Từ lúc Tiết Vân Chu có thai, Hạ Uyên vui mừng nhưng cũng căng thẳng hơn. Đời trước anh chưa từng nghĩ mình sẽ có con nối dõi, đời này tuy là chờ mong nhưng đến lúc thực sự có vẫn luống cuống tay chân, ngay cả muốn ôm Tiết Vân Chu cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo.

Cái này một phần là do coi trọng đứa bé, quan trọng hơn đây là đứa con của hai người, anh để tâm đứa bé trong bụng Tiết Vân Chu hơn bất kì cái gì.

Thậm chí Hạ Uyên không muốn nghĩ đến cục diện rối rắm hiện tại nữa mà chỉ một lòng muốn tìm nơi ẩn cư, một nhà ba người sống qua ngày. Anh đã từng ảo tưởng vô số lần cảnh tượng Tiết Vân Chu đỡ bụng to chậm rãi đi lại trong sân. Hai người có ngày hôm nay là chuyện đời trước Hạ Uyên nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, trong chốc lát anh lại tưởng tượng đến cuộc sống ẩn dật không màng sự đời.

Nhưng xã hội này không giống hiện đại, hiện giờ cũng không phải thái bình thịnh thế, muốn sống yên ổn nhất định phải có đủ quyền lực và địa vị. Ít nhất muốn sinh đứa bé ra thì không thể buông bỏ địa vị đang có được, dù biết nó sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái.

Kích động thời gian đầu trôi qua, Hạ Uyên lại khôi phục bình tĩnh bắt đầu thương lượng chuyện về sau với Tiết Vân Chu: "Trước tiên chúng ta tạm ở lại đây đã, chờ đứa bé được ba tháng rồi tiếp tục đi về hướng bắc. Không thể sinh bên ngoài được, về Thanh Châu vẫn an toàn nhất."

Tiết Vân Chu gật đầu: "Được."

Hạ Uyên lại nói: "Ba tháng này em không được vận động quá kịch liệt, nên đi bộ nhiều mới tốt."

Tiết Vân Chu hơi do dự: "Được..."

Hạ Uyên xoa đầu cậu: "Anh ra ngoài sắp xếp ít chuyện, sau này con ra đời rồi cần quần áo và đồ dùng cho trẻ sơ sinh, còn cần một cái giường nhỏ, những thứ này phải chuẩn bị từ bây giờ, hơn nữa còn phải tìm bà vú. Ngoài con ra còn em, sinh con phải chuẩn bị đủ dụng cụ, chuẩn bị thuốc tốt với tìm đại phu... Rất nhiều việc vụn vặt muốn chuẩn bị cũng tốn rất nhiều thời gian, không thể một sớm một chiều xong được, em nên nghỉ ngơi trong phòng thật tốt."

Tiết Vân Chu nghe xong đầu óc xoay vòng vòng ê hết cả răng: "Chúc mừng anh hai đã học được kĩ năng làm người cha hiền từ, giá trị kinh nghiệm ban đầu là 1000 điểm!"

Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu rụt cổ, sờ bụng ngó trái ngó phải: "Ầy, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà em lại thèm ăn rồi. Rõ ràng mới biết mang thai thôi mà, không thay đổi nhanh đến vậy chứ!"

Hạ Uyên trầm mặc một lát: "Đợi chút nữa anh gọi người mua đồ ăn, em muốn ăn gì?"

"Không biết nữa." Tiết Vân Chu lắc đầu: "Nếu không thì chúng ta ra phố dạo một lát đi, dù sao ở mãi trong nhà cũng không có chuyện gì làm."

"Không được, em phải nghỉ ngơi!"

"Không phải chứ?" Tiết Vân Chu xoắn xuýt: "Em không thấy có chỗ nào không khỏe cả, tuy là thân thể này không rèn luyện nhiều nhưng dù sao cũng là đàn ông mà, hiện giờ cả người em vẫn tràn trề tinh thần."

Hạ Uyên nhíu mày: "Đừng xem nhẹ, cẩn thận vẫn là trên hết."

Tiết Vân Chu kêu lên một tiếng, nhào tới nắm vai Hạ Uyên: "Anh hai, cho em ra ngoài với anh đi mà, em cũng không phải là con gái, không yếu ớt như vậy."

Hạ Uyên sững người, rũ mắt yên lặng nhìn Tiết Vân Chu thật lâu, cuối cùng hôn nhẹ lên thái dương cậu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là anh hồi hộp quá."

Tiết Vân Chu cười hì hì: "Không sao, vậy em có thể ra ngoài chứ?"

"Có thể, chỉ cần đừng vận động mạnh là được."

Tiết Vân Chu vui vẻ cười rộ, hôn chụt một cái lên môi Hạ Uyên, sau đó rất nhanh bị đè xuống hôn đến hít thở không thông mới buông ra.

Tiếp theo Hạ Uyên sai người đưa tin đến Thanh Châu, tỉ mỉ căn dặn làm không ít chuyện, hi vọng lúc trở lại thì mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa.

Sau đó Hạ Uyên trịnh trọng nói chuyện Tiết Vân Chu mang thai với Khang thị một lần, cuối cùng bảo: "Nơi này không thuộc địa phận Thanh Châu, nếu mọi người muốn thì cứ đi trước theo đại quân, như vậy trên đường sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Khang thị hơi chần chừ nói: "Ta lo lắng cho Vân Chu, hay là... để ta ở lại đi."

Tiết Vân Thanh ở bên cạnh cũng nói: "Ta biết y thuật, vẫn là ở lại xem mạch cho đường đệ thì hơn. Có lẽ các ngươi sẽ tìm được đại phu khác ở Bình Thành, nhưng mà chưa chắc hắn đã chịu đi cùng các ngươi về Thanh Châu. Bụng của đường đệ ngày càng lớn, đến lúc đó không có ai ở bên cạnh chăm sóc cũng không được."

Tiết Vân Chu đã sớm quen Tiết Vân Thanh hay châm chọc, bây giờ đột nhiên nghe được hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười nghĩ thầm, biết ngay người này ngoài lạnh trong nóng mà.

Khang thị và Tiết Vân Thanh đều quyết định ở lại, Cố thị cũng không còn gì để nói nữa, tất nhiên là cũng ở lại cùng bọn họ.

Hạ Uyên suy nghĩ một chút, tuy là trở về Thanh Châu cùng đại quân an toàn nhưng dù sao bọn họ cũng là người xa lạ, anh và Tiết Vân Chu không ở đó, rất nhiều chuyện không tiện, vì vậy nói: "Nếu đã như vậy thì mọi người ở lại đi."

Sắp xếp xong chuyện này Hạ Uyên đưa Tiết Vân Chu về phòng, sau đó gọi Tống Toàn đến sai người âm thầm trở lại kinh thành, một là điều tra chuyện lúc trước, hai là theo dõi hướng đi của đám người Phàn Mậu Sinh.

Tiết Trùng thất thế nhưng đám người Phàn Mậu Sinh không bị ảnh hưởng gì, điều này chứng tỏ người đứng sau bọn họ là người khác, người này không thể nào là tiểu hoàng đế hỉ mũi còn chưa sạch kia được, chân tướng rốt cuộc là thế nào thì phải đợi điều tra xong mới biết.

Tuy là bọn họ đã rời kinh thành, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra xung đột gì với bọn chúng, nhưng có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hiện giờ con bài chưa lật của đối phương là gì Hạ Uyên còn chưa biết, trong lòng luôn mơ hồ có chút bất an, không điều tra ra sẽ lo lắng không yên.

Sau khi Tống Toàn đi, Tiết Vân Chu nghĩ đến ngoài thành còn có đại quân đóng ở đó, liền hỏi: "Chúng ta không ra khỏi thành sao? Ngoài thành có nhiều quân như vậy..."

"Không cần." Hạ Uyên nói: "Cứ để bọn họ ở đó cũng tốt, tạo áp lực nhắc nhở Đào Tân Tri nhanh chóng mở kho lương, tránh hắn giở trò."

Buổi tối hai người vẫn nghỉ ngơi ở biệt viện của Đào Tân Tri, chỉ là đêm nay không ai ngủ ngon.

Hạ Uyên là vui tới không ngủ được, ôm Tiết Vân Chu trong lòng cẩn thận sờ bụng cậu, cảm nhận được một sinh mệnh không dễ phát hiện trong đó, sờ một hồi lâu vẫn không buồn ngủ chút nào.

Mà Tiết Vân Chu cũng xoa bụng không ngủ được.

Đối với đứa bé này tâm tình của Tiết Vân Chu cực kì phức tạp. Mỗi khi nghĩ đến đây là con của mình và anh hai thì trong lòng phấn khích hận không thể nhìn thấy mặt nó ngay lập tức; nhưng lúc nhớ đến đứa bé đang ở trong bụng mình thì... rất mất tự nhiên.

Hai người mơ mơ màng màng ngủ, sáng hôm sau vừa mở mắt đã nghe thấy bên ngoài có người cầu kiến.

Tiết Vân Chu tưởng đã tìm được chỗ ở mới rồi, vội vàng gọi người vào.

Người đi vào là tâm phúc của Hạ Uyên, người nọ thi lễ xong liền nói: "Khởi bẩm Vương gia, ban đêm Điền tướng quân cho người lục soát trên núi bắt được bảy tám người, ngoài ra còn tìm thấy mấy con bồ câu đưa thư."

Sắc mặt Hạ Uyên ngưng trọng: "Bồ câu đưa thư? Từ đâu tới?"

"Chính bọn họ nuôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play