Nhìn ánh sáng hắt ra qua khe cửa, Chương Tư Niên nhẹ nhàng gõ cửa:
“Tôi có thể vào không?”
“Ừm.”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân đạp lẹp xẹp, cửa phòng cạch một tiếng rồi mở ra.
Chương Tư Niên hôm nay bận rất nhiều việc, đến tám giờ tối anh mới rời khỏi công ty, lúc về đến nhà thì Vân Thư đã trở về phòng rồi.
Ngay khi Vân Thư vừa mới mở cửa thì nhìn thấy Chương Tư Niên đang ôm một con gấu bông khổng lồ trên tay, nó cao hơn nửa người, đầu tựa vào vai anh. Một tay anh cầm con gấu bông, tay còn lại cầm một cái hộp giấy nhỏ, động tác này cực kì giống động tác cô ôm Kẹo Lạc ngày trước.
Cô lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những nỗi nhớ đang định hiện lên trong đầu.
“Cho em.”
Chương Tư Niên đưa cho con gấu bông cho cô, Vân Thư theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Nhìn kỹ mới thấy đây thực chất là một con chó bông. Một con chó bông với bộ lông màu nâu trắng.
Cô hơi ngẩn người ra.
“Tôi tình cờ thấy nó ở công ty hôm nay, công ty đã chuẩn bị rất nhiều để làm phần thưởng cho những nhân viên xây dựng và phát triển đội ngũ, không hiểu sao tôi tự dưng muốn mang về một cái cho em.”
Vân Thư cúi đầu vuốt ve bộ lông dài của con chó bông, thật ra khi nhìn kỹ, ngoại trừ màu lông với tổng thể thân hình, những cái khác nhìn đều không giống với Kẹo Lạc.
Nhưng chỉ cần một chút xíu tương tự cũng có thể dễ dàng gợi lên những ký ức của Vân Thư về Kẹo Lạc, đôi mắt cô ấy lại đỏ hoe.
Có lẽ sáng nay cô lại khóc nên đôi mắt vẫn còn hơi sưng. Từ góc độ của Chương Tư Niên, có chút sưng đỏ ở đuôi mắt, thật đáng thương.
“Cám ơn…”
Vân Thư ôm con chó lớn vào lòng, cúi đầu cảm ơn. Thân thể nhỏ bé của cô bị bộ lông dài của con chó che khuất, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ cùng những lọn tóc xoăn hồng lộn xộn.
Chương Tư Niên thở dài: “Nếu biết khi thấy nó em sẽ lại buồn thì tôi đã không mang nó về.”
“Không… không có.” Vân Thư lắp bắp giải thích: “Em… em rất thích nó.”
Nói rồi cô siết chặt con chó bông trong tay hơn một chút, giống như muốn vùi cả người vào lớp lông tơ.
Chương Tư Niên cười thầm, mặt mày ôn hòa, vuốt vuốt mái tóc của cô: “Đi ngủ sớm đi. Nếu lại không ngủ được thì nói với tôi.”
“Hôm nay tôi còn rất nhiều văn kiện cần phải xem, ở đâu cũng có thể đọc được.”
Vân Thư gật gật đầu.
“À còn cái này nữa.”
Chương Tư Niên đưa hộp bịt mắt hơi nước trong tay cho cô: “Cái này có thể giúp em ngủ ngon hơn.”
“Cám ơn.”
“Không có gì.”
Đồ vật đã đưa xong, Chương Tư Niên cũng không tiện ở lâu.
Vân Thư nhìn anh quay người rời đi, ánh sáng trong phòng phác hoạ ra bóng lưng khoan hậu, mặt cô cọ cọ vào chú chó bông, khóe miệng vô ý thức nổi lên một cái lúm đồng tiền nhỏ.
…
Trong thư phòng Chương Tư Niên còn rất nhiều văn kiện cần phải đọc, đây không phải là nói suông để Vân Thư đỡ phải cảm thấy áp lực.
Chương Tư Niên bận rộn đến tận nửa đêm mới miễn cưỡng đem tất cả văn kiện cần phê duyệt xem hết, tách những văn kiện quan trọng đặt sang một bên, dự định để ngày mai cân nhắc lại một chút…
Nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, hình ảnh Vân Thư với vành mắt đỏ bừng bất giác hiện lên trong suy nghĩ, anh tháo kính xuống, khẽ nhắm mắt, nhéo nhéo mũi.
Ghế đẩy ra, con lăn phát ra tiếng ma sát yếu ớt — anh vẫn còn hơi lo lắng, định đến trước cửa phòng Vân Thư nhìn một chút, nếu không có ánh sáng tức là cô đã đi ngủ rồi, như thế thì anh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ trong mấy bước ngắn ngủi từ phòng làm việc đến trước cửa phòng Vân Thư, trong đầu Chương Tư Niên hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Anh mơ hồ cảm thấy sự quan tâm của anh dành cho Vân Thư dường như có hơi vượt quá giới hạn.
Nhưng thú cưng lớn lên cùng cô qua đời khiến cô rất buồn, mình cũng không thể mặc kệ như vậy.
Mình lớn hơn cô nhiều như vậy, xem như là trưởng bối chiếu cố tiểu bối đi.
Như vậy, chỉ trong mấy bước ngắn ngủi, giáo sư Chương, người có bộ não hơn người, đã tìm ra lời giải thích tốt cho sự mềm lòng, quan tâm và lo lắng của mình
Khi anh bước tới trước cửa, quả đúng như dự đoán, trong khe cửa lọt ra ánh sáng, đặc biệt rõ ràng trong hành lang mờ mịt này.
Anh cũng không vội vã gõ cửa, cứ thế đi xuống lầu, đi vào bếp hâm nóng hai ly sữa.
Khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy giá đĩa CD, anh liền đem hai ly sữa để sang cạnh khay rồi lấy đĩa CD cùng máy chiếu phim mini đặt vào bên trong, mang hết lên tầng.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Vân Thư.”
“Mời vào.” Bên trong truyền đến âm thanh nhẹ nhàng.
“Trước khi đi ngủ tôi muốn uống một ly sữa nóng, tiện thể có mang cho em một ly.” Chương Tư Niên đẩy cửa vào, nói.
Vân Thư đang ngồi dựa vào trên giường, con chó bông lớn vừa mới đưa cô đang nằm ở trên đùi, phía trên còn đặt một cái laptop. Điều khiển điều hòa vứt ở một chỗ, bắp chân trắng nõn nghênh ngang để lộ trong không khí.
Nếu là ngày thường chắc chắn anh sẽ cau mày rồi bảo cô: “Tướng ngồi xấu.”, “Muốn viết gì thì vào bàn viêt, nằm lười biếng trên giường viết là như thế nào…”
Nhưng một đứa trẻ sinh bệnh dù tính tình nghịch ngơm thế nào cũng vẫn rất đáng thương. Anh không có bất cứ ý nghĩ trách móc nào trong lúc này cả.
“Muộn như vậy sao còn chưa đi ngủ.”
“Em ngủ không được, định lôi luận văn ra viết, bất quá trong đầu không có ý tưởng gì.”
Chương Tư Niên đặt cái khay lên giá sách nhỏ bên cạnh giường, đưa cho cô một ly sữa, nhướng mày, hỏi: “Tính thống kê sao sao?”
Vân Thư le lưỡi: “Là bài tập chuyên ngành, chứ em làm gì có sở thích tự hành hạ bản thân vào ban đêm đâu.”
“Thầy ngồi đi, ngồi ở bên cạnh cái kia ghế sô pha kia kìa, ngồi đó thoải mái hơn so với ngồi trên thảm.”
Ở chung lâu như vậy, cô đối với Chương Tư Niên cũng không kiêng dè nhiều như trước.
Chương Tư Niên không có hứng thú ngồi lên cái ghế sofa lười đó, nhưng Vân Thư đã mời thì anh vẫn ngồi lên, lưng thẳng tắp không có dựa vào.
Anh liếc nhìn mái tóc rối bù của Vân Thư, ai không biết còn tưởng rằng là do cô không có ý tưởng gì nên điên cuồng nắm tóc, nhẹ cười: “Nếu không viết được thì đi ngủ sớm đi.”
Hai tay cầm ly sữa bò của Vân Thư cứng lại, đầu ngón tay cô hơi nhợt nhạt — cô thực sự không thể ngủ được.
Chương Tư Niên đương nhiên biết rõ điều này, anh đem đĩa CD bỏ vào bên trong máy chiếu phim.
“Lúc xuống tầng vừa hay tôi nhìn thấy đĩa CD trước đó em mượn, nếu em không ngủ được thì có thể nghe một chút.”
Những bản nhạc nhẹ nhàng, êm đềm có thể giúp giải tỏa căng thẳng và lo lắng, giúp dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn.
Lông mi Vân Thư khẽ rung lên — sữa bò còn có thể nói là tiện tay, nhưng đĩa CD cùng máy chiếu phim —- rõ ràng là cố ý đến an ủi cô.
Trong tiếng nhạc du dương, Chương Tư Niên nhấp một ngụm sữa, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu, lời gốc cũng không nhớ rõ lắm, đại khái là có ý nói cuộc đời tựa như một đoàn tàu đang trên hành trình về đích. Trên đường đi có rất nhiều trạm dừng cho những hành khách người lên kẻ xuống. Không ai trong số hành khách ấy có thể đi cùng bạn từ đầu đến cuối cuộc hành trình, kể cả người thân, bạn bè, người yêu.”
“Có người tới thì cũng có người rời đi, có người đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cũng có người chưa kịp chuẩn bị, nhưng tình yêu của họ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bạn.”
Giọng nói của Chương Tư Niên trầm xuống, anh cũng không còn biết nói gì nữa.
Anh biết trước sự sống và cái chết, mọi lời khuyên giải đều không có ý nghĩa. Điều mà Vân Thư cần chính là thời gian.
Bản nhạc đầu tiên kết thúc, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng rất rõ ràng.
Khi bản nhạc tiếp theo vang lên, Chương Tư Niên uống cạn ly sữa trong tay, không nói nữa.
Qua một lúc lâu, Vân Thư mới khẽ mở miệng: “Cảm ơn.”
“Những lời này tôi không cố ý nghĩ ra để an ủi em đâu.” Chương Tư Niên nở một nụ cười gượng gạo, tóc trên trán rơi xuống, che khuất đi đôi mắt đen như mực, khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này, “Cái này chẳng qua chỉ là tôi tự nói với bản thân, nhân tiện nói một lần cho em nghe.”
“Thật ra những lời này chính tôi cũng không thể thuyết phục được, và tôi cũng không trông cậy những lời này có thể làm em buông bỏ.”
Vân Thư nhớ tới thân thể ngày càng sa sút của ông nội Chương, mở miệng, cuối cùng chọn cách im lặng.
Màn đêm hôm nay thật đẹp, có áng mây treo lơ lửng trên bầu trời, có vầng trăng sáng theo cửa sổ tỏa ánh sáng mát dịu xuống mặt đất.
Có thể là vì ánh trắng đẹp, có thể là bởi vì tiếng nhạc du dương, hay cũng có thể là bởi vì tư thế Chương Tư Niên ngồi ở trên giường, mắt nhìn xuống quá đẹp.
Ngoài lời cảm ơn bên ngoài, Vân Thư, người đã im lặng gần hai ngày nay, bắt đầu mở miệng trò chuyện với Chương Tư Niên.
“Vào lần đầu tiên em nhìn thấy Kẹo Lạc ở trong cũi, khi nghe ông chủ nói rằng giống chó chăn cừu Úc suốt đời chỉ nhận định một đến hai người chủ, em lập tức quyết định nhận nuôi nó.”
“Không lâu sau khi cha mẹ em qua đời, ông nội bận giúp chị em tiếp quản công ty nên trong nhà thường xuyên không có người, chỉ có em với bảo mẫu. May mắn là có nó luôn ở bên cạnh em.”
“Kẹo Lạc khi đó rất nhỏ, chỉ khoảng…”, Vân Thư đưa tay ra dấu, “Chỉ khoảng chưa bằng cánh tay của em. Nó vừa mới chào đời chưa bao lâu, màng xanh trên mắt còn chưa tan hết. Qua lồng cũi, nó dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm lòng bàn tay em. Khi em mang nó về nhà, lông nó còn rất ngắn, cái bụng mềm mại cọ sát vào người em, ban đêm ngủ cùng nhau dặc biệt an ổn.”
“Nó lớn cũng rất nhanh, một tuần đã có thể lớn thêm một vòng. Không quá hai năm nó đã đạt được kích thước như bây giờ.”
“Hồi nó mới về nhà nhìn rất ngốc nghếch, tùy tiện đi ra ngoài cũng có thể đụng vào cửa kính, sau đó nó nằm gục trước cửa một lúc lâu không phản ứng, mặc dù nó vẫn luôn không thông minh. Nhìn những con chó úc khác thậm chí có thể tương tác với chủ nhân, trong lòng em cực kì hâm một. Tất nhiên em cũng có dạy cho nó, nhưng làm thế nào nó cũng không học được.”
“Ban đầu khi em đến thành phố S học thì không có dẫn nó theo. Nhưng nghe ông nội nói ngày nào nó cũng nằm trước cửa chờ em quay lại, cơm ăn cũng không ngon. Em đau lòng, lập tức bay về đem nó qua đây, ba năm đại học đều thuê phòng bên ngoài ở.”
“Cách đây mấy năm, khi nó còn khỏe, em trượt ván nó cũng chạy theo đằng sau, muốn bao nhiêu phong cách thì có bấy nhiêu phong cách. Hồi đó ở đại học không có ai là không biết hai bọn em.”
…
Vân Thư không nói liên tục, chỉ là nói liên miên lải nhải nói một vài việc vặt của Kẹo Lạc.
Chương Tư Niên cũng không ngắt lời cô, anh chỉ yên lặng ngồi một bên lắng nghe.
Một chân duỗi thẳng, một chân co lại, cổ tay đặt lên đầu gối, ngón tay thon dài cầm lấy cốc nước trong suốt, lưng hơi cúi xuống, thả lỏng người tựa trên ghế sô pha, nhìn thì có vẻ lười biếng, nhưng ánh mặt lại đặc biệt chuyên chú.
Sau khi phát xong bài hát cuối cùng trong đĩa CD, căn phòng yên tĩnh lại, bên tai chỉ vang vọng giọng nói của Vân Thư.
Giọng nói của Vân Thư hơi ngưng lại, đầu ngón tay có chút mất tự nhiên sờ lên chóp mũi.
Chương Tư Niên cười lên. Gương mặt anh vô cùng tuấn tú, nụ cười dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ bội phần.
Nhưng theo cách nghĩ của Vân Thư, cái này rất giống cảnh một người trưởng thành đang cưng chiều một đứa trẻ nghịch ngợm. Vừa bao dung lại rất ôn hòa.
Chương Tư Niên đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn, bóng người mờ mờ ảo ảo bao phủ lấy cơ thể Vân Thư, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, sự đụng chạm của đầu ngón tay vào chân tóc khiến cô cảm thấy mình như một chú cún đang được an ủi.
“Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Chương Tư Niên nhẹ giọng nói, Vân Thư bỗng cảm thấy nhịp tim của mình như bị chậm lại mất nửa nhịp.
“Cạch.” Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Vân Thư đưa tay lấy cái bịt mắt ở đầu giường ra, đeo lên mặt, hương đào ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập khắp không khí cùng với nhiệt độ đang dần dần dâng lên trên mắt. Tim dường như đập nhanh một chút, nhưng nghe tiếng bước chân của Chương Tư Niên dần xa, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình yên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT