dục đó rách hết cả da mặt mới là chiến thắng vinh quang nhất của ban chín.
Phùng Tiểu Văn nhìn đám học sinh khoác tay nhau cười đùa, ai nấy đều mặt tươi như hoa nhắc lại sắc mặt của thầy thể dục.
Cậu cuối cùng đi đến kết luận, ban chín là một lớp vô cùng đoàn kết, luôn cùng cùng tiến cùng lùi với nhau, che chở thậm trí bao che quá mức cho bạn cùng lớp. Mỗi người bọn họ, đều là vì nguyên nào đó mới đến học cái lớp chẳng ai tôn trọng này, nhận cái mác học sinh cá biệt mà không ai dám nhận. Thực ra bọn họ học không kém, ví dụ điển hình chính là Tâm Như Phúc, lúc trước cậu ta chỉ suốt ngày đánh nhau, bỏ bê việc học nhưng chỉ cần chăm chỉ một chút là trong vòng một tháng, cậu ta đã tăng từ hạng 857 toàn khối, tăng lên 657 toàn khối.
Hai trăm hạng!
Và còn rất nhiều đứa nhóc khác ở ban chín cũng lâm vào hoàn cảnh tương tự. Rõ ràng chỉ cần cố gắng hơn một chút, chăm chỉ hơn một chút thì sẽ không thua kém bất cứ ai, nhưng họ lại vì vô số nguyên do mà chọn cách từ bỏ.
Phùng Tiểu Văn đang chìm trong dòng suy nghĩ, chợt Tâm Như Phúc đến vỗ mạnh vào vai cậu. - Đại ca, có người tìm anh kìa.
Cậu ta nói rồi hất cằm về phía người đàn ông già, mặc bộ Vest đen đang nghiêm chỉnh đứng ở cổng trường.
Bóng hình ở mãi tít đằng xa nhưng Phùng Tiểu Văn vẫn có thể nhận ra. Người nọ là quản gia nhà họ La - Tần khúc. Cậu vội xách cặp chạy ra ngoài cổng trường, lòng thầm nghĩ, sao Tần khúc lại đến tìm mình nhỉ?
Cậu đã rời khỏi La gia, theo lí mà nói, bản thân cậu và Tần Khúc cũng không nên liên hệ gì mới đúng chứ. Nhưng lại nhớ đến giấy tờ nhà và sổ tiết kiệm hai triệu tệ kia, càng nghĩ càng rối não. Không biết rốt cuộc Tần Khúc đến tìm cậu làm gì.
Tần Khúc vừa nhìn thấy Phùng Tiểu Văn, việc đầu tiên là cúi chào một góc chín mươi độ. Ông ta hỏi - Cậu chủ dạo này khoẻ không?
Phùng Tiểu Văn vội phản ứng lại ông ta, đưa tay đỡ Tần Khúc lên. Cậu cười cười với ông ta. - Con vẫn khoẻ, mà chú đừng gọi cháu là cậu chủ gì đó nữa, cháu có còn là ngươi La gia đâu.
Tầm Khúc nghe cậu nói vậy liền cau mày, ông ta nhìn thẳng vào mặt cậu, âm giọng khàn trầm vang lên. - Sao có thể, cậu là cậu chủ của tôi, dù cậu có ở La gia hay đi bất cứ đâu đi chăng nữa. Tôi đã hứa với Vĩnh Tâm tiểu thư ——.
Ông ta nhắc đến tên của mẹ nguyên chủ, nhỏ giọng rồi im bạt, bầu không khí trầm lặng một cách đáng sợ.
Mãi đến nửa tiếng sau, giọng của Tần Khúc mới phá vỡ không gian yên ắng. Phía xa, từng người lớp 11-9 vẫn núp sau mấy bụi vây, trong trường. Âm thầm theo dõi sự hiện diện không mấy bình thường của ông già kia.
_ Ài, già rồi, vẫn là đôi lúc lỡ miệng. - Ông ta bắt đầu than thở về tuổi tác của mình một cách hài hước, nhưng Phùng Tiểu Văn thì chẳng hề cười nổi. Cuối cùng cậu vẫn không nhìn được mà hỏi Tần Khúc. - chú đến đây là gì ạ?
_ Cũng không có gì to tát, chỉ là tôi có một vài chuyên liên quan đến tiểu thư Vĩnh Tâm muốn nói cho cậu biết. - Ông ta tháo bỏ lớp mặt nạ hiền lành, nháy mắt trở thành con người nghiêm túc.
Đụng đến vấn đề này, Phùng Tiểu Văn cũng thay đổi sắc mặt, cậu nghĩ một chút, ở đây nói chuyện có chút không tiện, ý muốn ông ta cùng mình về nhà nói chuyện.
Tần Khúc gật đầu, trong lòng rất tán thưởng sự cảnh giác của cậu. Chứ có nhiều người, nghe đến bí mật là một hai đòi ông nói ra ngày, cũng không suy xét thời điểm đó có hợp lí hay không.
Chú mèo nhỏ ngày xưa cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi, những năm này nỗ lực của ông càng xem như đã được báo đáp xứng đáng đi.
Cậu chủ nhỏ bắt đầu biết dang rộng đôi cánh rồi, vậy, mối thù của tiểu thư Vĩnh Tâm cũng đến lúc phải trả rồi nhỉ.
La Hi Thần, Dương Mật.
Ông ta chờ ngày này lâu như vậy, cũng sắp có thể đem những việc dơ bẩn đó ra ánh sáng rồi.
Phùng Tiểu Văn cùng với Tần Khúc về nhà, cũng không có nước non gì mà vào thẳng vấn đề chính luôn. - Cái chết của mẹ cháu, không phải do La Hi Thần làm đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT