Edit: Tiểu Ngư

Vào mùa đông ban ngày thường ngắn, mới 4-5 giờ trời đã bắt đầu tối, ven đường, cửa hàng thắp sáng bởi vô số ánh đèn màu.

Thời tiết tuy lạnh, nhưng phố ăn vặt đông người qua kẻ lại, thực sự rất náo nhiệt, cái lạnh thấu xương cũng giảm đi rất nhiều.

Có rất nhiều món ăn vặt, nên Lâu Anh chọn trước một cái bánh bao trông rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

Bánh bao thủy tinh vừa nhìn không khác gì ngón tay cái của người lớn, da rất mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân bột bên trong.

Tiểu Thi vốn đang rối rắm với cân nặng của mình, vừa nhìn thấy đồ ăn, đã lập tức dẹp dáng người sang một bên, khỏe mạnh cũng vứt sau đầu, cùng Lâu Anh nghiên cứu món nào nhìn ngon miệng.

Hạ Thanh Xuyên đứng sau lưng hai người, vì một khoảng trống nhỏ cho bọn họ, tránh bị người đụng vào.

Có quá nhiều món để ăn, Lâu Anh sợ ăn no sẽ không ăn được món khác, nên chỉ gọi một phần nhỏ.

Khi cô chuẩn bị ăn, lương tâm của cô cuối cùng cũng nhớ tới Hạ Thanh Xuyên người nảy giờ bị cô bỏ quên.

"Hạ lão sư, anh có muốn ăn không?" Lâu Anh đang cầm hộp nhựa nho nhỏ hỏi hắn, chiếc đũa còn đang kẹp bánh bao thủy tinh không buông.

Hạ Thanh Xuyên khóe mắt khẽ nhúc nhích, gật đầu, nhưng hắn không có ý định duỗi tay ra.

Lâu Anh nhất thời khó xử, không biết hắn có muốn hay không.

Hạ Thanh Xuyên tháo khẩu trang xuống, trong mắt mang theo ý gì khỏi nói cũng biết.

Lâu Anh bị hắn nhìn, đột nhiên đầu óc của cô như bị mắc kẹt, theo ý của hắn, đưa chiếc đũa về phái trước.

"Hạ lão sư ăn đi?"

Hạ Thanh Xuyên hơi cúi đầu, thuận thế cắn bánh bao nhỏ, lại chú ý không chạm đến chiếc đũa.

"Ăn ngon không?" Lâu Anh chờ mong nhìn hắn.

"Tự em nếm thử sẽ biết."

Lâu Anh theo bản năng gắp một cái đưa vào trong miệng, quên luôn chuyện cô đã đút Hạ Thanh Xuyên bằng chiếc đũa này.

Bánh bao bên ngoài đã bớt nóng, nhưng nước canh bên trong vẫn là nóng, lớp da vừa vỡ, Lâu Anh cảm giác được mình bị bỏng một chút.

Nhưng mà cảm giác nóng này cũng không phải là không thể chịu được, chỉ là đầu lưỡi có chút tê, cô cũng không thể nhổ ra, nên cứ như vậy phồng miệng, đem bánh bao nuốt xuống.

Hạ Thanh Xuyên đeo khẩu trang lên lại, chỉ lộ ra đôi mắt.

Tuy Lâu Anh không nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt là biết hắn đang cười.

"Vì sao anh không cảm thấy nóng?" Lâu Anh bĩu môi oán trách nói.

Cô thấy hắn không có biểu hiện gì, nên không nghĩ tới vấn đề này, kết quả......

"Tôi ăn cái đó, em đã kẹp nó lên lâu rồi." Hạ Thanh Xuyên rất thẳng thắng, không hề có chút áy náy.

Trong lòng Lâu Anh bị chặn lại, được rồi, đó là cái nồi của cô.

Sau nhạc đệm nhỏ này, Lâu Anh đi tìm món ăn khác.

Mà Hạ Thanh Xuyên còn đang nhớ lại cảm giác vừa rồi, tuy rằng là do hắn cố ý dẫn đường cô, nhưng có thể tưởng tượng đến cảnh hai người dùng một đôi chiếc đũa, nụ cười trong mắt hắn gần như tràn ra ngoài.

Không lâu nữa đâu, nếu cô ấy không bài xích với hành động thân mật sắp vượt rào này, điều này chứng tỏ cô ấy thực sự không chán ghét hắn, chỉ là hiện tại còn chưa thông suốt mà thôi.

Hắn từng chút từng chút làm cho cô quen với sự tồn tại của hắn, từng chút một thấm đến trong sinh hoạt của cô, dùng thủ đoạn vô hình này, chậm rãi đan ra một tấm lưới mịn, vây quanh cô, chờ đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ bắt con mồi nho nhỏ này đem vào trong lòng ngực của mình, mang về, nuôi nó.

Lâu Anh không hề biết tính toán trong lòng của Hạ Thanh Xuyên, giờ phút này đang chảy nước miếng trước một tiệm đồ nướng.

Hương vị này, thật sự thơm quá!

Tuy nhiên, cô nghe nói, ăn nhiều đồ ăn này, rất không cho sức khỏe.

Lâu Anh và Tiểu Thi bị hấp dẫn bởi hương thơm này, và rất nhiều những người khác, bọn họ dường như hoàn toàn không lo lắng gì cho sức khỏe của mình, vui vẻ mua và vui vẻ ăn.

"Tiểu Thi, nếu không chúng ta cũng mua một phần đi? Lâu Lâu ăn một lần chắc là không sao." Lâu Anh đã có quyết định này trong lòng, nhưng cô cần một người giúp mình.

Tiểu Thi bị Lâu Anh nói lung lay, gật đầu, sau đó đi ra phía sau xếp hàng.

Có rất nhiều người xếp hàng, Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên đứng ở một bên chờ.

Lúc này, đột nhiên có một nam sinh trẻ tuổi chạy đến.

"Chị gái nhỏ này, chị đứng một mình sao, vừa lúc tôi đi với nhóm bạn, chị có muốn tham gia không?" Nói xong, cậu ta còn nở một nụ cười tự tin.

Vì sợ bị nhận ra, trừ khi đang ăn, nếu không hai người đều mang khẩu trang, căn bản không thể nhìn rõ mặt.

Tuy nhiên, dáng người của Lâu Anh tinh tế, khí chất thanh lịch, nổi bật giữa đám đông, dù không thấy mặt cũng có thể đoán khuôn mặt cô không tầm thường, nên đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Hạ Thanh Xuyên cả người cao lớn đứng bên cạnh cô, giống như thần bảo hộ, người khác có thể đoán được quan hệ của bọn họ không đơn giản, không dám tiến đến gần.

Duy nhất của nam sinh này, mắt mù có chọn lọc, vì vậy không nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên ở bên cạnh.

Lâu Anh cảm thấy người này rất kỳ quái, đầu tiên, cô không phải một mình, hơn nữa, cho dù cô một mình, cô cũng sẽ không đi mua đồ ăn vặt với một nam sinh không quen biết!

"Cô ấy có bạn trai rồi, không cần phải đi chung với người khác." Giọng nói lạnh lùng như lẫn với phi tiêu băng.

Hạ Thanh Xuyên đặt một tay lên vai Lâu Anh, khí thế nóng giận, như là muốn tuyên bố chủ quyền của một một cách độc đoán.

Nam sinh nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên mạnh mẽ như vậy, hơn nữa đối phương còn cao hơn cậu ta rất nhiều, khí thế cường đại, nháy mắt có chút túng quẫn.

"Xin, xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, đã quấy rầy." Cậu ta không tự giác rụt cổ lại, sau đó kẹp chặt cái đuôi rời đi.

Đầu óc của Lâu Anh còn đang nghĩ về câu nói "Bạn trai" của Hạ Thanh Xuyên, hắn vừa mới, nói như vậy đúng không?

Tuy rằng là vì ứng phó với người mới đến gần kia, chỉ là...... Cô vẫn cảm thấy có chút kỳ kỳ.

Cô không ngốc, hắn rõ ràng có thể nói là bạn của cô.

Trong lúc nhất thời, Lâu Anh có chút rối bời, giống như lập tức phải kéo tơ lột kén tìm ra chân tướng, nhưng trước sau vẫn cách nhau một tầng.

"Anh Anh, tôi mua nó rồi." Tiểu Thi cầm một hộp BBQ nướng tới.

Nhìn thấy bàn tay của Hạ Thanh Xuyên vẫn còn đặt trên vai Lâu Anh, kinh ngạc thiếu chút nữa té xuống đất cùng BBQ nướng trong tay.

Đây là chuyện gì vậy? Cô mới rời đi một lát mà thôi.

Lời nói của Tiểu Thi đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người, tay của Hạ Thanh Xuyên cũng tự nhiên lấy ra khỏi người Lâu Anh, giống như vừa rồi hắn chỉ làm ra động tác này để đối phó với người đó thôi.

"Thứ này không tốt cho sức khỏe, chỉ được ăn ăn miếng thôi, nếu như nổi mụn, ngày mai lên hình sẽ khó coi." Hạ Thanh Xuyên nhắn nhỏ cô một cách tự nhiên.

Lâu Anh bất mãn liếc hắn một cái, đây là đang nhắc nhở hay đang trù cô.

Cái gì mà nổi mụn, cô rất ít bị nổi mụn nha.

Tuy nhiên, vì đảm bảo an toàn, cuối cùng Lâu Anh thật sự chỉ ăn hai miếng, phần còn lại đều vào bụng của Tiểu Thi.

Ở mặt sau, không biết vì cái gì, Lâu Anh luôn cảm thấy khó xử không hiểu được, sự khó xử ấy, tựa như đã bắt đầu sau chuyện vừa rồi.

Trong lòng khó xử, hứng thú đi dạo phố cũng giảm đi nhiều, ba người chỉ đi dạo không đến một nửa liền quay về.

Đồ ăn ở nơi này đồ ăn cũng không ngon hơn ở nhà cô bao nhiêu, chỉ là muốn tâm trạng và không khí như vậy là đủ.

Hạ Thanh Xuyên rất muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng, nhưng lại sợ dọa cô sợ.

Hơn nữa ngày mai còn có chương trình, vẫn là chờ thêm sau lại nói! Tránh ảnh hưởng đến phát huy của cô.

Buổi sáng ngày hôm sau, bọn họ đi tập diễn quy trình chung trước, đến buổi chiều mới chính thức ghi hình.

Không ít fans dưới khán đài, phần lớn thuộc về Hạ Thanh Xuyên.

"Chào mừng mọi người đến với chương trình《 Con Đường Ngôi Sao 》, chương trình của chúng tôi được điều hành bởi......" Người chủ trì blah blah nói rất nhiều tài trợ và mây mây khác, rồi mới bắt đầu vào chủ đề chính.

Có bốn người dẫn chương trình, hai nam hai nữ, rất hợp lí.

"Các bạn đoán xem, khách mời trong kỳ này là ai?" Ngụy Lương dẫn chương trình cố ý úp úp mở mở.

"Hạ Thanh Xuyên, Hạ Thanh Xuyên......" Các fan gào hét cả cổ, gào hét đến khàn cả giọng, giơ cao bảng ủng hộ, sợ bị người chặn.

Fans ở dưới thật sự quá điên cuồng, gần như khiến mọi người hoài nghi liệu bọn họ có lao lên sân khâu không màng tất cả khi thấy người thật không.

Mấy người dẫn chương trình phải ra hiệu thật lâu, fans mới ngừng tiếng sói tru của bọn họ.

"Đúng vậy, khách mời lần này của chúng ta chính là đạo diễn và một số diễn viên trong đoàn phim 《 Họa Quốc 》." Ngụy Lương nói chuyện rất hay, cố ý nói là đoàn phim chứ không phải một mình Hạ Thanh Xuyên.

"Tiếp theo, chúng tôi sẽ mời đạo diễn La Húc, mọi người vỗ tay hoan nghênh."

La đạo không để ý hành ý của mình giống như minh tinh, ông chỉ vẫy tay xuống dưới, trên người mặc cái áo len như ngày thường.

Nếu không phải bởi vì sắc mặt khó coi khi không trang điểm và đánh sáng, La đạo thật đúng là không muốn trang điểm nền.

Những tràng nhiệt liệt vỗ tay của khán giả.

La đạo là một đạo diễn lâu năm, có thể bạn chưa xem phim của ông ấy, nhưng nhất định đã nghe nói qua.

Chờ sau khi La đạo tự giới thiệu đơn giản xong, kế tiếp đến lượt Hạ Thanh Xuyên vào.

Fans bên dưới đã có dự cảm trước, còn không đợi người dẫn chương trình nói hết lời, họ đã không nhịn được mà hét lên, âm thanh gần như muốn âm hưởng.

Chị gái dẫn chương trình Phạm Như Phỉ nhướng mày, nhìn fans điên cuồng bên dưới, cố ý thở dài nói: "Haiz, xem ra tôi không còn cơ hội gọi khách mời kế tiếp lên sân khấu rồi."

Những lời này lập tức tạt một gáo nước lạnh lên fans, không cần, hãy để cho nam thần của bọn họ đi ra nhanh đi.

Chờ giữa sân khấu cuối cùng yên tĩnh lại, Phạm Như Phỉ mới nghiêm mặt nói: "Kế tiếp xin mời nam nữ chính của 《 Họa Quốc 》 Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh lên sân khấu."

Hai người lên sân khấu rất đơn giản, không có ý định hát một bài hoặc nhảy múa một đoạn. Tuy nhiên, fans bên dưới cũng không quan tâm điều đó.

Tiếng thét chói tai của bọn họ gần như muốn bật tung nóc nhà, không mang theo tiếng thở dốc, giống như bị trúng thuốc khi nhìn thấy hắn.

Lâu Anh rất nghi ngờ không biết bọn họ có thể tiếp tục hét không, chờ khi đọc xong danh sách, giọng nói của họ sẽ bị khan.

Trước kia cô còn cảm thấy mình là một fan hâm mộ sự nghiệp của Hạ Thanh Xuyên, hiện tại nếu so sánh, thì giống như một fan giả.

"Tuy rằng mọi người đều rất quen thuộc với hai vị khách mời của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phiền họ tự giới thiệu!"

"Chào mọi người, tôi là Hạ Thanh Xuyên."

Giọng nam dịu dàng mang theo chút xa cách và tự phụ, giống như đi kèm với hiệu ứng tắt âm, hắn vừa mới nói, fans đã trở nên im lặng.

Lúc trước không thấy người, gào thét chấn động, hiện tại thần tượng đã xuất hiện ở trước mặt mình, bọn họ ngược lại có chút bó tay bó chân.

"Xin chào mọi người, tôi là Lâu Anh." Lâu Anh chào ngay sau đó.

Lâu Anh vốn cho rằng mình hẳn là không có fans, không nghĩ tới giữa những tấm biển ghi "Hạ Thanh Xuyên", cô còn thấy được có mình nữa.

Kế tiếp là những người khác trong đoàn phim lên sân khấu, nam số hai Côn Hoành là một diễn viên gạo cội, nữ số 2 cũng là một diễn không quá nổi tiếng nhưng kỹ thuật diễn rất tốt.

Chờ sau khi người trong đoàn phim người đến, mấy người dẫn chương trình bắt đầu thay phiên nhau đặt một số câu hỏi.

"Có lẽ mọi người rất tò mò về quá trình quay phim, vậy điều tiên chúng ta hỏi đạo diễn một chút, ngài cảm thấy như thế nào khi quay phim?" Ngụy Lương đưa microphone cho đạo diễn.

"Tôi cảm thấy rất thuận lợi, Thanh Xuyên và Anh Anh đều rất nghiêm túc nỗ lực, đặc biệt là Thanh Xuyên, rất vất vả khi quay ngoại cảnh, nhưng cậu ấy rất nghiêm túc trong mỗi cảnh diễn." La đạo không nói điểm gì lớn, nhưng mà lời nói là sự thật.

Fans ở bên dưới sân khấu, khi nghe ông ấy khen nam thần của mình như vậy, có chút cảm động, sắp khóc tới nơi.

Nam thần của bọn họ, siêu nghiêm túc và chuyên nghiệp trong mỗi bộ phim.

"Vậy Thanh Xuyên cảm thấy thế nào?" Phạm Như Phỉ đem trọng tâm về người Hạ Thanh Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play