Chương 467: Tai nạn xe (3)

Lúc trước khi cô ta và Lâm An Nam cùng hợp tác với nhau, Lâm An Nam chỉ yêu cầu cô ta một việc, đó là cho dù làm gì đi nữa đều không được làm tổn hại đến cơ thể của Bạch Tinh Nhiên.

Giờ Bạch Tinh Nhiên sống không thấy người, chết không thấy xác, cô ta tin Lâm An Nam chắc chắn đã tức điên lên, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.

Khi cô đi vào trong phòng làm việc, Lâm An Nam đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kính, trong tay anh ta đang cầm điếu thuốc đã được châm sẵn, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Nghe thấy thư ký thông báo rằng Chu tiếu thư đến, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn cô ta lấy một cái.

Chu Chu nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi và lo lắng, nhỡ Lâm An Nam tức lên nói tất cả cho lão phu nhân thì nguy to!

Cô ta hít nhẹ một hơi, sau đó chớp chớp hai mắt, khóe mắt từ từ đỏ hoe.

“Lâm thiếu gia….”

, cô ta đứng phía sau Lâm An Nam, dùng giọng nói nghẹn ngào áy náy nói:

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý hại chết Bạch Tinh Nhiên đâu, tôi chí là không ngờ cô ấy lại nấp phía sau cửa phòng bệnh đế nghe lén, hơn nữa còn nghe được hết chân tướng sự việc.

Cô ấy hét lên đòi về nhà tổ nói hết sự thật cho lão phu nhân, tôi sợ quá liền lái xe đuổi theo cô ấy, tôi vốn dĩ muốn chặn cô ấy lại đế giải thích, xin cô ấy tha thứ.

Nhưng cô ấy càng lúc càng lái xe nhanh hơn, sau đó bị lật xe xuống biển….”

Nói đến đoạn sau, cô ta đã khóc không thành tiếng:

“Tôi xin lỗi, tôi không muốn hại cô ấy đâu, từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa với anh không làm hại đến cơ thế của cô ấy, nhưng đây thật sự là một sự cố ngoài ý muốn, Lâm thiếu gia… xin anh hãy tin tôi, xin anh hãy tha thứ cho tôi….”

Chu Chu bù lu bù loa nói một tràng xong, liền bắt dầu cúi dầu khóc nức nở.

Lâm An Nam cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng:

“Chết rồi cũng tốt”.

Chí một câu ngắn gọn, lại khiến Chu Chu lập tức nín khóc luôn.

Cô ta ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẳng vào Lâm An Nam, vì anh ta quay lưng về phía cô ta, cô ta không nhìn thấy được biếu cảm trên khuôn mặt anh ta, cô ta sợ mình đã nghe nhầm.

“Lâm thiếu gia….”

Cô ta e dè gọi một tiếng:

“Anh không sao chứ?”.

“Tôi không sao, cô đi đi”, Lâm An Nam nhả ra một câu.

“Vậy anh… liệu có….”, Chu Chu bối rối nói:

“Liệu có nói sự thật với lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân không?”.

“Vì sao tôi phải nói cho anh ta?”, Lâm An Nam cuối cùng quay đầu lại, nhìn cô ta cười khẩy:

“Nhìn anh ta mất đi tình yêu của mình, nhìn anh ta lấy một người có thân phận giả với lòng dạ thâm độc làm vợ, nhìn anh ta phát bệnh mà chết… chẳng phải rất vui sao?”.

Mặt Chu Chu hơi biến sắc, trong lòng có chút tức giận và xấu hổ.

Nhưng giờ cô ta đang bị anh ta nắm thóp, nên kế cả cảm thấy bị sí nhục thì cũng đành nhịn.

Cô ta ngập ngừng nói:

“Lâm thiếu gia… vậy sau này anh định làm gì? Có ra nước ngoài nữa không?”.

Tuy anh ta đã nói sẽ không nói cho Nam Cung Thiên Ân, nhưng giữ ở trong lòng cũng là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kỳ lúc nào, cô ta đương nhiên hi vọng anh ta đi càng xa càng tốt.

“Cô nghĩ sao?”, Lâm An Nam nhìn cô ta, mặt hơi sa sầm lại, cuối cùng tức giận nhả ra một tiếng:

“Cút!”.

Lúc anh ta nhả ra câu này, còn tiện tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn quăng thẳng vào người cô ta.

‘Choang’ một tiếng, gạt tàn vỡ làm đôi trước mặt cô ta, chu chu sợ xanh mặt, né sang một bên theo bản năng.

Cô ta nhìn chiếc gạt tàn dưới đất, lại nhìn lên khuôn mặt lạnh như bang của Lâm An Nam, không dám ở lại thêm một giây nào nữa, cô ta đành quay người đi ra.

Sau khi Chu Chu đi khỏi, phòng làm việc lập tức trở nên yên ắng.

Lâm An Nam lùi ra phía sau một bước, rồi ngồi lại xuống ghế.

Điều khiến ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy bất ngờ đó là… khi nghe tin Bạch Tinh Nhiên chết, anh ta lại không hề buồn như tưởng tượng, ngược lại còn có cảm giác gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ.

Anh ta thậm chí còn có cảm giác như vui trên nỗi đau của người khác, nghĩ đến cảnh đau đớn tuyệt vọng của Nam Cung Thiên Ân khi biết tin Bạch Tinh Nhiên chết, nghĩ đến chuyện Nam Cung Thiên Ân không còn có thế có được Bạch Tinh Nhiên nữa, anh ta lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Thứ gì anh ta không đạt được, thì anh ta thà phá hỏng hết chứ không đế người mình hận nhất đạt được!

Đây có lẽ là tâm lý lúc này của anh ta, một tâm lý đã bị méo mó.

Nam Cung Thiên Ân bắt đầu đi làm lại, anh ngồi xe của Tiếu Lâm đến công ty.

Chiếc xe từ từ lái ra khỏi nhà tổ, đi trên con đường quen thuộc, Nam Cung Thiên Ân ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi chiếc xe đi qua khúc cua ven biển, Tiểu Lâm vội phanh gấp, Nam Cung Thiên Ân bị giật nảy một cái, anh mở mắt ra.

Tiếu Lam biết mình đã sai nên vội vàng giải thích:

“Xin lỗi đại thiếu gia, mấy hôm trước ở đây xảy ra tai nạn, mấy hôm nay đều có những đội cứu hộ ở đây tìm vớt thi thể nạn nhân, nên chỗ này hơi tắc đường ạ”.

Vì lão phu nhân phong tỏa tin tức, nên số người biết chân tướng sự việc rất ít, đến ngay cả Tiểu Lâm cũng không biết người bị tai nạn xe kia chính là Bạch Tinh Nhiên.

Nam Cung Thiên Ân đánh mắt nhìn về phía biến, quả nhiên nhìn thấy thuyền cứu hộ đang tìm vớt gì đó.

Tiếu Lâm tự lấm bấm nói thêm:

“Đến sườn núi còn bị đâm một mảng lớn, lan can cũng bị đâm gãy luôn, nhìn cũng thấy thảm khốc rồi”.

Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn sang bên đoạn lan can bị gãy, không biết vì sao, tim anh đột nhiên lúc này lại nhói đau một cái.

Anh hít sâu một hơi, cảm giác đau lập tức mất đi.

Anh thu ánh mắt lại, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Về đến phòng làm việc, sau khi Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói đã giúp anh sắp xếp lịch trình làm việc xong, đột nhiên ngẩng dầu lên hỏi một câu:

“Tinh Nhiên chắc không đi làm nữa nhí?”.

Trợ lý Nhan khựng người một cái, trong ánh mắt có lóe lên sự đau buồn.

“Sao thế? Cô còn buồn hơn cả tôi à?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ấy cười hỏi.

“Không phải ạ”, trợ lý Nhan lắc đầu:

“Thiên Ân thiếu gia, từ sau khi anh phát bệnh là thiếu phu nhân đã không đi làm nữa”.

Cô ấy không thể nói cho Nam Cung Thiên Ân biết tin Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, vì lão phu nhân đã dặn từ trước, trước mặt Nam Cung Thiên Ân không được hé ra nửa lời.

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, gật đầu:

“Được, tôi biết rồi”.

Sau khi trợ lý Nhan ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân mở máy tính lên, nhưng lại không thể nào tĩnh tâm để chăm chú làm việc được.

Bao nhiêu ngày không đi làm như vậy, công việc của anh đã sớm chất thành núi, anh hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới tĩnh tâm được, thì lúc này điện thoại lại reo lên.

Điện thoại của anh chí có người thân quen mới có thế gọi, hơn nữa vì người thân quen không có nhiều, nên kế cả là màn hình nổi số lạ thì anh vẫn nghe máy.

Từ đáy lòng, anh vẫn có chút mong chờ, anh mong chờ Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho anh.

Rõ ràng biết không thể nào, nhưng anh vẫn làm như vậy.

Phía đầu dây bên kia vọng lên giọng nói hổn hến gấp gáp của Tô Tích:

“Nam Cung Thiên Ân, anh có giỏi thì bảo lễ tân bên anh cho tôi đi lên! Tôi có chuyện cần nói với anh!”.

Nghe thấy giọng nói của Tô Tích, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày một cái, rồi hỏi:

“Cô có chuyện gì thì cứ nói đi”.

Nếu đến đế nói những ấm ức tủi thân của Bạch Tinh Nhiên với anh, thì

anh không muốn nghe, vì anh đã quyết định buông tay rồi, cũng không muốn truy cứu chuyện giữa Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam là thật hay giả nữa.

Anh từ bỏ cô, không phải vì không tin tưởng, vì không muốn dùng căn bệnh lạ của mình liên lụy đến cô, ảnh hưởng một nửa đời còn lại của cô.

“Thiên Ân, anh thật sự không muốn biết giờ Bạch Tinh Nhiên đang như thế nào sao? Cũng không cần quan tâm sự sống chết của cô ấy nữa sao? Tôi cho anh ba giây đế suy nghĩ, một, hai,….”

“Cô chờ đã”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhả ra một câu, sau đó cúp máy, đổi sang gọi điện thoại cho lễ tân.

Một lúc sau, Tô Tích lên đến nơi.

Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cô ấy, rõ ràng là vừa khóc xong, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng dấy lên dự cảm không lành.

Cô bước chân đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, liếc anh cười khẩy một tiếng:

“Anh thì lại rảnh rỗi nhỉ, như thế chưa từng xảy ra chuyện gì vậy .

“Ý cô là gì? Tinh Nhiên cô ấy sao vậy?”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không kìm được hỏi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play