Sự bận rộn của Chương Tư Niên và Vân Thư trong hai ngày qua trực tiếp hoán đổi cho nhau.
Trong khoảng thời gian này, công ty Chương Tư Niên không có nhiều việc. Hầu như ngày nào anh cũng có thể đúng giờ tan làm trở về, buổi tối còn có thể pha một bình trà thơm và giết thời gian bằng một cuốn sách.
Ngược lại thì Vân Thư bận đến mức chân không chạm đất, ngày nào cũng mặt mặt đối mắt với máy tính, mười đầu ngõn tay mảnh khảnh gõ liên tục vào bàn phím, miệng lẩm bẩm. Hôm qua lúc dùng bữa vừa ăn vừa nhìn vào bản thảo, vô ý đưa đũa vào bên trong miệng mò cơm, kết quả là không có phát hiện ra chút nước sốt tiêu đen dính trên chóp mũi, trông rất giống một con mèo nhỏ.
Buổi ghi hình tối nay mãi gần 12 giờ mới về, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc thắt bím nhỏ xinh xinh trông vừa hoạt bát lại đáng yêu. Đôi mắt cô lóe sáng, dưới ánh đèn chúng sáng rực như được bao trọn bởi hàng nghìn vì sao bên trong.
Khi đi qua phòng khách thấy Chương Tư Niên, cô còn hào hứng kéo tay anh: “Họ đều bảo em hôm nay nói siêu siêu tuyệt! Mà em cũng thấy như vậy ha ha ha!”
Chương Tư Niên khép lại quyển sách, rót cho cô một cốc nước: “Vậy là tốt rồi.”
Vân Thư khịt mũi uống hết cốc nước, ở nơi khóe mắt đuôi lông mày nhếch lên, ánh mắt sáng ngời như đá quý: “Hôm nay em thấy cực kì vui.”
Chương Tư Niên gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, vô cùng tự nhiên đưa tay vuốt thẳng lại lọn tóc đang cuộn trong: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Vâng.” Cẩm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, mặt Vân Thư đỏ lên.
“Tôi lên lầu trước đây.”
“Được.” Vân Thư nhìn bóng lưng Chương Tư Niên rời đi, hơi nghi hoặc — Bình thường Chương Tư Niên hay đọc sách ở thư phòng, làm sao hôm nay lại ngồi ở phòng khách, lại còn đọc đến muộn như vậy.
Đến khi không nghe tháy tiếng bước chân của Chương Tư Niên nữa, Vân Thư mới lục lọi giỏ đồ ăn vặt ở trong phòng khách – hôm nay cô ghi hình từ xế chiều đến tận tối, ngay cả cơm cũng chưa ăn, bây giờ cái bụng đang điên cuồng phản đối.
Cô định chạy đi lấy đồ ăn vặt ngay khi mới vào cơ, nhưng không nghĩ tới Chương Tư Niên đang ở đó, nếu ngay trước mặt anh lấy đồ ăn vật, khẳng định lại sẽ bị giáo huấn là buổi tối ăn vặt không tốt.
Vốn dĩ ban đầu ở bàn phòng khách không có cái giỏ ăn vặt này đâu. Mỗi lần Vân Thư mua đồ ăn vật là phải mua liền một đống lớn, giống như một con hamster nhỏ tích trữ đồ ăn vậy, gom lại chất hết ở trên bàn. Chương Tư Niên nhìn không thuận mắt nên mua cho cô một cái giỏ trúc nhỏ chuyên môn để đựng đồ ăn vặt.
Vân Thư chọn chọn lựa lựa một hồi, từ bên trong lấy ra hai cây yến mạch bổng. Ngồi khoanh chân trên ghế sofa bắt đầu “răng rắc, răng rắc” cắn hai cái, cảm thấy có chút khát, liền uống luôn cốc nước mà Chương Tư Niên vừa mới rót.
Vừa nhấm nháp, cô vừa lướt wechat đọc tin nhắn của Lý Úy.
[Lý Úy: Ngày mai trên Weibo có một sự kiện lớn, trước đây anh không định để em tham gia. Nhưng người tổ chức bên đó nghe nói em hôm nay đi ghi hình chương trình nên thông qua nhà tài trợ bên kia gửi tin nhắn muốn mời em tham gia.]
[Lý Úy: Thời gian trước anh luôn giúp em thoái thác không cần tham gia sự kiện, nhưng lần này họ hỏi thông qua nhà tài trợ. Vì vậy em có muốn suy nghĩ một chút không? Dù sao chỉ cần đi thảm đó và ngồi ở đó một lúc thôi.]
[Vân Thư: Chỉ ngồi mà không đi thảm đỏ có được không?]
[Lý Úy: Chỉ đi một chút thôi, dù sao đi thảm đỏ còn có thể lấy được tiền trang điểm. Em cũng không cần trang điểm cầu kì làm gì, chỉ cần mặc một trang phục gọn gàng và đi một vòng là tiền liền đến tay. Mà sự kiện ngày mai có rất nhiều người nổi tiếng, người ta căn bản không chú ý đến em đâu.]
[Vân Thư: Được, vậy mai em đi.]
[Lý Úy: Thành giao, chiều mai anh đến đón em. Nhớ chỉ cần thay một bộ lễ phục đẹp mắt với trang điểm nhẹ là được.]
[Vân Thư: OK, không nói nữa, em đang bận ăn.]
Vân Thư tiếp tục ngồi nhấm nháp chỗ đồ ăn vặt còn lại, ăn được mấy miếng thì nghe thấy trên tầng có tiếng bước chân, Vân Thư nhanh chóng nhét hết mấy miếng vụn nhỏ vào miệng, vội vàng giấu mấy cái túi ở phía sau.
Chương Tư Niên định xuống rót một cốc nước, Nhìn thấy cô nhét cái gì đó vào trong miệng, miệng phồng lên nhưng sợ anh phát hiện không dám nhai, anh khẽ cười — đêm hôm khuya khoắt lén lút ăn đồ ăn vật, nhìn thế nào cũng giống một chú chuột hamster.
“Muộn như vậy còn ăn cái gì?”
Vân Thư biết anh đã phát hiện, khó khăn nhai mấy lần rồi nuốt xuống: “Buổi ghi hình hơi lâu nên em có chút đói.”
“Cần tôi làm giúp em một ít đồ ăn khuya?”
“Hả? … Không cần.” Vân Thư vội vàng xua tay, “Cũng muộn rồi, hiện tại em không đói lắm.”
Chương Tư Niên liếc qua góc túi đồ ăn nhanh lộ ra sau lưng, đi ra mở tủ lạnh, rót một ly sữa bò rồi bỏ vào lò vi sóng.
“Uống ly sữa nóng đi, buổi tối ăn nhiều đồ cứng không tốt cho hệ tiêu hóa. Uống sữa bò cũng giúp ngủ ngon hơn.”
Nói xong, anh cầm bình nước trên bàn rót cho mình một cốc nước.
“Ừm…” Vân Thư ngẩng đầu nhìn anh, Chương Tư Niên mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cúc cài đến tận cùng, khi uống nước, đầu anh hơi ngửa ra sau, yết hầu chuyển động, dưới ánh đèn mờ ảo tạo thành một đường cong, có chút… Vân Thư nuốt ngụm nước miêng… có chút gợi cảm.
Trong đầu cô không khỏi nghĩ đến hình ảnh Chương Tư Niên trở về sau khi tập thể dục buổi sáng, chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào cơ thể, thấp thoáng phác họa ra hai đường cong quyến rũ.
Ưm… vóc người cũng khá tốt đấy chứ.
Vân Thư nhịn không được che mặt — cô vừa nghĩ linh tinh cái gì vậy?!
“Gì vậy?” Chương Tư Niên hỏi.
Vân Thư có cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt gặp, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn chân: “Kh… Không có gì.”
Lò vi sóng bíp một tiếng cứu vớt lại sự xấu hổ của cô.
Chương Tư Niên chỉnh giờ vừa vặn, sữa bò lấy ra vẫn hơi âm ấm, không hề nóng chút nào.
“Vậy tôi về phòng đi, em nhớ ngủ sớm một chút.”
Hai người một trước một sau trở về phòng. Vân Thư đi sau lưng Chương Tư Niên, ánh đèn chiếu xuống, cô gần như bị bao phủ trong bóng hình của Chương Tư Niên, cầm ly sữa nóng ấm trong tay, cô nhìn lên tấm lưng to lớn của Chương Tư Niên — giá mà có thể mãi mãi như thế này thì tốt.
…
Do tối hôm qua đi ghi hình về muộn nên hôm nay cô ngủ một mạch tới tận giữa trưa.
Mới tỉnh dậy thì cái bụng trống trơn đã kêu ục ục biểu tình, cô ngay lập tức phi như bay xuống tầng, vào thẳng phòng bếp.
May quá, bên trong nồi cơm điện có cháo, vẫn còn ấm nguyên. Có cả khoai lang với trứng gà trong nồi hấp nữa.
Vân Thư nhìn tờ ghi chú dán trên tủ lạnh, trưa nay Chương Tư Niên có bữa tiệc, buổi tối mới trở về.
Bữa sáng cùng bữa trưa gộp lại làm thành một bữa là xong.
Sau khi ăn xong, cô lên tầng chọn trang phục.
Ngày thường cô toàn mặc mấy bộ form rộng, thoải mái, dễ chịu, nhưng trong tủ vẫn có một bộ lễ phục.
Cô mua nó trong lần đi dạo phố với Lâm Sở Sở hai năm trước. Lúc đó dù cô biết mình thế nào cũng không có cơ hội mặc nhưng bộ quần áo này phối màu thật sự quá hợp ý cô – chiếc váy có màu xanh ngọc ở phần nửa thân trên, màu hồng đào ở phần thân dưới, bên hông còn có mấy bông hoa đào nhỏ. Cách phối màu sống động và tươi sáng, khiến cho người khác khi nhìn vào sẽ liên tưởng đến một quả đào căng tròn, mọng nước với hai chiếc lá xanh nhỏ xinh phía dưới.
Con gái ấy mà, cứ có một bộ đồ mới là sẽ nghĩ ngay đến việc thay mọi thứ thành đồ mới hết. Thế là ngay trong hôm đó, cô cực kỳ hào hứng đi dạo quanh các cửa hàng, lúc gần về còn không quên lôi kéo Lâm Sở Sở mua thêm một đôi giày cao gót màu trắng để phối cùng.
Bộ lễ phục với đôi giày cao gót mua về cô chưa dùng qua một lần nào, đến mức giờ để đâu cô cũng không nhớ.
Vân Thư kiếm tới kiếm lui, rốt cuộc cũng tìm thấy chúng từ trong một cái rương bám đầy bụi đặt ở một xó trong cùng.
Thay đồ xong thì bắt tay vào trang điểm.
Kỹ năng trang điểm của cô thực sự không tốt, bình thường cô cũng không trang điểm nhiều, cùng lắm chỉ là đánh một ít phấn nền, kẻ lông mày và tô thêm ít son. Để tham dự sự kiện hôm nay, cô cố tình trang điểm và dùng phấn mắt màu hồng đào cùng tông với màu váy.
Lúc Chương Tư Niên trở về, Vân Thư đang đứng trước cái gương soi toàn thân ở cửa, xoay người nhìn chính mình.
Vừa mở cửa ra, Chương Tư Niên bắt gặp ngay cảnh tưởng trước mặt, vẻ mặt sững sờ.
— Anh chưa nhìn thấy Vân Thư như thấy này bao giờ.
Thân trên của váy được thiết kế với đường viền cổ chữ V sâu để lộ ra thân hình săn chắc. Màu xanh ngọc giúp tôn lên làn dao trắng sáng. Chân váy thiết kế cạp cao vừa kéo dài chân vừa nhấn vào vòng eo thon gọn. Màu phấn hồng đào tôn lên nét đẹp tự nhiên, làn da tràn đầy sức sống rất phù hợp với vẻ hoạt bát của cô, cùng với mái tóc xoăn hồng cựa kỳ xứng đôi. Váy dài vừa để lộ ra hai bắp chân thon thả. Giày cao gót trắng mang phong cách cổ điển nhưng lại vô cùng trẻ trung làm nổi bật nét nhẹ nhàng, tinh tế, kết hợp với chân váy giúp tôn dáng và kéo dài đôi chân vừa trắng nõn lại tinh tế.
Đại khái là do anh đột nhiên mở cửa khiến Vân Thư giật mình, cô không thể giữ thăng bằng khi đi giày cao gót được, lúc này đang lung lay chuẩn bị ngã.
Chương Tư Niên nhanh chóng đưa tay giữ eo cô.
Vân Thư cơ hồ là nửa người dựa vào trong ngực Chương Tư Niên, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Thầy về rồi.”
“Ừ. Em định ra ngoài à?”
“Đúng vậy, có một sự kiện mời em tham gia. Buổi tối có thể về muộn một chút.”
“Được”.
Nói xong Vân Thư mới ý thức được mình đang dựa vào ngực Chương Tư Niên, vội vàng chống tay luống cuống đứng lên. Khuôn mặt vốn được đánh má đỏ nay càng đỏ hơn, ửng hồng từ cổ tới tận vành tai.
Cô hơi mất tự nhiên vén lọn tóc xoăn ra sau tai, cúi đầu nói, “Cảm ơn.”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi ô tô.
“Lý Úy tới đón em rồi, em ra ngoài trước.”
Cô nhanh chóng cầm túi xách đặt trên tủ chạy ra ngoài, nhưng chưa chạy được hai bước gót chân lại không vững, có khả năng sắp ngã.
“Haiz…..” Vân Thư nhẹ nhàng thở ra, cũng may là không có ngã.
Chương Tư Niên nghe thấy tiếng của cô, nhìn sang, ánh mắt dừng lại ở phần lưng Vân Thư mấy giây, sau đó có chút mất tự nhiên đem ánh mắt thu hồi lại — phần lưng phía sau cũng là hình chữ V, còn rộng hơn phía trước, dưới ánh nắng mặt trời, lưng hồ điệp mảnh khảnh lại xinh đẹp.
Chương Tư Niên cảm thấy cổ họng có chút ngứa, không tự chủ ho nhẹ một tiếng: “Đi đường cẩn thận chút.”
“Vâng.” Sau khi suýt ngã, Vân Thư cuối cùng cũng thành thành thật thật đi từng bước về phía xe của Lý Úy.
Vừa lên xe, Lý Úy đã huýt sao khi thấy bộ dạng của cô.
“Hôm nay ăn mặc không tệ nha.”
“Ừm.” Vân Thư khẽ chạm vào gương mặt vẫn còn nóng.
Lý Úy: “Nhân tiện, anh nghe nói sự kiện hôm nay Lục Dữ cũng tới. Anh đã hẹn gặp cậu ấy vào tối nay để xem cậu ấy có hứng thú với tiết mục của chúng ta không. Mà không phải em cũng thích cậu ấy hả, tiện dịp này có thể trò chuyện nhiều hơn.”
Vân Thư vẫn còn đang mải nghĩ đến cảnh mình ngã vào vòng tay của Chương Tư Niên, nhớ tới đôi mắt sâu hun hút của anh, thờ ơ đáp lại.
Lý Úy thấy bộ dạng không hứng thú của cô, hỏi: “Đoạn thời gian trước không phải em đặc biệt muốn mời cậu ta sao, lúc ấy em nói thế nào nhỉ, à… ‘hình tượng mối tình đầu hoàn hảo của mỗi cô gái’… Làm sao nhanh như vậy không hứng thú nữa à?”
Nhắc đến câu ‘mối tình đầu hoàn hảo’ khiến cho Vân Thư nhớ tới những bức ảnh cũ trước đây của Chương Tư Niên. Cô lấy ra một cái gương nhỏ giả bộ như đang dặm lại lớp trang điểm, che đi gương mặt có chút ửnghồng: “Ừ… bây giờ đổi thành người khác rồi.”
…
Sau khi trở về, Chương Tư Niên như thường lệ vào bếp chuẩn bị bữa tối, dùng xong sẽ lên tầng đọc sách.
Nhưng hôm nay không hiểu sao trong lòng lại có chút bồn chồn.
Trước mắt luôn hiện ra bộ dạng trước khi cô ra cửa.
Làn da trắng như phát sáng dưới ánh mặt trời. Có lẽ là có trang điểm mắt nên khi cô ngẩng đầu nhìn anh, ở đuôi mắt còn mang theo một điểm đỏ rất câu người.
Anh gần như là trằn trọc cả đêm, không thể nào tập trung được, mắt nhìn văn kiện nhưng tâm đã bay đi chỗ nào không biết.
Nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn mười một rưỡi rồi, sao Vân Thư vẫn chưa trở lại.
Trên màn hình khóa, tiếng thông báo wechat liên tục phát ra đánh gãy những suy nghĩ lung tung của anh.
Nhấc điện thoại lên, là tin nhắn thoại của Lục Dữ, Chương Tư Niên bấm vào nghe. Thanh âm luôn hờ hững mọi ngày của Lục Dữ có chút bối rối.
[Lục Dữ: Anh à, anh tuyệt đối đừng tin những gì trên mạng viết!]
[Lục Dữ: Em tuy khá quan tâm đến cô ấy nhưng vẫn biết đó là vợ của anh mà!]
[Lục Dữ: Tuy vui vẻ nhưng chị dâu, à, mặc dù anh và Vân Thư chỉ là kết hôn giả nhưng em cũng không có gan đi trêu trọc cô ấy đâu.]
[Lục Dữ: Lúc ấy ở đó còn mấy người, chỉ là thợ săn ảnh cố ý không chụp họ vào.]
Lục Dữ lại chia sẻ một liên kết.
“Bắt gặp một võng hồng và một tiểu thịt tươi lén lút gặp nhau ở một hộp đêm nổi tiếng, nghi ngờ chuyện tình cảm bị bại lộ?!”
Chương Tư Niên mở liên kết, nhìn hình ảnh tải xuống, một mảnh bóng đêm, ánh đèn lờ mờ, ảnh chụp mơ hồ không rõ.
Bộ trang phục của Vân Thư vô cùng nổi bật trong màn đêm, phần da lộ trên lưng của cô ấy vô cùng rõ ràng trong bóng tối. Dù cho chỉ là một bóng lưng anh cũng có thể nhận ra cô trong nháy mắt. Người còn lại quay đầu nhìn về phía ống kính, là người vừa mới gửi tin nhắn cho anh, Tiểu Lục Dữ.
Hô hấp của Chương Tư Niên đột nhiên ngừng lại. Dù biết rõ đây là truyền thông cố ý lừa dối nhưng giờ phút này trong lòng anh vẫn có một sự tức giận không nói thành lời. Anh nắm chặt tay, tuy anh là một người ôn hòa, không thích bạo lực, nhưng lúc này anh đột nhiên có ý muốn làm một cái gì đó để phát tiết hết sự khó chịu này ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT