Nguy hiểm tới quá mức đột ngột, Hạ Uyên chỉ kịp bảo vệ Tiết Vân Chu trong ngực, lập tức cảm nhận được cánh tay phải truyền đến một trận đau nhói.
Lưng Tiết Vân Chu va vào ván xe, lờ mờ nghe được bên ngoài vang lên tiếng quát: "Giết Nhiếp chính vương! Giết cẩu hoàng đế!"
Tiết Vân Chu cảm thấy không ổn, trừng mắt nhìn Hạ Uyên đang đè lên người mình: "Có rất nhiều người sao?"
Hạ Uyên nhíu mày: "Có thể là vậy."
Tiết Vân Chu thấy sắc mặt hắn sai sai, đảo mắt nhìn thấy trên vách thùng xe có một mũi tên nhọn, lúc này mới phát hiện cánh tay của Hạ Uyên bị tên xẹt qua, máu tươi theo vết cắt trên quần áo thấm ra ngoài.
Tiết Vân Chu vội đẩy hắn ra, nhanh chóng xé một miếng vải từ trên quần áo mình xuống, mặc kệ thùng xe xóc nảy mà băng bó cho hắn.
Hạ Uyên đè y lại: "Nằm úp sấp xuống."
"Được." Tiết Vân Chu miệng đáp lời nhưng tay vẫn khăng khăng băng bó tốt cho hắn.
Xe ngựa ở con đường nhỏ lao băng băng, tăng nhanh tốc độ đi về hướng cửa thành, không ngờ hai bên đường cũng có rất nhiều người mai phục, âm thanh gào thét liên tục không ngừng, cùng với thị vệ của Hạ Uyên đánh nhau kịch liệt.
Hạ Uyên và Tiết Vân Chu nằm úp trên sàn xe, bên tai thường thường nghe thấy tiếng tên bay như gió.
May mà âm thanh xé gió rất nhanh ngừng lại, hẳn là đối phương đã dùng hết tên rồi. Hạ Uyên ngồi dậy vén một góc rèm, vì xe ngựa được thị vệ vây quanh bảo vệ, hắn chỉ có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy một ít tình huống bên ngoài.
Mấy người tập kích bị đánh cho quần áo tả tơi, vũ khí trong tay vô cùng kì lạ, cũng không biết phối hợp lẫn nhau, trông như không theo trình tự quy tắc gì cả.
Hạ Uyên nhìn một lát rồi thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu đã đụng phải trán Tiết Vân Chu đang ngó ra ngoài xem, phát ra âm thanh nặng nề.
Tiết Vân Chu thấp giọng "Á ui" một tiếng, ngẩng đầu muốn xin lỗi Hạ Uyên, lại phát hiện ánh mắt sâu thẳm của đối phương đang nhìn chằm chằm... bên dưới mũi của mình.
Hả... là đang nhìn môi sao? Nhìn chằm chằm môi của ta làm gì? Họ Hạ này sẽ không thích ta chứ? Không đúng, hắn vốn coi trọng ta rồi, nếu không sao lại thành thân làm gì?
Tiết Vân Chu trong lòng nhảy dựng, mất tự nhiên mím mím môi, tựa như muốn giấu luôn miệng đi mới an tâm.
Hạ Uyên nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Tiết Vân Chu âm thầm thở phào, cẩn thận lui vào góc xe ngựa.
Đúng lúc này, xa phu bên ngoài thét lên kinh hãi, xuyên qua khe hở màn xe có thể nhìn thấy có một người nhảy lên xe ngụa, xa phu vừa hao công tổn sức khống chế xe ngựa, vừa đánh nhau kịch liệt với người mới tới.
Tiết Vân Chu không nghĩ nhiều, lập tức lao ra, đá một cước vào ngực người nọ, hắn không tránh kịp liền bị đá xuống đất.
Tiết Vân Chu hối hận ngay lập tức, y ngã ngồi xuống thùng xe ôm chân, vẻ mặt nhăn nhó: "Vương gia, mau kéo ta vào!"
Aaaaaa! Thân thể này không rèn luyện đàng hoàng, mới đá một cái thôi mà đã bị chuột rút rồi!
Mắt thấy lại có người muốn xông lên, Hạ Uyên nhanh chóng đẩy y vào trong thùng xe, sau đó khuỷu tay đâm về phía bụng người nọ, đồng thời xoay người nâng tay kia lên, lòng bàn tay đánh mạnh vào sau lưng, cuối cùng đá bay hắn xuống đất.
Tiết Vân Chu đang ôm chân xoa xoa, nhìn đến một loạt động tác nước chảy hoa trôi của Hạ Uyên lập tức sững sờ như có cây búa lớn nặng nghìn vàng hung hăng đập vào đầu y, trong nháy mắt liền bị đập choáng váng.
Chờ khi đã hồi phục tinh thần, y đã quên sạch bị chuột rút, trong lòng chỉ còn tiếng gào thét điên cuồng.
Chuyện gì đây? Vì sao động tác quen mắt như vậy? Đây không phải là động tác lúc trước Nhị ca dạy ta sao? Ca ca thấy ta bị đánh thương tích đầy mình, vừa chỉ hận rèn sắt không thành thép mà mắng ta, vừa sửa cho ta từng động tác, từng chi tiết ta đều nhớ rõ ràng.
Cho dù coi như Hạ Uyên cũng biết, nhưng cùng một chiêu thức do hai người khác nhau sử dụng, từ ánh mắt đến động tác nhất định có điểm khác biệt. Nhưng Hạ Uyên dùng nó lại giống Nhị ca như đúc!
Hơn nữa, đường đường là Nhiếp chính vương...
Tiết Vân Chu nhìn cây thương dài treo trên thành xe ngựa, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó thở.
Đường đường là Nhiếp chính vương, gặp nguy hiểm việc đầu tiên cần làm không phải là cầm vũ khí lên sao? Tay không đánh người là cái kiểu gì?
Má ơii! Có khi nào Nhị ca cũng xuyên qua không?!
Tiết Vân Chu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao, thậm chí kích động đến toàn thân run rẩy, vốn không cần soi gương cũng biết mặt mũi mình hiẹn tại thế nào, nhất định trông rất ngốc.
Hạ Uyên đánh ngất người nọ xong, rút trường thương nhảy lên người một tên thích khách khác, sau đó kéo dây cương trong tay xa phu, khống chế được xe ngựa đã lao vào cánh đồng, quay đầu xe trở lại đường chính.
Một gã thị vệ tiếp lấy dây cương, điều khiển xe ngựa phi nhanh, bỏ lại đám thích khách phía sau.
Hạ Uyên lần nữa ngồi vào trong xe ngựa, để trường thương về lại chỗ cũ, cẩn thận nâng chân Tiết Vân Chu lên xoa cho y, miệng hỏi: "Bị chuột rút rồi sao?"
Tiết Vân Chu vẻ mặt ngu ngốc, hoàn toàn không nghe được hắn đang nói gì.
Đây thật sự là Nhị ca sao? Không phải là mình đang nằm mơ chứ? Nhưng mình và Tiết Vân Chu trông giống hệt nhau, Nhị ca và Hạ Uyên lại chẳng giống tí nào, như thế cũng có thể xuyên qua được sao?
Tiết Vân Chu há miệng thở dốc, suýt chút đã hỏi ra "Ngươi có phải là Nhị ca không?", nghĩ lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Mình xuyên qua dung mạo không thay đổi, vì sao Nhị ca lại không nhận ra?
Hạ Uyên chăm chú xoa chân xong cho y, cũng không thấy y nói câu nào, ngước mắt nhìn lên thấy y đang ngẩn người, còn cho rằng y bị thân thể gầy yếu đả kích, liền nói: "Sau này ít khoe khoang thôi."
Tiết Vân Chu lúc này nghe được mới ngốc ngốc gật đầu: "Được."
Đang ngây người, xe ngựa xóc nảy một cái, Tiết Vân Chu bị xô nghiêng người, được Hạ Uyên đưa tay đỡ. Ánh mắt y dừng lại trên cánh tay bị thương của Hạ Uyên, máu đã nhuộm đỏ một mảng lớn, sắc mặt lập tức thay đổi: "Miệng vết thương rách ra rồi!"
Nói xong lại vội vội vàng vàng xé áo băng vết thương cho hắn lần nữa, ai dè mới xắn tay áo lên đã phát hiện màu máu khác thường. Quần áo Hạ Uyên đều là màu thẫm, cũng không nhìn ra màu sắc ban đầu, trước đó y không chú ý tới.
Sẽ không phải là trúng độc rồi chứ?
Tiết Vân Chu sợ hãi tay cũng phát run, nâng cánh tay hắn lên muốn hút độc.
Hạ Uyên lập tức đẩy y ra: "Ngồi xuống!!" Vừa dứt lời liền choáng váng, trước mắt tối sầm lại. Hạ Uyên ngọ nguậy vài cái, mơ hồ cảm thấy Tiết Vân Chu đang nắm lấy cánh tay mình. Hắn thử lắc lắc lắc cánh tay, sau đó rất nhanh mất ý thức.
Trở lại Vương phủ, Tiết Vân Chu gọi người đỡ Hạ Uyên vào.
Hà Lương Tài nhìn thấy Hạ Uyên được đưa vào, sợ tới mức run rẩy tim gan, lại thấy vệt máu ở khóe miệng Tiết Vân Chu, thân hình hơi béo của ông cũng chấn động.
Tiết Vân Chu vươn một bàn tay về phía ông, suy yếu nói: "Hà tổng quản, dìu ta một chút."
Hà tổng quản nhìn y sắc mặt trắng bệch, trên vai lập tức trĩu xuống, vội vàng đỡ y đi vào phòng.
Vương gia Vương phi gặp chuyện, cùng bị trúng độc trở về, cả Vương phủ nhất thời hỗn loạn.
Miệng Tiết Vân Chu dính chút máu, hơi váng đầu một chút, nhưng chỉ là nhỏ nhặt không có vấn đề gì, uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi một lúc là ổn. Ngược lại Hạ Uyên trúng độc cực kỳ nặng, mãi đến tận nửa đêm vẫn hôn mê.
Chuyện phu phu hai người bị ám sát không cần phân phó đã có người đi điều tra, Tiết Vân Chu tạm thời không cần quản mấy chuyện này, chỉ ngồi canh giữ bên giường Hạ Uyên. Tiết Vân Chu ngồi xuống mông như bị kim đâm, đứng lên thì nhịn không được đi tới đi lui, Hà tổng quản và đại phu nhìn mà hoa hết mắt.
Tiết Vân Chu đi đi lại lại vài bước, lại nước đến giường nhìn Hạ Uyên, cố gắng nhìn ra chút bóng dáng của Nhị ca từ khuôn mặt này, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Ngày đầu tiên y xuyên qua phát hiện khuôn mặt bản thân và nguyên chủ giống hệt nhau, tong tiềm thức cho rằng đây là nguyên nhân chủ yếu, bởi vậy dù Hạ Uyên thỉnh thoảng lộ ra ngôn từ cử chỉ hành động làm y cảm giác vô cùng quen thuộc, y cũng chưa từng nghĩ tới trường hợp này.
Mà nếu đây thật sự là Nhị ca, vì sao anh ấy lại không nhận ra mình?
Tiết Vân Chu rất muốn hỏi một câu, lại sợ nhỡ đâu mình đoán sai, vậy phải giải thích thế nào với Nhiếp chính vương đây?
Hơn nữa, hiện giờ người vẫn còn đang hôn mê kìa...
Tiết Vân Chu ngồi xuống bên giường, trong lòng rất sốt ruột, nhìn chằm chằm Hạ Uyên không nháy mắt.
Hôm sau, khi mặt trời vừa lên Hạ Uyên mới tỉnh dậy, vừa mở mắt liền cảm nhận được bên giường có người, quay đầu nhìn một cái thì thấy Tiết Vân Chu đang ghé mặt vào giường ngủ gật, bóng ma trong tầm mắt chưa tan, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hạ Uyên nâng tay, bàn tay vừa chạm đến đầu của y thì nghe thấy thanh âm vui sướng của Hà Lương Tài: "Vương gia, ngài tỉnh rồi!"
Hạ Uyên đen mặt trong nháy mắt, buông tay xuống.
Tiết Vân Chu bị Hà Lương Tài lớn giọng kêu lên làm bừng tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, còn chưa kịp mở miệng đã bị Thạch thái y vừa tới kịp lúc chen lên trước.
Tiết Vân Chu: "..."
Mấy ngày này cửa lớn Vương phủ suýt nữa bị giẫm nát, vừa nghe nói Hạ Uyên gặp chuyện, tất cả quan viên lớn nhỏ đều đến thăm, cũng may Hạ Uyên thân phận cao quý, chỉ nói một câu cần nghỉ ngơi là ngăn cản được đám người kia.
Nhưng có một người bất kể như thế nào cũng không thể không tiếp đón, đó là đương kim Hoàng đế Hạ Trinh.
Hoàng đế là một thiếu niên mười năm tuổi, cung kính gọi một tiếng Hoàng thúc phụ với Hạ Uyên, sau khỉ hỏi rõ nguồn căn sự việc thì cực kỳ phẫn nộ, vỗ bàn nói: "Nực cười, lý nào lại vậy! Hoàng thúc phụ tấm lòng khoan dung, điệt nhi nhất định thay người tìm ra tên đầu sỏ gây tội, băm hắm ra làm trăm mảnh!"
Tiết Vân Chu trộm quan sát vị tiểu Hoàng đế này, thấy hắn ngũ quan tinh xảo, dung mạo thiên về âm nhu, mặc dù là có huyết thống với Hạ Uyên nhưng dường như chẳng có điểm nào giống cả.
Sau khi Hoàng đế rời khỏi, Vương phủ cuối cùng cũng yên lặng trở lại, Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy lần muốn nói lại thôi.
Hạ Uyên cảm nhận được ánh mắt y: "Có chuyện gì thì nói đi."
"A...Cái này..." Tiết Vân Chu dừng một chút, trong đầu bỗng vụt qua một ý tưởng, nhất thời không kìm chế được kích động: "Cái này... Ta...Ta có chút chuyện cần nhờ Vương gia chỉ bảo."
Hạ Uyên mở mắt nhìn y: "Chuyện gì?"
"Là về chuyện đồ cưới của ta... Vương gia xin chờ chút!" Tiết Vân Chu nói xong liền xoay người rời đi, chạy như bay về phòng ôm một chồng sổ sách đến đây.
Tiết Vân Chu vô cùng muốn biết chân tướng sự việc, lại lo lắng cho thân thể hắn, nhất thời có chút rối rắm.
Hạ Uyên vươn tay ra: "Cầm tới đây cho ta xem."
Tiết Vân Chu khẽ cắn môi, giao sổ sách qua, mắt dõi theo Hạ Uyên lật xem từng quyển một, trong lòng nôn nóng.
Hạ Uyên lật xem từng trang từng trang, đến một quyển sổ sách Tiết Vân Chu viết toàn số Ả Rập, nhìn lướt qua trong lòng nghĩ thầm cũng coi như không vô dụng, vì thế vừa lòng xem quyển tiếp theo.
Tiết Vân Chu nghẹn lại, tới khi hắn xem xong hết sổ sách mới mở miệng thăm dò: "Có chỗ nào đặc biệt hay không?"
Hạ Uyên gật đầu: "Đây là sổ sách giả." Nói xong nhìn về phía y: "Đây là đồ cưới Hầu phủ cho ngươi?"
Tiết Vân Chu ngốc ngốc gật đầu, lại có chút không cam lòng hỏi thêm: "Không còn gì khác nữa sao?"
"Mấy vạn ngân lượng thất thoát đi đâu không rõ." Hạ Uyên rơi vào trầm tư.
Tiết Vân Chu vẻ mặt thất vọng: chuyện gì thế này? Hắn vì sao không chú ý đến quyển sổ kia? Lẽ nào hắn thật sự không phải Nhị ca, chỉ cho rằng nét chữ nguệch ngoạc như gà bới?
Hạ Uyên đang ngẫm nghĩ xem khoản mục này được dùng để làm gì, nhất thời không chú ý đến y, cuối cùng để sổ sách sang một bên, nói: "Muốn ta giúp ngươi điều tra sao?"
Tiết Vân Chu xua tay liên tục: "Không cần đâu, ta tự làm được."
Hạ Uyên cũng không miễn cưỡng y, nhìn cánh tay bị thương của mình, lại nhìn sang Tiết Vân Chu nói: "Tay phải ta không tiện làm việc, ngươi giúp ta đi phê sổ con đi."
Tiết Vân Chu ngạc nhiên, sau đó tinh thần lập tức phấn chấn lên, vui vẻ mang tấu chương trên bàn lại đây.
Y lấy ra một quyển trong đó, đọc cho Hạ Uyên nghe nội dung, theo lời của hắn phê xuống, sau đó kiềm chế trái tim đang đạp loạn nhịp, đưa tấu chương đến trước mặt hắn: "Vương gia nhìn thử xem, ta viết như vậy đúng chưa?"
Hạ Uyên nhìn mấy nét như giun bò: "Đúng rồi, nhưng chữ xấu quá."
Tiết Vân Chu thấy tim mình như ngừng đập một chút.
Sao lại thế này, mấy chữ xấu như gà bới này Nhị ca cũng không nhận ra sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không phải Nhị ca?
Tiết Vân Chu tuyệt vọng rồi, đến tận lúc phê hết chồng sổ con này, tâm trạng y vẫn suy sụp.
Đặt lại sổ con về chỗ cũ, Tiết Vân Chu sắp xếp lại một chút, thấy bên cạnh có một quyển sách sử đang mở, nhìn tên có lẽ là ghi chép những sự việc từ khi thành lập triêu đại này, tiện tay lật xem vài trang.
Vừa lật sách, tim y lại nhảy lên kịch liệt.
Trong sách có ghi chú, chữ viết mình đã nhìn qua vô số lần, đã sớm nhớ kĩ trong đầu. Đây là chữ của Nhị ca!!
Cái này chắc chắn không sai!
Tiết Vân Chu tay run run lật những quyển sách khác trong thư phòng, nhanh chóng phát hiện ra có một kiểu chữ khác, có lẽ là chữ của Nhiếp chính vương nguyên bản.
Tiết Vân Chu kích động, nhưng nhìn đến thần sắc lạnh nhạt của Hạ Uyên, lại bắt đầu nảy sinh nghi hoặc.
Đây là Nhị ca, nhưng Nhị ca không nhận ra ta...
Tiết Vân Chu trằn trọc cả đêm, đột nhiên hiểu ra.
Nhị ca mất trí nhớ!!