*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bệnh viện.
Bác sỹ Triệu thầy giơ phim chụp X quang trong tay lên, để dưới ánh đèn cẩn thận nhìn một chút, cười nói: “Tôi biết cậu sẽ tìm đến tôi.”
Phong Đình Quân ngồi đối diện ông ta, gật đầu: “Xin lỗi, tôi có nỗi khổ riêng, chỉ có thể buổi tối mới đến.”
“Tôi hiểu, ban ngày trong bệnh viện người đến người đi, nhất định sẽ có người thấy cậu, mà trong lòng cậu có một bí mật lớn, không muốn để cho cái cô Thời kia biết.”
“… Đúng.”
Bác sỹ Triệu bỏ phim X quang xuống, cũng tháo kính lão ra, nhẹ nhàng nói: “Từ phim chụp cắt lớp não đến xem thì thật ra đầu của cậu cũng không có bất kỳ dấu hiệu sinh ra bệnh nào, đơn giản mà nói, cậu sinh ra bệnh tâm thần phân liệt như vậy, chỉ là trên phương diện tinh thần còn có chút vấn đề, thuốc tôi đưa cậu đều uống đúng giờ chứ?”
“Trước đó ẫn luôn uống đúng hạn, thế nhưng gần đây,”Anh cười khổ chỉ chỉ vào thái dương của mình lại chỉ chỉ cánh tay trái của mình: “Bị thương, uống thuốc khác nên ngừng thuốc ông cho vài ngày.”
Bác sỹ Triệu nhướn mày: “Loại thuốc chữa thần kinh này thực sự không thể dừng, nhất là cậu còn là chướng ngại tình cảm hai hướng, cần đồng thời dùng hai loại thuốc chống uất ức và nóng giận, trước đó tôi đã dặn cậu rồi, những thuốc này không thể dừng, nếu không lúc nào cũng có thể phát bệnh…”
“Tôi biết.”
“Tổng giám đốc Phong, cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu tìm đến tôi, tình hình của cậu thế nào không?”
Đương nhiên anh nhớ kỹ.
Một đêm kia, anh“Bị ép” trở về nhà, vượt qua đêm hôm đó cùng Ngọc Minh.
Trước đó, hận thù chất đống trong lòng 6 năm gần như sắp đánh ngã anh, kéo lê anh vào trong bùn lầy, về sau mặc dù chú Hình kéo anh một cái, Cố Quân Nhi cũng làm bạn ở bên cạnh anh, thế nhưng đây đều là ở bên ngoài.
Trong lòng của anh, như là có một cái động đen bị vỡ ra, tất cả bên trong đều là hư không.
Mãi đến đêm hôm đó, anhvừa thù hận cưỡng bực cô, vừa lại cảm giác được dường như cái động đen trong lòng đang từ từ đóng lại.
Bác sỹ Triệu nói: “Ngày đó, lúc cậu tới, hai mắt đỏ lừ, tính công kích rất mạnh, giống như là một con sư tử khát máu, là điển hình phát tác của bệnh trầm cảm, tôi tiêm cho cậu hai liều an thần cậu mới có thể bình tĩnh lại.”
“… Ừ.”
“Ngày đó cậu nói cho tôi biết, vết thương của cậu đã hại người con gái mà cậu yêu nhất.”
Phong Đình Quân lau mặt một cái, cúi thấp đầu xuống: “Tôi vẫn luôn thương tổn cô ấy.”
“Cậu hẳn nên sớm tới tìm tôi, không thì cũng sẽ không tùy ý để bệnh tình phát tác nghiêm trọng như vậy, còn thương tổn tới người vô tội.”
“Ông nói đúng,”Phong Đình Quân nói: “Là tôi sai.”
Bác sỹ Triệu thở dài, thấm thía nói: “Tôi nói cái này, không phải là chỉ trích cậu màt ôi đang nhắc nhở cậu, cậu phải uống thuốc đúng giờ, tuy rằng bây giờ trạng thái tinh thần của cậu tương đối ổn định, thế nhưng loại vấn đề tinh thần này dựa vào máy móc là không thể kiểm tra được, nhỡ đâu một ngày kia cậu lại trở về trạng thái trầm cảm, có thể xúc phạm tới những người khác nữa. Nói ví dụ như cô Thời mà cậu yêu nhất kia.”
Phong Đình Quân hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra: “Tôi đã biết.”
“Gần đây trí nhớ thế nào?”
“Tạm được.”
“So với trước đây thì sao?”
“Hình như hơi kém hơn một chút.”
Bác sỹ Triệu nói: “Vậy thì cậu càng phải chú ý, tổng giám đốc Phong, vẫn là câu nói cũ, lúc đầu đã phạm sai lần, cũng may cậu còn có một cơ hội làm lại, nếu như lúc này lại tiếp tục phạm phải sai lầm thì sẽ hoàn toàn không có cơ hội nữa.”
Phong Đình Quân ngẩng đầu lên: “Hôm nay tôi tới là muốn tìm ông hỏi một chút, nhân cách bây giờ của tôi có khả năng biến mất không, hoặc là trở lại trạng thái Phong Đình Quân ban đầu kia?”
“Cái này… Trên lý thuyết mà nói đều có thể, từ các ca bệnh cũ đến xem, loại người tính cách phân liệt như cậu chỉ là một loại nhân cách tự động phòng ngự, chọn quên hết ký ức đau khổ nhất kia của mình đi, đây là ý thức của đại não bảo vệ cậu. Thế nhưng chỉ cần là tính cách khác, đó chính là cực kỳ không ổn định, rất có thể cậu sẽ trở lại trạng thái trước kia, thậm chí còn có khả năng sẽ chia ra một nhân cách khác.”
Phong Đình Quân nghe xong trong lòng trầm xuống: “Nếu như tôi về trạng thái trước đây vậy nhân cách bây giờ của tôi sẽ biến mất à?”
“Khó mà nói, người với người khác nhau, thế nhưng tôi phải nhắc nhở tổng giám đốc Phong cái gọi là nhân cách, đều là cá thể độc lập, mặc dù đều ở trong một thân thể, thế nhưng đã làm chuyện gì, thấy qua người nào, có khả năng hiểu rõ nhau, cũng có có thể hoàn toàn không biết.”
“Tôi hiểu ý của ông, nói đúng ra là nếu như tôi về trạng thái hong Đình Quân trước kia, có lẽ là tôi sẽ có những nhân cách khác, rất có thể sẽ không nhớ rõ tất cả những gì xảy ra giữa tôi và Ngọc Minh trong khoảng thời gian này à?”
Bác sỹ Triệu vô lực nhún vai: “Mặc dù tôi là bác sĩ chuyên về tâm lý và thần kinh, thế nhưng tôi cũng chỉ có thể đúng bệnh hốt thuốc, không dự đoán được, rốt cuộc sau này cậu sẽ biến thành dáng vẻ gì thì tôi không có cách nào đoán được. Thế nhưng, đúng hạn uống thuốc, tâm tình ổn định, đây là cách tốt nhất rồi.”
Phong Đình Quân gật đầu nhẹ đến gần như không nhận ra, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.
Bác sỹ Triệu cười cười, động viên anh: “Cũng không cần bi quan như thế, nếu như sau này cậu đều có thể bảo trì trạng thái tinh thần như bây giờ thì cũng có thể yên ấm vượt qua quãng đời còn lại. Lần trước tôi nhìn thấy cậu cùng cô Thời ở viện mồ côi, phát hiện cô ấy rất quan tâm cậu, vẫn luôn vô tình hay cố ý dùng thân thể ngăn trước cánh tay trái của cậu, trong tiềm thức, cô ấy vẫn che chở cho cậu.”
Nghe đến đó, trên mặt Phong Đình Quân mới hơi có chút ý cười: “Đúng thế, cô ấy vẫn luôn rất bao che khuyết điểm, trước đây đi đá bóng thời con đi học, có người đá làm chân tôi bị thương, cô ấy như một con gà mái nhỏ che chở ở trước mặt tôi, nhất định không cho người kia tới đỡ tôi.”
Bác sỹ Triệu lắc đầu cười khẽ: “Xem ra, thời niên thiếu các người rất hạnh phúc.”
“Cực kỳ hạnh phúc, đó là lúc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Đáng tiếc… Chúng tôi không bao giờ… Có thể trở về nữa.”
“Thế nhưng các người còn có thể làm từ đầu trở lại,”Bác sỹ Triệu nói o: “Dùng một thân phận khác ở cùng với cô ấy, tất cả chuyện trước kia theo gió tán đi, đối xử tốt với cô ấy.”
“Đúng,”Phong Đình Quân nặng nề gật đầu: “Đây là mục đích hôm nay tôi tới đây, phiền ông kê cho tôi một đơn thuốc, tôi sắp rời khỏi nơi này, sau này sẽ dựa theo đơn thuốc của ông kê để mua uống.”
Bác sỹ Triệu không bất ngờ chút nào: “Không thành vấn đề, cậu chuẩn bị khi nào thì đi?”
“Tôi còn có một phiên tòa phải dự, chờ tòa xử xong sẽ lập tức đi.”
Bác sỹ Triệu nói: “Vậy tôi sẽ nhanh chóng kê đơn thuốc cho cậu, còn có một vài chuyện cần chú ý, ngày mai cậu cho người tới lấy là được rồi.”
“Cảm ơn, hẹn gặp lại.”
“Khách khí rồi.”Bác sỹ Triệu cười khẽ: “Tổng giám đốc Phong, tôi lại hi vọng chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nữa, như vậy mới nói rõ bệnh tình của cậuvẫn luôn ổn định, cũng nói y thuật của tôi cao.”
Phong Đình Quân bị ông ta chọc cười: “Đúng, vậy thì không hẹn gặp lại.”
Đi ra khỏi bệnh viện, xe máy của anh để lại ở dưới lầu.
Lúc này bệnh viện đã tan tầm, chỉ có rải rác vài người lui tới, anh mặc một bộ đồ đen, trong bóng đêm không gây nên chú ý chút nào.
Reng reng reng…
Điện thoại lại vang lên, là Chu Dương.
“A lô?”
“Ông chủ, tôi đã đưa cô Thời cùng bọn nhỏ về khu nhà Hoa Tường Vi.”
“Bọn họ thế nào? Bọn nhỏ hôm nay không bị dọa sợ chứ?”
“Cũng khỏe, nhưng hôm nay ngài làm ông chủ tức giận không nhẹ.”
Phong Đình Quân có chút bất đắc dĩ: “Giai đoạn này bớt một người biết chuyện càng tốt, chờ sau khi ra khỏi nước, tất cả đều ổn định lại, tôi sẽ chủ động nói rõ tất cả với ông nội. Nói cho cùng, tôi vẫn là đứa cháu trai bất hiếu, để ông ấy lớn tuổi như vậy còn phải bận lòng. Chu Dương, sau khi tôi cùng Ngọc Minh rời đi, anh giúp tôi chăm sóc ông nội cùng chú Lâm.”
“Vâng. Nhưng mà ông chủ, thực sự không cần tôi theo qua à? Ngài muốn dẫn theo Minh Kiệt à?”
***