_" Chúng ta đi thôi...."
Hạ Vũ dẫn đầu tiến vào hố đen trước mắt,ngay lập tức truyền đến một luồng linh khí nồng nặc tới nỗi đem con người ta ép tới nghẹt thở. Một lần bước vào dược điền của gia tộc Mễ Ty đã cho Hạ Vũ một cái cảnh cáo chí tử rồi,ở đây cũng có vạn năm không được mở ra đi. Cái gì quá cũng không tốt,bèn quay lại nhìn ba thiếu niên đứng sau
_" Mọi người cẩn thận,muội nghĩ nơi đây không có đơn giản như thế. Chỉ sợ cũng có những chuyện mà Tiểu Mạn cũng không biết được. Tốt nhất đem tâm đề phòng kéo lên mới được"
_" Ta hiểu.." Sở Kì bá cũng không phải là kẻ nông cạn. Hắn chỉ cần nhìn thấy kia luồng linh khí đậm đặc toát ra từ hố đen cũng biết ở dưới kia bảo vật không phải cái gì dễ chơi. Vội quay sang nhìn Bạch Kỉ Hiếu
_ Hai người mau mau theo sát chúng ta,đây là cái truyền tống trận. Bất quá nhìn qua cũng biết lâu lắm rồi chưa từng khởi động,lại có cái gì sơ xuất,đem chúng ta tách ra lần nữa thì hỏng việc..."
Trải qua chuyện vừa rồi,Sở KÌ Bá cũng không còn kiêu căng như lúc ban đầu nữa rồi. Hắn tự nhiên hiểu ra bản thân còn quá non kém. Giây phút Hạ Vũ đứng trước mà phá bỏ trận kì kia,hắn thấy thì ra trước giờ bản thân chỉ yên ổn trong vòng sáng bản thân vẽ ra thôi. Bây giờ nhìn ra bên ngoài,vốn nghĩ là mặt trời,thì ra cũng chỉ là một đốm sáng nhỏ không đáng nhắc tới.
_" Chúng ta hiểu..." Bạch Kỉ Hiếu đáp. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia lịch lãm như thế này,cũng là lần đầu tiên hiểu được chân chính cái gọi là lưu tinh huyết vũ nơi thế giới tu chân này
_ Thế thì tốt rồi,đi thôi..."
Bốn người cùng nhau bước vào hố đen. Đón đợi bốn người không phải là cái sự dịu mát như bản thân tưởng tượng mà thế vào đó là sự cọ xát đến bỏng rát,sâu vào từng thớ thịt. Hạ Vũ ngay từ đầu cảm thấy chuyện này không ổn,bèn vận chuyển linh lực đem Kim Qui giáp khởi động đứng lên. Nhưng dù có như thế đi nữa thì việc cọ xát với linh khí cũng đem lớp giáp hơ nóng bỏng cả làn da.
Bốn người cố gắng nhẫn nhịn,lại nhẫn nhịn tưởng chừng như ngồi trong hỏa ngục một loại thì truyền tống trận kết thúc. Tuy nhiên khi đặt chân xuống đất,đón đợi họ lại chẳng hề có một tia thảo dược nào,cả một vùng chỉ toàn là thạch và thạch
_ "Làm sao có thể,chẳng phải nói chúng ta sẽ tới một cái dược điền sao ?" Sở Kì Bá thảng thốt. Việc này đúng là ngoài sức tưởng tượng của bốn người. Trải qua cái truyền tống trận dày vò như thế lại là tới một nơi như thế này sao
Hạ Vũ không nói gì,chỉ đứng một chỗ cau mày suy nghĩ. Lần trước tiến vào dược điền của Mễ Ty cũng tựa như thế này. Tuy nhiên không hiểu sao lần này bản thân nàng lại cảm thấy có cái gì đó nguy cơ ẩn nấp hơn nhiều lắm
_ " Muội có thể hỏi Tiểu Mạn xem có phải đem chúng ta tới nhầm nơi rồi không ? " Sở KÌ Bá vội vã hỏi. Chưa bao giờ hắn cảm thấy gấp gáp như lúc này,lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra một tia lo sợ. Điều này tự thân hắn cũng thấy lạ,nhưng hắn chắc chắn phía tối đen của con đường kia có một thứ gì đó đem hắn e ngại,không,chính xác phải là lo sợ,một sự lo sợ xuất phát từ sâu trong lòng phát ra
Hạ Vũ quay sang nhìn Sở Kì Bá. Nàng thấy rõ sự gấp gáp trong mắt hắn. Xem ra nơi này là không ổn,không phải chỉ riêng một mình nàng thấy vậy
_ " Huynh là không nhớ Tiểu Mạn đã sử dụng quá mức linh lực để mở ra truyền tống,giờ đã biến về nguyên thể rồi sao ? " Hạ Vũ cũng lo lắng trả lời. Nơi này cũng chỉ có Tiểu Mạn là còn biết một hai
_" Mễ Ty,muội có cảm thấy nơi này rất lạ không ?" Hạ Vũ bí mật truyền âm cho Mễ Ty. Tuy nhiên đáp lại nàng chỉ có một sự im lặng tới đáng sợ
_" Mễ Ty,muội có đó không ?" Hạ Vũ hoảng hốt gọi lại một lần nữa,nhưng vẫn là sự im lặng đáp lại nàng. Đến bây giờ chắc chắn là có điều không ổn ở nơi này rồi.
_" Chúng ta làm gì bây giờ ?" Bạch Kỉ Hiếu chứng kiến Hạ Vũ cùng Sở KÌ Bá im lặng,bèn đem bọn họ quay lại vấn đề quan trọng nhất lúc này
Sở KÌ Bá cũng bối rối,hắn cũng không biết phải làm gì. Con người chung qui vẫn là sẽ lo lắng,sợ hãi những gì bản thân không thấy,không hiểu. Hắn con ngươi nhìn chằm chằm Hạ Vũ
_ " Muội thực sự không hề biết phải làm gì lúc này. Quay trở lại là điều không thể,chỉ có thể tiến về phía trước thôi "
_ " Tiến về phía trước sao,nhưng nơi đây lại có những hai ngã rẽ,chúng ta là nên chọn đường nào?" Bạch Kỉ Hiếu không biết từ khi nào đã tiến lên phía trước. Lúc này,dưới quả cầu linh lực của hắn,rọi rõ trong bóng tối phía xa vẽ ra hai con đường,giống nhau như đúc,vắt về hai ngả
_"Chúng ta hay là...."
Hạ Vũ đang định lên tiếng,chợt hang động đánh một cái rung chuyển mãnh liệt,rồi từ bên vách tường đá,một lỗ đen cứ như thế hiện ra,lấy mắt thường thấy được lớn dần lên
_" Một cái truyền tống trận nữa ư ?" Sở Kì Bá khiếp đảm nói
Hạ Vũ cũng kinh đảm nhìn truyền tống trận trước mắt đang thành hình. Tiểu Mạn dùng cạn kiện linh khí mới đem truyền tống trận khởi động lên,vậy cái kia truyền tống trận lại là từ gì làm nên.Nhưng khi nhìn những người bước ra,Hạ Vũ mới hiểu mọi chuyện
_" Lan Băng Băng sao ? " Sở Kì Bá không biết từ khi nào tiến tới phía sau Hạ Vũ,cùng Bạch KỈ Hiếu huynh đệ
_" Xem ra nơi nào cũng không thoát khỏi bàn tay của nữ chủ " Hạ Vũ lẩm bẩm
Lan Băng Băng sau khi đem mấy viên cực phẩm quăng đi,lại tận mắt nhìn thấy vụ phản phệ kinh thiên kia,yên tâm quay về bên nhóm ,bản thân lại chẳng ngờ rằng vừa rời đi có một lúc đám người kia đã chọc phải đại họa
_" Các người nghĩ đang làm cái gì vậy ? "
Lan Băng Băng vội vàng lướt tới phía bốn kẻ nội môn đệ tử đứng kia. Những người này không hiểu bản thân đã sai ở đâu,chỉ ngạc nhiên quay lại nhìn
_" Băng tỷ,tỷ sao vậy,chẳng phải chỉ là vài gốc thảo dược thôi sao ?" Vương Lệ Y theo sau cũng vô pháp hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho Lan Băng Băng vốn trầm tĩnh bỗng nhiên vội vàng tới như vậy
Lan Băng Băng không đáp lại lời của Vương Lệ Y,nàng quét mắt một vòng không gian xung quanh trong đây,bất chợt thốt lên
_ " Bước ra đây đi,nếu ngươi còn muốn trốn,ta sẽ cho ngươi nếm đủ các loại tư vị ..."
Lời này vừa ra,tất cả mọi người đều ngây ra vì sợ. Làm thế nào vì vài gốc thảo dược mà Lan Băng Băng lại thốt ra những lời như thế. Nhưng chắc chắn một điều,nàng ta không bao giờ tự nhiên lại nói như thế,chẳng lẽ....Bốn kẻ nội môn đệ tử quay nhìn nhau,thấy trong mắt đối phương hiện ra rõ một một,cùng với bản thân một dạng : Bọn họ bị tính kế,gốc thảo dược này không đơn giản
_ " Lại không bước ra sao,nếu muốn chậm trễ đại gia cùng chịu thiệt,đừng mong làm ngư ông"
Lan Băng Băng mắt bắn phá vào phía một vách đá,mọi người không một ai hiểu có cái gì đặc biệt cả. Nhưng chỉ một lát sau,vách đá ấy biến đổi,dần hiện ra bóng dáng của năm người thiếu niên mà nổi bật là kẻ đứng trước một thân hoàng y xiêm áo
_" Người của hoàng gia ?"
Vương Lệ Y thất thanh. Người hoàng gia gần đây cũng quá lớn mật,còn dám tính kế chúng ta
Đáp lại cái nhìn của sáu người,Thiên Quân Khải ung dung nhàn nhã bước ra
_" Cô nương thật tinh mắt,ta là Tam hoàng tử của Đại THiên Triều,rất vui được gặp mặt " nói còn không quên nở nụ cười,đem gương mặt của VƯơng Lệ Y ửng đỏ ngại ngùng
_ " MÔn phái ta trước nay cũng không có xích mích gì với hoàng thất,vì lẽ nào hoàng tử lại đem tính kế tới chúng ta sáu người ?"Lan Băng Băng chẳng bởi vẻ hào nhoáng kia đánh lừa,trực tiếp đi vào vấn đề chính
Thiên Quân Khải có chút giật mình trước lời nói này,lại nhìn sang người đứng đó,mới bị sắc đẹp,sự trong trẻo của nàng ta đánh sâu,tim bỗng loạn nhịp. Hắn không biết tại sao lại như vậy nữa,chỉ kia đôi mắt,bờ môi,làn da... không tự chủ đem bản thân hãm sâu vào,tựa như một loại thuốc phiện vậy
_ " Cô nương là ai vậy ?" Thiên Quân Khải nặng nề hỏi
_" Ta Là Lan Băng Băng..."
_" Lan Băng Băng sao ? KHó trách..." Cái tên này hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Nàng ta chính là ngôi sao sáng nhất trong tất cả những ngôi sao,người tài năng nhất trong những người tài năng của thế hệ trẻ mọi người nhắc đây sao ?
_" Xin hỏi Tam hoàng tử,vì sao đem bọn họ dẫn dụ vào Thú Linh hoa ?" Lan Băng Băng lạnh lùng hỏi. Câu này vừa nói ra cũng đem năm người kia tái mặt. THú LInh hoa là cái gì đồ chơi bọn họ lại làm sao không biết,hơn nữa đang ở bí cảnh,chạm vào Thú Linh hoa chẳng khác nào sẽ dẫn dụ tới một lượng lớn yêu thú
_" Ta...." Thiên Quân Khải vừa tính nói chuyện,thì đằng xa từng trận rung chuyển ập tới
_ Yêu thú đã đánh mùi thấy,mau chạy "
Lan Băng Băng tối sầm mặt,dẫn đầu lướt về phía trước,theo sau là năm người nội môn đệ tử. THiên Quân Khải đứng đó 1 giây,cảm thấy không đúng,cũng tức tốc phi hành theo phía sau
Dựa vào chính là mùi,đàn yêu thú cứ bám riết lấy đám người suốt một ngày. Điều này khiến cho Lan Băng Băng dù có tiến vào trúc cơ cũng không lấy gì làm thoải mái,việc cầm cự cũng chỉ được một hai. Nếu lại cứ như thế này,không sớm thì muộn cũng sẽ vì kiệt quệ linh khí mà bỏ mình. Hơn nữa,Hồn lão còn bí mật truyền âm tới cho nàng,phía sau còn có một chỉ lục cấp địa thú,lấy nàng tu vi lúc đỉnh phong cũng không là đối thủ
_" Hồn lão,có cách nào thoát khỏi đây không ?" Lan Băng Băng sốt sáng hỏi
_" Nơi đây nằm trên một cái mắt trận có từ thượng cổ,kích hoạt sẽ là một cái truyền tống trận..." Một âm thanh âm u truyền tới tai Lan Băng Băng,cũng chỉ có Lan Băng Băng nghe được
_ " Nếu kích hoạt nó sẽ dẫn tới đâu " Lan Băng Băng nghiêm nghị hỏi
_" Điều này ta cũng không biết...."
_" Lão có nghĩ tới đó sẽ có cơ duyên gì không ?" Lan Băng Băng nghi hoặc hỏi,dù sao cũng là từ thời thượng cổ
_" Cũng có thể..."
_" Vậy lão hãy mở mắt trận đó ra. So ra còn tốt hơn cứ chậy nhảy trước đám yêu thú này "