*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Raine Wu

- -----------

Trong căn phòng nhỏ chật chội, Hề Gia được Diệp đại sư một tay ôm vào lòng. Bùi Ngọc sững sờ đứng sang một bên, còn lão quỷ tuy bị đánh rất thảm nhưng vẫn ráng bám víu vào tường, thấy vậy, nó nhanh chóng xoay người, dùng ngón tay dơ bẩn của mình đẩy bức tường, dường như muốn nhân cơ hội chạy trốn.

Diệp Kính Chi nhấc mắt lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, viên xúc xắc đồng đâm xuyên qua ngực lão nhanh như chớp.

Không cần nói gì thêm, Diệp Kính Chi trực tiếp buông Hề Gia ra, tiến lên đối phó với lão quỷ nhưng Hề Gia nhận ra có gì đó kỳ lạ.

Lão quỷ đó vốn là bị đánh đến gần chết, bây giờ lại gặp Diệp Diêm Vương, vốn dĩ không cần tốn nhiều công sức, Vô Tướng Thanh Lê xuyên lão như cái rây, quỷ ảnh phù phiếm, sắp hồn phi phách tán.

Diệp Kính Chi cũng khá kinh ngạc, không hiểu tại sao lão quỷ này lại đột nhiên trở nên yếu ớt vậy. Đương nhiên hắn không biết, phía sau hắn, Bùi Ngọc nhanh chóng đến gần Hề Gia cười ha hả: "Anh Gia, quen anh lâu vậy mà giờ tôi mới biết anh cũng là người của giới Huyền học. Sư phụ anh là ai thế, sao tôi chưa nghe về anh bao giờ?"

Trong góc phòng, Diệp Kính Chi đang ra tay kết ấn, khi một ngón tay chạm vào Vô Tướng Thanh Lê, lão quỷ bỗng nhiên thốt lên tiếng kêu thảm thiết. Hề Gia nhìn lướt qua chỗ đó, sau khi xác định không có chuyện gì, cậu dắt Bùi Ngọc ra ngoài.

Vừa đi Bùi Ngọc vừa nói nhỏ: "Anh Gia, với trình độ của anh, anh nhất định có thể lọt vào top mười trên Ống Mực! Anh cũng quá là không màn tới danh lợi rồi, tôi sẽ lập tức gửi bài cho "Quỷ Biết", giúp anh được tuyên dương, tôi hứa anh sẽ đạt được vị trí đầu trong Ống Mực Bảng... Chà, không nhất thiết phải đạt đỉnh cao. Không ai trong thế hệ trẻ chúng tôi biết được độ thâm sâu của Diệp Diêm Vương mức nào nhưng tôi nghĩ anh sẽ hơn Nam Dịch đó. Vừa rồi anh đấm lão quỷ kia, hết chỗ chê! Tôi từng thấy Nam Dịch bắt quỷ. Hắn ta là đại đệ tử của Tử Vi Tinh Trai, đó là một đạo sĩ chua ngoa bình thường, làm sao mà có thể so sánh với anh Gia đây..."

"Nói gì dễ hiểu chút đi!"

Bùi Ngọc vội vàng bước lên: "Haha anh Gia, sau này chúng ta cũng lập thành một nhóm đi, giống anh em nhà họ Giang vậy đó. Chúng ta sẽ lập một nhóm bắt quỷ, tôi kiếm quỷ còn anh thì bắt quỷ, nhất định có thể sẽ xếp thứ hai trong Ống Mực đấy."

Trong căn phòng tiện ích nhỏ, Diệp Kính Chi buộc chặt lão quỷ bằng lá bùa vàng. Phù văn vàng nóng đến lão quỷ đau đến không muốn sống, chỉ cần bị chạm bất kì đâu đều có mùi khét lẹt, thân thể từ từ biến thành hư vô.

Bên ngoài phòng tiện ích, mặt Hề Gia từ từ tối sầm lại. Cậu bình tĩnh, nghiêm túc nhìn trước mặt Bùi thần côn chân chó, cầu ôm đùi* mình, thật lâu sau mới thở dài: "Bùi Ngọc, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên, ổn định như bao người thôi."

*Đại khái là nịnh bợ, bợ đít ý

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của thanh niên tóc đen, ý cười trên mặt Bùi thần côn từ từ tắt lịm.

Chờ đến một phút sau, Diệp Kính Chi mới bước ra phòng tiện ích, nhìn thấy chính là sự bình tĩnh của Hề Gia và run rẫy u như kỹ Bùi Ngọc. Hắn liếc mắt nhìn hai người nọ, Vô Tướng Thanh Lê từ phía sau bay nhanh ra, chui thẳng vào túi của Hề Gia.

Bé mèo đen nãy giờ đang buồn chán, đột nhiên gặp lại người bạn nhỏ của mình, liền vui vẻ chơi đùa với quả cầu nhỏ. Diệp Kính Chi nhìn chằm chằm vào túi Hề Gia với vẻ kỳ quái, một lát sau mới nói: "Lão quỷ này hồn phi phách tán rồi, còn tiểu quỷ kia có chút phiền phức. Tôi không giỏi chuyện siêu độ luân hồi... Bùi đạo hữu, có lẽ cần sự trợ giúp của anh."

Ba người cùng nhau bước vào ngôi nhà đối diện.

Vừa bước vào cửa, ánh đèn bỗng nhiên mờ ảo. Rèm cửa sổ dày nặng che hết ánh sáng bên ngoài, trong nhà đầy mùi thối rữa, Hề Gia không khỏi bịt mũi, vừa vào cửa vài bước liền nhìn thấy hai mẹ con đang ngồi co quắp trên sàn nhà phòng khách.

Người phụ nữ trẻ với tóc tai bù xù, ôm chặt lấy đứa con trai, không ngừng gọi tên "Tiểu Lâm", hẳn là tên của đứa nhỏ. Đứa nhỏ cứ như vậy mà được mẹ ôm chặt trong lòng ngực, không giống như người mẹ đang bấn loạn của mình, sau khi nhìn thấy ba người Hề Gia đi tới, nó ngoan ngoãn quay đầu lại, tò mò nhìn rồi chạy về phía ba người họ.

"Tiểu Lâm" người phụ nữ hét lên, đem đứa nhỏ ôm chặt hơn nữa.

Hề Gia không hiểu chuyện gì đang xảy ra ngay trước mắt, Bùi Ngọc thân là nhân sĩ giới Huyền học, thấy cảnh này cũng chết lặng.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Kính Chi vang lên: "Tiểu quỷ này bị lệ quỷ hại chết, bị ăn hồn đầu trong ba hồn khí phách, Thai Quang (1). Thai Quang là sinh mệnh chính, thiếu đi Thai Quang, không thể đầu thai, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ. Nhưng nguồn gốc của bào thai là từ người mẹ, ngay sau khi chết đi được người mẹ phát hiện, rồi cắt thịt dắt linh, dùng máu thịt của người mẹ để nuôi dưỡng, coi như Thai Quang."

Hề Gia nghĩ thầm: "Nếu như hồn phách bị lão quỷ kia ăn rồi, Diệp đại sư, ngài vừa rồi có đem hồn phách của nó trở về không?"

Diệp Kính Chi trở tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tia sáng màu xanh lục: "Mặc dù đã tìm được, nhưng Thai Quang đã bị ăn hết một nửa. Dù có tìm lại cũng không giúp được gì. Vì vậy Bùi đạo hữu, phái tu hành "Kim quỷ yếu lược" của anh có thể giúp tiểu quỷ này bổ toàn hồn phách và chuyển thế luân hồi không?"

Mặc dù trông Bùi Ngọc không đáng tin cậy lắm nhưng đối với việc cứu người thế này thì hắn đương nhiên cũng rất nghiêm túc. Hắn nhận Thai Quang từ tay Diệp Kính Chi, lấy từ trong túi Càn Khôn một quyển kinh thư cũ nát, dứt khoát xé một trang.

Bùi Ngọc niệm thần chú, những trang sách cũ từ từ bay lơ lửng trên không trung, linh hồn cậu bé nhẹ nhàng bay bổng trên những trang sách.

"Lục khí chủ khách, nghịch nhi tòng sinh. Thái âm thấp Thổ, thiếu âm quân Hỏa; quyết âm phong Mộc, dương minh táo Kim. Thai quang hiện, mẫu huyết tồn, dĩ kim quỹ ngọc hàm nhất hiệt vi dẫn, chiêu địa phủ điều điều chư quân. Hồn, hỡi hồn, về đây... Hồn, hỡi hồn, về đây!"

Bùi Ngọc mở mắt, một chưởng đánh vào trang sách cùng hồn phách trước mặt. Trong phút chốc, một kiệt tác xuất hiện, tia sáng xanh ấm áp tỏa ra từ những trang sách, từng chút từng chút nuôi dưỡng tâm hồn đang bay lơ lửng trên cao, rồi lao tới tiểu quỷ.

Sắc mặt u ám của đứa bé bỗng trở nên hồng hào, thiếu nữ ngừng khóc, kinh ngạc nhìn con trai nhưng đúng lúc này, một con dao xanh đậm từ trong bếp bay ra, thẳng hướng trang sách trước mặt Bùi Ngọc.

Vẻ mặt của Diệp Kính Chi trở nên lạnh lùng, vừa định ra tay liền thấy một bóng đen lao ra từ túi Hề Gia, đâm vào con dao phía trước khiến con dao đổi hướng đâm vào tường. Xong việc Vô Tướng Thanh Lê vui vẻ lắc hai lần trước mặt Hề Gia, sau đó bay về túi của cậu, tiếp tục chơi với Túng Túng.

Hề Gia: "..."

Diệp Kính Chi: "..."

...Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải?

Rất nhanh sau đó, linh hồn trở về với cậu bé, trang sách trước mặt Bùi Ngọc cũng theo đó mà biến mất.

Khoảnh khắc hoàn hồn trở về với thể xác, đôi mắt cậu bé đã trở lại sáng ngời, nó ôm mẹ cọ cọ như một em bé, còn mẹ thì ôm chặt lấy nó khóc thảm thiết.

Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Kính Chi vang lên, phá vỡ cảnh đoàn tụ của mẹ con: "Nó chết rồi, hãy để nó đi đầu thai đi!"

Người phụ nữ kia không còn phát điên nữa, cô đứng dậy ôm con trai vào lòng, đi đến trước mặt ba người họ rồi bất ngờ ngồi phịch xuống và quỳ xuống. Ngay khi ngón tay của Diệp Kính Chi vừa động, cô liền quỳ trên không trung, dưới đầu gối như có cái gì chống đỡ, không thể quỳ xuống.

Người phụ nữ đương nhiên hiểu ra, cô lau nước mắt, đứng dậy nói: "Tôi họ Liêu, cha của đứa bé này mất sớm. Bao năm qua, tôi với chồng nương tựa nhau mà sống. Đại sư nói đúng, ông ngoại tôi là Cản thi tượng (2) nổi tiếng ở Tương Tây. Phái Cản Thi truyền nam không truyền nữ. Ông tôi chỉ có mẹ tôi là con gái. Ông ấy không muốn truyền lại cho mẹ tôi, nhưng mẹ tôi có bản lĩnh. Bà đã tự học một chút kỹ năng, trước khi chết đã truyền lại cho tôi."

Hề Gia: "Vậy cô là người tộc Miêu?"

Người phụ nữ sững lại một lúc: "Đúng vậy, tôi là người dân tộc Miêu, họ của tôi là Ngật Qua, còn họ Hán là Liêu. Con dao là mẹ tôi để lại cho tôi. Mẹ tôi không có pháp lực. Bà ấy nói với tôi rằng nếu tôi muốn Cản Thi thì tôi phải lấy nó. Lúc chôn cất ông ngoại phải đem toàn bộ pháp khí Cản Thi chôn theo. Mẹ tôi chỉ để lại con dao này, ở trên có thi khí cùng với pháp lực mà ông ngoại tôi Cản Thi nhiều năm còn sót lại."

Hề Gia quay lại nhìn con dao đang ghim vào tường.

Bùi Ngọc gật đầu nói: "Không hổ là con dao cắt xương như bùn. Cô rõ ràng không có pháp lực vậy mà có thể dắt linh của tiểu quỷ này. Nhưng mà pháp khí này do thời gian dài tiếp xúc với thi khí, do đó đã thành tà khí rồi, cô lại không có pháp lực của Cản Thi tượng, do đó không thể điều khiển nó. Nếu như cô tiếp tục dùng nó để dắt linh, nhiều nhất một tháng cô cũng sẽ thành quỷ mất thôi."

"Không chỉ vậy." Một giọng nam trầm thấp vang lên cắt ngang lời nói của Bùi Ngọc, Diệp Kính Chi hơi nghiêng người nhìn đứa nhỏ đang nấp sau lưng mẹ: "Cho dù có pháp khí, cắt thịt dắt linh cũng không dễ dàng thành công. Có phải em... muốn ở lại bảo vệ mẹ mình không?"

Đứa nhỏ chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn thiên sư xa lạ trước mặt.

Nghe được lời Diệp Kính Chi, người phụ nữ mở to hai mắt, che miệng không tin. Một lúc lâu sau, đứa con kéo góc quần áo của mẹ nó nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, đau quá..."

Người phụ nữ cúi đầu, nhìn thấy đứa con ngoan của mình mồm méo xệt, nghiêm túc nói: "Mẹ, đừng để ông nội cắn nữa, đau lắm..."

Người phụ nữ không kìm lòng được mà khóc thành tiếng, cô ngồi xuống ôm chặt đứa con của mình, đứa con chấp nhận ở trên dương gian để bảo vệ mẹ nó. Thằng bé không hiểu chuyện gì, cứ bảo mẹ nó đừng đi kiếm ông nội nữa, ông nội sẽ cắn... đau lắm.

Hai mẹ con cứ thế mà ôm chặt lấy nhau, Diệp Kính Chi vẫn bình tĩnh mà nhìn, Bùi Ngọc không kiềm được mà quay sang hướng khác. Hề Gia chậm rãi ngồi xuống, sờ đầu đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Ông nội đi rồi, không ai hại mẹ em nữa, cũng không cắn mẹ đâu."

Đôi mắt to đen láy của cậu bé nhìn Hề Gia một cách nghiêm túc và từ từ, một nụ cười trong sáng và ngây thơ hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng đó, giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên: "Cảm ơn anh."

Nụ cười ngây thơ của cậu bé làm tim của Hề Gia nhói lên. Vừa khóc người phụ nữ trẻ không ngừng lấy tay lau đi những giọt nước mắt, cô cười thật tươi: "Tiểu Lâm, mẹ sẽ sống tốt mà, con cũng vậy nhé. Đừng lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ ổn thôi, mọi thứ đều sẽ tốt mà..."

Những đốm sáng trắng dần dần xuất hiện từ cơ thể cậu bé, cuối cùng cậu bé khẽ kêu lên "Mẹ ơi" rồi cơ thể đột ngột ngã xuống. Những đốm màu lục lam xuất hiện trên bề mặt của cái xác với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Người phụ nữ ôm cái xác cứng ngắt và lạnh lẽo của đứa bé. Nụ cười miễn cưỡng không thể kéo dài hơn nữa và chỉ còn lại một tiếng kêu tuyệt vọng và đau đớn.

Sau khi cậu bé mất được vài ngày, Bùi Ngọc dựa vô quan hệ giúp nộp giấy chứng tử, thi thể nhanh chóng được hỏa táng. Sang ngày thứ ba, người phụ nữ trẻ rời khỏi khu phố, tay cầm bàn thờ tro cốt, người ta nói rằng cô ấy đi tìm một người em họ ở nhà xa, không muốn ở lại nơi buồn bã này đã khiến cô ấy mất đi người thương cùng đứa con.

Câu chuyện kết thúc bằng cái kết "Lão quỷ hồn phi phách tán, tiểu quỷ chuyển thế đầu thai.". Tuy nhiên, cặp đôi trong ngôi nhà của lão quỷ dường như đang chuẩn bị ly hôn. Cặp đôi này vốn đối xử rất tệ với ông nội. Vào ngày ông nội mất, cảnh sát đưa hai người về thẩm vấn và cuối cùng xác định rằng người ông vô tình ngã ra khỏi giường nên sau đó thả hai người ra.

Cuối cùng thì khu phố cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh như trước đây.

Khi ba người họ rời khỏi nhà của nhóc tiểu quỷ thì đã khuya rồi. Hề Gia ngẩng đầu nhìn lên, đèn thành phố chiếu sáng cả bầu trời nhưng cậu không tìm thấy một ngôi sao nào.

Bùi Ngọc khẽ thở dài: "Gì thế này? Sớm biết lão quỷ kia ăn hồn phách của đứa nhỏ, làm hại mẹ nó phải cắt nửa cánh tay để dắt linh, tôi tuyệt đối sẽ không để yên, đem lão quỷ kia đánh cho hồn phi phách tán luôn."

Hề Gia cong cong khóe môi, hỏi: "Anh có thể đánh thắng được lão ấy?"

Bùi Ngọc xấu hổ: "Tôi... Tôi tuy rằng không đánh chết được lão, nhưng không phải còn có anh Gia đây sao!"

Diệp Kính Chi đi ra khỏi chung cư, nhìn lên bầu trời đêm được chiếu sáng bởi ánh đèn, sau đó quay đầu nhìn Hề Gia: "Viên xá lợi kia cần bùa chú của tôi trong bảy bốn mươi chín ngày, hiện tại nó sẽ không hoàn toàn che chắn hết âm khí của anh. Tôi sẽ ở lại Tô Châu trong một tháng rưỡi này, vì vậy anh không phải lo lắng về việc bị quỷ ám nữa."

Bùi Ngọc vô thức nói: "Anh Gia mà sợ quỷ ám gì chứ, mấy lệ quỷ đó thấy anh Gia, chạy còn không..."

"Bùi Ngọc!"

Hề Gia quát lớn, Bùi thần côn giật mình, tự biết mình nói sai liền câm miệng lại.

Hề Gia quay đầu nhìn Diệp Kính Chi: "Diệp đại sư, mấy ngày này anh định sống ở đâu? Tôi nhớ không lầm xung quanh đây đều là khu dân cư cả."

Diệp Kính Chi: "Tôi chắc sẽ kiếm một khách sạn để ở, sau đó mỗi ngày sẽ tới niệm chú cho anh."

Hề Gia: "...Cái này có phải là quá phiền anh rồi không?"

Diệp Kính Chi lắc đầu: "Không sao."

Hề Gia: "..."

Anh nghĩ rằng không sao, nhưng đằng này, tôi lại nợ anh quá nhiều.

Bùi Ngọc từng gọi Diệp Kính Chi là: "Chuẩn mực đạo đức giới Huyền học" nhưng Hề Gia vẫn chưa tin điều đó. Dưới mấy bài đăng của "Quỷ biết", những người trong giới Huyền học cũng ca ngợi Diệp Kính Chi là người có đạo đức nhưng Hề Gia cũng chưa tin.

Trên đời này có người vẫn giúp đỡ quên mình vậy à?

Sao mà có thể chứ!

Cho đến khi Hề Gia gặp Diêm Vương chuẩn mực đạo đức.

Cảm thấy có chút áy náy, Hề Gia nghĩ một chút rồi nói: "Hay là... Diệp đại sư, anh đến nhà tôi ở một thời gian đi? Nhà tôi có hai phòng ngủ, cũng đủ đấy."

Bùi Ngọc lập tức nói: "Đợi đã, nhà anh có hai cái giường... Diệp đại sư tới rồi, vậy còn tôi ngủ đâu?"

Hề Gia hỏi ngược lại: "Anh tới nhà tôi làm gì?"

Bùi Ngọc dõng dạc nói: "Nếu không đến nhà anh vậy tôi đi đâu?"

Hề Gia không chút suy nghĩ: "Khách sạn chứ ở đâu."

Bùi Ngọc: "..." Tại sao là tôi trong khi không phải là Diệp Diêm Vương chứ!!!

Diệp Kính Chi dường như rất thờ ơ với các loại quan hệ giữa người với người này, sau khi Hề Gia mời hắn, ban đầu hắn từ chối một lúc, nhưng thấy Hề Gia nhiệt tình quá cuối cùng đành đồng ý.

Về đến nhà, Hề Gia cố ý mang chăn bông đã phơi nắng trước đó qua phòng ngủ phụ. Bùi Ngọc bực bội ngồi trong phòng khách, lúc đến khi muốn ngủ, Hề Gia chỉ tay góc tường: "Bên đó có cái giường xếp, anh xếp một chút là ngủ được rồi."

Bùi Ngọc: "Sao Diệp Diêm Vương ở phòng ngủ còn tôi phải ngủ phòng khách!"

Hề Gia kinh ngạc nói: "Anh lớn tiếng vậy làm gì, không sợ Diệp đại sư nghe thấy sao?"

Bùi Ngọc đột nhiên kinh hãi, vội vàng trốn sau ghế sô pha. Ba phút sau, hắn chắc chắn Diệp Kính Chi không ra tay đánh mình mới thở phào nhẹ nhõm: "Diệp Diêm Vương có lẽ đã ngủ say rồi. Không ngờ cả đời này tôi lại có thể cùng Diệp Diêm Vương ngủ chung một mái nhà. Má ơi, tôi cũng giỏi quá đi. Anh Gia, anh không biết rằng những người như Diệp Diêm Vương đáng sợ như thế nào đâu! Rất ít người trong giới Huyền học trẻ tuổi thân với hắn. Mặc dù hắn là chuẩn mực đạo đức đấy nhưng hắn giết nhiều quỷ hơn chúng ta ăn muối nữa. Nghĩ tới cảnh tượng giết quỷ quá kinh khủng, không ai dám đến gần".

Hề Gia vốn là muốn về phòng nghỉ ngơi, nghe xong Bùi Ngọc nói xong, không khỏi tò mò hỏi: "Những người trẻ giới Huyền học không thân với hắn sao?"

Bùi Ngọc lắc đầu: "Thì cũng có mấy người, nhất là hòa thượng chùa Đại Vạn Thọ, có quan hệ với hắn không tồi. Hắn đáng sợ như vậy, dùng sức có thể đánh được đám người chúng tôi, ai mà dám thân với hắn chứ. Lỡ như ngày nào đó tâm tình không tốt, không nghĩ đến chuẩn mực đạo đức, trượt tay một cái toi đời tất cả chúng tôi sao."

Hề Gia lẳng lặng hỏi: "...Vậy là các anh đều thờ ơ với anh ấy à?"

Bùi Ngọc thậm chí còn không nghĩ tới: "Để ý hắn làm gì chứ? Hắn ta là Diêm Vương, chúng tôi là những người bình thường, do đó không có ngôn ngữ chung gì cả."

Trong phòng khách, Bùi Ngọc kể về sự tích truyền kỳ của Diệp Kính Chi. Bốn năm trước, Diệp Kính Chi đã giết gần một vạn ác quỷ ở Phong Đô, Hề Gia đã nghe chuyện này từ lâu, lần này lại nói rằng Diệp Kính Chi đã từng lấy Vô Tướng Thanh Lê đánh chết một ác quỷ trăm năm.

Bùi Ngọc nói liên tục liền nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hề Gia nhẹ nhàng tới cửa phòng ngủ phụ, nhẹ nhàng gõ cửa: "Diệp đại sư, anh ngủ chưa vậy?"

Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Diệp Kính Chi vẫn mặc áo gió màu đen, vẻ mặt thờ ơ, như muốn từ chối người khác. Qua khe cửa, Hề Gia nhìn thấy chiếc chăn bông trên giường hoàn toàn không được chạm vào, ga trải giường phẳng phiu, không có dấu vết đã trải qua.

Nhớ lại lời của Bùi Ngọc "Vì sao phải thân với hắn?", Hề Gia nhếch mép lên, nở một nụ cười dịu dàng, thì thầm: "Diệp đại sư, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

Con ngươi nhàn nhạt khẽ run lên, Diệp Kính Chi mấp máy môi, hồi lâu sau, hắn mới thì thào nói: "Ngủ ngon."

Trăng lên giữa trời, giờ Tý đã đến, chính là thời khắc âm khí nhân gian mạnh mẽ nhất.

Đó cũng là lúc tài khoản chính thức "Quỷ biết ta đã trải qua những gì" cập nhật các bài viết mỗi ngày.

Đang có rất nhiều thiên sư đang bắt quỷ, tìm quỷ, chơi quỷ lúc này lấy điện thoại di động ra, bấm vào tài khoản chính thức, hóng tin hôm nay. Vẫn là một bài viết giật tít và ba bài viết ngắn ngủi, nhưng lần này, tất cả các cao thủ thiên hạ đều sững sờ khi mở tài khoản chính thức.

Tại chùa Đại Vạn Thọ, nhà sư trẻ gõ nát mõ Tử Đàn* mười năm của mình.



Tại Tử Vi Tinh Trai, một vài đệ tử trẻ tuổi thốt lên, khiến đại sư huynh Nam Dịch cau mày.

Trong một biệt thự ngoại ô ở Hải Thành, một ông già với mái tóc bạc trắng gầm lên, toàn bộ cửa kính của ngôi nhà bị vỡ tan. Cậu con trai 60 tuổi đau lòng chạy lên lầu: "Ba à! Con xin ba, đừng xem Quỷ biết nữa được không! Ba đi quảng trường đi? Múa quảng trường* tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần lắm!"



Kỳ Sơn đạo sĩ trợn to mắt nói: "Có đọc bài cập nhật tối nay chưa?"

Ông lão sáu mươi tuổi lắc đầu: "Chưa, con chưa mở máy. Ba làm vỡ thủy tinh ầm một tiếng, cho nên con lên lầu xem một chút."

Kỳ Sơn đạo sĩ vỗ bàn nói thẳng: "Đi xem đi! Vui lắm, hóa ra lão Dịch Lăng Tử đã làm hôn sự cho đệ tử trước khi chết!"

Ông lão kinh ngạc: "Dịch Lăng Tử tiền bối? Ông ta chỉ có một đệ tử duy nhất, chả phải Diệp Diêm... Diệp tiểu hữu?"

Kỳ Sơn đạo sĩ cười ha hả: "Không sai, hôm nay tin tức rầm rộ trên "Quỷ biết" là Mười chín năm trước, Dịch Lăng Tử đã định hôn cho Diệp Kính Chi!"

- ----------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

C+: Công của ta có vị hôn thê rồi, tiểu thuyết này không viết được nữa.

Kính tử:...Có thể cự hôn không?

Phúc Oa: Hehehe, có chắc muốn từ chối không ^_^?

- ----------------------------------------------

(1) Giải thích một chút: Ba hồn là trong câu "Ba hồn bảy phách (vía)" mọi người hay nghe đó. Tam hồn (ba hồn) là: Sảng Linh, Thai Quang, và U Tinh. Thất phách (bảy vía) là: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế.

Thai Quang là một trong ba hồn quan trọng nhất của con người nếu một sinh mệnh không còn Thai Quang thì người đó quả thật đã chết

Hồn thứ hai gọi là Sảng linh. Rất nhiều người có khả năng tính nhẩm, trong đó có cả những thiên tài ngốc, cho họ biết một ngày ngẫu nhiên, họ có thể cho bạn biết ngày đó là thứ mấy. Điều này không dùng logic tính ra được, đó là một bản năng thiên phú. Sảng linh quyết định trí lực, trí tuệ cũng như phản ứng nhanh chậm của con người. Sảng linh là một bộ phận của hồn người, vì thế Khổng Tử nói: "Sinh ra đã biết là đệ nhất, học rồi mới biết chỉ là đệ nhị". Nhiều người bị thiểu năng trí tuệ, chính là Sảng linh đã bị mất.

Hồn thứ ba gọi là U tinh. Nó quyết định tính của một người, quyết định tương lai họ sẽ yêu người nào. Chúng ta thường nói "bị ai đó lấy mất hồn", "tinh thần chán nản", "hồn phi phách tán"... hồn mà họ ám chỉ ở đây chính là chỉ U tinh. Rất nhiều người sau khi thất tình đau khổ tột cùng, nhìn ai cũng không thấy thuận mắt, cũng không muốn yêu nữa, đó là bởi vì U tinh tiêu mất rồi, hay thường gọi là hao tổn tinh thần.

(2) Cản Thi tượng: mình sẽ dẫn link qua hoặc mọi người search gg thêm về "Cản Thi Tương Tây" để hiểu thêm về công việc này ha, cũng thú vị lắm đó. Trên mạng thông tin cũng khá nhiều và đầy đủ, ở chương trước cũng có nói sơ sơ rồi nên mình sẽ bàn nhiều nữa, với ai hay xem phim ma Hongkong, TQ coi dễ hiểu lắm nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play