Tiểu Hoa dùng hết sức bình sinh gào mồm lên, bấy giờ toàn thể ban chín mới chịu run bật im thin thít.
Cô cầm tập đơn trong tay, bắt đầu sổ một tràng dài. - Còn hai tuần nữa là tổ chức đại hội thể thao rồi, sau đó sẽ thi tháng luôn. Thông lệ như mọi năm, học sinh tự đăng kí môn thi, số học sinh còn lại một số người sẽ được chọn làm hậu cần, rồi bây giờ ai đăng kí nhảy xa?
Cả lớp im lặng.
_ Ok, Diệp Huyên Linh.
_ Ai đăng kí bơi lội?
Cả lớp im lặng +2.
_ Ok, Trần Hiểu.
_ Ai đăng kia chạy 100 mét?
Cả lớp im lặng +3.
_ ———
Nguyên một màn chỉ có Tiểu Hoa tự hỏi tự trả lời, không phải vì ban chín mặc kệ lời cô nói mà cô vốn không định để cho ai chen vào sự sắp xếp của mình.
Vậy nên những ai bị cô điểm mặt gọi tên chỉ có thể ngậm ngùi cam chịu số ( tiểu) phận ( Hoa) định đoạt.
Trong hai tuần, ban chín vừa phải ôn thi tháng, vừa phải tập luyện cho đại hội thể thao. Những ai tham gia thì bận tập luyện chuyên môn, còn những người không tham gia lại bận nghĩ khẩu hiệu cổ vũ.
Nhìn vậy thôi chứ hai tuần trôi qua rất nhanh. Chưa gì đã đến ngày diễn ra đại hội thể thao. Vì không tham gia môn thi nào nên Phùng Tiểu Văn bị phân đến ban hậu cần.
Nếu biết sớm mình phải làm hậu cần thì cậu thà đăng kia thi còn hơn, nói thật chứ tính ra làm hậu cần, bọn họ thi xong, cậu còn phải ở lại nhặt rác, rồi đưa nước đi khắp nơi mà trời thì nắng như ch* ấy.
Nghĩ mà sầu.
Cũng bởi Phùng Tiểu Văn quá sầu muộn với việc phải nhặt rác cho người ta nên cậu quyết định nhường công việc mang tính bảo vệ môi trường và yêu thiên nhiên này cho một đồng học khác.
Vị đồng học kia vừa nghe qua đã đồng ý ngay lập tức, còn quan tâm hỏi han tình trạng sức khoẻ của Phùng Tiểu Văn, nói cậu mệt thì nghỉ không cần quá sức, chuyện cũng đều có Trác học trưởng lo cho cậu rồi.
[? ]
Mắc chi lôi Trác tường vi ra đây?
Phùng Tiểu Văn còn định thắc mắc thì đồng học kia đã chạy mất dép, đến cái bóng cũng không lưu lại luôn.
_ Chạy gì mà nhanh dữ trời?!
Lát sau cậu về lớp kể lại chuyện này với Tiểu Hoa thì cô nàng cười như bị sảng thuốc, cô lau giọt nước mắt ở khoé mi, đoạn nói. - Thế là đại ca chưa xem diễn đàn trường đúng không? Chưa xem thì anh mau lên xem đi. Rồi anh sẽ hiểu mà thôi.
Cậu nghe vậy, trí tò mò nổi lên, Phùng Tiểu Văn cầm điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn trường Nghĩa Trung. Và ——
Wow!
Thật bất ngờ! Trên đó phải nói là có hơn bảy bảy bốn chín bài đăng nói về cậu và Trác Tường Vi luôn ấy.
Cứ lướt một bài, lại có một bài nói về cậu và Trác Tường Vi. Ví dụ như:
[ Lâu chủ: Tui không phải là thật. Tui là giả! Cp của tui mới là thật. ]
[ Hình ảnh ]
[ Hình ảnh ]
Còn nữa:
[ Lâu chủ: Hôm nay phát đường nha mọi ngừi:3. Tui hông nói là tui thích lắm đâu. ]
[ Hình ảnh ]
Và:
[ Lâu chủ: Dỗi cả thế giới. Tại sao trai đẹp cứ yêu nhau hết vại @@ Mà yêu nhau thì thôi đi, lại còn nhìn đẹp đôi muốn chớt QwQ ]
[ Hình ảnh ]
Khuôn mặt của Phùng Tiểu Văn từ chuyện từ đơ toàn tập sang ửng hồng ngại ngùng. Lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn chọn lưu ảnh của cậu và Trác Tường Vi bọn bạn học chụp trộm về máy.
Đúng lúc này, loa trường đột nhiên thông báo toàn thể học sinh tập trung ở sân trường, sau khi nghe bài ca năm tháng của thầy hiệu trưởng thì đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Mở đầu là môn thi nhảy xa, nữ sĩ Diệp Huyên Linh dưới sự khích lệ của tam tỉ nhà mình dù không muốn cũng phải lấy đà nhảy xa hết cỡ, kết quả, cô bạn phá kỉ lục, nhảy xa được 10,5 mét.
Thầy thể dục vừa đọc kết quả vừa run, đọc xong lại tự mình nhìn lại lần nữa, vần không chịu tin mà tua camera xem lại những 20 lần.
Mãi đến lúc Trác Tường Vi ra mặt mới chịu công nhân ban chín dành giải nhất.
Người ta nói chiến thắng mở đầu quả thật rất quan trọng. Nói rất đúng, sau khi Diệp Huyên Linh dành chiến thắng, và chứng kiến thái độ lỗi lõm của thầy giáo thể dục, cả ban chín quyết tâm phá kỉ luật toàn bộ các môn thi có trong danh sách, dằn mặt thầy chơi.
Nghĩ được làm được, lớp 11-9 liên tiếp phá kỉ luật các môn thi, nhưng đến phần chạy một nghìn mét lại có chút khó khắn.
Bởi đối thủ mạnh nhất chính là Trác Tường Vi. Tâm Như Phúc là người đại diện của ban chín không biết phải làm sao, bởi vì người kia không chỉ là cháu trai của người yêu mà con là bạn trai của đại ca nhà mình.
Vả lại chỉ dựa vào sức của cậu làm sao thắng được người đã từng huấn luyện trong quân đội chính uy cơ chứ?
Nhìn đám đàn em xụ mặt buồn bực, tâm trạng của Phùng Tiểu Văn cũng không tốt hơn là bao.
Cậu nhắn tin cho Trác Tường Vi, lần đầu muốn nhờ hắn giúp đỡ gian lận.
[ Mạn Mạn Thiên Y: Lần này hay cậu để lớp tôi thắng đi. ]
[ Trác Tường Vi: Em muốn gì tôi cũng nghe hết. Nhưng tôi muốn được tiểu Thiên Thiên thưởng ~~ ]
[ Mạn Mạn Thiên Y: Một bữa cơm? ]
[ Trác Tường Vi: Quá đơn giản rồi. ]
[ Mạn Mạn Thiên Y: Hôn thì sao? ]
[ Trác Tường Vi: Nhiều hơn một cái ~ ]
[ Mạn Mạn Thiên Y: Gấp đôi nha?! ]
[ Trác Tường Vi: Gấp ba. ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT