*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Hôm nay đúng là ngày 20 tháng 7.

Ngày này năm đó, trên một đoạn đường nào đó nằm ở nghĩa trang phía Tây ngoại ô Bắc thị bị sạt lở đất, Quý Thiển Ngưng đã chết ở nơi đó.

Sau đó cô sống lại.

Bí mật này, cô cho rằng chỉ có một mình cô biết.

Xung quanh ồn ào tiếng người, trên cây xào xạc không ngừng, nhưng cô không nghe thấy gì cả.

Nhiệt độ dưới mặt đất gần 40 độ, ánh nắng gay gắt khiến người ta choáng váng, máu trong người lại đông lại, lạnh lẽo như băng đá.

Kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của Quý Thiển Ngưng, Đinh Linh không thấy rõ sự lạ thường trên mặt cô, nghe bà cụ nói xong thì giận tím mặt, chửi ầm lên: "Bà có bệnh à! Chị tôi đang sống yên lành, vì sao bà lại trù ẻo muốn chị ấy chết hả? Lương tâm bà bị chó ăn rồi à, trả tiền lại cho tôi!"

Bà cụ đó cũng không giận, chỉ cứ nhìn Quý Thiển Ngưng.

Đinh Linh lấy lại tờ tiền mà cô nàng đã bỏ vào chiếc bát mẻ, còn sợ bẩn nên vẫy vẫy vài cái.

Bà cụ cứ như không phát hiện, nhìn chằm chằm Quý Thiển Ngưng bằng đôi mắt vẩn đục như nhìn thấu mọi chuyện trên đời, nói: "Tôi có thể nhìn thấy kiếp trước của cô."

Người Quý Thiển Ngưng đột nhiên run rẩy, lung lay sắp ngã.

Đinh Linh nghĩ là cô bị cảm nắng, nhanh tay vội đỡ lấy cô, một tay chống nạnh, mắng bà cụ: "Nè bà già thối tha kia, bà trù người ta chết thì thôi đi, còn muốn lừa người đoán mệnh có phải không? Chị, chị đừng nghe bà ta nói hươu nói vượn, bà ta vừa nhìn đã biết ngay là lừa đảo, không thể tin được. Chúng ta đi!"

Bà cụ nắm lấy tay Quý Thiển Ngưng.

Đinh Linh muốn giật tay bà ta ra, nhưng dù cô ấy dùng sức mạnh cỡ nào thì tay của bà cụ ấy vẫn giống như gông xiềng giữ chặt tay Quý Thiển Ngưng, cô ấy không thể lay chuyển một chút nào, bèn uy hiếp: "Sao bà không nói chuyện đàng hoàng gì hết vậy, không buông tay là tôi gọi người đến đó!"

Bà cụ cũng không thèm nhìn Đinh Linh, nở nụ cười, lộ ra mấy chiếc răng vàng khè thưa thớt, trong cổ họng phát ra tiếng cười cổ quái.

Đinh Linh lập tức thấy sởn tóc gáy, đẩy nhẹ Quý Thiển Ngưng một chút, xin giúp đỡ: "Chị, chị nói gì đi chứ!"

Hai hốc mắt sâu hoắm của bà cụ như hai lỗ hổng, không biết bên trong ẩn giấu thứ gì. Quý Thiển Ngưng như bị nhiếp hồn, môi run rẩy, lẩm bẩm ra tiếng: "Bà nhìn được cái gì?"

"Muốn biết thì đi với tôi."

"Chị, loại này chuyện ma quỷ mà sao chị cũng tin vậy!" Đinh Linh nhìn thấy Quý Thiển Ngưng muốn đi cùng bà cụ kia, gấp đến độ toát mồ hôi.

Bà cụ thả tay cô ra.

Quý Thiển Ngưng hoàn toàn không nghe được Đinh Linh đang nói gì, hồn cô như bị thứ gì kéo lấy, kéo cô đi về phía trước, từng bước từng bước đi lên con đường vô định.

Hai người dừng lại dưới một gốc cây.

Bà cụ ăn mặc rách rưới, còn có mùi lạ, cầm cái bát ăn cơm sứt sẹo, những người đang nghỉ ngơi ở bên cạnh thấy bà ta thì vội vàng né tránh, trong nháy mắt chỉ còn lại ba người bọn họ trong bán kính năm mét này.

Bóng cây loang lổ, ánh nắng lẻ tẻ rải lên mái tóc xám bẩn của bà cụ, trong tiếng kêu gào đanh đá của Đinh Linh, bà ta lấy một chiếc gương tròn từ trong chiếc túi vải sờn rách.

Gương chỉ là một chiếc gương bình thường, nhưng nếu như nhìn kỹ thì thật ra lại có điểm khác gương bình thường: Khung được làm bằng thiết, mặt trên khắc hoa văn không biết tên, còn được buộc một sợi lụa đỏ, mặt gương sáng bóng thấy rõ lớp bụi phủ dày trên đó.

Bà cụ chà mặt gương lên người mình, lại lấy một con dao gọt bút chì rỉ sét từ trong túi ra, nói với Quý Thiển Ngưng: "Trích máu của cô nhỏ lên mặt gương, cô muốn nhìn thứ gì thì sẽ thấy thứ đó."

"Được."

Đinh Linh hoảng sợ biến sắc, vội đè tay lại Quý Thiển Ngưng: "Chị, chị điên rồi sao! Không được nghe theo bà ta!"

Quý Thiển Ngưng đẩy tay Đinh Linh ra, cầm con dao nhỏ kia không chút chần chờ cắt lên ngón trỏ mình.

Giọt máu đỏ thẫm bắn ra ngoài.

Đinh Linh hít sâu một hơi, cô ấy đẩy bà cụ một cái mạnh, mắng: "Rốt cuộc bà đã hạ vu thuật gì cho chị tôi rồi!"

Bà cụ loạng choạng rồi đứng vững lại, nhưng chiếc gương lại rơi khỏi tay bà ta.

Mặt gương đập vào đá, nhưng kỳ diệu là nó lại không bị vỡ ra.

Máu tươi tụ lại, "Tí tách" rơi liên mặt gương.

Một chuyện thần kỳ hơn đã xảy ra.

Trước mắt Quý Thiển Ngưng như bị bao phủ bởi sương mù, trắng xoá mịt mù không nhìn rõ được. Sau khi khoảng trắng nhạt dần thì chỉ còn lại một màu đen như mực.

Trong bóng đêm có bóng người đong đưa, âm thanh va chạm của ly rượu, tiếng người nói cười.

Ánh sáng bắt đầu tụ lại trước mặt cô, cảnh vật cũng dần rõ ràng hơn.

Đây là một nhà hàng, phòng VIP rộng lớn nhưng chỉ có hai bàn khách, 《Mê vụ》 vẫn chưa khởi quay, một số diễn viên trong đoàn nhịn không được nên gặp nhau trước.

Những gương mặt có quen thuộc có xa lạ, mọi người nâng ly, có người đã say nhưng cũng có người vẫn tỉnh

"Nên gọi chị Hạm tới đây không nhỉ?" Lâm Y hơi say hỏi một câu như thế.

"Vừa rồi có gọi, nhưng không chịu tới ngồi." Tùy Phong nói: "Chị ấy nói không thích náo nhiệt, hơn nữa gần đây đang giảm béo nên không muốn ăn đêm."

Có người nói thầm: "Không thích náo nhiệt thì tới làm gì."

"Suỵt ——" Lâm Y đặt ngón tay lên môi, thấp giọng: "Từ lâu đã nghe nói chị Hạm lạnh lùng không thích tiếp xúc với người khác, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, quả nhiên rất lạnh lùng, tôi cũng không dám nhìn chị ấy."

"Anh Càn, hay là anh thử mời đi?" Có người xúi giục Triệu Càn.

Triệu Càn là ảnh đế, nơi này trừ Mạc Hạm ra thì anh ta là người có địa vị nhất. Anh ta xua xua tay, nói: "Trước kia đã từng quay phim với cô ấy, mỗi lần rủ đi ăn thì cô ấy đều từ chối, tôi không muốn bị mất mặt nữa đâu."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Ngay cả ảnh đế cũng không thèm nể mặt, phục sát đất.

Khu vực trống bên cạnh hai chiếc bàn, có một cô gái trang điểm nhẹ nhưng không qua loa đang đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại, tóc dài xõa trên vai, bóng hình xinh đẹp mê người, đường nét tinh xảo như được khắc lên khuôn mặt bạch ngọc, đẹp như tranh, nhưng chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể khinh nhờn.

Là một sinh viên Bắc viện còn chưa tốt nghiệp, Quý Thiển Ngưng không có tác phẩm, không có tiếng tăm, khiến người khác rất dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của cô. Cô dày mặt tới tham gia buổi tiệc, ôm một chút may mắn, chỉ hy vọng có thể gặp được thần tượng một lần mà thôi.

Không ngờ là gặp được thật.

Mạc Hạm tới, nhưng lại không hợp với mọi người.

Thần tượng ở xa cô quá, lạnh như băng ngay cả ảnh đế cũng không dám tới gần.

Nhưng cô không muốn chỉ ngắm nhìn như thế này.

Quý Thiển Ngưng uống hết nửa chai bia, máu nóng trào lên, đầu óc choáng váng. Bia rượu dập tắt sự rụt rè trong lòng, cô cầm chai bia, ánh mắt đuổi theo hình bóng kia, lảo đảo đi qua đó.

Càng ngày càng gần.

Cô thoáng người được một mùi thơm mát lạnh, hít sâu một hơi..

"Cạch ——"

Tiếng động quấy nhiễu đến người bên cạnh.

Mạc Hạm bỏ điện thoại xuống, chậm rãi xoay người, nhìn thấy một cô gái xa lạ mặt mày xinh đẹp ngây ngô, hờ hững hỏi: "Có việc gì sao?"

Đó là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng nhìn Mạc Hạm ở khoảng cách gần như vậy, nhịp tim và hơi thở đều ngưng đọng vài giây, cô vô thức ôm chặt chai bia trong tay, nói: "Chị chị chị chị......"

Aaa mất mặt quá, vì sao cứ đến lúc quan trọng là lại như xe tuột xích vậy!

Quý Thiển Ngưng giơ tay lên tát vào cái miệng không nghe lời của mình một cái.

Mạc Hạm: "......"

Môi không run nữa, đầu lưỡi cũng không lúng túng nữa. Quý Thiển Ngưng ngẩng đầu nhìn chị, âm thanh to lớn vang dội: "Chị Hạm, em thích chị!"

Mạc Hạm: "......"

Không khí ngưng đọng.

Mọi người còn đang uống rượu nói chuyện phiếm, không ai chú ý tới bên này.

Quý Thiển Ngưng nói xong thì hối hận ngay, trực tiếp quá, không có chút dè dặt nào cả!

Đôi mắt lạnh lùng không chút dao động lại có chút gợn sóng, có chút nghiền ngẫm, lại càng có nhiều suy nghĩ sâu xa khiến người ta không thể nhìn thấu.

Mặt Quý Thiển Ngưng nóng lên, vội bổ sung: "Em em em muốn nói là, em rất thích phim của chị, em là fan phim của chị đó!"

Cũng không phải là lần đầu tiên được người khác bày tỏ, trong lòng Mạc Hạm cũng không xúc động gì mấy, thản nhiên nói: "Cảm ơn."

"Không có gì ạ." Quý Thiển Ngưng mặt mày hớn hở, đôi mắt lấp lánh cong thành vầng trăng non.

Mạc Hạm bị chùng tim bởi bốn chữ này của cô, khóe môi hơi cong lên, nhìn cô đầy hứng thú, nói: "Em thật sự rất có ý tứ đó."

Nội tâm Quý Thiển Ngưng: Chị ấy cười với mình kìa! Chị ấy còn khen mình nữa kìa!!!

"Em......" Lại không nói được.

"Hửm?"

Tiêu rồi, mình định nói gì nhỉ?

Quý Thiển Ngưng cầm ly bia uống thêm mấy hớp để lấy lại can đảm. Ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt hài hước của Mạc Hạm, đầu óc cô giật giật, hỏi: "Chị muốn uống rượu sao?"

Ánh mắt Mạc Hạm dời khỏi đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, rơi xuống bàn tay trắng nõn kia, nhìn vào số chất lỏng không còn nhiều trong ly bia, khẽ cười thành tiếng, hỏi: "Em uống thừa rồi đưa tôi uống sao?"

"A?" Quý Thiển Ngưng phản ứng chậm chạp, ngượng ngùng nói: "Không phải. Em...... Em lấy ly mới cho chị!"

Có chất cồn nên cô không thể suy nghĩ lý trí được, vui vẻ chạy đi tìm bia, ngây ngô quay lại: "Ly này chưa có ai uống đâu ạ."

Mạc Hạm không nhận, nghiêng đầu ngắm kỹ cô, nói ẩn ý: "Tôi lái xe đến."

Quý Thiển Ngưng vỗ vào trán, nói: "Uống rượu thì không thể lái xe! Để em đi lấy nước uống cho chị."

Vài phút sau, cô cầm một chai nước chanh chạy về lại, nhưng dốc hết sức bình sinh cũng không vặn nắp chai được.

Bàn tay hơi lạnh chạm vào cô.

Quý Thiển Ngưng hơi giật mình.

Mạc Hạm cầm chai nước chanh, nhẹ nhàng vặn nắp ra, uống một ngụm, nhìn cô: "Còn nữa không?"

Còn gì nữa?

Quý Thiển Ngưng không hiểu, ngơ ngác nói: "Hết rồi."

"Vậy tôi đi đây."

"Từ từ!" Quý Thiển Ngưng lấy lại tinh thần, ngăn chị lại, yếu ớt nói: "Em còn chưa uống mà."

Mạc Hạm nhướng mày, cằm nhếch về ly bia trong tay cô, nói: "Con gái buổi tối mà uống nhiều thì không an toàn đầu."

"Em nhìn trông an toàn lắm."

Ánh mắt Mạc Hạm càn rỡ quét qua người cô, hơi mỉm cười, nói: "Không an toàn."

Đây là khen cô đẹp đó sao?

Quý Thiển Ngưng tâm tình kích động, hàm răng khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt thẹn thùng, đắc chí không thể kiềm chế được.

"Em tên là gì?"

"Em là Quý Thiển Ngưng."

- ---

Thỏ Thiển Ngưng và sói Mạc Hạm

Nay hơi bận nên đăng muộn, hihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play