*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi thấy rõ người tới, Phong Đình Quân nói với người trong điện thoại: “Tối nay cứ ở dưới lầu trông chừng, một bước cũng không được rời đi.”

Còn không chờ Chu Dương đồng ý đáp ứng, anh đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Người đến, cũng là người quen, chỉ tiếc là người tới bất thiện.

“Tổng Giám đốc Phong thật đúng là một người trọng tình, ngay cả tiền đồ dễ như trở bàn tay cũng không muốn, lại chọn một người phụ nữ mắc bệnh ung thư đích?”

Phong Đình Quân đứng thẳng người, môi mím thật chặt: “Đã trễ thế này, ông không ở bên người chú Hình làm chó giữ nhà, bám đi theo tôi tới nơi này?”

Quách Khánh An xì một tiếng cười: “Đúng vậy, tôi là chó giữ nhà, đi theo chú Hình mười mấy năm, ở dưới chân ông ta ngoắc đuôi xin xỏ, nhưng mà ông ta không có nhìn tới ta, tất cả của ông ta đều muốn giao cho cậu, ngay cả một chút cũng không giữ lại cho tôi.”

Phong Đình Quân nói: “Rốt cuộc ông muốn nói cái gì?”

“Tôi có cách lừa gạt được chú Hình, để cho cậu với cô Thời của cậu rời khỏi đất nước, vĩnh viễn không để cho chú Hình tìm được.”

Ánh mắt của Phong Đình Quân nguy hiểm nheo lại.

Quách Khánh An cười ha hả: “Cậu để cho Chu Dương căn giữ ở khu nhà hoa Tường Vi thì có ích lợi gì? Người của chú Hình cũng đã qua đó từ sớm, một mình Chu Dương thì cậu nghĩ có thể chống cự bao lâu? Ba người cô ta, hai đứa bé một người phụ nữ, còn một bà bảo mẫu già, có thể trốn đi nơi nào?”

“Chú Hình đã phái người đi qua đó?”

“Không sai, Tổng Giám đốc Phong cậu đúng là hồ đồ ngu xuẩn. Hơn nữa, cái cô Thời đó cũng chẳng khác gì cậu. Hôm nay tôi phí công phí sức đi thuyết phục cô ta cả một đường. Hai người các người đúng là người một nhà, đầu óc ngu dốt hệt như nhau.”

Phong Đình Quân trong nháy mắt giận dữ, thoắt một cái nắm cổ áo anh ta xốc lên, nhấc bổng hai chân của Quách Khánh An lên khỏi mặt đất: “Anh nói gì với cô ấy?”

Quách Khánh An thô bỉ cười đùa: “Cũng không có gì, chỉ là mấy lời mà ông cụ muốn tôi chuyển thôi. Không cần tôi nói, anh hẳn cũng có thể nghĩ ra là cái gì rồi đúng chứ? Chẳng giấu gì Tổng Giám đốc Phong, tôi cảm thấy anh bây giờ thật không nên hướng mũi dùi về phía tôi, dẫu sao… Vợ con anh đều ở trong tay chú Hình kia kìa.”

Phong Đình Quân tức giận quăng anh ta qua một bên, leo lên xe gắn máy muốn rời đi.

Nhưng Quách Khánh An ở sau lưng cười: “Bây giờ cậu chạy trở về, chỉ sợ sớm đã không còn kịp rồi, thủ đoạn của chú Hình anh cũng biết, chờ anh trở về, cô Thời chỉ sợ sớm đã…”

Tay nắm côn xe bỗng nhiên siết chặt, cả người anh đều run sợ, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng chui ra: “Anh, khốn, kiếp!”

“Tôi khốn kiếp? Hôm nay tôi đến là để giúp cậu đó. Những người đó trên danh nghĩa mặc dù đều là người của chú Hùng nhưng bây giờ đều nghe tôi chỉ huy.” Quách Khánh An cười, chỉnh trang một chút cổ áo bị anh kéo đến nhăn nheo, hết sức tiếc rẻ: “Ôi trời, âu phục may thủ công của tôi, cứ thế mà lại bị Tổng Giám đốc Phong kéo hư rồi.”

Phong Đình Quân nghe được ý trong lời nói của anh ta. Anh nhắm hai mắt lại, thở hắt ra một hơi nặng nề: “Nói đi, anh có điều kiện gì?”

“Quỳ xuống.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn anh… Quỳ xuống, ” Quách Khánh An nói: “Vốn là tôi phải là người thừa kế hết thảy của ông cụ, nhưng giữa đường lại nhảy ra anh. Anh biết cảm giác nhẫn nhục nhiều năm nhưng bị hủy trong chốc lát là tức giận đến thế nào không?  Tổng Giám đốc Phong, cậu không biết, từ khi vừa mới sinh ra anh chính là con vàng con bạc rồi. Anh có năng lực, nhà anh có sản nghiệp có thể thừa kế, thậm chí anh còn có bản lĩnh làm cho ông cụ vừa ý, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải muốn anh tới thừa kế y bát của ông cụ. Nhưng còn tôi thì sao? Cậu nói không sai, tôi chính là một con chó giữ nhà bên người ông cụ. Nhưng cho dù là một con chó, tôi cũng đã đi theo bên người ông cụ đã nhiều năm như vậy rồi. Tôi chính là không phục, dựa vào cái gì thứ mà tôi khổ cực theo đuổi, ông cụ Hình lại liều mạng muốn muốn nhét cho cậu? Ấy vậy mà cậu lại xem như không?”

Phong Đình Quân nhìn chằm chằm anh ta: “Tổng Giám đốc Quách, đây đều là do chú Hình quyết định, không liên quan tới tôi. Huống chi ông cụ muốn cho tôi, tôi căn bản cũng không muốn, tôi không muốn tranh cùng với anh.”

“Tôi rất không ưa đám người cao cao tại thượng các người! Thái độ dững dưng không thèm để ý đến tài sản thật là ngứa mắt!” Quách Khánh An cười lạnh một tiếng: “Ở trong mắt ông cụ, lúc nào cậu cũng cao hơn tôi một bậc! Cậu là người, tôi là chó! Nhưng tôi không đồng ý. Hôm nay Tôi chính là muốn cậu quỳ xuống trước mặt tôi, nói cậu sai rồi, nếu không… Hôm nay ở dưới lầu khu nhà hoa Tường Vi ít nhất cũng có đến năm sáu chục người, một người coi như nửa giờ… Không chừng cũng phải một ngày một đêm nhỉ? Cậu chắc chắn cô Thời của cậu chịu được?”

“Anh…”

“Như thế nào, còn muốn đánh tôi? Tới đi, đánh vào đây này!” Quách Khánh An không chút kiêng kỵ chỉ đầu mình: “Cậu đánh tôi một cái, con trai cậu sẽ bị đánh mười cái. Cậu mắng tôi một câu, con gái cậu sẽ bị ném từ trên mấy tầng lầu xuống. Còn cô Thời tâm can bảo bối của cậu, chậc chậc, trước đó tôi cũng rất ư tò mò không biết kiểu người phụ nữ nào đó thể khiến cho Tổng Giám đốc Phong hồn xiêu phách lạc. Sau đó gặp được mới biết, dung mạo thật là xinh đẹp. Chắc hẳn, người anh em ở thân dưới của tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Tay siết thành đấm xuôi ở hai bên người căng lên, lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt.

“Thế nào, nghĩ được chưa? Chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại qua đó thì ba tâm can bảo bối của cậu có thể bình an vô sự. Tôi cho cậu ba giây cân nhắc cuối cùng.”

Vừa nói, Quách Khánh An cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.

“Ba…”

“Tút…” Điện thoại di động được nối máy.

“Hai…”

“A lô? Tổng Giám đốc Quách.” Đã có người bắt máy.

“Một… ”

“Chờ một chút…” Phong Đình Quân cắn răng thật chặt: “Chỉ cần tôi quỳ, anh liền có thể bảo đảm họ được an toàn, có thể để cho chúng ta an toàn rời khỏi đất nước, vĩnh viễn không bị chú Hình tìm được?”

Quách Khánh An hưng phấn khó kiềm: “Dĩ nhiên, ông cụ lớn tuổi rồi, chẳng có thể nao mà chuyện gì cũng tự thân tự lực được. Chỉ cần tôi muốn che tai mắt của ông cụ, thì ông cụ sẽ chẳng biết gì hết. Cuối cùng không tìm được cậu thì cũng chỉ có thể cho tôi thừa kế mà thôi. Chúng ta có được cái mình muốn, cùng thắng.”

“Cúp điện thoại.” Phong Đình Quân nói: “Ngay lập tức.”

Quách Khánh An biết mình sắp được như mong muốn, kích động đến mức ánh mắt cũng sáng lên như sao, nhanh chóng cúp điện thoại di động: “Tổng Giám đốc Phong cũng có thể quỳ sao?”

Đùng đùng…

Sấm nổ tung ở trên đỉnh đầu, đinh tai nhức óc, hạt mưa nặng nề từ không trung rơi xuống.

Quách Khánh An còn ngại không đủ, mở ra chức năng quay video của điện thoại di động, nhắm ngay vào anh: “Đừng làm trễ nãi thời gian Tổng Giám đốc Phong ạ. Trời sắp mưa, cô Thời rất sợ sấm sét đó, không muốn mau chóng quay về với cô ấy hay sao?”

Phong Đình Quân hít sâu một hơi, nghiến chặt hàm răng: “Hy vọng anh nói lời giữ lời.”

“Bất kể chuyện tôi nói có tính hay không, thì Tổng Giám đốc Phong anh cũng không có lựa chọn nào khác, không phải sao? Nhanh lên một chút, quỳ đi, thời gian quay video chỉ có năm phút, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Đùng đùng…

Lại là một tiếng sét vang khắp bầu trời đêm.

Anh ngẩng đầu nhìn, tối nay bầu trời một mảnh đen nhánh, một ánh sao cũng không có.

“Mau! Tôi không có kiên nhẫn như vậy đâu!”

Đầu gối dần dần cong, phịch một tiếng nặng nề quỳ trên đất.

Quách Khánh An giơ điện thoại di động lên, ngông cuồng cười to: “Ha ha ha ha ha, Phong Đình Quân kiêu ngạo lại cũng có ngày này? Mau, mau cầu xin tôi, cầu xin tôi thì tôi sẽ thả vợ con cậu!”

“… Cầu xin anh.” Anh vùi đầu: “Bỏ qua cho họ, cầu xin anh.”

Quách Khánh An thế nhưng vẫn còn chưa hài lòng: “Nói rõ ràng, là ai cầu xin tôi?”

“… Phong Đình Quân.”

“Nói cả câu, Phong Đình Quân làm gì?”

Trên cổ anh bỗng nhiên nổi gân xanh, nghiêm nghị hét: “Tôi, Phong Đình Quân, quỳ xuống cầu xin anh, bỏ qua cho vợ và con tôi!”

“Không đủ, dập đầu!”

“…”

“Mau lên!” Quách Khánh An một cước đá vào cánh tay trái bị thương của anh. Vết thương mới vừa khôi phục một chút trong nháy mắt rách toác ra, máu chảy như suối, chất lỏng đỏ thắm theo cánh tay anh chảy tới đầu ngón tay, đang chậm rãi nhỏ xuống, cuối cùng bị nước mưa rửa sạch, một chút dấu vết cũng không có.

Anh đau đến nghiêng người, bất động ngồi ở trong màn mưa, tùy ý mặc cho nước mưa thấm ướt cả người.

Anh nghiến chặt răng, dùng hết toàn lực nâng cánh tay trái lên, không 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play