Edit: motquadaocute

Không biết có phải là do những lời giãi bài tâm sự đêm hôm trước hay là nhờ con chó bông Chương Tư Niên tặng cô có tác dụng an ủi, rốt cuộc mấy đêm nay Vân Thư không còn bị mất ngủ nữa.

Mấy ngày nay, cứ mỗi khi xem xong hết văn kiện, anh đều đứng quan sát trước cửa phòng Vân Thư, thấy khe cửa không còn lọt ra ánh sáng, Chương Tư Niên cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Tuy rằng Vân Thư thi thoảng vẫn ngây người khi nhìn thấy những kỷ vật trước đây của Kẹo Lạc, nhưng so với thời điểm Kẹo Lạc mới qua đời thì trạng thái bây giờ của cô đã tốt hơn nhiều rồi.

Cả nước đang bước vào những ngày nắng nóng cao điểm của mùa hè, những tia nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lờ mờ, chiếu lên khuôn mặt Chương Tư Niên.

Anh đang rửa từng chùm nho dưới vòi nước, từng chùm từng chùm một còn mang theo những giọt nước long lanh óng ánh được đựng trong một cái đĩa đựng trái cây trong suốt như pha lê.

Gần đây công ty anh vừa hoàn thành một dự án lớn, nên hiếm khi có ngày cuối tuần không phải tăng ca.

Vân Thư ngồi trên quầy bar cạnh bếp, đôi dép hình hoa nhỏ đặt ở cái ghế cao bên cạnh, đôi chân trần ung dung lắc lư. Chiếc thìa nhỏ trong tay cô mò xúc một viên kem màu hồng trong bát.

Cô đút viên kem vào miệng, hai mắt híp lại thành một đường, khóe miệng hơi giương lên, bên khóe miệng vẫn còn dính một ít kem bơ, nhìn y chang một con mèo mướp nhỏ.

“Ừm ~~ tuyệt vời!”

Chương Tư Niên thấy cô như vậy, khẽ cười.

Vân Thư nghe thấy tiếng cười nhìn sang, lúc này Chương Tư Niên, Chương lão sư, đang chăm chú rửa nho, trên nền nho tím, từng đốt ngón tay trắng nõn như ngọc, đôi lông mi rủ xuống, khóe miệng cong thành hình cung.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi Polo sáng màu, mái tóc thường ngày vuốt kéo để xõa xuống trán. Rõ ràng anh đã gần 30 tuổi nhưng lại không nhìn ra bất kì dấu vết gì của thời gian, ngược lại so với đám học sinh trong trường có thêm mấy phần thành thục hơn. Vân Thư lặng người nhìn anh.

“Nghĩ gì thế?” Chương Tư Niên rửa sạch nho, ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô.

Vân Thư thu hồi ánh mắt, nhịp tim đập có chút loạn, bàn tay cầm thìa vô thức mò đi mò lại khiến viên kem dâu tội nhiệp trong bắt bị nhào thành một bộ dạng thảm không nỡ nhìn: “Không có gì.”

Hồi Kẹo Lạc mới rời đi, Vân Thư cũng hay ngẩn người ngồi một chỗ. Chương Tư Niên tưởng rằng có điều gì đó khơi gợi lại ký ức của Vân Thư, anh khẽ thở dài rồi vươn tay lấy một cái đĩa.

Anh cắt dưa hấu bên cạnh thành từng miếng nhỏ, đặt lên trên đĩa, rồi cầm đĩa trái cây với nho đặt lên quầy bar, ngồi xuống đối diện với Vân Thư.

“Sợ nóng thì ăn nhiều hoa quả một chút, ăn nhiều đá lạnh không tốt đâu.”

Trưởng bối luôn khoan dung với những đứa trẻ bị bệnh hơn bình thường. Có lẽ anh cũng đã nảy sinh tâm lí tương tự rồi. Dạo gần đây anh ngày càng dung túng Vân Thư hơn, đối với những việc nhỏ lặt vặt như ném đồ đạc lung tung, ngồi không đúng tư thế anh đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng Vân Thư thực sự rất ham ăn đồ lạnh, thời tiết mới nóng mấy ngày mà một nửa ngăn đông lạnh trong tủ lạnh đã chất đầy toàn kem và kem cô mua, nào là kem ly, kem que, kem hộp. Hộp kem lớn nhất cô mua nhìn bên ngoài còn lớn cái bát canh to nhất ở trong nhà.

Mấy hôm nay, mỗi khi nhìn thấy Vân Thư là y như rằng bắt gặp trong tay cô không phải cầm một que kem thì chính là cầm một hộp kem. Cả một tủ kem như thế đang nhanh chóng giảm xuống với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“Đây là bát kem cuối cùng hôm nay.” Vân Thư cầm bát kem đã sạch bong với cái kìa, giơ tay lên đảm bảo: “Thật sự là bát cuối cùng.”

Chương Tư Niên lắc đầu cười: “Ăn hoa quả trước đã.”

“Lau sạch miệng đi.”

“A.” Mặt Vân Thư có chút đỏ lên, vô ý thức đưa đầu lưỡi liếm liếm hai bên khóe miệng.

Chương Tư Niên định đưa tay rút giấy cho cô, đúng lúc bắt gặp hình ảnh đầu lưỡi hồng nhuận lướt qua khóe miệng, động tác rút giấy dừng lại, đồng thời ho nhẹ một tiếng, sau đó thu tay lại: “Ăn trái cây này.”

“Vâng.” Vân Thư lấy một miếng dưa hấu từ trong đĩa, vừa mới ăn xong đồ ngọt, bây giờ lại ăn hoa quả nên không cảm nhận được vị ngọt của dưa hấu, nhưng mà cảm giác cắn dưa hấu sột soạt sột soạt vẫn rất thích.

Chương Tư Niên bóc vỏ nho rất có kỹ xảo, phần vỏ nho mỏng được lột từ đầu trên, đầu dưới vẫn còn dính lại, giống như một bông hoa, cuối cùng anh dùng ngón trở giữ lấy phần thịt nho và một miếng ăn hết. Vỏ nho được để gọn trong một cái rổ nhỏ đặt ở bên cạnh. Ngoại trừ đầu ngón tay dính chút nước, những cái khác đều rất sạch sẽ.

Vân Thư cầm miếng dưa hấu trong tay, đơ người một hồi. Bởi vì khi ăn dưa hấu, tay cô dính toàn nước trái cây.

“À đúng rồi…” Sau khi cắn vài miếng, Vân Thư mới nhớ ra, “Bạn em lại rủ tối nay ra ngoài xoát đường phố.”

Bàn tay đang bóc nho của Chương Tư Niên dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua: “Em vẫn chưa rút kinh nghiệm từ trận cảm lần trước à!”

“Em em em.” Vân Thư vốn dĩ có thể hùng hồn muốn ra ngoài chơi, nhưng khi nghĩ đến cảnh Chương Tư Niên chăm sóc cô cả đêm, ban ngày cũng không đi làm, đáy mắt không khỏi cảm thấy chột dạ. “Hôm nay em xem dự báo thời tiết rồi, trời chắc chắn sẽ không mưa đâu.”

“Hôm đó bọn em là đi ra ngoài chơi. Nhưng lần này là buổi sinh hoạt câu lạc bộ trượt ván mà em tham gia, có rất nhiều sinh viên từ đại học C, đại học F, đại học T tham gia, có cả mấy người không phải sinh viên nữa.”

“Có nhiều người nên rất an toàn.”

“Lần này em nhất định sẽ nhớ mang theo điện thoại.”

“Hơn nữa, lần trước em bị bệnh chủ yếu là do trời mưa to, chứ có phải là do đi xoát đường phố đâu.” Giọng nói của Vân Thư có chút ủy khuất.

Chương Tư Niên thực sự không có quá nhiều thiện cảm với môn thể thao nguy hiểm này, nhưng nhìn thấy bộ dạng háo hức muốn đi của Vân Thư, anh vẫn thỏa hiệp. Tâm trạng của Vân Thư dạo gần đây không tốt, để cô đi ra ngoài có lẽ sẽ có thể cải thiện hơn một chút.

“Muốn đi thì đi đi.”

“Thật sao.” Vân Thư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô không nghĩ tới Chương Tư Niên dễ dàng đồng ý như vậy.

Chương Tư Niên lau sạch sẽ nước hoa quả dính trên tay, mặt mày ôn hòa, nói: “Nhưng nhất định phải mang theo điện thoại, chú ý an toàn, cố gắng về nhà sớm, đừng làm cho tôi lo lắng.”

Anh nói vô cùng tự nhiên, nhưng hai câu “về nhà” và “đừng để tôi lo lắng” luôn văng vẳng bên tai Vân Thư.

“Nhớ rõ những lời tôi dặn không?”

Vân Thư lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên vô cùng rõ ràng, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, đặt dưa hấu xuống giơ tay cam đoan: “Sáu giờ em sẽ ra ngoài, và muộn nhất là chín giờ sẽ trở về.”

Chương Tư Niên cười cười, đứng dậy đi lên tầng: “Ăn nốt chỗ hoa quả đó đi. Nhưng nhớ ăn xong không được ăn kem nữa đâu đấy.”

Nụ cười trên mặt Vân Thư nhạt đi… đợi lúc ăn hết chỗ hoa quả này thì còn bụng dạ đâu mà đi ăn kem.

“À còn nữa, một ngày chỉ có thể ăn nhiều nhất hai hộp, nếu như bị tôi phát hiện ăn thêm thì….. nhắc mới nhớ dạo này trên đường thường xuyên có nhân viên cung cấp miễn phí đồ uống lạnh, tôi sẽ đem tặng hết cho họ, coi như là làm người tốt việc tốt.” Chương Tư Niên nói bổ sung.

Khuôn mặt Vân Thư hoàn toàn suy sụp, nội tâm vạn phần hối hận vì vừa nãy đã không nghiêm túc cảm nhận hương vị của hộp kem kia.



Lại nói quá vẹn toàn dễ dàng bị vả mặt. Đó chính là tình huống của Vân Thư lúc này.

Vân Thư ngồi xổm trên bậc cầu thang, tránh đi đám người ồn ào, gọi điện cho Chương Tư Niên: “Cuộc trượt ván sắp kết thúc, vừa vặn đi đến khuôn viên phía nam của trường, cũng không có cái gì lớn, chỉ là gần thư viện, ừm, có cái quảng trường khá lớn.”

“Một đám người muốn PK một chút, học trưởng nói em là gương mặt đại diện cho câu lạc bộ trượt ván đại học C, không được phép rời đi.”

“Khi nào thì xong?”

“Nhìn điệu bộ này thì…” Vân Thư dừng một chút, nuốt nước miếng, “Mười giờ hơn đi.”

Chương Tư Niên ước tính khoảng cách trong đầu, bọn họ tụ tập ở khuôn viên đại học C, sau khi Vân Thư kết thúc trượt vấn trượt trở về phải mất một lúc, ít nhất là sau mười một giờ. Muộn như vậy không an toàn lắm.

“Tôi lái xe tới đón em.”

“A — đừng.” Vân Thư vội vàng xua tay từ chối, sau đó mới nhớ ra mình đang gọi điện thoại.

“Thầy quá nổi tiếng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có người nhận ra ngay.”

Danh tiếng lẫy lừng của học viện tài chính trước đây vài hàng nghìn nhân tài, toàn bộ đại học C không ai không biết, không người không hay. Dù sao trong chiến lược lựa chọn khóa học trong nhóm chung của trường, nếu bạn lãng phí học phần sẽ bị liệt kê trong một danh sách và bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn là người xếp đầu trong danh sách đó.

Nghĩ đến đây, Vân Thư không khỏi cười khẽ.

“Tôi sẽ đậu xe ở bãi đầu xe dưới thư viện, khi nào xong em thì cứ đến đấy.”

“Vân Thư — em ở đó lề mề cái gì đấy, mau ra đây.” Tiếng la của chủ tịch câu lạc bộ trượt ván từ xa vang tới.

Vân Thư cũng không khách sáo với Chương Tư Niên nữa: “Được rồi, bên kia đang gọi em, em phải đi qua ngay.”

“Em cẩn thận chút.” Chương Tư Niên thấp giọng dặn dò.

“Vâng.”

Có lẽ là ảnh hưởng từ lời dặn dò của Chương Tư Niên, đến lúc sắp thi đấu, Vân Thư có hỏi mượn người bên cạnh bộ đồ bảo hộ để mặc vào.

“Hả, không phải bình thường cậu luôn không thích mặc đồ bảo hộ sao?”

“Sân bãi này tớ không quen thuộc lắm, cẩn thận một chút cũng tốt.” Vân Thư cúi đầu thắt chặt miếng đệm bảo vệ.

Chương Tư Niên lão sư, mắt thấy thời gian vẫn còn tương đối sớm, anh liền đi bộ đến quảng trường cách bãi đổ xe không xa để nhìn một chút.

Cái nhìn lần này quả thực khiến trái tim anh lên xuống không phanh.

Người nọ đứng trên ván trượt từ bậc cầu thanh cách đất bảy đến tám bước theo quán tính trực tiếp phi xuống dưới khiến anh đứng xem thôi cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Đến lượt Vân Thư, sau khi khỏi động xong, cô nhảy lên tay vịn bằng thép không gỉ cạnh cầu thang và đứng ở giữa tấm ván. Cô lướt đi trên tay vịn, hai chân kiểm soát tốt thăng bằng, từ trên cầu thanh tuột xuống, lúc đáp xuống đất cũng không quên thể hiện kỹ năng điêu luyện, cánh tay cầm vào phần cuối ván trượt, điều khiến ván trượt xoay 360 độ trên không sau đó nửa ngồi phi ván trượt tiếp xuống đất.

Khi đáp xuống đất, mát tóc xoăn của cô tung bay, giữa tiếng hoan hô của mọi người chung quanh, cô hơi hếch cằm lên, vẻ mặt đắc ý. Dưới ánh sáng đối mắt màu hổ phách của cô như thể được bao phủ bởi những vì tinh tú lấp lánh.

Anh đang định chút nữa gặp nhất định sẽ dạy dỗ tốt cô gái đang bị cám dỗ bên bờ vực nguy hiểm cái gì gọi là “Quân tử bất lập nguy tường, bất hành mạch lộ” [1], giờ phút này ý muốn đột nhiên dập tắt.

[1] Người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết.

Đại khái câu nói này là: từ xưa đến này những người sáng suốt đều biết phòng ngừa trước những tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Chính vì thế mà khi làm một việc gì họ thường để chừa lại một con đường cho mình, nhờ đó mà họ có thể bình an vô sự.

Quên đi, gần đây hiếm khi thấy cô ấy vui vẻ như vậy.

Ánh mắt Chương Tư Niên liếc qua miếng đệm bảo vệ mà cô đang mang trên đầu gối và khuỷu tay, gật gật đầu — chí ít vẫn còn nhớ phải là bảo vệ bản thân.

Anh chỉ lặng lẽ đứng ở đó, ở một góc khuất của vườn hoa, bên tai là tiếng côn trùng kêu xào xạc, tiếng cười đùa vui vẻ của những người ở đằng xa, hầu hết trong đó đều là nam sinh, và tiếng cười thanh thúy của Vân Thư đặc biệt rõ ràng, mang đến cho Chương Tư Niên cảm giác thư thái.

Nhìn tư thế đó chấc còn lâu mới kết thúc đươc. Anh gửi tin nhắn cho Vân Thư, định đi đến thư viện gần đó ngồi một lát.



Vân Thư  hoạt động gân cốt xong, mắt nhìn Wechat, chuẩn bị đi đến thư viện tìm anh.

Buổi tối xung quanh thư viện đều là một màu đen, chỉ có một số khu vực nhỏ vẫn còn ánh sáng.

Cô không thường xuyên đến đây nên không nhớ đường, bèn đi bộ dọc theo ánh sáng, bước chân vô cùng rõ ràng trong hành lang tĩnh lặng.

Ngay khi vừa rẽ vào góc sáng nhất, Vân Thư liền thấy ngay Chương Tư Niên, còn có một vài người khác đang ngồi lẻ tẻ ở những khu vực trống trải. Chương Tư Niên ngồi ở bàn ngoài cùng, bờ vai thả lỏng, ánh đèn bàn phác họa ra đường nét đẹp đẽ.

Vân Thư cúi đầu gửi tin nhắn cho anh.

[Vân Thư: Em đến rồi.]

Ánh đèn trên lối đi có màu vàng ấm áp, dưới ánh đèn có những con côn trùng nhỏ bé bay xung quanh, phảng phất có thể nhìn rõ từng hạt bụi trong không khí.

Chương Tư Niên ngẩng đầu, bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của cô, mỉm cười, đem sách trong tay đặt trở lại giá sách, thuận theo ánh đèn bước tới phía cô.

Trong giây lát, đầu óc Vân Thư trở nên trống rỗng, bàn tay cầm ván trượt vô thức siết chặt lại, đến khi cảm thấy ván trượt thô ráp đang ép đau đầu ngón tay mình, cô mới hoàn hồn lại.

“Xong rồi hả? Vậy đi về đi.”

Thư viện một mảnh tĩnh mịch, âm thanh trầm thấp của anh vang lên trong hành lang vắng vẻ, quanh quẩn ở bên tai cô.

Trái tim không khống chế được đập nhanh lên một chút.

Cô vậy mà lại cảm thấy mình trúng tiếng sét ái tính với Chương Tư Niên rồi.

Vân Thư nhìn Chương Tư Niên, ánh đèn của thư viện quả thật quá mức thần kỳ, ngay cả đôi mắt đen và tĩnh mịch của Chương Tư Niên dưới ánh sáng đều thấy có mấy phần ấm áp.

“Đang nghĩ cái gì thế?” Chương Tư Niên cười nói.

“Không... Không có gì.”

Tim đập càng lúc càng nhanh hơn.

Có một giọng nói hiện lên vô cùng rõ ràng trong tâm trí cô — cô thích Chương Tư Niên rồi.
Lời của J: Ơn trời Vân Thư thích Chương Tư Niên rồi:>>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play