Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com

- ----------

Sau khi Tử Anh được Tần Thủy Hoàng kéo vào đại điện, cánh cổng lớn bằng đồng cũng từ từ khép lại.

Mọi người trong giới Huyền học vẫn cầm chắc pháp bảo trong tay không dám thả lỏng, mãi cho đến khi đại điện nguy nga hùng vĩ kia biến mất trong không trung thì bọn họ mới thả lỏng. Ngay lập tức, bốn phía bắt đầu nhốn nháo, Bùi Ngọc cũng buông vũ khí xuống, thở hổn hển nói: "Đây là biện pháp giải quyết sao? Tần Tam Thế trở về lăng Thủy Hoàng, lăng Thủy Hoàng lại chôn xuống đất, phía dưới chắc không còn chuyện của chúng ta nữa rồi phải không?"

"Thứ vừa rồi... có thật là Tần Thủy Hoàng không?"

"Ôi đệt! Tần Thủy Hoàng còn sống! Còn sống kìa!"

"Lão phu thấy không yên tâm, lỡ như Tần Thủy Hoàng kia ra khỏi đại điện, muốn diệt giới Huyền học thì phải làm sao?"

Vừa dứt lời, cánh đồng mênh mông rơi vào yên tĩnh.

Bùi Ngọc nhỏ giọng nói: "Tần Thủy Hoàng kia còn chưa ra khỏi cửa cung điện mà đã kinh khủng đến mức bị sét đánh. Nếu như y ra thật... thì biết làm gì đây, chờ chết à."

Hề Gia suy ngẫm kỹ càng về những lời Bùi Ngọc nói, cảm thấy nó rất có lý. Ít nhất sau khi Bùi Ngọc nói xong, tất cả giới Huyền học đều im lặng trầm mặc một lúc, cũng nháo nhào tán thành.

Kỳ Sơn đạo nhân: "Đằng nào cũng chết, thôi kệ nó đi. Thôi thôi, chuyện ở lăng Tần Thủy Hoàng cuối cùng cũng giải quyết xong, lão phu có thể về ngủ một giấc rồi tắm nước nóng không?"

"Bần tăng ngứa tay quá, có vị đạo hữu nào cùng bần tăng đánh game không?

"A Di Đà Phật, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì, chi bằng cướp một ít năng lượng đi trồng cây tưới hoa. Vị đạo hữu này hôm nay có năng lượng không?"

Hề Gia: "..."

Nói mặc kệ thì mặc kệ luôn à, như vậy là trượng phu đó sao?!

Những thiên sư không đáng tin cậy trong giới Huyền học chiếm hơn phân nửa, nhưng vẫn còn mấy người đáng tin. Sau khi Tử Anh quay trở về lăng Thủy Hoàng, Diệp Kính Chi, Tằng Tú chân quân và những người khác ở lại mở cuộc họp.

Tằng Tú chân quân nghiêm mặt nói: "Vừa nãy chư vị đạo hữu có nhìn thấy Tần Thủy Hoàng dường như không thể ra khỏi lăng mộ hay không?"

Một đạo sĩ râu bạc gật đầu nói: "Đúng vậy, bần đạo có thấy. Nếu như người kia là Tần Thủy Hoàng thì khi duỗi tay ra khỏi lăng Thủy Hoàng, một lượng lớn âm khí sẽ trào ra ngoài do đó dường như không thể cánh cửa lớn kia."

Tằng Tú chân quân gật đầu: "Tần Tam Thế gọi người kia là 'phụ hoàng', người áo đen nọ chắc chắn là Thủy Hoàng."

Kỳ Sơn đạo nhân, Bùi Ngọc là những thiên sư không đáng tin cậy, đối với chuyện này chính là 'Trời sập ông đây cũng không ngăn được, chi bằng cứ vui đi vui đi', còn đám người Tằng Tú chân quân thì lại cẩn thận suy nghĩ cho tương lại giới Huyền học, suy xét dị biến lần này của lăng Thủy Hoàng có mang đến tai họa ngập đầu cho thế giới hay không.

Hề Gia thường không nghe họ nói chuyện, bởi vì ba hồi nói về kết giới gì đó, ba hồi lại nói về phép thuật, cậu nghe một hồi thấy hoang mang. Hề Gia mở lòng bàn tay phải ra, nhìn vào cảm thấy trong đó trống trơn, không có gì khác thường.

Thực sự không có gì sao?

Lúc bắt tay với Tử Anh, Hề Gia rõ ràng cảm giác được bàn tay mình đang nóng dần lên, giống như có thứ gì đó in dấu lên. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, làn da trơn nhẵn, nhiệt độ cơ thể sớm khôi phục lại như ban đầu, nhìn thế nào cũng không thấy vấn đề.

Cuộc họp giới Huyền học từ từ đi đến phần chót, Tằng Tú chân quân giải quyết dứt khoát: "Sau này cứ mỗi ba tháng, chúng ta sẽ sắp xếp vài vị đạo hữu chạy đến lăng Thủy Hoàng gia cố kết giới, đồng thời theo dõi những gì xảy ra ở đây. Chư vị đạo hữu, mọi người nghĩ thế nào?"

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Hề Gia cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, sờ sờ một chút mới đành bỏ tay xuống. Nhưng khi cậu vừa mới nhìn qua chỗ khác thì bỗng nhiên lòng bàn tay vô cùng nóng, Hề Gia kinh ngạc cúi đầu xem thì thấy chỗ lòng bàn tay ẩn ẩn hiện hiện lộ ra một chữ triện nhỏ màu đỏ.

Hề Gia kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình. Vốn dĩ Diệp Kính Chi không có nghe Tằng Tú chân quân nói gì, trong suốt cuộc họp hắn vẫn luôn không tập trung mà len lén nhìn Hề Gia, nên khi Hề Gia có chuyện, hai mắt Diệp Kính Chi nghiêm túc kéo tay cậu lại.

Chữ triện nhỏ màu đỏ lập lòe trong lòng bàn tay Hề Gia, Diệp Kính Chi ngẩng đầu lên nói: "Ký Tần tiền bối, ngài có biết chữ này không?"

Ký Tần chân nhân cúi đầu nhìn: "Doanh! Đây là họ của hoàng tộc đại Tần, là chữ Doanh!"

Tất cả mọi người đều quay đầu về hướng này.

Hề Gia dần cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay đã không còn nóng, thoải mái hơn một chút, nhưng chữ Doanh màu đỏ kia vẫn còn trong lòng bàn tay cậu.

Đám người Tằng Tú chân quân bu quanh ở đây nhưng Diệp Kính Chi vẫn còn nắm chặt tay Hề Gia không buông, mà bên tay kia hắn lấy ra Vô Tướng Thanh Lê rồi nghiêm túc hỏi Ký Tần chân nhân: "Chữ này tại sao lại nằm trong tay cậu ta, liệu cậu ta có bị ảnh hưởng gì không?"

Viên xúc xắc đồng thau nhỏ bị chủ nhân mình siết chặt, Diệp Kính Chi cầm tay Hề Gia rất nhẹ nhàng nhưng đối với Vô Tướng Thanh Lê lại siết rất mạnh. Như thể chỉ cần Ký Tần chân nhân thốt ra hai chữ 'Nguy hiểm' là hắn lập tức sẽ lao xuống lòng đất, đánh vào lăng Thủy Hoàng.

Ký Tần chân nhân được xem là thiên sư có hiểu biết nhất về triều đại Tần Vương, hắn cẩn thận xem xét tay của Hề Gia, nhìn một lúc rồi niệm một câu chú ngữ, đưa tay chỉ vào chữ 'Doanh' kia. Từ đầu đến cuối, chữ đó không hề có phản ứng nào, chỉ có yên lặng phát sáng.

Một ông lão mặc áo khoác dày đẩy đám người kia ra, sải bước tiến vào: "Chuyện này kiếm lão già Ký Tần làm gì, để lão phu!"

Ánh mắt Diệp Kính Chi chợt sáng lên: "Xa Cừ tiền bối."

Ông già được xưng là 'Xa Cừ' này trên đầu hói hết phân nửa, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ, bình tĩnh đi đến trước mặt Hề Gia. Hắn xua tay với Diệp Kính Chi rồi giả vờ thần bí đưa ngón tay lên cổ tay Hề Gia, niệm vài câu thần chú, nhìn chữ 'Doanh' hồi lâu rồi cuối cùng thở dài: "Anh bạn nhỏ, có phải dạo này khó ngủ đúng không?"

Hề Gia ngạc nhiên: Cái này cũng nhìn ra được sao?

Xa Cừ sờ sờ cái cằm trụi lủi, nói: "Mấy người trẻ tuổi các cậu là do sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, ỷ vào còn trẻ nên ngày nào cũng thức khuya. Bệnh của cậu, lão phu không có thuốc chữa, chỉ cho cậu bảy chữ này, ngủ sớm dậy sớm cơ thể khỏe!"

Điều này ai cũng hiểu nhưng làm lại rất khó. Hề Gia gật đầu coi như đã nghe hiểu.

Xa Cừ thấy vậy định quay đầu đi thì Diệp Kính Chi lập tức nói: "Tiền bối, còn chữ này thì sao?"

Xa Cừ vỗ đầu: "Chu choa mạ ơi, quên việc chính. Lão phu đã cẩn thận kiểm tra cơ thể của anh bạn này, ngoại trừ thể hư một chút, âm khí nhiều một chút thì không có gì xấu. Trong cơ thể không có khí tà hay bị hạ chú gì cả."

Ký Tần chân nhân hỏi: "Vậy chữ 'Doanh' kia nghĩa là gì? Đây là quốc họ của đại Tần."

Xa Cừ: "Cái này không liên quan đến lão phu, lão phu chỉ biết cơ thể của anh bạn kia vẫn khỏe mạnh."

Ký Tần chân nhân nhíu mày: "Nhất định là có liên quan đến Tần tam thế, phái Định Hải của ta có liên quan đến lăng Thủy Hoàng 300 năm, cũng thu thập được không ít bí mật của nhà Tần. Sau khi về sẽ đọc kỹ lại, biết đâu lại tìm thấy những điều kỳ lạ khác."

Chữ xuất hiện trong lòng bàn tay Hề Gia quá trùng hợp, đúng lúc xuất hiện sau khi Tử Anh trở về lăng Thủy Hoàng, hơn nữa lại là chữ 'Doanh' khiến cho những thiên sư giới Huyền học không khỏi lo lắng. Vừa mới kết thúc buổi họp, vì chữ này mà lại tiếp tục.

Lần này Diệp Kính Chi không trực tiếp tham gia cuộc họp, hắn vẫn đứng bên cạnh Hề Gia niệm chú cho cậu, nhưng cho dù hắn có làm gì chăng nữa thì cái chữ vẫn an ổn ở đó.

Thiên sư áo đen vẫn luôn cúi đầu đang không ngừng thử nhiều phương pháp khác nhau. Hề Gia cúi đầu xuống có thể thấy ánh mắt đang tập trung của Diệp Kính Chi đang hết lần này tới lần khác cẩn thận kéo tay của mình rồi dùng bảo, pháp thuật muốn bỏ chữ này đi.

Ở cánh đồng mênh mông này, một bên là nhóm đại sư giới Huyền học lớn tiếp mở cuộc họp, một bên là Hề Gia cúi đầu nhìn Diệp Kính Chi, còn Diệp Kính Chi thì đang nắm tay cậu.

Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc của Diệp Kính Chi, lộ ra một đôi mắt sâu.

Hề Gia nhỏ giọng nói: "Diệp đại sư."

Diệp Kính Chi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, nốt ruồi đen nhỏ lặng lẽ ẩn ở chỗ sâu mắt phải nghiêm túc nhìn Hề Gia.

Hề Gia nói: "Đây là thứ Tử Anh để lại cho tôi, tôi nghĩ rằng... hắn hẳn sẽ không hại tôi đâu. Nếu hắn thật sự muốn làm tổn thương tôi thì đã sớm ra tay rồi, chúng tôi đã ở cùng một chỗ rất nhiều lần nhưng hắn chưa bao giờ có gì mâu thuẫn với tôi cả. Anh không cần quá để ý chuyện này, anh có thể nghĩ xem tại sao Tử Anh lại để thứ này cho tôi và ý định là gì. Vấn đề này có lẽ quan trọng hơn đấy." Không cần lúc nào cũng quan tâm đến chuyện của một mình cậu, nếu được thì đi quan tâm đến chuyện lớn của giới Huyền học kia kìa.

Vợ lại nói: Anh không cần quan tâm tôi đâu.

Môi Diệp Kính Chi khẽ mấp máy sau đó nhẹ nhàng khép lại. Hắn kéo tay Hề Gia mà trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười dịu dàng của chàng thanh niên này, vẻ mất mát nhàn nhạt bỗng chốc biến mất, trong lòng hắn lại dâng trào một cảm giác ấm áp.

Vài tuần trước, hắn còn chưa biết người này là hôn thê của mình, vì để niệm chú cho người này mà hắn ở trong nhà người ta.

Một đứa bé sáu tuổi tự mình trưởng thành, đặt vào phàm thế hoặc giới Huyền học đều không thể.

Diệp Kính Chi khi còn nhỏ được nhận không ít sự giúp đỡ từ các tiền bối, Kỳ Sơn đạo nhân, Bất Tỉnh đại sư, Tằng Tú chân quân.... Bọn họ có quan hệ tốt với Dịch Lăng Tử, khi lão bằng hữu không may qua đời, bọn họ rất muốn nhận Diệp Kính Chi làm đồ đệ, giúp đỡ đứa bé này. Nhưng Diệp Kính Chi đều từ chối.

Bùi Ngọc đã từng nói qua chuyện này với Hề Gia, chỉ nói đến bản thân của vấn đề, nhưng không cho biết chuyện tiếp theo và lý do của vấn đề.

Chỉ có Diệp Kính Chi mới biết được lý do từ chối. Nhưng sau chuyện đó, có rất nhiều tiền bối ngầm giúp đỡ một chút cho Diệp Kính Chi. Diệp Kính Chi sống một mình, tự mình học phép thuật thông qua mấy bí kíp sư môn mà Dịch Lăng Tử để lại, dần dần trưởng thành thành một Diệp Diêm Vương của ngày hôm nay.

Nhiều năm trôi qua, sự giúp đỡ của các tiền bối cùng có hạn, bọn họ không thể chăm sóc cuộc sống của Diệp Kính Chi được nữa. Ngôi nhà mà Diệp Kính Chi ở không lớn, là một ngôi nhà cổ được xây dựng từ thế kỷ trước, chỉ vỏn vẹn 80m2.

Dịch Lăng Tử lúc sinh thời thường hay nói với Diệp Kính Chi rằng: "Kính Chi à, chúng là thiên sư bắt quỷ, không thiếu nhất chính là tiền. Vi sư bắt quỷ cho người có tiền thì cứ bảy số mà tới, thậm chí bọn họ muốn mời sư phụ, sư phụ còn lười nhìn bọn họ. Vậy con có biết tại sao sư phụ có tiền mà vẫn còn ở chỗ như vậy không?"

Tiểu Diệp Kính Chi thành thật trả lời: "Tại vì sư phụ thích đánh bạc, mà lần nào cũng thua sạch sẽ."

Mặt già của Diệp Kính Chi tối sầm lại: "Bậy... bậy bạ! Vi sư, vi sư là muốn rèn luyện ý chí của con! Thiên sư bắt quỷ không được yếu đuối, cũng không được xa hoa lãng phí. Nếu sau này con gặp một con lệ quỷ lợi hại, truy bắt nó mấy ngày mấy đêm, ăn gió nằm sương bất kể đêm ngày thì sẽ phải chịu đựng loại đau khổ này, biết chưa? Hãy anh minh như sư phụ, rèn cho con khổ luyện tinh thần từ khi còn nhỏ!"

Tiểu Diệp Kính Chi có chút không hiểu lắm.

Rõ ràng sư phụ thường hay cùng Kỳ Sơn tiền bối, Bất Tỉnh tiền bối chơi cá cược tiền với nhau, mỗi lần thua đều chơi xấu dùng Vô Tướng Thanh Lê đập người ta, mượn rượu giải sầu. Uống say thì liên tục nói: "Lão phu không chơi cá cược nữa, không bao giờ chơi nữa!" Ba ngày sau, mấy người đó lại tụ tập cá cược.

Sư phụ thực sự không có tiền, vậy làm sao lại muốn hắn phải khổ luyện tinh thần chứ?

Lần đó Dịch Lăng Tử không may qua đời, lúc Kỳ Sơn tiền bối đến thông báo, hắn mang Vô Tướng Thanh Lê trả cho Diệp Kính Chi cùng một số tiền lớn. Kỳ Sơn đạo nhân lúc ấy đang thời kỳ đỉnh cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm như vậy, hắn phải thường xuyên ra ngoài bắt quỷ, không có thời gian thường xuyên đến thăm Diệp Kính Chi, chỉ có thể mang một chút vật chất đến, hết lòng giúp đỡ cho đồ đệ của lão bằng hữu.

Sư phụ nói cái nhà này rất nhỏ dùng để rèn luyện tinh thần cho Diệp Kính Chi.

Tiểu Diệp Kính Chi lại thấy ngôi nhà này rất lớn, mà lại không có sư phụ, chỉ có mình hắn.

Tuy sư phụ không đáng tin cậy lắm nhưng trước khi ngủ đều sẽ chúc ngủ ngon với hắn. Nhiều đêm sau đó, tiểu Diệp Kính Chi ôm Vô Tướng Thanh Lê cùng đá Thái Sơn vào lòng và chúc ngủ ngon với bọn chúng, và cũng sẽ không còn ai chúc ngủ ngon lại với hắn.

Mãi đến mười chín năm sau, hắn ôm lòng thấp thỏm bất an mà vào nhà người ta.

Khi nhìn thấy Bùi Ngọc ở Tô Châu, Diệp Kính Chi rất ngạc nhiên. Hắn biết vị thiên sư trẻ tuổi này, đó là đệ tử tâm đắc của Thiên Từ đạo nhân, xếp hạng rất cao trên bảng Mặc Đấu. Hắn không biết làm thế nào để sống chung với thiên sư thế hệ trẻ như Bùi Ngọc, cũng không biết làm thế nào để từ chối ý tốt của Hề Gia, vì vậy chỉ có thấp thỏm sống chung một nhà với bọn họ.

Tối đến, Bùi Ngọc trong phòng khách nói rằng Diệp Diêm Vương đáng sợ như nào, Diệp Diêm Vương ghê gớm ra sao.

Mà Diệp Kính Chi thì đứng ở trước cửa sổ phòng ở cho khách, nhìn trăng trên cao.

Bùi Ngọc nói rất nhiều với người thanh niên nặng âm khí kia, Diệp Kính Chi không cắt ngang vẫn cứ đứng nhìn vầng trăng trên cao. Từ từ, Bùi Ngọc cuối cùng cũng không nói nữa mà chìm vào giấc ngủ, Diệp Kính Chi cảm thấy mình nên làm gì đó coi như tạ lễ, cảm ơn người thanh niên kia đã cho mình ở đây.

Sau đó, hắn nghe thấy ai đó gõ cửa, vừa mở ra thì thấy người thanh niên đó dịu dàng cười với hắn và nói—

"Diệp đại sư, ngủ ngon."

Diệp Kính Chi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt, mãi cho đến khi người ta đi khỏi mà tim vẫn còn đập nhanh.

Nhớ lại câu nói 'ngủ ngon' tận sâu trong đáy lòng kia, Diệp Kính Chi khẽ rũ mắt, vẫn nắm chặt tay Hề Gia cố gắng dùng mọi biện pháp xóa chữ đỏ trong lòng bàn tay. Hắn không nói lời nào, Hề Gia cũng không giỏi nói chuyện, nhưng khi nhìn người đàn ông trầm tĩnh này, Hề Gia cảm thấy lòng mình chưa bao giờ bình yên như lúc này đây.

Diệp Kính Chi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống, hết lần này tới lần khác đọc chú ngữ rồi lại thi triển pháp thuật. Hề Gia cứ như vậy mà nhìn, bên tai tiếng gió đã từ từ biến mất, tay bị người kia nắm lấy dần dần cảm nhận được một không khí ấm áp. Nơi làn da chạm vào dần dần thấm đẫm cảm giác an tâm.

".... Đừng sợ, tôi ở đây."

Giọng nam trầm vùi vào trong tiếng gió làm cho Hề Gia không nghe rõ. Cậu hỏi lại: "Gì cơ?"

Diệp Kính Chi ngẩng đầu lên, một dải ngân hà nằm tĩnh lặng trong đôi mắt đen, hắn từng chữ từng chữ một nói với cậu: "Hề Gia, có tôi đây rồi."

Lúc này, tim đập rất nhanh. Từ trước đến nay cậu chưa có nhịp tim nhanh đến vậy, Hề Gia ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mà không nói được lời nào.

Thình thịch thình thịch!

Thình thịch thình thịch!

Đột nhiên Hề Gia thu ngón tay về, che chữ trong lòng bàn tay lại, Diệp Kính Chi kinh ngạc nhìn cậu.

Hề Gia do dự một lúc lâu, kìm nén cảm xúc trong lòng rồi nói: "Diệp đại sư, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó không? Anh đối với tôi rất..." Giọng nói chợt im bặt, Hề Gia mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Diệp Kính Chi hỏi: "Hề Gia?"

Hề Gia: "..."

Diệp Kính Chi cuống lên: "Sao thế? Anh có gì muốn nói với tôi sao?"

Hề Gia yên lặng liếc nhìn Diệp Kính Chi, sau đó nhìn xuống lòng bàn tay mình. Cậu mở lòng bàn tay ra nhìn chữ 'Doanh', cuối cùng cậu nhìn về phía các đại sư môn giới Huyền học vẫn còn đang thảo luận kịch liệt ở phía xa, lớn tiếng nói: "Các vị đại sư, tôi nghĩ là tôi đã biết chữ này nói về điều gì rồi. Tử Anh... vừa mới nói chuyện với tôi."

Giữa cánh đồng mênh mông, một nhóm các thiên sư vây quanh Hề Gia, nhìn cậu hệt như động vật quý hiếm.

Vừa lắng nghe âm thanh vang lên trong đầu mình, Hề Gia vừa thuật lại: "Tử Anh nói từ đầu hắn đã biết rằng không thể vào được lăng Thủy Hoàng. Lúc Lý Tư cùng Từ Phúc thiết kế lăng Thủy Hoàng, dựa vào yêu cầu của Tần Thủy Hoàng mà xây một lối ra vào, vốn là dành cho Phù Tô. Hơn hai ngàn năm trước, sau khi Tử Anh được thái giám khiêng vào thì lối đó đã bị chắn lại, toàn bộ lăng Thủy Hoàng chặt chẽ như lao tù, không ra cũng không vào được."

Ký Tần chân nhân vội vàng hùa theo: "Đúng vậy, hơn ba trăm năm qua chúng tôi đã không thể vào lăng Thủy Hoàng, mà những thứ bên trong cũng không thể ra được. Lần này không phải cái lão lừa trọc Bất Tỉnh kia làm chuyện bất ngờ kia thì Tần Tam Thế vốn dĩ không thể ra ngoài được." Nói xong còn liếc nhìn Bất Tỉnh đại sư.

Bất Tỉnh đại sư: "A Di Đà Phật, bần tăng... bần tăng không có gì để nói."

Hề Gia nói tiếp: "Cho nên trước đây khi Tử Anh đẩy cửa không được, gõ cửa cũng không xong là chuyện đương nhiên. Hắn trốn ra khỏi lăng Thủy Hoàng nên sẽ rất khó quay trở về, không phải Tần Thủy Hoàng làm khó hắn mà là lăng mộ này không để cho người ngoài vào."

Ký Tần chân nhân ôm một sự cố chấp mãnh liệt đối với lăng Thủy Hoàng khó mà hiểu thông: "Vậy tại sao hắn lại vào được?"

Hề Gia nhìn về phía Ký Tần chân nhân: "Là Tần Thủy Hoàng đón hắn vào."

Ký Tần chân nhân: "Hã?"

Hề Gia: "Vị đại sư đáng lẽ phải tận mắt chứng kiến thấy Tần Thủy Hoàng tự hiện thận dẫn hắn vào. Tử Anh nói nếu như Tần Thủy Hoàng không xuất hiện, hắn không thể vào tron được. Thủy Hoàng đã tốn một chút sức lực để giúp hắn mở cửa mộ, lúc này Tử Anh mới có thể quay trở lại."

"Ra là vậy."

"Hóa ra Tần Thủy Hoàng kia chỉ là muốn đón con trai mình về nhà chứ không phải đến đây đánh nhau với chúng ta sao?"

"Tôi mới nói cha con thì sao để thù qua đêm được. Tần Thủy Hoàng dù có không thích con trai mình đến đâu thì cũng không thể nhìn con mình bên ngoài bị hồn phi phách tán."

Mọi người giới Huyền học thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu Hề Gia vang lên giọng nói của Tử Anh, Hề Gia chậm rãi cau mày rồi tiếp tục thuật lại: "Chính vì Tử Anh cảm thấy rằng hắn không thể quay trở lại, sớm muộn gì cũng sẽ hồn phi phách tán nên mới để lại một ý niệm cho tôi, bởi vì tôi..." Tôi và Hồ Hợi khá giống nhau nên hắn muốn thuyết phục Thủy Hoàng đừng đánh tôi.

Cậu không thể nói ra những lời tiếp theo, Hề Gia không muốn thừa nhận việc cậu giống với Hồ Hợi.

Cậu nhịn một hồi lâu mới sửa lại lời nói: "Bởi vì một số nguyên nhân nên Tử Anh để lại ý niệm cho tôi, hiện tại hắn đã thành công trở về lăng Thủy Hoàng, ý niệm này cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng hắn mới phát hiện ra rằng hắn có thể dùng ý niệm để nói chuyện với tôi."

Ký Tần chân nhân vội vàng nói: "Ngươi hỏi hắn thử xem là hiện tại tình hình trong lăng Thủy Hoàng thế nào rồi? Tần Thủy Hoàng kia thì sao?"

Hề Gia nói: "Thủy Hoàng tỉnh lại từ giấc ngủ say, bởi vì mang Tử Anh vào lăng Thủy Hoàng cho nên hao tổn sức mạnh nên hiện tại đang ngủ trên sông thủy ngân kia để khôi phục lại. Tử Anh nói, Thủy Hoàng sẽ không tỉnh dậy trong vòng một năm."

Lúc này, mọi người trong giới Huyền học mới thấy nhẹ nhàng.

Nhưng ngay sau đó, Hề Gia lại nói: "Trước khi Thủy Hoàng đi vào giấc ngủ có nói rằng, nếu Tử Anh có thể ra khỏi lăng Thủy Hoàng, nên ngài cũng sẽ muốn thử ra ngoài một chút. Nếu ngài ấy có thể đi ra ngoài thì..."

Âm thanh đột nhiên dừng lại.

Mọi người mở to mắt nhìn Hề Gia: "Có thể đi ra ngoài? Làm sao có thể đi ra ngoài được?"

Hề Gia thở dài nói: "Thủy Hoàng nói, ngài ấy nói muốn trùng kiến nhà Tần một lần nữa."

Giây tiếp theo—

"Má nó, quả nhiên Tần Thủy Hoàng kia muốn hủy diệt giới Huyền học chúng ta mà, hắn vẫn muốn làm hoàng đế!"

"Không thể để cho Tần Thủy Hoàng kịp thở được, lợi dụng lúc y đang bị thương, chư vị đạo hữu, chúng ta hãy mau chóng tiến vào lăng Thủy Hoàng đánh một trận với Tần Thủy Hoàng!"

"Đúng vậy, hiện tại y đang bị thương là thời điểm tốt nhất, nếu không phải bây giờ thì là lúc nào?"

Hề Gia: "..." Mấy người thừa nước đục thả câu mà còn lớn tiếng nói nữa hã! Cái này không có vẻ vang chút nào đâu!!!

Nhìn thấy nhiều đại sư đã xắn tay áo, đang dự định một sống một còn với Tần Thủy Hoàng, Diệp Kính Chi bóc trần trọng điểm: "Đầu tiên, chúng ta không thể vào trong lăng Thủy Hoàng; thứ hai, với sức mạnh của Tần Thủy Hoàng thì Lăng Tiêu cũng sẽ cấm ngài ấy ra khỏi lăng mộ, do đó ngài ấy sẽ không thể tùy tiện ra ngoài được. Cuối cùng, thực lực của ngài ấy quá mạnh, không thể đánh lại."

Diệp đại sư rất thành thật, nói đánh không lại là đánh không lại, không bao giờ chém gió uy phong của mình.

Chư vị đại sư suy sụp, Hề Gia nói: "Chờ đã, Tử Anh nói, thực sự Thủy Hoàng dường như không thể rời khỏi lăng mộ, bởi năm đó Từ Phúc đã dùng bí thuật thi pháp bên trong lăng Thủy Hoàng, làm cho sức mạnh của Tần Thủy Hoàng hai ngàn năm qua tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ Thủy Hoàng sát phạt vô số, lệ khí ngút trời, mới qua đời mà sức mạnh rất kinh ngạc, ở trong lăng Thủy Hoàng đã hai ngàn năm, sức mạnh của y đã tăng lên một cách đáng sợ. Tử Anh cho rằng Thủy Hoàng trong vòng trăm năm không thể ra được."

Nhóm các đại sư buông vũ khí xuống.

"Một trăm năm hã? Tới lúc đó lão phu cũng chết rồi, muốn làm gì thì làm, kệ."

"Tại sao chuyện một trăm sau mà bần tăng phải quản chứ, mấy chuyện đó hãy để cho đám tiểu bối lo liệu!"

Hề Gia không còn muốn phàn nàn về cái giới Huyền học không đáng tin cậy này nữa, cuối cùng cậu vì Tử Anh mà truyền đạt một câu: "Tử Anh sẽ thuyết phục Tần Thủy Hoàng đừng gây chiến nữa. Hắn nói tuy thế giới này vẫn còn nhiều chuyện xấu, nhưng Vương hầu khanh tướng há cứ phải con dòng cháu giống, đại Tần không làm được nhưng thế giới này có thể làm được. Dù sau đó có như thế nào thì hắn sẽ nhất định khuyên can Thủy Hoàng từ bỏ ý nghĩ trùng kiến đại Tần."

Nhóm đại sư giới Huyền học thường có vẻ không đáng tin lắm nhưng họ lại rất coi trọng chuyện này. Cuối cùng dựa theo đề xuất của Tằng Tú chân quân, giới Huyền học mỗi năm sẽ sẽ xắp xếp thiên sư đến lăng Thủy Hoàng gia cố kết giới, cũng sẵn tiện theo dõi.

Đúng là Tử Anh sẽ không hại Hề Gia, chữ "Doanh" ở lòng bàn tay trở thành phương thức giao tiếp giữa bọn họ.

Sau khi giúp Tử Anh nói những lời cuối cùng, Hề Gia nhìn vào cánh đồng quê hoang vắng, bèn nhớ tới nửa tiếng trước ở đây xuất hiện một cung điện khổng lồ bay lơ lững. Cậu nhìn nơi mà Tử Anh đã biến mất, thật lâu sau không nhịn được trong lòng mà hỏi một câu: "Tử Anh... Thủy Hoàng tha thứ cho ngài sao?"

Trong đầu cậu thật lâu vẫn không có câu trả lời.

Một lúc sau, giọng nói dịu dàng nhã nhặn của Tử Anh mới vang lên: "Phụ hoàng đưa ta vào, sau khi cửa đóng lại thì không để ý đến ta, nhưng ta đã có thể đi vào tầng thứ tư của lăng mộ. Phụ hoàng không nói gì với ta nhưng ta nghĩ người không ghét ta. Trước đây là ta sai, phụ hoàng sẽ không đổ lỗi cho người khác, người từng nói, kẻ mạnh có thể đoạt thiên cải mệnh. Nếu xảy ra chuyện không thể kiểm soát, đó là hắn không đủ mạnh mẽ, chỉ cần hắn đủ mạnh, hắn có thể nắm giữ vận mệnh và kiểm soát mọi thứ."

Hề Gia khó hiểu hỏi: "Tại sao y lại ngăn ngài chuyển thế?"

Tử Anh cười nói: "Có lẽ không phải phụ hoàng ngăn cản mà là lăng Thủy Hoàng này. Lăng mộ này là do Từ Phúc cùng Lý Tư kiến tạo, quốc sư pháp lực cao thâm, sử dụng lực lượng của cả nước để xây dựng nó, trong đây có rất nhiều điều kỳ lạ mà ta vẫn còn chưa biết. Ta rất khó đi vào đây nhưng nếu ta đã ra ngoài một lần thì có lẽ ta sẽ có cơ hội đi ra lần nữa."

Hai người nói chuyện một hồi, Tử Anh liền trêu nói: "Vừa rồi phụ hoàng không để ý đến ngươi, nhưng nếu phụ hoàng muốn trùng kiến lại đại Tần, người hẳn sẽ biết Hồ Hợi giết Phù Tô, còn đại Tần thì diệt trong tay ta. Cho nên... sau này, ngươi hạn chế đến chỗ này sẽ tốt hơn."

Hề Gia: "..."

Ai mà muốn giống Hồ Hợi cơ chứ!!!

Sau khi giải quyết chuyện trong lăng Thủy Hoàng, Hề Gia cùng Diệp Kính Chi về lại khách sạn. Lúc đến khách sạn đã là năm giờ sáng, Hề Gia gọi cho Lý phó đạo xin nghỉ, định về khách sạn nghỉ ngơi một ngày, không đi đóng phim.

Bây giờ trong thành Trường An, đừng nói lệ quỷ, đến một con cô hồn dã quỷ cũng rất khó thấy.

Tháng ba trôi qua đầy xáo trộn, bảng xếp hạng tháng 3 của Mặc Đấu sẽ được công bố vào nửa đêm nay.

Diệp đại sư tìm thấy vợ vào nửa tháng sau, toàn bộ quá trình lướt ván, nhưng tiếc rằng nửa tháng đầu người ta giết quỷ quá nhiều nên vẫn giữ ở vị trí hạng nhất, trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, đem người hạng hai Nam Dịch quăng xa mấy con phố.

Tiếp theo, mười vị trí đầu không có gì thay đổi, Bùi Ngọc dùng ưu thế một con lệ quỷ vượt qua anh em họ Giang, bảo vệ được hạng bảy bảng Mặc Đấu.

Đến rạng sáng hôm sau, hàng vạn thiên sư vui vẻ lấy điện thoại ra, háo hức chờ mong bản cập nhật 'Quỷ biết'.

Cuối cùng, vào lúc giờ đăng tin mới, 'Quỷ biết' không cập nhật tin tức về lăng Thủy Hoàng, qua 0 giờ, bốn bài mới đồng thời xuất hiện trên trang tài khoản chính thức.

Lúc ấy, Hề Gia đang rửa mặt, sau khi về phòng ngủ, cậu cầm lấy điện thoại, ngẫu nhiên mở tài khoản chính thức Wechat, sau đó: "..."

Nghĩ sao mà đăng bừa bãi một lô mấy tiêu đề vậy hã!!!

Thấy rằng trong bốn bài viết trên 'Quỷ biết', có ba bài là có liên quan đến sự kiện lăng Thủy Hoàng, còn một bài là về số liệu, công bố một chút về bảng xếp hạng Mặc Đấu tháng ba cùng với xếp hạng pháp bảo.

Tiêu đề của bài viết trên trang chủ là—

Phong hoa tuyết nguyệt những năm đó của đại Tần: Thủy Hoàng, ngài yêu mến nhất rốt cuộc là Phù Tô, Hồ Hợi, hay là Tử Anh? 》

Hoàn toàn nhãm nhí!

Khi Hề Gia bấm vào đọc, thì thấy nó dùng giọng văn tiểu thuyết, viết một truyện ngắn 10.000 chữ, không nhiều không ít, đúng vừa y 10.000 chữ.

Mở đầu câu chuyện có ghi rõ cố vấn lịch sử của truyện chính là Ký Tần chân nhân của phái Định Hải, nội dung bài viết hoàn toàn hư cấu, nếu có sự trùng hợp thì đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Tác giả chỉ chịu trách nhiệm miêu tả câu chuyện có khả năng xảy ra nhất, không chịu trách nhiệm tính đúng sai của câu chuyện.

Câu chuyện chủ yếu kể về cuộc sống hằng ngày của Tần Thủy Hoàng trong việc giáo dục con cái của mình.

Người viết rất công bằng, thuật lại chuyện Tần Thủy Hoàng yêu thích Phù Tô, sủng Hồ Hợi sống động y như thật. Chỉ khi viết về Tử Anh, tác giả lại viết Tử Anh thành cậu bé đáng thương ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không đẹp như Hồ Hợi, không mạnh như Phù Tô, giống như bức tường nền. Bài viết này đã thu hút một lượng fan mama cho Tử Anh, ở dưới bài viết vì Tử Anh mà đánh CALL*.

*Đánh CALL – 打CALL: cổ vũ nhiệt tình.

Hề Gia không hề thấy Tử Anh thảm như bài viết miêu tả, cho dù Tử Anh không được Thủy Hoàng coi trọng nhưng cũng là vương tôn vương tử. Tần Thủy Hoàng không nuôi nổi một người con trai ư? Tỉnh lại đi má, Tử Anh không có chút nào xanh xao vàng vọt hết!

Sau khi Hề Gia đọc xong tiêu đề, mặt liền bự lên vì tác giả đưa ra ánh sáng chuyện Thủy Hoàng muốn rời khỏi lăng mộ. Chuyện này không có vấn đề gì, dù sao các tiền bối giới Huyền học sớm muộn cũng sẽ công khai, nhưng tại sao lại viết như vầy—

"Đại Tần của trẫm chưa bao giờ diệt vong."

"Chờ trẫm ra khỏi mộ, dời bốn núi, bình định năm biển, dưới Vạn Lý Trường Thành tìm Phù Tô của trẫm về!"

Trong góc, Tử Anh trầm mặc cúi đầu.

Trong mắt phụ hoàng chỉ có Phù Tô, chưa từng có hắn.

Hề Gia: "..."

Có vấn đề chắc luôn!

Cậu ở cạnh Tử Anh lâu vậy, Tử Anh là một người rất kiêu hãnh về Tần Thủy Hoàng, mỗi khi nói về Tần Thủy Hoàng, hắn luôn nói thao thao bất tuyệt cùng sự kính trọng vô bờ bến. Tử Anh có nỗi oán hận trong lòng này là cái quái gì vậy! Rõ ràng hôm qua lúc trò chuyện với nhau, Tử Anh còn hết lòng khen Phù Tô một hồi, nói Phù Tô biết nhìn xa trông rộng lại nhân hậu, tấm lòng rộng mở, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của Thủy Hoàng. Ngoài lời nói, còn có đủ loại ngưỡng mộ Phù Tô.

Loại văn chương máu chó này, Hề Gia đóng lại trong nháy mắt, không ngừng phản bác cái tiêu đề này. Cũng may là bây giờ Tần Thủy Hoàng đang ngủ say, hơn nữa cũng không có di động nên không thấy được mấy người nói xằng nói bậy. Nếu để cho Tần Thủy Hoàng thấy được, lão nhân gia hắn có thể tức đến mức bò ra khỏi mộ, tiêu diệt 'Quỷ biết', diệt toàn bộ giới Huyền học.

Hề Gia đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tử Anh.

"Hề Gia, ta muốn biết thêm thông tin về thế giới của các ngươi. Có cách nào cho ta biết về quốc gia này không?"

Trên màn hình điện thoại Hề Gia đang sáng lên bài viết kia, vừa nghe thấy giọng nói của Tử Anh, cậu sợ đến mức run lên thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.

Sau khi trò chuyện một lúc, Hề Gia quyết định gửi một số cuốn sách cho Tử Anh. Không cần gửi những thứ khác, trước tiên cứ gửi sách giáo khoa tiểu học trước, sẽ gửi tất cả ngữ số ngoại từ lớp một đến lớp sáu*, cùng một bộ luyện đề miễn phí, không cần khách khí.

*Ngữ số ngoại: Ngữ văn + toán học + ngoại ngữ. Cho bạn nào chưa biết: ở Trung Quốc, tiểu học sẽ từ lớp 1 đến lớp 6.

Sau lần tán gẫu này, Tử Anh nói: "Ta luôn kiếm ngươi một cách đột ngột như vậy, thực sự là quá thất lễ. Nếu như ngươi tiện, có thể tìm vị đại sư hay đi chung với ngươi nhờ hắn hỗ trợ phong bế lại ý niệm này. Nếu sau này muốn tìm ngươi, ta sẽ không trực tiếp nói chuyện để tránh làm phiền ngươi nữa."

Hề Gia đem chuyện vừa rồi nói với Diệp Kính Chi, Diệp Kính Chi ngay lập tức phong một đạo kết giới trên tay cậu. Sau này, nếu Tử Anh muốn nói chuyện với Hề Gia, chữ đỏ trong lòng bàn tay Hề Gia sẽ nóng sáng lên, chờ cho Hề Gia vẽ một vòng tròng trên chữ 'Doanh' thì Tử Anh mới có thể trò chuyện với Hề Gia.

Đến tối, Hề Gia kéo một rương sách giáo khoa tiểu học ra rồi cùng Diệp Kính Chi đi đến lăng Thủy Hoàng.

Mấy đồ đạc đem qua đây không biết đưa vào trong lăng Thủy Hoàng như thế nào. Lăng Thủy Hoàng này, ngay cả Tử Anh cũng không thể tự mình quay về, giới Huyền học cũng không ai vào được thì càng khỏi nói đến Hề Gia.

Dường như nhận ra được sự phiền não của Hề Gia, Diệp Kính Chi lặng lẽ cầm chiếc hộp từ trong tay cậu, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Hề Gia kinh ngạc nhìn hắn, Diệp Kính Chi để ngón trỏ lên môi khẽ niệm chú ngữ, khi chỉ tay vào chiếc rương một ngọn lửa vàng rực từ đâu chợt lóe lên. Không lâu sau, chiếc rương bị thiêu rụi, ngọn lửa vàng hóa thành đám tro tàn.

Hề Gia giật mình: "Diệp đại sư?"

Diệp Kính Chi kiên nhẫn giải thích: "Hắn là quỷ, nếu lấy đồ đốt đi thì hắn sẽ nhận được."

Hề Gia hiểu ra bèn gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau trở về khách sạn, mới đi được nửa đường, Hề Gia chợt nhớ ra: "Khoan đã, Diệp đại sư, anh đem hành lý đi thiêu thì Tử Anh nhận được đồ, là đồ nguyên vẹn như vậy hay là đồ sẽ rơi rớt xuống dưới? Ý tôi là hắn sẽ nhận được là sách hay nguyên vali?"

Diệp Kính Chi trả lời: "Lúc đốt như thế nào thì sẽ nhận được dạng y như vậy."

Hề Gia: ".... Vậy, Tử Anh sẽ nhận được nguyên vali và sách bên trong sao?"

Diệp Kính Chi gật đầu.

Hề Gia: "..." Một lúc sau, cậu buồn bã nói: "Diệp đại sư, Tử Anh có thực sự biết cách mở khóa kéo, mở vali không..."

Diệp Kính Chi: "..."

Hề Gia nhanh chóng dùng chữ 'Doanh' kia để trao đổi với Tử Anh. Tóm lại, cản Tử Anh một chưởng chặt cái vali ra trước, dạy hắn cách mở vali như thế nào.

Xảy ra chuyện này, dọc đường Diệp Kính Chi không nói gì cả, giống như một cậu bé làm sai, tự trách mà cúi đầu im lặng. Sau khi trở về khách sạn, Hề Gia mới phát hiện Diệp Kính Chi có gì đó khác thường, cậu mới đầu còn thấy kỳ lạ nhưng dần dần cũng hiểu ra được hành vi kỳ quặc này.

Trên đường về phòng, Hề Gia lén nhìn Diệp Kính Chi, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Nhìn Diệp đại sư như vậy rất thú vị, không giống với vẻ ngột ngạt như ngày thường, mà lại sống động hơn rất nhiều.

Khi bước tới cửa phòng, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Kính Chi vẫn trầm mặc buồn bực, Hề Gia không kìm lòng được kéo tay áo hắn lại. Diệp Kính Chi quay đầu nhìn, lúc này Hề Gia cảm thấy dường như mình có hơi đường đột nên buông ống tay áo ra, nhìn dáng vẻ rầu rĩ của người đàn ông này, nhếch miệng cười nói: "Cảm ơn anh, Diệp đại sư, ngủ ngon nha."

Diệp Kính Chi chậm rãi mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn cậu thanh niên tóc đen trước mặt.

Thật lâu sau, hắn khàn giọng cất lên hai tiếng quý giá kia: "Ngủ... ngủ ngon."

Đóng cửa lại, Hề Gia bắt đầu tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ, ngày mai dậy sớm đóng phim. Cậu tất nhiên không biết rằng sau khi nói xong câu kia, Diệp Diêm Vương, người mà giới Huyền học nghe danh sợ mất mật đột nhiên đỏ mặt, nhanh chân đến phòng bên cạnh mở cửa bước vào. Vừa vào đến cửa, Diệp Diêm Vương đã đỏ bừng cả mặt, hắn duỗi tay che mặt lại, che đi sự xấu hổ trên mặt.

Sư phụ, cảm giác có vợ giống như người từng nói... thật tuyệt.

Dịch Lăng Tử mộng hão nuôi ra một đứa đệ tử tình thánh, có lẽ sẽ chết không nhắm mắt mà phun máu ra ngoài: Nghịch đồ nhà ngươi! Lão phu không có đồ đệ như vậy!!!

----------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Kính Tử: Vợ, vợ của tui ⁄ (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄) ⁄

Dịch Lăng Tử: Lão phu tức đến mức muốn sống lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play