*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu...... Cậu em?" Các xưng hô bình dân này làm biểu cảm của Mạc Văn Châu như nứt ra, giây tiếp theo lại khôi phục như làn gió xuân, anh ta hỏi: "Xin hỏi một câu, cô Quý năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"23." Quý Thiển Ngưng thẳng thắn.
"Tôi còn lớn hơn cô một tuổi đó, sao cô lại gọi tôi là cậu em chứ?"
Dù hơn bao nhiêu tuổi thì cậu cũng là em hết, tôi đã gọi suốt mười năm rồi. Quý Thiển Ngưng chửi thầm trong lòng, trầm ngâm một chút, cười hì hì nói: "Có lẽ do cậu trông tươi non quá đó."
Mạc Văn Châu không nói gì, bật cười, hỏi tiếp: "Cô cũng tới dùng cơm sao?"
Quý Thiển Ngưng gật gật đầu, nói: "Dự sinh nhận giáo viên của tôi."
"Chúc bác ấy sinh nhật vui vẻ." Mạc Văn Châu không biết giáo viên của cô là nam hay nữ.
"Cảm ơn." Quý Thiển Ngưng mỉm cười, nhìn bộ suit giày da kia, hỏi: "Cậu có khách sao?"
"Đi tiếp khách cùng cha tôi." Mạc Văn Châu nói: "Bên trong buồn quá nên tôi ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ sẽ gặp cô."
"Thật là trùng hợp." Quý Thiển Ngưng nói: "Cậu cứ thong thả đi dạo, tôi đi vào trước."
"Được."
Rượu đủ cơm no, tiệc cũng nên tàn.
Lục Thanh Hoan uống một chút rượu, đành phải gọi trợ lý tới đón.
Lúc từ biệt, bắt gặp ánh mắt hơi buồn của cô ấy, Quý Thiển Ngưng vội quay đầu đi, nói với Salsa: "Lái xe chậm một chút."
Quý Thiển Ngưng hơi mệt, để Cố Tâm Mỹ lái xe, lúc đưa chìa khóa thì Cố Tâm Mỹ để ý đến cổ tay cô, hỏi: "Lắc tay của chị đâu?"
Quý Thiển Ngưng cúi đầu nhìn xuống, cổ tay phải rỗng tuếch.
Lắc tay Mạc Hạm tặng cô không thấy đâu nữa!
Có lẽ là đã rớt mất khi cô bị cành cây quẹt phải.
Các cô quay lại nhà hàng đó, bật đèn pin trên điện thoại, tìm cả buổi nhưng đến tận lúc nhà hàng tư nhân đó sắp đóng cửa cũng không thấy đâu
Quý Thiển Ngưng nói nhân viên nhà hàng để ý giúp cô, nếu có người nhặt được thì nói cho cô biết.
Cuối cùng cũng không có tin tức gì.
Quý Thiển Ngưng hối hận không thôi, lẽ ra cô không nên tự tiện chạm vào cành cây đó mới phải.
Cô nhắn tin cho Mạc Hạm: "Lắc tay chị tặng em bị em sơ ý làm mất rồi......"
Cẩu nữ nhân: "Để đợt sau tặng cho em cái mới nha."
Quý Thiển Ngưng ấm áp trong lòng.
Nhưng mà nói đến tặng quà, đột nhiên cô nhớ là sinh nhật Mạc Hạm sắp đến rồi.
Kiếp trước Mạc Hạm chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, năm nay lại phải đóng phim, có lẽ cũng sẽ như cũ nhỉ?
Đang suy nghĩ thì Mạc Hạm gọi đến. Quý Thiển Ngưng nghe máy.
Vết thương trên chân Mạc Hạm lành rất nhanh, lớp thạch cao đã tách ra, chỉ cần không vận động mạnh thì đi đứng bình thường không thành vấn đề. Mạc Hạm nói cho cô biết mấy ngày nữa sẽ cùng đoàn phim vào núi để quay phim, tín hiệu sẽ không tốt lắm, không tiện liên lạc.
Các cô trò chuyện tới khuya.
"Tối hôm qua dự tiệc sinh nhật của cô giáo, em thấy em trai chị đó, còn hàn huyên vài câu với cậu ấy nữa." Quý Thiển Ngưng ngáp một cái, nói: "Tâm Mỹ đặc biệt mê trai, mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều chảy nước miếng."
Mạc Hạm cười nhẹ ra tiếng, nói: "Thằng nhóc này từ nhỏ đã luôn được các cô gái ưa thích."
"Đẹp trai, lại ga lăng ấm áp, mấy cô gái có thích cậu ta thì cũng rất bình thường."
Mạc Hạm thấy hơi chua, đổi đề tài: "Mệt hả em?"
"Dạ." Quý Thiển Ngưng dụi dụi mắt.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, điện thoại rơi ra khỏi tay cô, Quý Thiển Ngưng chỉ mất một giây đã chìm vào giấc ngủ
Mạc Hạm vẫn không dập máy, nghe tiếng hít thở đều đều, dần dần đi vào giấc ngủ.
Hôm tổ chức tiệc đóng máy, Quý Thiển Ngưng gặp Mạc Văn Châu lần thứ tư.
Mạc Văn Châu hẳn là đi cùng với Tiết Gia Lệ, anh ta bị mấy nữ diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn làm phim vây quanh, một đám oanh oanh yến yến, ríu rít, anh ta ứng phó rất khéo léo, không nóng không vội.
Hai mắt Cố Tâm Mỹ phát sáng, cũng muốn tới góp vui.
Cố Tâm Mỹ còn chạy tới thì Mạc Văn Châu đã để ý tới các cô, lịch sự tránh các cô gái vây quanh mình, sải bước dài đi về phía bên này
"Đợi nửa ngày, rốt cuộc cô cũng tới rồi." Mạc Văn Châu đi thẳng vào vấn đề.
Quý Thiển Ngưng không rõ chuyện gì: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Mạc Văn Châu lấy một cái hộp sang trọng từ túi áo khoác, mở ra, bên trong có một chiếc lắc tay, hỏi: "Cô đánh rơi cái này à?"
Quý Thiển Ngưng tập trung nhìn kỹ, vừa kinh ngạc nhưng cũng đầy vui mừng: "Hóa ra là cậu nhặt được! Không sai, là của tôi. Nhưng...... Sao cậu biết là do tôi làm rơi?"
"Tôi nhặt được dưới gốc cây đó, tôi nhớ là đêm đó cô đứng dưới gốc cây đó. Nhưng tôi cũng không chắc có phải là của cô không, vốn tính đi hỏi cô nhưng thư ký cha tôi gọi lại nên quên béng mất." Mạc Văn Châu gãi gãi đầu, nói: "Lúc về tôi đưa cho mẹ tôi xem, bà nói hẳn là cô. Tôi muốn nhờ bà đưa cho cô nhưng bà ấy lại không chịu. Nghe nói tối nay đoàn phim tổ chức tiệc đóng máy, tôi đoán chắc cô cũng sẽ đến nên tôi mang nó theo."
Quý Thiển Ngưng cố ý tìm kiếm bóng dáng Tiết Gia Lệ, nhưng đông người quá, không thể tìm ra ngay được.
Có lẽ do thấy Mạc Hạm mang lắc tay giống cô nên Tiết Gia Lệ mới đoán được là của cô.
Quý Thiển Ngưng đè sự nghi ngờ xuống đáy lòng, nhận chiếc hộp, nói cảm ơn.
Cô để Cố Tâm Mỹ mang lắc tay cho cô.
Mang xong, phát hiện Mạc Văn Châu vẫn còn đứng tại chỗ, Quý Thiển Ngưng nghĩ nghĩ, hỏi: "Thêm WeChat không?"
"Xin lỗi, tôi không dùng WeChat."
"Ồ."
"Nếu cô không ngại thì chúng ta có thể trao đổi số điện thoại."
"Được chứ." Quý Thiển Ngưng đọc số điện thoại của cô.
Mạc Văn Châu nhập dãy số vào, gọi lại cho cô, nói: "Đây là số của tôi."
Quý Thiển Ngưng ghi chú là "Em trai", cô cất điện thoại, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Mạc Văn Châu, cô không chút hoảng hốt, nói: "Như vậy thì trông thân thiết hơn."
Mạc Văn Châu: "......" Rõ ràng là tôi lớn hơn cô, vì sao không lưu là anh trai?
Làm một người lịch sự, Mạc Văn Châu tự nhiên sẽ không hỏi vấn đề đường đột này, anh ta rộng lượng nở nụ cười, nói: "Nếu vật đã về với chủ thì tôi cũng đi đây."
"Cậu không ở lại ăn gì sao?"
Mạc Văn Châu nhìn lướt qua mấy cô gái nhìn anh ta như hổ rình mồi, xấu hổ cười nói: "Dù sao tôi cũng không phải là người trong đoàn, chờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn."
Quý Thiển Ngưng tỏ vẻ cảm thông, huơ huơ điện thoại, nói: "Vậy hẹn gặp lại lần sau."
Biểu cảm của Mạc Văn Châu hơi cứng lại, nhìn đôi mắt cười của cô, khuôn mặt anh ta lộ ra chút đỏ ửng khó thấy được, nói: "Được."
Cuộc trò chuyện giữa Quý Thiển Ngưng và Mạc Văn Châu đã khiến các cô gái chú ý, bọn họ vây quanh các cô, hỏi cái này cái kia.
"Vừa rồi anh ta đưa gì cho cô vậy?"
"Hai người hàn huyên gì vậy?"
"Cô add Wechat của anh ta à?"
Quý Thiển Ngưng bó tay toàn tập.
"Bọn tôi hỏi cả buổi mà anh ta không chịu thêm Wechat của chúng tôi, sao cô lại làm được?"
"Có phải anh ta thích cô không?"
Quý Thiển Ngưng thiếu chút nữa đã bị chìm trong nước bọt.
Nếu như Mạc Văn Châu thích cô thì không phải sẽ thành loạn luân sao? Những người này cũng dám tưởng tượng thật đấy.
Bị hỏi phát phiền, Quý Thiển Ngưng tìm đại một lý do nào đó: "Hôm cô Tiết ngất xỉu thì tôi có mượn đồ của cô ấy, nên giờ nhờ con trai cô ấy chuyển giúp. Bọn tôi không thêm WeChat, nhưng có trao đổi số điện thoại, có lẽ do tôi phát hiện mẹ anh ta ngất xỉu nên khách sáo với tôi thôi."
Chuyện Tiết Gia Lệ ngất xỉu toàn bộ đoàn phim đều biết, cũng biết là do Quý Thiển Ngưng phát hiện, nên mọi người không nghi ngờ gì về lời giải thích này cả.
Đuổi những người nhiều chuyện này đi xong, Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại nhắn tin cho Mạc Hạm, nói cho đối phương biết là cô tìm được lắc tay rồi.
Tín hiệu trong núi không tốt, Mạc Hạm có lẽ còn chưa nhận được tin nhắn, mãi vẫn chưa hồi âm lại cho cô.
Hôm sau tiệc đóng máy, Quý Thiển Ngưng thu dọn hành lý về nhà.
Trong khoảng thời gian này Lương Ninh không sắp xếp công việc cho cô, cô ở Bắc thị một mình cũng buồn, chi bằng về thăm cha mẹ.
Cũng lâu rồi cô chưa về thăm nhà.
Ngày mùa hè trời nắng chói chang, Quý Thiển Ngưng đến nghĩa trang một mình
Cô mang theo trái cây, bỏ bó hoa xuống, cô ngồi xổm, dùng khăn giấy lau sạch tro bụi bám trên di ảnh mẹ mình, lầm bầm rầm rì.
Cô kể hết cho mẹ mình tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Khi nói đến đoạn Mạc Hạm gặp tai nạn, cô hơi dừng lại, ngửa đầu, ép nước mắt về lại, thở hắt ra.
"Con vẫn không buông bỏ được chị ấy."
Một cơn gió lướt qua má cô, thiếu chút khô nóng, dịu dàng như bàn tay mẹ.
Nhổ cỏ dại cạnh bia mộ, Quý Thiển Ngưng rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Con nhớ chị ấy quá."
Từ khi Mạc Hạm vào núi thì hai người không liên lạc được nhiều, không biết chị đã đóng máy chưa.
Có một đêm, Mạc Hạm gọi cho cô, tín hiệu không tốt, ngay cả giọng của chị cô cũng không nghe rõ.
Gần đây tình hình trong nhà không ổn lắm.
Công ty Quý Minh Dương làm việc đã đóng cửa, hiện tại ông đang thất nghiệp. Hôm ông ấy bị sa thải, trên đường về thì lại đâm vào một chiếc xe điện và phải bồi thường hai nghìn nhân dân tệ.
Quý Thiển Ngưng thấy ông ấy rầu rĩ không vui, lén chuyển cho ông ấy mười vạn mới an ủi ông được.
Cha con hai người đang thì thầm trong phòng, bỗng mẹ kế lại vào thẳng mà không gõ cửa.
Thẻ ngân hàng giấu tiền riêng rơi xuống đất, Quý Minh Dương hoảng hốt nhặt lên.
Quý Thiển Ngưng dùng thân mình chặn lại ánh mắt tò mò của của mẹ kết: "Dì, có việc gì vậy ạ?"
Mẹ kế thở ngắn than dài: "Gần đây không biết ba con có gặp hạn không nữa, dì nghe nói trấn sát bên có cái miếu linh lắm, muốn đi cúng vái, cầu cát lợi. Con muốn đi với bọn dì không?"
Quý Thiển Ngưng không tin quỷ thần, tính từ chối theo bản thức, nhưng lại nhớ đến việc Mạc Hạm bị thương hai lần liên tục, cô hơi do dự, nói: "Được ạ."
Phải mất hơn hai giờ mới đến được cái miếu thần kia.
Linh hay không thì không biết, nhưng lại có rất nhiều người.
Quý Thiển Ngưng cùng mẹ kế đi cầu thần bái phật, quyên tiền, bà cốt đưa cho cô một ngọc bài rất tệ.
Em gái Đinh Linh ghét bỏ, nói: "Hai trăm tệ đổi một cục đá vụn, nghĩ người ta ngu hay gì?"
Bà cốt tỏ ra không vui.
Mẹ cô ấy mắng cô ấy: "Con thì biết cái gì! Không được nói bậy."
Đinh Linh thấy tam quan của mình và mẹ không hợp nhau, không dám cãi lại, giận dỗi bỏ đi,
Quý Thiển Ngưng mang kính râm mà còn biết là ngọc giả, cô tháo viên ngọc giả trả lại cho bà cốt, chỉ lấy sợi chỉ đỏ.
Mẹ kế còn muốn tới chỗ khác để bái lạy, Quý Thiển Ngưng không có sức để leo cầu thang, nói: "Dì đi đi, con với Đinh Linh đứng đầy chờ."
Dưới chân núi có vườn trái cây, Đinh Linh rất hứng thú tới cái này: "Chị, chúng ta xuống núi hái chút trái cây mang về đi."
Quý Thiển Ngưng nghe lời cô ấy.
Lúc hai người đang xuống núi, gặp phải một bà cụ nhếch nhác bẩn thỉu cầm cái bát vỡ ăn xin.
Đinh Linh che mũi lại, lôi kéo Quý Thiển Ngưng tưởng đường vòng đi.
Bà cụ phát hiện có dê béo, chặn hai người lại không cho đi.
Đinh Linh sợ đối phương ăn vạ, miễn cưỡng lấy một tờ tiền bỏ vào cái bát mẻ.
Được tiền nhưng bà cụ vẫn không chịu nhường đường. Bà ta vươn bàn tay nhăn nhúm như chân gà, bắt lấy tay Quý Thiển Ngưng đầy chuẩn xác.
Quý Thiển Ngưng biến sắc, cố gắng bình tĩnh, nói: "Bà ơi, tiền đã đưa cho bà rồi."
Chẳng lẽ bà ta thấy thấy ít?
Bà cụ này trông rất ốm yếu, tuổi đã già, có lẽ là do dòng đời xô đẩy nên mới phải kiếm sống bằng nghề ăn xin
Quý Thiển Ngưng động lòng trắc ẩn, cô mở khóa túi định lấy bóp tiền ra.
Bà cụ ấy lại nói một câu làm người cô chết cứng.
"Hôm nay năm 20XX, cô đã chết rồi."
"......"
Đôi mắt đục ngầu của bà cụ phát ra tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn sau kính râm của cô, dùng chất giọng phổ thông của mình để nói tiếng phổ thông, gằn từng chữ một: "Cô, không phải là người của thế giới này."
- -----
Top những điều bế tắc nhất mình gặp phải gần đây
Top 1: Dùng ké wifi nhà người ta trong khi nhà mình full vạch.