Chương 500: Quên đi quá khứ (1)

“Nếu như tình cảm không tốt thì sẽ không kết hôn, vợ chồng thì phải bên nhau cả đời, nếu như không có tình cảm thì làm sao ở bên nhau?”, cuối cùng cô vẫn trả lời.

“Đây là quan niệm hôn nhân của cô sao?”.

“Lẽ nào anh không nghĩ như vậy?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi ngược lại.

Nam Cung Thiên Ân cười, nụ cười có phần chua xót.

Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự chua xót của anh, thế là cười an ủi: “Tôi thấy tình cảm của anh và vợ anh cũng rất tốt mà, hơn nữa vợ anh còn rất xinh đẹp, rất lương thiện”.

Nói xong câu này, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại thấy khinh bí bản thân, thật là… đế nịnh nọt người này mà đến những lời đó cũng nói ra được, rõ ràng vợ của anh là đồ cay độc đã tát cô.

“Cô không trách cô ấy dẫm vào làm tay cô bị thương sao?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn xuống bàn tay vẫn sưng đỏ của cô.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Cô ấy cũng không cố ý mà”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không kiếm cớ bắt chuyện nữa.

Không khí trong xe chìm trong yên lặng, Bạch Tinh Nhiên nhìn phía trước oán thán: “Cũng không biết sẽ tắc đến bao giờ nữa”, nói xong, cô quay đầu sang nhìn anh: “Tôi có thế xuống xe đi dạo không? Ngồi lâu mệt quá”.

Nam Cung Thiên Ân không lên tiếng, tay trái ấn vào nút mở cửa.

Bạch Tinh Nhiên đẩy cửa xuống xe, không khí bên ngoài quả nhiên thoải mái hơn trong xe rất nhiều. Một bên đường cái là núi, một bên còn lại là rừng cây và cách núi, Bạch Tinh Nhiên đứng bên đường giơ hai tay ra hít sâu một hơi, không khí thích thế này, tâm trạng buồn phiền vì chờ đợi trong chớp mắt cũng tan biến.

Một cơn gió thổi tới, cơ thể cô khẽ lảo đảo, lập tức được một người phía sau đỡ lấy, giọng nói quen thuộc vag lên từ phía sau:”Cẩn thận.”

Bạch Tinh Nhiên đứng dịch vào trong một bước, quay đầu cảm kích nói:”Cảm ơn.”

“Cô thích chỗ này à.” Nam Cung Thiên Ân nhìn cảnh tượng trước mắt, châm một điếu thuốc, khói thuốc trong chốc lát đã nghi ngút trong màn đêm.

“Không, thật ra hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây.” Bạch Tinh Nhiên nói: “ Tôi mới về nước.”

“Cô trước đây chưa từng ở Châu Thành?” Nam Cung Thiên Ân nhìn cô dăm đăm Bạch TInh Nhiên lắc đầu cười khẽ:”Chưa”

Nam Cung Thiên Ân lại rơi vào trong suy tư của mình, đến cả tàn thuốc sắp cháy vào tay rồi cũng không biết.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy dầu đỏ điếu thuốc càng cháy càng gần, bất giác đưa tay ra lấy tàn thuốc trong ngón tay anh: “Cấn thận cháy vào tay”.

Nam Cung Thiên Ân hoàn hồn lại, nhìn thấy cô ném tàn thuốc xuống đẩt giâm tắt, rồi ngang đâu lên nói với anh: “Hút ít thuốc đi có lợi cho sức khỏe”.

“Chồng cô có hút thuốc không?”, ma xui quỷ khiến anh hỏi một câu.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Trước đây có hút, giờ bỏ rồi”.

“Là công của cô à?”.

“Đúng ra là công của Vãn Nhiên, từ lúc có Vãn Nhiên thì anh ấy không hút nữa”, Kiều Phong từng nói với cô, lúc anh ấy bươn trải cuộc sống rất thích hút thuốc uống rượu, nhưng từ khi có cô và Tiếu Vãn Nhiên thì không hút nữa.

“Trước đây tôi cũng từng bỏ một thời gian”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, không ngờ anh lại nói với mình những điều này, thế là thắc mắc hỏi: “Thế tại sao sau đó lại hút lại?”.

“Bên cạnh tôi đã từng có một người phụ nữ lương thiện giống như cô, cô ấy đến thì tôi bỏ, nhưng sau đó cô ấy đi mất…”, lúc nói câu này, ánh mắt anh bống lóe lên một nỗi đau thương.

Nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, Bạch Tinh Nhiên cũng bất giác mềm lòng, theo bản năng thốt ra một câu: “Hóa ra người anh yêu nhất không phải vợ anh bây giờ”.

Bảo sao vợ anh lại phải quản anh như quản phạm nhân, bảo sao mình và anh mới nhìn nhau một lần, vợ anh đã sốt ruột muốn dằn mặt. Nếu như giữa vợ chồng có tình yêu, thì đâu cần phải quản đối phương chặt như vậy?

Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc không nói gì.

Thế là Bạch Tinh Nhiên lại nói: “Thiên Ân thiếu gia, anh cũng không cần phải đau lòng như vậy, đời người dài, ai rồi cũng gặp phải những người không tốt”.

“Cô ấy không phải người xấu”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên không vui phản bác.

Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho giật mình, vội nói: Xin lôi, tôi… tôi cứ tưởng…”.

Chết thật, sao có thể nói năng như vậy chứ? Bản thân có biết chuyện quá khứ của anh đâu.

“Cô tưởng cô ấy bỏ rơi tôi, rời xa tôi đúng không?”, Nam Cung Thiên Ân lại ôn tồn hạ giọng.

“Không phải như vậy, là tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, khiến cô ấy phải mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này”.

Rời khỏi thế giới này… Bạch Tinh Nhiên hít ngược một hơi, chỉ nghe mấy từ đó thôi cô bỗng cảm thấy đau.

Thảo nào mỗi lần cô nhìn thấy anh, đều cảm thấy ấn dưới vẻ ngoài lạnh lùng lãnh đạm của anh là vẻ u buồn, hóa ra anh đã trải qua một chuyện như vậy. Mất đi người yêu thương nhất, cảm giác đó nhất định còn buồn hơn là chết nhỉ? Cô trước giờ chưa từng dám nghĩ đến cảnh nếu như mình mất đi Kiều Phong và Tiếu Vãn Nhiên sẽ như thế nào, nhất định là sẽ khóc đến chết.

“Bỏ đi, chuyện đã qua không nhắc đến nữa”, cô cười với anh, dịu dàng an ủi: “Con người mà, phải nhìn về phía trước, không thế cứ sống trong hồi ức bi thương được, có lúc nên đế tâm hơn đến người trước mắt mình, có thể anh sẽ phát hiện ra quên đi quá khứ không hề khó như anh tưởng tượng”.

Điện thoại Bạch Tinh Nhiên lại reo lên, cô vội vàng quay về xe lấy điện thoại, là Kiều Phong gọi đến, hỏi cô có phải vẫn kẹt xe không.

Qua tấm kính cửa sổ, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy khuôn mặt tràn dầy hạnh phúc của cô, dần dần nhìn đến ngây ngốc, ai mà không muốn có một người sốt ruột lo lắng cho mình mà mình cũng sốt ruột lo lắng cho người đó chứ?

Lúc Bạch Tinh Nhiên ra khỏi xe lần nữa, cô nhón chân nhìn đoàn xe đằng trước, sau đó bất lực thở dài.

“Anh ấy vẫn đang đợi cô à?”, Nam Cung Thiên Ân tựa vào nắp capo nhìn cô hỏi.

“ừm, anh ấy nói lo cho tôi không ngủ được”.

“Xem ra anh ấy thật sự rất yêu cô, cũng có thế nhận thấy cô sống rất hạnh phúc”, Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào, nhìn thấy cô như vậy, anh cũng không đành lòng làm phiền cô.

Có thế ngay từ đầu, anh đã không nên cố ý tiếp cận cô, tìm hiếu cô, dù sao cô cũng không phải là Bạch Tinh Nhiên thât.

Đường tắc đến tận 12 giờ đêm mới thông, sau khi về thành phố, Nam Cung Thiên Ân đưa Bạch Tinh Nhiên về tận nhà.

Bạch Tinh Nhiên tháo dây an toàn, cảm kích nói với anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi vào trước đây”.

Nam Cung Thiên Ân cười với cô: “Vào đi”.

“Anh đi về cấn thận”, cô nói xong thì đóng cửa xe, quay người đi nhanh vào trong sân.

Đây là một ngôi nhà nhỏ có sân, bức tường bị dây leo phủ dầy đã che mất tầm nhìn của anh, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc phát ra từ bên trong: “ông xã, sao anh vẫn chưa ngủ?”.

“Đương nhiên là đợi em rồi”, thấp thoáng tiếng một người đàn ông vọng ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play