Mễ Ty kinh nhạc nhìn Hoàng Mạn Đà La đang tiến về phía Hạ Vũ lúc này sắc mặt đã tái nhợt,mắt nhắm nghiền,dĩ nhiên khẳng định là đang ở giai đoạn quan trọng của việc tiến giai

_Ngươi định làm cái gì thế ?
Mễ Ty bất chấp,thuấn di đến chặn trước mặt Hạ Vũ,dù cho nàng biết bản thân đạo hạnh chẳng thể nào đối phó được với người trước mặt vạn năm linh vật này,nhưng nếu như có chuyện gì với chủ nhân,chẳng phải nàng cũng không thoát khỏi con đường tử

_ Yên tâm đi,ta không có hại gì nàng ta,nói đến cùng không chừng lại là cái thiên đại cơ duyên trong lần này tiến vào bí cảnh này đó. Ta chỉ thực không yên tâm cho Tiểu Mạn nên làm chút đảm bảo thôi"

_Làm chút đảm bảo ?..."

Mễ Ty chưa nói xong đã thấy Hoàng Mạn Đà La lướt nhanh qua tới cạnh Hạ Vũ,dùng tay mở miệng nàng ta rồi nhét vào đó viên hoàng đan vừa ngưng kết lại lúc nãy

_ Ngươi..."

Mễ Ty không tin nổi vào những gì trước mắt,rốt cục chuyện gì sắp xảy ra lại quan trọng tới mức Hoàng Mạn Đà La đem nội đan tống vào người của Hạ Vũ như vậy,phải biết đó là cả đời tu luyện của nó chứ. Nhưng khi nhìn đến cô bé Tiểu Mễ đứng bên cạnh ,nàng là đã hiểu. Tiểu Mễ cũng coi như là một phần của nội đan kia,nếu như Hạ Vũ tiếp nhận nội đan rồi sẽ là chặt chẽ buộc tính mạng với đứa bé đó,gần giống như kí kết huyết thệ như bản thân vậy. Có lẽ đây chính là tất cả cái gọi là đảm bảo mà Hoàng Mạn Đà La nói tới

Hạ Vũ tiếp nhận nội đan,tình hình xung quanh bất chợt xảy ra một sự thay đổi không thể nào có thể hình dung được. Tất cả hoa mạn đà la chỉ nháy mắt nở rộ,lấy sức đẹp tươi mới nhất để vây quanh chỗ ngồi của nàng,rồi lại chỉ một cái chớp mắt bị hút ra tất cả sinh lực rồi úa tàn. Tất cả cái theo Mễ Ty gọi là sinh lực đó tụ lại thành một ngọn gió xám đen,lướt tới chỗ Hạ Vũ,nơi nó đi qua đều làm làn da nàng bong tróc ra,dần dần hiển hiện ra bong dáng chân thực của Hạ Vũ với làn da trắng ngần,mái tóc đen dài,mi thanh mục tú tựa như tiên nhân một loại mới tồn tại. Bất quá Mễ Ty lại cảm nhận thấy có cái gì đó khang khác,có lẽ bởi huyết khế nên những gì xảy ra nơi kia nàng đều có thể cảm thấy một hai. Trong cơ thể Hạ Vũ đang biến đổi,có cái gì đó rất mạnh mẽ đang tác động đến tỷ ấy

Mặt Hạ Vũ nhăn càng chặt,tái nhượt như không có máu huyết lưu thông,mồ hôi cũng vã ra ướt nhẹp cả người

_Ngươi..."

_ Đừng lo,ta sẽ giúp đỡ nàng ta. Kết thúc chuyện này nàng ta sẽ trở thành vua của các loài hoa,nhưng sứ mệnh cũng không phải nhỏ...."

_Vua của các loài hoa,ngươi không định đem chuyện đó...?

_ Ta cũng không còn cách nào khác,nơi đó cấm chế đã lung lay không cách nào sửa chữa. Kéo dài thời gian chỉ có cách duy nhất là đem bản thân ta làm một cái thành phần trong đó,nhưng ta không muốn Tiểu Mễ cũng phải chịu khổ cùng ta..."

_ Ta hiểu,nhưng..."

_Không nhưng gì cả,bên kia Hắc Long cũng đã đem hậu duệ của bản thân giao cho người có nhân duyên trong lần này. Ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ cầu ngươi sau khi nàng ta tỉnh dậy,hãy giúp ta chuyển lời nói,ta tên thật là Hoàng Lan...

_ Hoàng Lan sao,nó là có ý nghĩa gì chứ?"

_ Ngươi nói thì nàng ta sẽ hiểu thôi"

Nói rồi thì Hoàng Mạn Đà ngồi ngay sau lưng Hạ Vũ,tay bấm pháp quyết nhanh tới nỗi chỉ nhìn thấy mờ mờ một màu ảo ảnh. Ngay lúc đó,mặt Hạ Vũ cũng dần dần trở nên bình thường,nhưng làn da lại oánh bạn lên một cái rồi biến mất,mà trên trán lại như ẩn như hiện một cái ấn kí rực lửa của đóa hoa mạn đà la. Nhan sắc chân thực trước kia của Hạ Vũ đã đủ để gọi là yêu nghiệt rồi,lúc này nhan sắc đó lại thật sự là...

Hạ Vũ cảm thấy trong lòng như có một luồng gió nhẹ,thật ngọt ngào và trong lành,nàng thật sự muốn mãi mãi chìm trong cảm giác như vậy mà ngủ một giấc thoải mái,nhưng lại luôn có một giọng nói dục nàng phải kiên trì tới cùng mà cố gắng.Nàng lưỡng lự,ngây ngốc tự hỏi đó là có ý gì,nàng chỉ là một cô gái đời thường,muốn ăn muốn ngủ là quyết định của bản thân,còn cần phải đợi ai cho phép nữa sao. Bất quá cứ khi bản thân muốn thực sự buông bỏ,tiếng nói kia lại càng vang dội buộc nàng phải nhìn nhận lại. Nàng là Hạ Vũ,nàng là một,cô gái 24 tuổi,là một kẻ mồ côi đời thường,nàng.... Không,nàng có nương,có đại ca,có mỗi thù diệt tộc gánh trên vai,nàng không còn là người trước kia nữa rồi,nàng là ngọn núi cao nhất mang tên nữ phụ. Hạ Vũ nhận ra điều này cũng chính là lúc ngọn gió mát mẻ,ngọt ngào kia thay đổi,nó trở nên cuồng bạo như hơi lửa,cố gắng đốt cháy tất cả những gì nó đi qua

Hạ Vũ tỉnh táo lại,nàng biết đó là thần hồn của mình,là thứ mình phải nắm bắt điều động sao cho thuần thục lúc này,trúc cơ tiến lên chính là như vậy. Cho nên Hạ Vũ cũng không cảm thấy gấp rút,đem linh khí dồn lại một chỗ,ngọn lửa kia tiến một bước nàng lùi một bước,xong lại nhân cơ hội xông thẳng lên chặn lại. Cứ thế cứ thế,nàng linh lực cứ như ngọn nước,tuy nhỏ nhưng lại kiên trì mà bền bỉ. Ấy thế mà khi bản thân nhìn ngọn lửa đã yên ổn,tưởng đã thành công hết thảy,lại không biết vì nguyên nhân gì mà một đợt linh lực hoàng kim như thủy triều lớn ập đến,nuốt chửng tất cả,nhấm chìm cả thần hồn của nàng trong đó.Hạ Vũ thấy thần hồn của mình đang từng chút từng chút bị xâm lấn,còn cơ thể đau nhức tột cùng cũng đang truyền tới ngày một nhiều,nó khiến nàng nhớ đến ngày đó vô ý ăn vào dịch linh quả.Rồi không hiểu vì sao,một ngoại lực cực kì hung bạo nháy mắt hình thành,tạo nên một bàn tay lớn vô hình xiết chặt hết tất thảy,ngưng động,ngưng động.Mặc kệ thân thể cùng thần hồn của Hạ Vũ có chịu đựng được hay không,nó đều một mực nhất nhất diễn ra, Hạ Vũ có thể thấy rõ đan điền của mình phình to ra bởi linh khí,lúc lại bị bóp nghẹt lại vì khô cạn.Rồi khi bản thân cứ nghĩ không thể chịu đựng được nữa thì dị biến lại xảy ra. Không biết chìm sâu dưới lưu hải linh lực có cái gì,lấy tốc độ chóng mặt hút lấy hút để linh khí mà tài bồi ngưng thực nên,chuyện này chỉ có xảy ra khi người ta kết đan. Không lẽ bản thân mình kết đan sao ? Hạ Vũ ngay lập tức gặt phăng đi suy nghĩ này,từ luyện khí thập cường nháy mắt ngộ đạo có thể nhảy tới kết đan,nàng cũng không tin bản thân vận số lại có thể tốt được như thế. Bất quá những gì xảy ra trong đan điền lại chứng minh cho một điều ngược lại,đang có một viên hoàng đan hình thành trong đó...

Hạ Vũ chịu đựng trận cuồng nộ linh khí nơi đan điền một lát thì rốt cuộc nó cũng dừng lại. Không như những gì nàng nghĩ,nàng là chưa phải kim đan mà thành công tiến vào trúc cơ thôi,bất quá cũng không biết phải nói tình cảnh này là như thế nào nữa,bởi giữa dòng hải lưu linh khí nồng đậm kia,bên dưới vẫn ánh nên sắc vàng lấp lánh của một viên đan. Hạ Vũ dù có cố dùng linh thức cách nào đi chăng nữa cũng không thể đem nó tiến ra ngoài

_Chúc mừng tỷ tiến vào trúc cơ trung kì..." Giọng của Mễ Ty ngọt ngào vang lên. Không biết từ khi nào Mễ Ty đã trở về hinhg ảnh chân nhân của nó

_ Muội nói cho ta biết,chuyện này là như thế nào. Ta không tin vận số mình lại tốt như thế,còn kia một viên hoàng đan..."

_ Đó là nội đan của Hoàng Mạn Đà La,chính tỷ ấy đã giúp để tỷ có thể thuận lợi bật lên hai cái cảnh giới liên tiếp mà không có gặp bất kì nguy hiểm nào" Mễ Ty chặn lời Hạ Vũ

_ Đổi lại là gì,muội nói đi,trên đời này cũng không có cái gì gọi là bữa cơm trưa miễn phí cả..." Hạ Vũ ánh mắt sắc lại. Mễ Ty nhìn thấy điều đó thay đổi,dù là rất nhỏ đi chăng nữa. Quả nhiên không hổ là vưu vật quí hiếm khó kiếm vạn năm,đem con người thay đổi từ tận xương tủy mà phát ra như thế

_ Tỷ ấy nói muốn muội chuyển tới tỷ là,tỷ ấy tên Hoàng Lan,còn nhờ tỷ chăm sóc cho Tiểu Mạn..."

_ Hoàng Lan,đó không phải bút danh của vị tác giả đại nhân sao,như thế nào lại trùng hợp như vậy. Cùng tên,cùng xuyên không,cùng biết tường tận nơi đây,nó chỉ có thể khẳng định..." Hạ Vũ nhìn cô bé khoẳng bảy tám tuổi,mắt tròn xoe thơ ngây cứ chằm chằm nhìn mình. Nếu như nàng nghĩ đúng ,nếu như người kia chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết " Một đường tiên lộ " này,nếu như người ta đã nhờ cậy,vậy thì bản thân cũng không nên từ chối. Nó xuất phát từ cả cái tình và cái nghĩa...

_ Muội tên là Tiểu Mạn sao ?" Hạ Vũ cười cười tiến lại gần cô bé,cũng không hiểu sao vừa nhìn thấy lại toát lên một cảm giác gần gũi đến lạ kì

_Muội tên Tiểu Mạn,sau này muội sẽ sống cùng với tỷ thật sao ?" Cô bé ngây thơ hỏi lại

_ Đúng vậy,muội có thích điều đó không ?" Hạ Vũ hiền từ trả lời

_ Mẫu thân đã dặn muội,sau này phải nghe lời tỷ,bởi tỷ tỷ là bóng hình của mẫu thân..."

_ Bóng hình sao ?" Hạ Vũ ngơ ngẩn hỏi

_ Bởi mẫu thân đã đem nội đan giao cho tỷ rồi,chúng ta cũng sẽ chẳng khác nào tỷ muội ruột thịt cả..."

_Tỷ muội ruột thịt..." Hạ Vũ hai mắt cay xè đi khi nhắc đến điều đó. Đời trước không may làm cô nhi,đời nay gặp được đại ca cùng nương,tới Mễ Ty và giờ là Tiểu Mạn,nàng trong thế giới này thật sự là không phải chỉ có một mình

_Nương nói,sau khi tỷ tỉnh lại,đem thứ này giao cho tỷ..." Nói rồi cô bé đưa ra một tờ giấy,trong đó chỉ vẻn vẹn có mấy chữ viết đúng theo kiểu giản thể hiện đại " Thiên ý tại nhân". Hạ Vũ nhìn kỹ tờ giấy,nàng hiểu ý nghĩa của những từ ngữ này,nhưng Hoàng Lan gửi nó cho bản thân là vì sao,muốn đưa nàng tới điều gì đây,chẳng phải nàng ta chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết này hay sao chứ?

_ Hạ Vũ,muội ở đây chứ hả ?" Đúng lúc này,hai ba giọng thiếu nhiên khàn khàn vàng lên cắt đứt những suy nghĩ của nàng,ngay sau đó phía sau mấy lùm cây rục rich hiện ra bong dáng của Sở Kì Bá cùng huynh đệ Bạch Kỉ Hiếu

_Ta nơi này đây..."

_"Vũ tỷ,dung mạo của tỷ không đúng..."

Mễ Ty chưa kịp nói xong thì phía kia bóng ba nam nhân đã hiện ra,chính diện nhìn lại phía này


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play