Chương 468: Tai nạn xe (4)

Tô Tích hít sâu một hơi, cố kìm lại cơn tức giận chỉ muốn ném thẳng xấp tài liệu vào mặt anh:

“Khi lần thứ nhất anh phát bệnh, Tinh Nhiên lo lắng đến mức suốt ngày đứng trước cửa phòng bệnh chờ anh tỉnh lại, còn cùng lúc phải chịu đựng sự sỉ nhục và xua đuổi của lão phu nhân.

Anh phát bệnh ở chung cư, cô ấy đưa anh đến bệnh viện còn bị lão phu nhân tát cho một cái trời giáng.

Anh bị ngất trước cửa đại sảnh văn phòng làm giấy tờ, cô ấy đưa anh đến bệnh viện và vẫn bị ăn cái tát nữa của lão phu nhân, còn bị lão phu nhân ép đuổi ra khỏi bệnh viện.

Cô ấy ngồi thẫn thờ trong phòng nhà tôi hai ngày không ăn không uống, khóc đến mức hai mắt vừa đỏ vừa sưng.

Một người chưa bao giờ tin vào lời đồn như cô ấy khi nhìn thấy anh mãi không tỉnh dậy, không thể không ép mình tin lấy một lần, không thể không làm theo yêu cầu của lão phu nhân rời xa anh, tác thành anh với con khốn kia.

Khi anh hôn mê ngày thứ ba, cô ấy cuối cùng đã ra khỏi phòng của tôi, nhưng không phải đi tìm Lâm An Nam, mà đến đưa đơn xin ly hôn cho con khốn kia.

Cô ấy chịu áp lực cả đời này bị anh hiếu nhầm mà dứt áo ra đi, cô ấy không cần một đồng nào của nhà Nam Cung các người cả.

Nhưng kế cả cô ấy đã làm như vậy rồi, người tình đầu bé bỏng vừa dịu dàng vừa đáng yêu kia của anh còn không chịu buông tha cho cô ấy, ép cô ấy vào con đường cùng một cách tàn nhẫn….”

Tô Tích không nói nổi nữa, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Sự bất an trong lòng Nam Cung Thiên Ân càng mạnh mẽ hơn, anh nóng lòng hỏi:

“Tinh Nhiên cô ấy giờ rốt cuộc đang ở đâu?”.

“Anh không biết thật sao?”.

“Thật….”, Nam Cung Thiên Ân cắn răng nói.

Tô Tích lau nước mắt trên mặt, gật đầu cười khẩy:

“Cũng phải, lão phu nhân bịt thông tin tốt như vậy, sao anh biết được chứ? Đến là người bạn thân như tôi đây cũng là hôm nay mới biết”.

Nếu không phải là Kiều Tư Hằng nói cho cô ấy, thì giờ cô ấy vẫn chưa biết được tin vụ tai nạn của Bạch Tinh Nhiên.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa, hai tay đấm mạnh lên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào cô ấy nóng hết ruột gan nói:

“Tôi xin cô đấy, nói cho tôi biết Tinh Nhiên rốt cuộc đang ở đâu?”.

“Anh muốn biết Tinh Nhiên đang ở đâu đúng không? Được, giò tôi sẽ nói cho anh”, Tô Tích nhìn thẳng vào anh nói:

“Anh xem clip tôi vừa gửi cho anh một phút trước đi, mở ra xem sẽ biết ngay”.

Nam Cung Thiên Ân ngạc nhiên, nhưng anh không nghĩ nhiều liền cầm điện thoại lên, bên trong quả nhiên có một tin nhắn có clip vừa được gửi tới.

Anh ấn mở clip, hình ảnh chiếc xe của Bạch Tinh Nhiên hiện ra ngay trước màn hình.

Đúng thế, chính là xe của Bạch Tinh Nhiên, là mẫu xe và biến sô’ xe do đích thân anh chọn cho cô!

Anh nhìn thấy chiếc xe có ý nghĩa đặc biệt kia đang lái nhanh đến khúc cua, sau đó mất kiếm soát đâm vào sườn núi rồi nảy ngược lại, va gãy lan can lăn xuống vực núi.

Cả quá trình chỉ có vài giây ngắn ngủi, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn tưởng là ảo giác của bản thân.

Anh lại mở clip xem lại một lần nữa, sau đó hai mắt trơ trơ nhìn vào chiếc xe bên trong đoạn clip, một lần nữa lại nhìn thấy nó bị lăn xuống vực.

Anh hét to lên một tiếng vì kinh hãi, sau đó ném điện thoại lên bàn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tô Tích gào lên:

“Đây là gì? Cô lấy cái này ở đâu?”.

Sắc mặt của anh tuy tức giận, nhưng chân tay đã bắt đầu run rẩy, cơ thế anh cũng từ từ run lên.

“Đây là cô cố tình làm đế lừa tôi đúng không? Bạch Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam ra nước ngoài lâu rồi, bọn họ đã đang hạnh phúc bên nhau rồi kia kìa!”, anh hét lên như một kẻ điên.

“Tôi không tin! Bạch Tinh Nhiên cô ấy là một kẻ lừa đảo ham hố hư vinh, cô ấy câu kết với nhà họ Bạch đê’ lừa tôi chơi xỏ tôi, cô ấy còn thông đòng với Lâm An Nam đế đối phó tôi!”.

Anh thà như vậy, anh thà Bạch Tinh Nhiên là một kẻ lừa đảo, sau khi gian kế đạt được liền cùng Lâm An Nam ra nước ngoài, chứ không không phải cả xe lẫn người rơi xuống biến như trong clip.

“Tinh Nhiên, em đừng có dọa anh, anh đã cho em tự do rồi, cho em cơ hội rồi, em phải sông thật tốt mới đúng….”, anh đúng là điên rồi, cứ hét lên không ngừng, tài liệu trên bàn bị anh gạt tung tóe khắp nền nhà.

Sau đó anh quay người hai tay nắm chặt lấy vai Tô Tích, vừa lay người cô ấy vừa gầm lên:

“Cô ấy rốt CUỘC sao vậy? Cô nói với tôi! .

Anh không hề muốn tin sự thật này, nhưng trốn tránh rõ ràng không thể thay đổi được gì, lúc này anh đột nhiên nhớ đến hôm nay từ nhà tổ đi ra có đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm nói với anh mấy hôm trước xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đội cứu hộ đang tìm vớt thi thể của nạn nhân.

Nghĩ đến đang tìm Bạch Tinh Nhiên, anh chỉ muốn phát điên!

Anh thậm chí không chờ Tô Tích trả lời, liền buông tay khỏi vai cô ấy, cơn đau đầu dữ dội khiến anh gục ngã quỳ xuống đất.

Anh cảm thấy đầu anh như muốn nổ tung, lồng ngực đã cảm thấy không thở nổi. Tô Tích lại không hề bị dao động bởi sự đau đớn của anh, cô bước lên phía trước vừa khóc vừa nhìn xuống anh:”Anh muốn biết đáp án thì đơn giản thôi, đi tìm tình nhân định mệnh của nh hỏi là được, cô ta cái gì cũng biết hết, chính là cô ta ép Tinh Nhiên chết đấy!”

Đầu Nam Cung Thiên Ân càng đau hơn, hai tay bám chặt vào mép bàn.

Anh muốn đứng vùng lên đi đến khúc cua ven biến xem sao, đi hỏi mọi người xem chuyện này có phải là thật không.

Chỉ là lúc này anh lại không còn sức đế đứng lên nữa, cơn đau thấu xương đang dâng lên trong cơ thế anh.

Anh cố đứng vững người, trong lòng chưa bao giờ sợ phát bệnh như lúc này, muốn chống lại cơn phát bệnh…

Trợ lý Nhan nghe thấy tiếng động của anh liền đẩy cửa vào, cô ấy nhìn thấy luôn Nam Cung Thiên Ân đang ngồi gục dưới bàn vì đau đớn, còn Tô Tích lại cứ thế chỉ trích anh một cách không hề khách sáo.

“Thiên Ân thiếu gia…!”, cô ấy vội vàng lao đến, sau khi cúi xuống kiếm tra Nam Cung Thiên Ân xong liền chạy đến ngăn kéo bàn tìm lọ thuốc.

Mãi mới tìm được thuốc để đưa đến cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân lại hất mạnh luôn lọ thuốc trong tay cô ấy đi, cắn răng quát:

“Tôi không có phát bệnh!”.

Lúc này sao anh có thế phát bệnh được? Làm gì có thời gian phát bệnh chứ?

“Ý anh là sao hả? Anh diễn cho ai nhìn đây?”, Tô Tích trừng mắt lên quát anh:

“Tinh Nhiên đã không còn nhìn thấy nữa, anh còn diễn cái gì chứ?”.

“Tô tiểu thư! Xin cô đừng nói nữa!”, trợ lý Nhan ngẩng đầu lên nói với Tô Tích:

“Cái chết của thiếu phu nhân khiến mọi người chúng tôi đều rất lấy làm tiếc, vì Thiên Ân thiếu gia cứ phát bệnh mãi, sợ ảnh hưởng đến sự hồi phục của anh ấy cho nên không ai dám nói sự thật cho anh ấy cả.

Cô cũng nhìn thấy đấy, đâu phải anh ấy không quan tâm thiếu phu nhân, đâu phải không đau lòng đâu”.

“Người mà anh ta quan tâm hơn là cái cô họ Chu cơ!”.

“Nếu Thiên Ân thiếu gia quan tâm đến Chu tiểu thư hơn, thì đã ly hôn với thiếu phu nhân từ lâu rồi!”.

“Đây mới là điều đáng ghét nhất của anh ta! Không chịu ly hôn với Tinh Nhiên, lại không muốn từ bỏ cái cô họ Chu đó, nếu lúc dầu không phải anh ta cướp Tinh Nhiên ra khỏi đám cưới, Tinh Nhiên đã cùng Lâm An Nam sống hạnh phúc rồi, làm gì phải rơi vào kết cục thê thảm như bây giờ?”.

“Tô tiếu thư cô không hiếu Thiên Ân thiếu gia đâu, xin cô đừng nói nữa”, trợ lý Nhan nhìn chằm chằm vào cô ấy nói với vẻ cầu xin:

“Để Thiên Ân thiếu gia bình tĩnh lại chút được không? Anh ấy vừa mới ra viện không chịu được đả kích đâu….””Tinh Nhiên đã chết rồi, anh ta còn không chịu được đả kích sao?”, Tô Tích cười khấy:

“Nếu giờ biết hối hận thì sao lúc trước còn làm vậy? Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Tinh Nhiên đã bị anh ta hại chết, Nam Cung Thiên Ân lương tâm anh cả đời sẽ không được yên ổn đâu!”.

Ném lại câu này xong, Tô Tích quay người đi ra khỏi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play