Vân Thư nhận được điện thoại của Chương Tư Niên, trong lòng có chút chột dạ: “Quán bar Fusion trên đường FuXing Middle Road.”
Giọng nói của Chương Tư Niên không nghe ra hỉ lộ ái ố: “Ừ. Chờ ở đó đi, tôi tới đón em.”
Vân Thư: “Được.”
Nói xong, Chương Tư Niên liền cúp điện thoại.
Vân Thư nhìn điện thoại báo cuộc gọi kết thúc, cả người sửng sốt trong phút chốc.
Vừa rồi ở cùng một phòng nên cô dĩ nhiên nghe thấy tin nhắn thoại Lục Dữ gửi đi.
Cô cúi đầu nện mình một cái – lẽ ra cô không nên đáp ứng với Lý Úy sẽ tham dự sự kiện hôm nay, bị truyền scandal thì cũng thôi đi, vậy mà đối tượng bị bôi đen cùng lại là bạn của Chương Tư Niên.
Lục Dữ ở bên cạnh nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi, vội đánh gãy suy nghĩ của cô: “Anh ấy muốn tới đây à?”
“Ừm.” Vân Thư gật đầu.
Lục Dữ bực bội đi tới đi lui trong phòng: “Tôi cũng quá xui xẻo mà. Yêu đương nghiêm túc thì chưa bao giờ bị phát hiện, khó có được một lần chuyện xấu, thế nhưng lại cùng với vợ của anh Tư Niên.”
Vân Thư bị xưng hộ “Vợ của anh Tư Niên” làm cho đỏ mặt, nhưng vẫn cố chấp cãi tay đôi với cậu ta: “Cậu tưởng tôi muốn lên báo với cậu lắm chắc?”
Hai người trừng mắt lẫn nhau, trăm miệng một lời phàn nàn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?!”
Lý Úy đứng ra hòa giải: “Được rồi, anh vừa đăng bài làm sáng tỏ, còn chụp hình chứng mình ở đây còn có nhiều người khác. Đoàn đội của Lục Dữ bên kia cũng phản ứng kịp thời nên không có ảnh hưởng gì lớn.”
Vân Thư bĩu môi, cúi thấp đầu, trong lòng suy nghĩ phải giải thích sao với Chương Tư Niên
…
Chương Tư Niên vừa cúp điện thoại xong lập tức lấy xuống tầng lấy chìa khóa xe.
Trước khi đi còn không quên lấy cái áo khoác của Vân Thư trong tủ, lúc ra ngoài xe mới để ý mình chưa thay đôi dép lê ở nhà.
Chương Tư Niên khẽ cười thành tiếng, trong suốt ba mươi năm cuộc đời số tình huống khiến anh không giữ được bình tĩnh như bây giờ chỉ tính bằng một bàn tay.
Anh quay lại thay giày rồi ngồi vào xe, trên đường đi có vẻ trầm tư.
Anh không phải người thích trốn tránh vấn đề. Hồi chiều chỉ vì một bóng lưng của Vân Thư thôi cũng khiến lý trí sôi sục đến bây giờ, chỉ vì một chuyện không đâu vào đâu cũng nảy sinh lòng tức giận, điều đó khiến anh vô cùng rõ ràng là mình có cảm tình với Vân Thư, nói chính xác hơn, không phải chỉ là cảm tình mà là xen lẫn với sự yêu thích, anh biết anh thích Vân Thư mất rồi.
Đối với Vân Thư, từ sự nhẫn lại, chấp nhận đến thương hại và bây giờ là yêu. Loại tình cảm này đến cùng là bắt đầu từ khi nào thật ra anh cũng không rõ. Một hợp đồng hôn nhân được lập ra để vừa lòng trưởng bối. Sau đó là quan hệ dạy học và cuối cùng là ở chung dưới một mái nhà, ngoài gia đình, Vân Thư từng chút một trở thành người quan trọng nhất với anh.
Anh đã làm rất nhiều việc cho Vân Thư. Vân Thư nhỏ hơn anh rất nhiều và mối quan hệ thầy trò được hình thành từ những buổi học phụ đạo đã vô thức dẫn dắt anh vào vai trưởng bối. Những hành động quan tâm, những cử chỉ trìu mến đều bị anh tự nhậnn là “Chiếu cố tiểu bối” và cảm thấy đó là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, nguyên nhân không đơn giản như những gì anh vốn nghĩ. Ngay từ lúc anh bắt đầu chiếu cô thì đã sớm thích cô rồi.
Chương Tư Niên lên xe, cầm tay lái, mỉm cười. Thích chính là thích, không có gì phải trốn tránh hết.
Vừa lái xe, trong đầu anh vô tình hiện lên câu nói trước đây của Vân Thư, rõ ràng đã lâu như vậy nhưng anh lại nhớ vô cùng rõ ràng.
“Lục Dữ cũng được mà, áo sơ mi trắng, cảm giác thiếu niên sạch sẽ, thanh thuần. Trên mạng nói như thế nào nhỉ, giống hình tượng mối tình đầu hoàn hảo của mỗi cô gái vậy.”
Anh đã từng có một khoảng thời gian bị truyền thông tung tin đồn thất thiệt, bịa đặt những lời đàm tiếu cố tình gây hiểu lầm, tuy nhiên cũng chưa khiến anh tức giận như vậy.
Nhưng câu nói này của Vân Thư mới là mồi lửa châm ngòi cho cơn tức giận.
Mặc dù anh biết Lục Dữ vô tội nhưng anh không thể kiểm soát cảm xúc của mình được.
Anh chính là ghen đấy.
Chương Tư Niên vừa lái xe vừa nghĩ.
Lục Dữ đào hoa như thế nào thì anh biết, nhưng hình ảnh trước công trước được xây dựng rất tốt. Trẻ tuổi, sạch sẽ, chói lọi, khi cười lên còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời. Một cô gái ở tuổi như Vân Thư thích con trai như vậy cũng là bình thường.
Mà anh thì, theo như phân tích trên thì anh với Vân Thư chênh lệch rất nhiều.
Tuy nhiên nếu rút lui ngay khi vừa gặp chút chuyện không vừa ý thì anh sẽ không thể đạt được thành quả như ngày hôm nay.
Ở trong mắt người khác, những hạng mục, dự án đầu tư gần như không có khả năng thành công vào tay anh đều trở nên hoàn hảo, thành quả thu được nhiều không đếm hết.
Đối với mối quan hệ này, anh càng nhất định phải chiếm lợi thế.
Anh nhất thời suy nghĩ cẩn thận, vừa mới xác nhận tâm ý của mình, trong lòng liền bắt đầu lên kế hoạch.
Thanh xuân ánh nắng mình không làm được, nhưng có thể nhẹ nhàng, ân cần, quan tâm cô nhiều hơn, thể hiện ra mị lực của người đàn ông trưởng thành.
Nhưng cũng không thể chiều cô quá mức, cô gái nhỏ có không ít bệnh vặt, không thể nhất mực chiều chuộng cô mà anh còn phải đôn đốc cô sửa lại.
Đừng lúc nào cũng quá nghiêm túc, nếu không Vân Thư sẽ luôn xếp anh vào vai “Lão sư”.
Tuy nhiên cũng không được biểu lộ tâm ý quá rõ ràng, tốt nhất là nên âm thầm một chút, để cô ấy tự trải lòng mình ra rồi hãy hành động. Nếu không dọa cô sợ hãi, thì ngay cả cuộc hôn nhân này sợ cũng không duy trì được.
…
Chương Tư Niên vừa lái xe vừa khai thông đầu óc. Ban đêm trên đường không có nhiều xe cộ, anh một mạch lái thẳng đến chỗ cô.
Xe nhanh chóng lái đên Fuxing Middle Road, một phố bar nổi tiếng ở thành phố S. Quán bar mà Vân Thư nói ở gần ngay cửa, xe vừa vào tới là có thể nhận ran gay.
Anh đậu xe vào một góc, gọi điện cho Vân Thư.
“Tôi đến rồi, ở ngoài cửa ra vào.”
Vân Thư cúp điện thoại, Lý Úy và Lục Dữ đưa cô tới cửa quán bar.
Thành phố S được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, những quán bar, hộp đêm luôn luôn náo nhiệt, không bao giờ vắng người. Ồn ào, đông đúc là những từ được dùng để hình dùng nơi đây.
Giữa chốn đông người như thế nhưng trên người Chương Tư Niên dường như có một loại khí tràng đặc biệt, giồng như một tấm màng mỏng ngăn cách anh với những người xung quanh.
Anh mặc áo sơ mi trắng đi tới, vẻ mặt tập trung, phảng phất trong mắt chỉ có mình cô.
Xung quanh xa hoa trụy lạc chỉ có duy nhất một mình anh là ánh trăng trong sáng.
Có lẽ đã nhìn thấy cô, khóe miệng anh mang theo mấy phần ý cười.
Chương Tư Niên đi tới chỗ cô: “Trên đường chậm trễ chút nên tới muộn.”
An nói cô cùng tự nhiên, rồi láy chiếc áo khoác ra hiệu cô giơ tay lên.
Vân Thư đưa tay vào trong áo, trong áo vẫn còn vương mùi của Chương Tư Niên. Dường như có một mùi hương nước hoa hương gỗ tương tự mùi nước hoa anh hay dùng quanh quẩn bên chóp mũi cô.
Cái áo khoác này khá lớn so với dáng người Vân Thư. Khi kéo lên che được hết phần cơ thể lộ ra ngoài, chiều dài gần đến tận đùi.
Chương Tư Niên hài lòng gật đầu.
Lý Úy nhíu mày nhìn về phía hai người với vẻ đầy trầm ngâm.
Lục Dữ mất tự nhiên gãi gãi đầu: “Anh.”
Chương Tư Niên không nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: “Chuyện này anh sẽ tính sổ với em sau.”
“Đi thôi.” Chương Tư Niên tự nhiên ôm lấy bả vai cô.
Vân Thư cùng anh quay về với một trái tim không yên.
Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.
Ngay khi Vân Thư vừa lên xe, đến dây an toàn còn chưa cài, liền bắt đầu nhận lỗi.
“Em sai rồi.”
Chương Tư Niên đẩy đẩy kính, nhìn người trước mặt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt góc áo, bất giác ngẩng đầu nhìn anh với dáng vẻ đáng thương.
Trái tim anh trong nháy mắt mềm nhũn ra, vẻ mặt như bình thường, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: “Nói đi, sai cái gì?”
“Em không nên… muộn như vậy còn đi quán bar.”
“Không nên… ở cùng với Lục Dữ… Còn bị paparazzi chụp lại.”
Chương Tư Niên cũng không muốn so đo nhiều với cô, khởi động xe: “Còn một cái nữa.”
“Hử?”
“Nhìn người không rõ.”
Chương Tư Niên không thích nghị luận sau lưng người khác, nhưng hiện tại anh phải tranh thủ cơ hội để dìm hình ảnh về “bạch nguyệt quang” Lục Dữ trong lòng Vân Thư.
“Cho dù lần sau có đi bar cũng phải đi cùng người đáng tin cậy một chút. Mối quan hệ nam nữ của Lục Dữ vô cùng hỗn loạn, có vài tên chó săn bám đuôi là chuyện bình thường.”
“Thật không?” “Bạch nguyệt quang” trong lòng Vân Thư sớm đã đổi người, sau đêm nay, cô đối với Lục Dữ cũng không còn hảo cảm gì, giờ phút này chỉ còn tâm tư bát quát mà thôi: “Thông tin chính thức không phải nói cậu ta chỉ có một mối tình thời đại học sao.”
“Ừm.” Chương Tư Niên mặt không biến sắc tiếp tục bôi đen hình ảnh Lục Dữ trong mắt Vân Thư, “Tôi từng gặp qua ít nhất 5 người rồi.”
Chương Tư Niên nói mà không hề có một chút gánh nặng nào, dù sao Lục Dữ từ cấp ba đến giờ vận đào hoa không ngớt, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, tất cả lời anh nói đều là sự thật.
“Vậy còn người gọi là Diệp Lam, chính là tiểu hoa đán có đôi mắt phượng đang rất hot ý, có phải thật vậy không?” Đôi mắt Vân Thư lóe sáng, vẻ mặt tò mò.
Chương Tư Niên không ngờ rằng chủ đề này lại tiến triển theo con đường này, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nếu khi học phụ đạo em cũng hỏi tôi nhiều thế này thì tốt.”
“Bát quái là chuyện thường tình mà.” Gương mặt Vân Thư đầy chờ mong nhìn Chương Tư Niên.
Chương Tư Niên âm thầm đưa danh tiếng của bạn thân mình với hạnh phúc của chính mình lên bàn cân so sánh, cán cân nhanh chóng ngả về một phía, không còn gì phải bàn nữa, anh quyết định không giữ bí mật cho bạn thân: “Trước đây hồi sống đối diện nhà Lục Dữ, tôi từng thấy cô ấy ở trước cửa thang máy, hẳn là hai người đó ở cùng một chỗ.”
“Trời ạ!” Vân Thư vội vàng cúi đầu gõ nhanh vào điện thoại.
“Em làm gì vậy?”
“Chia sẻ tin bát quái này nha.”
Chương Tư Niên thấy cô tiến vào trạng thái tán ngẫu với nhóm bạn thân về tình sử của Lục Dữ, trong lòng đem cảnh báo màu vàng tên “Lục Dữ” giải trừ.
Nhìn từng dòng tin nhắn bát quái trên điện thoại của Vân Thư, khóe miệng Chương Tư Niên mỉm cười – anh với Lục Dữ coi như hòa nhau.
Vân Thư buổi tối có uống chút rượu, tới gần rạng sáng thì buồn ngủ lắm rồi, chia sẻ bát quái xong liền ngáp một cái.
Chương Tư Niên chuyên chú lái xe, đến khi dừng lại đèn đò, cảm giác bên người đột nhiên không có động tĩnh, bèn nhìn sang.
Vân Thư nghiêng đầu, dựa vào ghế, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Chương Tư Niên duỗi tay ra chạm vào sợi tóc mai lòa xòa trước mặt cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, bàn tay chạm vào làn da trắng như sứ, một dòng điện làm tê dại từ đầu ngón tay truyền đến tim.
Mãi cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng còi xe ô tô, Chương Tư Niên mới hồi phục tinh thần, lấy tay ra, khởi động xe.
Xe đã dừng trước cửa nhà nhưng Vân Thư vẫn đang ngủ.
Cô vốn là người có vẻ ngoài nhỏ nhắn, đáng yêu, khi ngủ trông cô lại càng hôn nhiên hơn.
Tuy nhiên lúc ngủ cơ thể cô không thành thật chút nào, cứ cọ qua cọ lại, áo khoác rộng như thế giờ phút này lại bị cô xoay làm lộ nước da trắng hồng.
Chương Tư Niên thấy thế, yết hầu chuyển động. Anh nhẫn nại kéo áo khoác lên cho cô.
Vừa kéo xong, Vân Thư lại xoay người, mặt đối mặt với Chương Tư Niên. Không biết cô mơ thấy gì, trong miệng lẩm bẩm đôi ba câu. Đôi môi như cánh hoa khẽ mấp máp, dưới ánh đèn mờ tối, quả thực là rất câu dẫn.
Chương Tư Niên cúi xuống, đưa bàn tay đến gần khuôn mặt của Vân Thư, đầu ngón tay cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ của gương mặt cô.
Ánh mắt anh phác họa lại gương mặt của cô: Lông mi mỏng, mũi nhỏ, đôi môi đầy đặn. Khóe miệng anh bất giác nhếch lên, trong đầu anh hiện lên nụ cười tươi đẹp đầy khả ái của Vân Thư.
Vân Thư hẳn là ngủ không thoải mái, đầu cọ cọ vào ghế dựa mấy lần, gương mặt chạm vào đầu ngón tay của Chương Tư Niên.
Chương Tư Niên giống như bị bỏng cấp tốc rút tay lại.
Love is a touch and yet not a touch*. Trong đầu Chương Tư Niên bỗng nhiên hiện lên câu nói này.
Thậm chí vừa rồi anh còn định đặt lên môi cô một nụ hôn, cuối cùng vẫn lựa chọn cách kiên nhẫn và dịu dàng đánh thức cô.
Vân Thư mở mắt ra, đôi mắt lim dim buồn ngủ mang theo tia nước, trên mặt vẫn còn lưu lại vết đỏ do ngủ nằm nghiêng.
“Trở về rồi ngủ tiếp.”
Vân Thư mơ mở màng màng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn xe mờ ảo, vẻ mặt Chương Tư Niên dịu dàng vô cùng, làm trái tim cô đập chậm một nhịp.*: Yêu là muốn chạm vào nhưng lại thu tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT