Edit & beta: Linh
Trên long tháp ở hành cung, Tiết Vân Chu dựng ngón giữa với cột ánh sáng: "Đây là cái nâng cấp mà mày nói à? Đây là cái gọi là bản 2.0 mà mày nói à? Sao bảo là sửa bug rồi? Trí tuệ và âm thanh của hệ thống có qq mà dùng được! Vấn đề xuyên không hoàn toàn không giải quyết được tốt oke? Kỹ thuật không ra gì thì đừng có phát triển vớ vẩn được không!"
Hạ Uyên ấn ngón giữa của cậu xuống: "Lịch sự một chút."
Tiết Vân Chu thở hồng hộc: "Đã lịch sự lắm rồi! Nếu hệ thống rách nát này biến được thành người thì em bảo đảm là giây nào phút nào cũng đánh chết nó! Lần nào cũng không để em hôn anh xong, cái tên phát triển hệ thống này chắc chắn là chó FA!"
Hạ Uyên sờ đầu Tiết Vân Chu: "Không sao cả, thất bại một lần coi như được trải nghiệm thêm một lần."
Tiết Vân Chu nhạy cảm nắm bắt được sự thỏa mãn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Hạ Uyên, nhớ lại trạng thái của mình lúc mất trí nhớ, cả người bắt đầu không được tự nhiên: "Anh thật đáng ghét, trêu em như vậy làm gì?"
"Không nhịn được." Hạ Uyên hắng giọng: "Lúc ấy... lúc ấy em mơ thấy gì vậy?"
Tiết Vân Chu che mặt: "Đừng hỏi nữa."
"Đều là chồng chồng già cả rồi, có gì mà xấu hổ chứ."
"Không nói! Em muốn đánh chết cái tên tạo ra hệ thống khốn nạn kia!"
Lúc này, giọng nữ máy móc lại vang lên: "Hệ thống đã cập nhật xong, phiên bản mới 3.0 đã sửa chữa vấn đề còn lại của phiên bản cũ, xin người xuyên không yên tâm sử dụng."
Tiết Vân Chu: "Ha hả."
"Suy xét đến vấn đề dương thọ của người xuyên không ở dị giới chưa hết, phiên bản mới đã thêm chức năng xuyên không qua lại, người xuyên không có thể tùy thời tùy chỗ lựa chọn thời không mà mình muốn ở."
Ngữ khí Tiết Vân Chu bằng bằng: "Woahh giỏi quá, giỏi quá, siêu giỏi luôn. Đang yên đang lành cài thêm chức năng mới, máy chủ của mày có thừa nhận được không? Đừng có đột nhiên động kinh ném bọn tao vào dòng thời gian và không gian được không? Có khi nào bọn tao sẽ mắc chứng đãng trí khi về già không?"
Hệ thống: "Ngài đang nói gì vậy? Hình như tôi không hiểu lắm."
Tiết Vân Chu hừ lạnh: "Còn dám học Siri giả ngu."
Hạ Uyên: "..."
Dù có châm chọc nhiều thế nào thì cũng không cản được quyết tâm muốn trở về của bọn họ, cuối cùng Hạ Uyên vẫn kéo Tiết Vân Chu đã trút giận xong cùng nhau biến mất trong cột ánh sáng.
***
Sau khi hôn mê mấy tháng, cuối cùng hai anh em nhà họ Đàm cũng tỉnh dậy. Lần này hệ thống không kiếm chuyện, hai người mở mắt ra không cần bị đau đầu cũng đã có được một phần trí nhớ không thuộc về thế giới này..
Hành lang vang lên tiếng bước chân của bác sĩ và hộ sĩ, Đàm Luật ngồi dậy trên giường, nhìn thấy Đàm Châu bên cạnh đang trợn mắt nhìn mình, thử nói: "Hệ thống?"
Hai mắt Đàm Châu đột nhiên sáng lên: "Khốn nạn!"
Trao đổi ám hiệu xong, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, lập tức không nhịn được lộ ra ý cười. Đàm Châu nhảy xuống giường cọ cọ bên người Đàm Luật, hôn một cái lên môi anh, mặt mày cong cong, hưng phấn nói: "Anh hai!"
Đàm Luật cũng hôn đáp lại, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta đã trở về rồi."
Một lúc sau, Đàm Tuân kích động tới bệnh viện đón hai em trai về nhà, trên đường về lại không tránh được hỏi đến chuyện hoa hồng trên xe.
Đàm Châu nắm lấy tay Đàm Luật, vẽ lung tung trong lòng bàn tay anh. Đàm Luật khôi phục lại tuổi trẻ tràn trề sức sống, hơn nữa đối mặt với Đàm Châu cũng trẻ tuổi như vậy, năng lực tự chủ cũng giảm không chỉ một nửa, vừa nghe được câu hỏi của anh cả đã túm lấy tay Đàm Châu không cho cậu lộn xộn, lấy lại bình tĩnh rồi mới trả lời: "Đúng là đã có người mình thích, đã bày tỏ tâm ý với em ấy rồi, vài ngày nữa sẽ mang tới gặp anh."
Đàm Tuân vui mừng vô cùng, kích động đến mức truy hỏi kỹ càng tuổi tác, tính tình, gia thế, tướng mạo của "con gái" nhà người ta.
Đàm Luật vô cùng kiên nhẫn dựa vào tình trạng của Đàm Châu mà cẩn thận đáp lại, không thể trả lời thì sẽ nói: "Đến lúc ấy anh sẽ biết."
Đàm Châu vui sướng ngồi nghe, cúi đầu cười trộm.
Có kinh nghiệm thất bại của mấy lần trước, hai người đều có miễn dịch nhất định với trạng thái trẻ tuổi của đối phương, ở trong xe chỉ trộm nắm tay nhau một lát, phần lớn là tình tình tứ tứ, nhưng sau khi về đến nhà rồi lên lầu thì tình hình đã hoàn toàn khác.
Đàm Châu vào phòng Đàm Luật, bị Đàm Luật kéo tới phòng vệ sinh cùng nhau tắm rửa. Dưới ánh đèn sáng ngời, hai người cởi quần áo cho nhau, da thịt kề cận nhau, chân thành đối mặt với nhau, hôn hôn sờ sờ, nước ấm bắn tung tóe, hơi nước khắp căn phòng, hormone tràn ngập không gian nhỏ hẹp, càng ngày càng nồng đậm.
Đàm Châu nghe được rõ ràng hơi thở trở nên nặng nề của anh hai, chủ động chạm vào quần lót bên dưới, ánh mắt lấp lánh nhìn đối phương, chỉ thiếu chút nữa đã bê cái loa công suất lớn đến bày tỏ. Đôi mắt Đàm Luật đột nhiên sâu thẳm: "Châu Châu..."
Đàm Châu híp mắt, cắn môi dưới: "Anh hai, tuy là lần này thành công nhưng em vẫn muốn nói thêm một lần, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em!" Đàm Luật ôm lấy Đàm Châu, đặt cậu lên tường hôn môi thật sâu: "Châu Châu, anh cũng yêu em!"
Đã là chồng chồng già cả rồi, hiển nhiên là không cần nói nhiều lời đường mật, hai người nhanh chóng vào thẳng vấn đề, dùng tư thế đứng "làm" một lần ở trong này. Đàm Châu sảng khoái đến mức hai chân rã rời, để Đàm Luật bế mình đến bồn tắm tắm rửa, về đến giường uống nước xong lại khôi phục tinh thần, tiếp tục phóng đãng quyến rũ Đàm Luật.
Đàm Luật thở gấp, khàn giọng nói: "Em còn chịu được nữa à? Đừng lộn xộn."
Đàm Châu cười hì hì: "Anh hai à, anh "không được" hả?"
"Vớ vẩn! Em thì "được" chắc?"
"Em không "được"." Da mặt Đàm Châu đủ dày: "Một tiếng trước em còn là giai tân."
Đàm Luật: "..."
Đàm Châu: "Tất nhiên là, một tiếng trước anh là lão giai tân."
Đàm Luật nghiến răng nghiến lợi tét mấy cái lên vú Đàm Châu, nhanh chóng chặn miệng cậu lại.
Đàm Châu thỏa mãn lầm bầm vài tiếng, ôm chặt lấy Đàm Luật, cả người dính chặt lấy anh.
Đàm Luật hôn xuống phía dưới, đốt lửa xung quanh.
Khóe mắt Đàm Châu phiếm hồng, đôi môi bị hôn tới bóng nhẫy hơi hé mở, hơi thở phả ra nóng rực, tinh thần bị đầu lưỡi đang dạo chơi trên người mình lôi kéo nóng như thiêu đốt, ngay khi đầu lưỡi kia trượt tới khe mông, cậu không thể chịu được kích thích tâm lý mãnh liệt, sung sướng kêu lên một tiếng: "A ——"
Trong phòng khách, Đàm Tuân vừa mới gọi điện cho vợ xong, nghe vậy bàn tay run lên, kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Đàm Luật hầu hạ người dưới thân đến mức hồn bay lên trời, đứng dậy nâng mông cậu lên, định tiếp xúc thân mật một lần nữa, vừa chuẩn bị xong tư thế để tiến vào thì ngoài cửa truyền đến tiếng hét to: "Súc vật!"
Hai người trên giường bị tiếng gầm giận dữ này dọa đến mức suýt nữa hồn phi phách tán. Đàm Luật nhanh chóng kéo chăn quấn chặt người của cả hai, cứng ngắc nhìn về phía Đàm Tuân mặt mày đen thui ngoài cửa: "Anh..."
Đàm Châu ngồi dậy che mặt bi thống: Thôi xong! Vừa nãy vào gấp rút muốn ôm hôn anh hai nên quên khóa cửa!
Đỉnh đầu Đàm Tuân hừng hực lửa giận, nhanh chóng vọt vào chỉ vào mặt Đàm Luật vài lần, tức giận đến mức nói không ra lời, một lúc sau mới nghẹn ra được một câu: "Nhìn chuyện vô liêm sỉ mà mày làm đi! Còn không mau xuống cho tao!"
Đàm Luật không xuống, chỉ điều chỉnh lại tư thế, kiên định ôm chặt Đàm Châu vào lòng: "Anh cả, anh nghe em giải..."
"Tao còn tưởng mày thận trọng đáng tin, làm việc có chừng mực. Sớm biết mày vô liêm sỉ như vậy thì tao đã không ra nước ngoài, nên ở nhà trông chừng mày mới phải! Đó là em trai của mày! Sao mày lại xuống tay được chứ! Mày làm vậy không thấy có lỗi với Tiểu Châu, có lỗi với chú và dì hay sao?!"
"Không phải đâu, anh hiểu lầm..."
"Vừa nãy ở trên xe mày đã nói gì? Có người mình thích rồi, một lòng một dạ muốn sống cùng người ta cả đời? Đây là một lòng một dạ của mày à? Mày làm vậy không thấy có lỗi với con gái nhà người ta sao? Mắt chó của ai bị mù rồi mới muốn sống cả đời với một đứa khốn nạn như mày chứ?!"
Đàm Châu nhanh chóng che mắt chó bị mù của mình lại: "Anh cả, anh nghe anh hai nói trước đã..."
"Tiểu Châu, em không cần sợ, anh không trách em. Em còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị nó lừa hay bị nó ép anh cũng có thể hiểu; nhưng nó đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn chẳng phân biệt được đúng sai, thật sự là không thể tha thứ!"
Đàm Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía anh hai tràn ngập đồng tình.
Đàm Luật quay đầu nhìn anh trai: "Anh cả, để em mặc đồ vào trước đã, xuống lầu em giải thích với anh."
Đàm Tuân sửng sốt một chút, sau đó nặng nề hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng đạp cửa ra ngoài.
Đàm Luật ôm lấy Đàm Châu, hôn hôn: "Đừng lo, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
Đàm Châu: "Em không lo những cái khác, em chỉ lo không biết chúng ta có bị dọa "héo" không."
Đàm Luật: "..."
Đàm Châu vô tâm vô phế bật cười, ngửa mặt hôn lên môi Đàm Luật: "Em xuống với anh."
Nửa tiếng sau, ba anh em đã giải thích rõ ràng mọi chuyện đang ngồi trên ghế sofa không nói gì, cuối cùng Đàm Tuân phá vỡ yên lặng, vẻ mặt xấu hổ hắng giọng: "Ừm... Anh không có ý chia rẽ hai đứa..."
Đàm Luật và Đàm Châu đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Đàm Tuân không được tự nhiên đứng dậy, hai tay không biết đặt ở đâu, chỉ có thể xoắn xuýt: "Hay là cứ coi như vừa rồi anh chưa thấy gì cả... Hai đứa lên lầu tiếp tục?"
Đàm Luật: "..."
Đàm Châu: "..."
Tuy nói là Đàm Tuân thường xuyên ở nước ngoài, tư tưởng cũng thoáng hơn, nhưng từ tận xương tủy vẫn là dân nghiên cứu, muốn hoàn toàn chấp nhận việc hai đứa em trai trong nhà là gay vẫn có chút khó khăn. Bản thân Đàm Tuân vốn không có ý kiến gì về chuyện này, cũng không lo lắng gì về Đàm Luật, chỉ vô cùng áy náy với Đàm Châu, hình như do mình không quản tốt em trai ruột nên mới nuôi thành tai họa thế này.
Đàm Châu tốt xấu gì cũng làm hoàng hậu vài chục năm, hiển nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra Đàm Tuân nghĩ gì, vội đi qua ấn anh trai ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Anh cả đừng nghĩ nhiều, thật ra là em thích anh hai trước, cực kỳ thích luôn, không ai ép em, cũng không ai dụ dỗ em cả. Anh thử nghĩ lại xem, anh hai vĩ đại như vậy, em không thích anh ấy thì không phải là mắt em mù rồi sao? Tất nhiên là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật!"
Đàm Tuân: "..."
"Em thật lòng muốn sống cùng anh hai cả đời, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Vẫn không nên nói chuyện xuyên đến cổ đại sinh khỉ, à không, sinh con cho anh cả biết thì hơn, quá kích thích, sợ là anh ấy không chấp nhận được.
Đàm Tuân thở dài: "Hai đứa yêu nhau thật lòng, anh có lo lắng nhiều đến đâu cũng đều dư thừa."
"Không không không, không dư thừa chút nào hết. Ngoài anh hai ra thì anh là người thân duy nhất trên đời của em, anh lo lắng cho em thì em mới vui vẻ." Đàm Châu vội nịnh nọt rót trà cho Đàm Tuân.
Đàm Tuân hơi mỉm cười, không khí xấu hổ trong phòng khách dần tiêu tán.
Đàm Châu hoan hô trong lòng: "Oh yeah! Thuyết phục được rồi!"
Đàm Tuân uống mấy hớp trà rồi vội trở về phòng ngủ của mình, cũng không biết là không muốn ở đây làm bóng đèn hay ghét bỏ bộ dáng hai người bảo vệ lẫn nhau chói mù mắt, khuyên một câu "Sống cho tốt", chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Hiện giờ ánh mặt trời đã sáng bừng, Đàm Luật nắm tay Đàm Châu đi lên sân thượng.
Đắm chìm trong ánh nắng ban mai, hai người đồng thời hít thở không khí hiện đại mát mẻ trong lành, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xung quanh, có một loại cảm giác trần ai lạc định.
Đàm Luật giữ vai Đàm Châu, nghiêng người hôn lên mặt cậu một cái: "Bữa sáng muốn ăn gì?"
Đàm Châu cong môi sờ hai má, trong mắt có ánh nắng sớm nhỏ vụn: "Được ở cạnh anh thì ăn gì cũng được."
Đàm Luật cực kỳ hưởng thụ lời đường mật của Đàm Châu, vẻ mặt cưng chiều: "Vậy ăn cháo trắng và bánh bao hấp nhé?"
"Đột nhiên em muốn ăn Hamburger KFC."
"... Em vừa nói là ăn gì cũng được."
Đàm Châu tội nghiệp nhìn Đàm Luật: "Mấy chục năm không ăn KFC rồi, em muốn ăn món mà cổ đại không có, mừng chúng ta trở về."
Đàm Luật lập tức đầu hàng: "Được được, nghe lời em."
Quả nhiên với chồng chồng già thì lời lẽ ngọt ngào không đáng tin chút nào hết.
[Hoàn]
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra bổ não về hệ thống chỉ để thỏa mãn tưởng tượng của tui về mọi chuyện sau khi bọn họ quay về thế giới hiện đại thôi, có phải kết thúc hơi mở không? Có phải tưởng tượng ra bất cứ trường hợp nào cũng có thể tỏ tình thuận lợi, ngọt ngọt ngào ngào không?
Easy game
Còn có vài trường hợp tui chưa viết nữa ~ Ví dụ như là hai người nằm trong bệnh viện thành người thực vật; ví dụ như là một người tỉnh lại, một người còn lại vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa; ví dụ như hai người xảy ra tai nạn xong thì đều ch..."
Đừng đánh! Tui sai rồi! [Rơi lệ...]
Mọi người phải yêu quý sinh mệnh của mình, cũng phải quý trọng sinh mệnh của người khác! Tuân thủ quy định giao thông là trách nhiệm của mỗi người! Bạn trẻ lái xe đụng phải hai anh em Đàm gia kia đừng có chạy, chú cảnh sát gọi bạn vào uống trà nè!
*
Ừm, truyện đến đây là kết thúc toàn bộ, Lưu Ly thực sự vô cùng cảm ơn những bạn đã ủng hộ từ đầu tới tận giờ.
Trước đó có nói rồi, chỉ cần có một độc giả còn theo dõi thì tui sẽ không drop. Bởi vì bận giữa chừng hoài nên khá lâu mới cập nhật được, Lưu Ly vẫn rất áy náy, cho nên hố tiếp theo tui sẽ viết xong rồi mới đăng, mong mọi người tiếp tục ủng hộ tác phẩm tiếp theo của tui.
Hoan nghênh theo dõi tác giả và theo dõi truyện mới nha, để an ủi tâm hồn cô đơn của tui trong giai đoạn dự trữ truyện, khóc ôm mọi người moah!
Editor: Lần này là end thiệt nè *tung hoa* cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ mình ạ :3