Chương 501: Quên đi quá khứ (2)

Sau khi rời khỏi nhà Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân không về thẳng nhà, mà lái xe đến quán bar Dạ Sắc.

Kiều Tư Hằng vốn đang chuẩn bị đi về, nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân chí đành quay trở lại phòng riêng, anh ta quan sát Nam Cung Thiên Ân đang bước vào cười hỏi: “Lúc sớm gọi điện thoại bảo cậu đến thì cậu nói có hẹn ăn cơm, bây giờ tôi chuẩn bị vê nhà rồi thì cậu lại xuất hiện, đây là rắp tâm không cho tôi đi ngủ đúng không?”.

“Tôi thấy sắc mặt cậu chưa có gì thay đổi cả, chắc chắn là vẫn chưa uống hết mình rồi”, Nam Cung Thiên Ân cầm chai rượu lên rót cho anh ta một ly: “Tôi biết trong lòng cậu buồn, cạn ly nào”.

“Trong lòng tôi buồn? Đáng nhẽ phải là trong lòng cậu buồn chứ?”, Kiều Tư Hằng cau mày nhìn anh.

“Vợ cứ đi mây về gió, không buồn nhìn cậu lấy một cái, cảm giác này chắc khó chịu lắm nhỉ?”,

Nam Cung Thiên Ân cầm ly rượu lên, cười khổ: “Nếu là tôi, vợ cứ đi đi lại lại trước mặt, mà mình lại không ôm không chạm được, thì tôi chắc chắn sẽ không chịu được”.

Kiều Tư Hằng hớp một ngụm rượu vang, nhìn anh: “Nếu như đổi lại là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”.

“Giành lại cô ấy”.

“Nếu như cô ấy không muốn quay lại thì sao?”.

“Giành đến khi nào cô ấy muốn thì thôi”.

Kiều Tư Hằng lắc dầu: “Tô Tích không giống Bạch Tinh Nhiên, cô ấy không dính chiêu của tôi đâu”.

“Dù sao cậu cũng chí có mỗi chiêu đó”, Nam Cung Thiên Ân nhìn anh ta mía mai: “Bảo cậu quỳ xuống cầu xin cô ấy, cậu chắc chẳng bao giờ làm được đúng không?”.

“Cầu xin cô ấy?”, Kiều Tư Hằng bật cười lắc dầu: “Cả đời cũng đừng mong”.

“Thế mới nói, thời gian cứ thế qua đi, mối quan hệ giữa cậu và cô ấy sẽ càng xa cách.”

Nam Cung Thiên Ân cười khổ:”Đừng giống tôi, đợi đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng, tới lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.”

“Xem ra cậu vẫn chưa thể quên được Bạch TInh Nhiên,” giọng của Kiều Tư Hằng cũng nghiêm túc hơn nói:”Thiên Ân thiếu gia, Bạch Tinh Nhiên đã mất rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa, quên cô ấy đi. Đừng quên vị Chu tiểu thư đang ở bên cạnh cậu bây giờ, cũng là người đã từng khiến cậu đau đơn không buông được.”

Nam Cung Thiên ÂN nhìn anh ta, người hôm nay khuyên anh buông bỏ quá khứ quả không ít.

Nam CUng Thiên Ân ở Sơn trang Quan Tỉnh uống chưa say, nhưng đến quán bar thì lại say.

Tiếu Lâm đưa anh về nhà tổ, lúc dìu lên phòng ngủ tầng hai, đúng lúc Chu Chu vừa đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

“Thiên Ân, sao anh lại uống nhiều vậy?” Chu Chu vội vàng đỡ Nam Cung Thiên Ân không quên trách Tiếu Lam một câu: RÕ rang cậu biết đại thiếu gia không thế uống sao còn đế anh ấy uống nhiều thế?”.

“Xin lỗi, thiếu phu nhân, lúc tôi đến quán bar thì đại thiếu gia đã say rôi , Tiếu Lâm vé mặt vô tội đáp.

“Được rồi, cậu về phòng nghỉ đi”, mặc dù ngoài miệng trách thế, nhưng trong lòng thì lại rất phấn khởi.

Nam Cung Thiên Ân say rồi, hơn nữa còn say khướt thế này, cơ hội cô ta chờ đợi suốt hai năm cuối cùng cũng đến.

“Thiên Ân, cấn thận chút”, Chu Chu cấn thận dìu anh đi vào trong phòng ngủ.

Nam Cung Thiên Ân lảo đảo, một tay tì chặt vào tường, anh mở to hai mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn cô ta hỏi:

“Sao em vẫn chưa ngủ?”.

“Anh chưa về em không ngủ được”, Chu Chu nhìn anh nói.

Anh không về em không ngủ được… câu này vừa nghe thấy từ miệng một người đàn ông, anh ta chờ vợ của mình, bọn họ thì hạnh phúc mỹ mãn, mà anh thì vẫn không biết tự lượng sức mà muốn tiếp cận cô, có ý muốn phá hoại hạnh phúc của cô.

Anh đột nhiên nhớ đến những lời Bạch Tinh Nhiên và Kiều Tư Hằng nói với anh hôm nay, bọn họ đều nói người chết rồi không thế sống lại, Tinh Nhiên sẽ không bao giờ quay lại nữa, bảo anh nghiêm túc nhìn nhận người trước mắt.

“Thiên Ân, anh vẫn ổn chứ?”, Chu Chu quan tâm hỏi: “Anh ra giường nằm đã được không? Em đi rót cho anh cốc nước”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó ôm cô ta vào lòng, cúi xuống hôn vào môi cô ta.

Chu Chu bị anh làm cho giật mình, mùi hương của anh và mùi rượu Whiskey bỗng dâng lên, điên cuồng quấn quanh đôi môi cô ta.

Bởi vì chưa thấy anh điên cuồng như vậy bao giờ, chu chu bất ngờ đến ngây người, có điều cô ta phản ứng lại rất nhanh, hai tay ôm lấy cơ thế lảo đảo sắp ngã của anh, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh.

Nam Cung Thiên Ân hôn cô ta, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, phải quên đi quá khứ, làm lại từ đầu, nếu như anh không vượt qua được bước này, thì cả cuộc đời anh sẽ mãi đắm chìm, không thoát ra được khỏi nỗi ám ảnh đó.

Chu Chu bị anh hôn đến mức bối rối, cơ thế lùi về sau bị anh đè xuống giường.

Thứ cô ta chờ đợi, điều cô ta muốn… cuối cùng cũng đến rồi.

Mong muốn cuối cùng của cô ta kiếp này, cuối cùng đã thành hiện thực!

Hơi thở của anh mê người như vậy, ngọt ngào như vậy, ngọt đến mức… cô ta chịu không nổi.

Mùi vị ngọt ngào này có mùi tanh, là mùi máu sao?

Máu… Chu Chu sững người, trong chớp mắt bừng tính khỏi dục vọng, cô ta đưa tay sờ lên khóe miệng mình, vậy mà lại là máu thật…!

“A!”, cô ta kêu lên rồi đấy Nam Cung Thiên Ân ra khỏi người mình, ngồi dậy khỏi giường, cô ta theo bản năng muốn quay người bỏ chạy, Nam Cung Thiên Ân lại kéo cánh tay cô ta vào trong lòng mình, ôm lấy cô ta vừa hôn vừa cắn, miệng thì thầm nói: “Tinh Nhiên, đừng đi, đừng đi…”.

“Thiên Ân, anh làm sao thế? Anh mau buông em ra…”, Chu Chu bị dọa cho hết hồn, vừa giãy giụa vừa gào lên: “Em không phải là Tinh Nhiên, anh mau thả em ra…”.

Nam Cung Thiên Ân lại cứ như không nghe thấy lời khấn cầu của cô ta, sống chết ôm lấy cô ta, đôi môi không ngừng hôn lên cổ cô ta, miệng thì vẫn cứ gọi tên Bạch Tinh Nhiên.

Bởi vì nỗi đau mà thể lực không thế chịu đựng nổi, anh không kiếm soát được sức lực của mình, cắn vào CỔ của Chu Chu, cơn đau ập đến, khiến cho cô ta kêu lên thất thanh: “Cứu…! Cứu với…!”.

Cô ta bắt đầu dùng nắm đấm đánh vào cánh tay anh, lớn tiếng gào khóc: “Thiên Ân, anh mau thả em ra… em thật sự không phải Tinh Nhiên… Tinh Nhiên cô ấy đã chết lâu rồi!”.

Cơ thể Nam Cung Thiên Ân bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó rống lên với cô ta: “Nói dối! Tinh Nhiên cô ấy vẫn chưa chết…!”.

“Cô ấy chết rồi, hai năm trước đã rơi xuống biến chết rồi…!”, Chu Chu gào lên trong tuyệt vọng, thậm chí đến lúc này, lúc anh đau khổ và buồn bã nhất, trong lòng anh vẫn nhớ đến Bạch Tinh Nhiên.

Anh cắn vào vai cô ta, làm tổn thương cơ thế của cô ta, mà trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác, tại sao lại như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?

Nỗi sợ hãi và đau thương trong lòng vây lấy cô ta, cộng thêm với cơn đau trên vai, đời này cô ta chưa đau khổ đến thế bao giờ, cô ta cảm giác mình sẽ chết trong sự giày vò của anh.

Cô ta buồn, nhưng Nam Cung Thiên Ân còn buồn hơn, anh cố kìm nén nỗi đau trong lòng, lật người đấy cô ta xuống giường, đôi tay vừa ôm cô ta đổi sang thành bóp chặt lấy cổ cô ta, giọng điệu phẫn nỗ cùng với đôi phần oán hận: “Tinh Nhiên chết rồi… là các người ép chết cô ấy… là các người…!”.

Chu Chu hốt hoảng, sắc mặt từ trắng bệch chuyến sang tím ngắt, cô ta vừa giãy giụa vừa khó khăn giải thích: “Không phải em… không…”.

Mọi người trong nhà nghe tiếng vừa bước vào đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang bóp cổ Chu Chu, trên mặt hai người đều là máu.

Bác sĩ Trương tức tốc chạy đến cũng nhanh chóng kéo chu chu ra khỏi người Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu coi như đã được tự do, cô ta lật người nằm bò dưới đất, sau đó từ dưới đất bò về phía cửa, mãi đến khi cảm nhận được bản thân đã an toàn mới năm sõng soài ra đất.

Nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân được bác sĩ Trương và Thấm Khác khống chế, cô ta suy sụp gào khóc lên một tiếng cuối cùng.

“Chị dâu, chị không sao chứ?”, Thẩm Tâm nhìn thấy Chu Chu như vậy, lấp tức đỡ lấy cô ta, nhìn cô ta hỏi “Sao trên người chị toàn máu thế này? Chị bị thương à?”.

“Chị đau, toàn thân chị đều đau…”. Lúc này, Chu Chu cũng không phân biệt được rốt cuộc là chỗ nào đau nữa, cô ta chỉ biết toàn thân đều không còn sức lực, toàn thân đều khó chịu…

“Thiếu phu nhân đừng sợ, không sao nữa rồi”, chị Hà cũng đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thấm Tâm giúp chị ta đỡ cô ta dậy: “Đưa thiếu phu nhân về phòng trước đi”.

Thẩm Tâm gật đầu, cùng chị ta dìu Chu Chu sang phòng ngủ đối diện.

Nam Cung Thiên Ân dần bình tĩnh lại, lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, vừa rơi nước mắt vừa đích thân lấy khăn bông lau máu trên mặt cho anh.

Bác sĩ Trương đứng bên cạnh, mỗi lần như vậy đều an ủi: “Lão phu nhân yên tâm, đại thiếu gia không sao rồi”.

“Chẳng phải nó đã rất lâu rồi không phát bệnh sao? Tại sao hôm nay lại phát bệnh?”.

“Tôi nghĩ chắc là do uống rượu”, bác sĩ Trương nói.

Lão phu nhân ngẩng dầu lên nhìn anh ta, rồi lại vỗ một cái vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân: “Sao cháu lại chạy đi uống rượu thế?”.

“Cháu nghĩ chắc là trong lòng anh họ buồn nên mới uống rượu”, Thấm Khác nói.

Ban nãy tất cả mọi người đều nghe thấy anh cứ luôn miệng gọi ‘Tinh Nhiên’, xem ra anh thật sự là vì cô mà đau lòng, nên mới uống say.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Ân mặc dù đã ngủ say nhưng vẫn đang cau mày, bé tiếng thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, cháu vẫn không chịu tha thứ sao?”.

Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường đương nhiên sẽ không trả lời bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play