" Cảm ơn tỷ,vậy muội cũng không khách khí nhé " Nhật quang dạ chiếu"..."
Hạ Vũ mỉm cười,nhún chân bay lên cao,đem Thanh Linh Kiếm tựa như một bệ đỡ vững chắc mà đứng song song với Lan Băng Băng. Hai tay dang rộng ra,sau đó từ từ chuyển về trước ngực,tạo thành hình tam giác nhỏ. Mắt chỉ nhắm một chút,sau đó mở ra,lóe lóe ánh sáng. Nếu người chú tâm,tinh tế một chút sẽ nhận ra hành động của Hạ Vũ trôi chảy hơn Sở Kì Bá không chỉ một lần.
Đúng vậy,Hạ Vũ sử dụng chính là chiêu thức của gia tộc mình,thứ mà Sở Kì Bá đã dùng qua. Đừng nói tại sao nàng ngu ngốc đem ra đây sử dụng mà không sợ lộ,bởi rất đơn giản, nàng không phải người đầu tiên sử xuất ra. Nếu có ai hỏi,vậy hãy để cho người đó trả lời đi. Nàng quả thật cũng không tin ngoài Thiên Kiếm Kì ra,ai có gan đi tra hỏi Sở Kì Bá. Nhưng hắn sẽ không tra hỏi đâu,bởi hắn mặt mũi sẽ không cho phép truyền ra tin,sư phó còn không biết đệ tử mình tu cái gì công pháp ,vậy thì còn quản ai. Mà hơn nữa với cá tính này,phần nhiều sẽ cho là Sở Kì Bá cùng Lịch tiền bối thông đồng đi thôi...
Lan Băng Băng nhìn thấy Hạ Vũ chiêu thức thì mắt co rụt lại. Được thôi,nàng là suy đi tính lại,dù Hạ Vũ có mau chóng tăng lên tới ngụy trúc cơ cũng sẽ không xuất ra được cái gì chiêu thức lợi hại, bởi điều kiện kiên quyết tạo nên sức ép cho một chưởng phong đó là linh lực. Lại thật không ngờ ngay mở màn,Hạ Vũ kẻ kia đã tung ra lực lượng lớn như thế. Nhìn nhìn kia đen đặc quả cầu,tuy không to lớn khủng bố như của Sở Kì Bá tạo ra,nhưng lại tạo ra áp lực kinh người. Nó khiến cho Lan Băng Băng dè chừng,có cảm tưởng đây mới là chân chính chưởng pháp đó,được cô đặc,tích lũy,là từ chính tông đi ra chứ không phải ở một đường ngang ngã rẽ. Thêm nữa,bản thân vừa mới chật vật đi ra,dù bên ngoài tỏ ra tốt ra sao nhưng chỉ có bản thân mới hiểu đã đánh đổi bao nhiêu,thứ nhất chính là đem bạch ngọc ra dùng trước trăm ngàn con mắt. Bản thân tính toán rất tốt khi xám cầu ập xuống mới dùng,nhưng không thể khẳng định mấy lão hồ li trên kia không thấy gì. Chuyện này để sau thi đấu nên thành thực với Thiên trưởng môn,nàng biết hắn sẽ không tranh giành gì với mình mà có lẽ sẽ ra sức bảo hộ. Không phải gì cả,chỉ là nàng chắc chắn thế...
Hạ Vũ mỉm cười. Lan Băng Băng a,lúc trước thoát khỏi xám cầu,ngươi liều lĩnh đem bạch ngọc ra dùng,vậy lần này đối phó với của ta,ngươi lấy gì chống đỡ.
_" Lên cho ta..."
Hạ Vũ quát một tiếng,đem quả cầu đen đặc,lớn không quá một nắm tay tung về phía Lan Băng Băng. Xám cầu như đạn ra khỏi nòng,lao vun vút về phía đối phương.
Lan Băng Băng dù sao cũng trải qua một lần,biết cái này nguy hiểm nhất không phải là lúc tiếp xúc,mà chân chính nguy hiểm khi nó phát nổ. Thứ phản phệ này cho dù nàng lúc này cũng không thể tự tin tránh thoát mà không hề sứt mẻ gì. Vì vậy thay vì chính diện,vậy nên thử đi đường vòng xem sao.
Lan Băng Băng rất chuẩn xác,né tránh mũi tiến công của hắc cầu,thuận tiện một kích bay lên trên cao,đem Bạch Liên tiên ra,đưa lên miệng bắt đầu ngâm nga
Không tốt,Hạ Vũ thầm kêu không ổn. Bạch Liên tiêu cũng là một dạng tiên khí,một trong ngũ đại pháp khí của Lan Băng Băng,chỉ cần thổi nó sẽ đem không gian cô đặc,ngưng trệ,ngay cả linh khí cũng không ngoại lệ." Nhật quang dạ chiếu" lấy tốc độ làm nguy hiểm tối tử,rơi vào như vậy không phải là lãng phí hết công sức rồi sao ?
Quả nhiên,tiếng tiêu vừa vang lên,đem không gian như bị đè nén xuống,tựa như một bàn tay vô hình đang nắm chặt tất cả,mặc cho có vùng vẫy cũng sẽ bất lực nằm im. Hắc cầu cũng không ngoại lệ,tốc độ giảm xuống không phải chỉ có một lần. Nếu như khi trước,tiến tới nơi Lan Băng Băng cũng không quá lâu,thì giờ này khoảng thời gian đích xác là một vấn đề lớn. Mà bản thân thực sự không thể nào chạy theo được,phải biết tạo ra nó linh khí tốn đã rất lớn,nhưng duy trì cùng điều khiển lại càng lớn hơn. Chính vì thế Sở Kì Bá sau khi tạo thành,ngay lập tức quăng ra mà vô pháp chỉ thị,cho nên Hạ Vũ mới có thể di chuyển về phía đối phương. Nếu nói vậy,nên là tìm một cái gì đó thế vào thôi
Hạ Vũ tay trái vẫn chỉ thì hắc cầu,tay phải duỗi ra,đem năm sợi len bạc từ năm ngón tay đồng loạt xuất ra,bắn thẳng về phía Lan Băng Băng. Đúng thế,chỉ cần tiếng tiêu không còn,không gian trở lại bình thường,mọi thứ đều trở lại.
Lan Băng Băng hiển nhiên nhìn thấy hành động của Hạ Vũ,cười khẩy một cái,năm sợi len cũng đòi phá giáp của ta sao. Vì vậy,tăng thêm lực đạo,thổi trong tiếng tiêu mang vài phần hung ác cùng sát khí. Tất cả đồng loạt tỏa ra,khiến cho tóc nàng bay tán loạn,áo trắng tung bay,lại lơ lửng trên không trung. Từ xa nhìn lại,dung mạo tuyệt trời,khung cảnh tuyệt trần khiến ta ngỡ như không thực,ngay cả Hạ Vũ cũng bị mê hoặc.
Năm sợi bạc len bay tới gần Lan Băng Băng,chợt khựng lại như vướng phải một tấm bình phong vững chắc,không tài nào tiến thêm được. Lan Băng Băng quả nhiên quoái vật,công thủ đều có thể tốt tới như vậy.
Hạ Vũ biết nếu chỉ đơn thuần như này thì không cách nào phá bỏ được. Vì vậy,bốn ngón tay phân chia mỗi cái một loại hơi thở của thần hồn,còn một ngón tập trung linh khí của bản thân,dùng cách Mễ Ty phá hang động ngày nào để đối phó. Năm sợi tơ ngay lập tức biến đổi,lấy một sợi bạc làm trung tâm,bốn sợi khác phân chia xoay quanh,như một lưỡi khoan nhỏ ra sức công phá.
Hạ Vũ mỉm cười nhìn Lan Băng Băng. Không nhìn thì thôi,vừa nhìn chính là giật mình ngơ ngác. Nàng ta đứng trên cao,nhíu nhíu mày,môi đỏ mọng đặt trên Bạch Liên Tiêu. Cảm giác này mĩ đến nghẹt thở...
Đúng lúc này,Hạ Vũ cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn,có gì đó nguy hiểm đang tới,vội né mình sang một cái,thật không ngờ chỗ nàng vừa đứng một khắc trước đều ghim chặt bởi những ánh sáng nho nhỏ,sau đó chớp mắt liền biến mất. Đến giờ thì nàng đã hiểu không đúng ở đâu rồi. Cái quan trọng không phải là bị đánh lén,mà ở tại sao bản thân lại bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Lan Băng Băng. Nhìn nhìn xung quoanh,đồng tử co rụt lại, không lẽ Lan Băng Băng luyện mị thuật,hơn nữa giai cấp cũng không phải tầm thường ? Không,cái này thực sự đi quá xa so với tiểu thuyết rồi. Rút cuộc điều đó vốn có hay có chuyện gì đang xảy ra...