Hạ Vũ bỏ qua tất cả,tâm hồn thẳng lao về phía ánh sáng hỗn độn kia,có điều gì đó nhượng nàng hãy tách bỏ chúng nếu không sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Nhưng làm sao bây giờ,nàng bây giờ chỉ là một tia suy nghĩ,không có hiện thực. Chẳng lẽ cứ thế cấp nhìn chúng hỗn độn mãnh liệt dần dần ăn mòn tâm trí ứ? Không,không,nàng phải thắng,phải tỉnh dậy được,nàng cần thứ gì đó có thể đâm xuyên qua kia,tách từng cái ra một.Nói vậy chẳng phải nàng cần phải có thần thức ,cái đó cần bước vào tu luyện mới có ,lại nhìn bản thân,nàng tuy đã tiến giai thành thiên vương căn cường đại nhưng đích thực cũng chỉ hơn người thường ở tia suy nghĩ này,lại chưa tiếp xúc qua đích thực cái gì công pháp, linh thức bị che kín, nàng lấy gì tu luyện,mà nhìn xem bước vào luyện kì cũng không phải dễ dàng như thế

Đúng lúc này, vòng hỗn độn ánh sáng lại biến đổi, nó phình to hơn,càng ngày càng loãng.Hạ Vũ biết đây là một cái tiến giai,là lúc tốt nhất tách chúng,lại để chúng ngưng kết sợ là càng khó.Nàng phải nhớ nhớ lại xem các vị nữ chính đã bước vào luyện khí như thế nào...không,không một tác giả đại nhân nào miêu tả chính xác quá trình cả,họ chỉ miêu tả qua loa ngồi xuống tĩnh tâm, cảm nhận thiên địa linh khí. Nhưng hố cha,nàng biết cái gì là linh khí đâu, mắt,tai chắc chắn sẽ không nhìn thấy rồi,nói vậy phải làm sao?

Hạ Vũ suy nghĩ một vòng,đi qua không biết bao số phận nữ chính, cuối cùng lại quay về Lan Băng Băng,nàng ấy nhờ vào không gian dị năng,lấy được một tia linh thức,sau đó bồi dưỡng tia linh thức này đứng lên mà tu hành.Hạ Vũ thật kinh ngạc, sẽ không có sự trùng hợp như vậy đi, nàng cũng có một tia linh thức nha,nói vậy cái kia nữ chủ cũng không đơn giản như bên ngoài là thiên căn,nàng ta ẩn tàng năng lực, vì sao đâu?

Nhưng tình huống không cho phép Hạ Vũ suy tư nhiều,cái kia còn sống lại nói đi. Nàng bèn thả lỏng cơ thể,sử dụng linh thức tinh tế cảm nhận không gian xung quanh,nhưng do lo sợ nàng vẫn phân chút tâm tư nhìn cái kia hỗn độn ánh sáng,mỗi lần xem lại là một lần sợ,ban đầu nó cứ thế dãn rộng dãn rộng,đến khi bao phủ hai phần ba không gian hiện có thì dừng lại,xoay tròn nhanh dần,có lẽ nó sẽ co lại trong thời gian tới,nói vậy thời gian của nàng cũng không còn nhiều.

Hạ Vũ cố gắng thật lớn tinh tế cảm nhận không gian xung quanh,nhưng một lần lại một lần,nàng chẳng hề thấy tia linh khí nào cả,lại mỗi lần mở mắt là một lần dọa sợ.Không được,còn như này thật sự là không được.Nhìn cái kia hỗn độn quá khủng bố,vậy thì dứt khoát bỏ qua đi,chuyên tâm cho cái cửa ải luyện khí này, đây mới là điều quan trọng nhất. Nghĩ vậy, Hạ Vũ bèn nhập định,mọi thứ sẽ là không tồn tại nữa,chỉ có nàng và thiên địa. Nàng ban đầu sẽ vẫn không thấy gì khác,nhưng dần dần sẽ thấy gió thổi qua cũng không giống thường,có mạnh có yếu nhưng đồng nhất đều chứa cái gì đó mà nàng không giải thích được,mà đất nơi nàng ngồi tại,cũng không có một màu nâu như mọi ngày,có đậm,có nhạt từng khoảng đốm nhỏ,cây cối cũg có sự biến đổi tương tự.Hạ Vũ biết đây là trong giai đoạn cảm ứng kì,gọi là cái cấp tiền luyện khí cũng không sai,nó nhượng người ta cảm nhận linh khí xung quanh.Hạ Vũ lòng như nở hoa,vậy hẳn là nàng đang đi đúng đi.

Hạ Vũ lại càng tập trung,tinh tế càng nhìn,càng nhìn lại càng sâu,tra xét từng chút một,lại phát hiện rõ trong những cái kia còn những tia nhỏ nhỏ,tụ tập cùng một chỗ,nhưng lại sinh động thật sự,còn như có như không đang đùa nghịch.Kia chính là linh khí đi.Lúc này vấn đề mới là quan trọng nhất,linh khí đã phát hiện nhưng hấp thụ lại là chuyện khác.Hạ Vũ lúc này cứ như người đói thấy ăn,nhìn một bàn mĩ vị mà không hề được động vào,thật là một cảm giác rất đáng ghét.

Hạ Vũ rất muốn những cái linh khí kia,rất muốn, nàng phải làm sao đây ?
Đúng rồi,nàng bây giờ tay chân,giác quan đều bị gò bó,vậy sẽ dùng linh lực.Hạ Vũ nghĩ thế bèn phóng ra tia duy nhất mỏng manh linh lực,cuốn vào khu đất gần nhất,lăn lộn một vòng.Nàng thật kinh ngạc,tia linh lực lăn lộn cuốn qua vài vòng,tựa nhe có keo dính một dạng,hút lấy hút để thổ thuộc tính.Hạ Vũ lại phóng linh thức xa xa một chút,tràn vào vùng cỏ bên cạnh,vừa cuốn mộc thuộc tính,lại lây dính chút thổ thuộc tính.
Hạ Vũ không biết qua bao lâu,chỉ thấy tia linh lực cứ hút,nàng cứ thu bồi bổ linh hồn.Đến bất ngờ,Hạ Vũ cảm thấy linh hồn thật chặt chội,nhưng bên ngoài vẫn hấp thu linh khí chợt "tách" một tiếng ,một khe nứt được tạo ra trong không gian,ngay sau đó dòng linh khí chạy ào ào như thác lũ,theo đúng theo kinh mạch mà dịch linh quả tạo tạc.Nàng chỉ thấy sau khi chạy hoàn một vòng,tia mỏng manh linh thức như lớn mạnh hơn gấp bội.Hạ Vũ tinh tế cảm nhận,cái kia bây giờ là một tia mỏng manh như trước nhưng đậm sắc hơn rất nhiều,cũng mạnh mẽ linh động.Nàng biết đây là thần thức cũng có nghĩa nàng đã chính thức bước vào con đường tu tiên,là luyện khí kì tầng nhất

Vui vẻ qua đi,Hạ Vũ nhìn đến hỗn độn ánh sáng trước mắt,sắc mặt đại biến,vội điều động tia mỏng manh thần thức tiến đánh chùm sáng đã rút nhỏ đang dần ngưng thực. Nàng tinh tế tiếp xúc,chỉ thấy rắc rối khó tả. Bốn màu xanh đỏ tím vàng hòa quyện vào nhau,theo đuổi đấu tranh nhau ,muốn cắn nuốt nhau,thứ được cắn nuốt sẽ bị yếu bớt,mà thứ cắn nuốt được lại lớn thêm ra.Hạ Vũ tin tưởng nếu nàng nhập vào kia,không đến cái nháy mắt sẽ bị cắn đến không còn một mảnh.Nếu không thể tham chiến,vậy thì cứ ngư ông đắc lợi đi

Quả đúng như Hạ Vũ tính toán,chỉ sau một lúc,một luồng ánh sáng màu xanh bị cắn yếu rớt một nửa,nàng bén chớp mắt chen chân,tách tia sáng này ra,vất vào một góc,dùng một tia thần thức ép nó yên lặng,ngốc ngốc một chỗ.Hạ Vũ lại yên lặng nhìn xem,không lâu sau tia sáng tím lại bị cắn rớt một nửa,nàng lại chen chân tách nó,ném vào một góc phía xa so với tia màu xanh lúc nãy.Nhìn về phía tia màu đỏ và màu vàng thấy chúng ngang sức ngang bằng,Hạ Vũ biết hẳng thể ăn không được nữa,bèn nhân lúc hai tia cắn xé nhau đã mệt tách ra nghỉ ngớt bèn chui vào giữa đẩy một cái bắn ra xa,nàng tin tưởng tại sân nhà này,nàng có thể trốn thoát hoàn toàn
Nhưng ngay khi tia màu vàng bị Hạ Vũ đánh bay ra một góc,dị biến nổi lên khiến nàng sợ đến chết khiếp...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play