Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng lặng lẽ bò từ nóc nhà xuống cửa sổ, rồi từ cửa sổ bò vào trong phòng, rắc đầy ánh sáng vàng khắp sàn.
Hạ Thanh Xuyên thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình, bối rối một giây, ngay lập tức anh nhận ra đây là phòng ngủ của Lâu Anh.
Ngày hôm qua anh đã ngủ lại, còn trao đổi thân mật nhất với cô.
Ôm cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, anh lại nghĩ đến việc tiếp xúc thân mật tối hôm qua.
Cô sợ đau, nên một lát đã nói từ bỏ.
Nhưng anh đợi lâu như vậy, sao có thể chịu bỏ qua như vậy, nên anh chỉ có thể dỗ dành cô.
Lâu Anh cảm thấy có người luôn quấy rầy cô, không cho cô ngủ ngon, cô tức giận mở mắt ra, nhưng khuôn mặt của Hạ Thanh Xuyên đang ở trước mặt cô.
Cô mơ hồ một lát, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, giống như quên mất những chuyện đã xảy ra trước đó.
Chờ cô phản ứng lại, cô giữ chặt chăn để che mình lại, không muốn để anh nhìn thấy mình, cũng không muốn nhìn thấy anh.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thấy dáng vẻ tự lừa dối bản thân của cô, không nhịn được cười ra tiếng, “Không phải tối hôm qua em nói mệt sao? Ngủ thêm đi, bây giờ vẫn còn sớm.”
Lâu Anh trốn trong chăn, nghe được lời nói của anh, cô không nhịn được lại đỏ mặt.
Anh còn không biết xấu hổ nói, rõ ràng anh nói một lát sẽ không sao, kết quả một lát lại một lát, cuối cùng cô bực lên, muốn cắn anh mấy cái hết giận, đương nhiên cô đã làm như vậy.
“Đừng che lại, nếu không chút nữa sẽ bị bệnh.” Hạ Thanh Xuyên kéo chăn ra, đào cô ra khỏi trạng thái rùa đen.
Lâu Anh không thèm để ý đến anh và quay người đi.
Tuy rằng chuyện nên xảy ra đã xảy ra rồi, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với nó.
Hạ Thanh Xuyên được thỏa mãn, sự kiên nhẫn của anh tốt hơn bao giờ hết, anh dịu dàng dỗ dành cô.
Vốn dĩ đây cũng là lỗi của anh, ban đầu anh nhớ rằng đây là lần đầu tiên của cô nên sẽ không thoải mái, vì vậy anh không định lăn lộn* quá nhiều.
*Lăn lộn trong trường hợp này là gì thì mọi người tự hiểu nha.
Nhưng sau đó anh thật sự không cầm lòng được, lại muốn đòi hỏi.
“Tối hôm qua là anh không tốt, hôm nay anh sẽ không chạm vào em……”
Hạ Thanh Xuyên còn chưa nói hết lời, đã bị Lâu Anh cắt ngang, “Không được nhắc đến chuyện tối hôm qua.”
“Được, anh sẽ không nhắc đến.” Hạ Thanh Xuyên theo ý muốn của cô.
Anh ôm lấy eo cô từ sau lưng, ôm người vào trong lòng mình, sự giãy giụa rất nhỏ của cô đều bị anh dịu dàng hóa giải.
“Thời gian còn sớm, em muốn rời giường hay ngủ tiếp?” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
Lâu Anh cảm thấy cơ thể còn đau nhức, không muốn đứng dậy, nhưng cô lại lo lắng cho Hạ Thanh Xuyên, nên cô nói: “Anh dậy đi, em không dậy nổi.”
Hạ Thanh Xuyên đoán được tâm tư nhỏ này của cô, anh không chọc phá, ngược lại làm lời cô nói, “Được, anh sẽ đi làm bữa sáng cho em, em nhắm mắt thêm chút đi.”
Ở biệt thự của Lâu Anh không có quần áo của anh, nên Hạ Thanh Xuyên đã mặc áo tắm dài.
Anh đang định nhắn tin cho Hứa Dương kêu cậu ta lấy một bộ đồ đến đây, Lâu Anh nhìn thấy, khẩn trương hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Anh không thể mặc áo tắm dài luôn được, anh định kêu Hứa Dương đưa một bộ quần áo.”
“Đừng kêu anh ta đến.” Lâu Anh chống lại với khuôn mặt đầy kháng cự.
Đưa quần áo, đưa quần áo gì, sợ người khác không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?
Hạ Thanh Xuyên không nói gì, nhìn chằm chằm vào mặt cô, tựa như đang hỏi, “Em muốn anh làm sao bây giờ?”
Lâu Anh rối rắm một hồi, cuối cùng nói: “Ở góc hành lang là phòng khách của anh trai em, bên trong có quần áo của anh ấy, chắc là chưa từng mặc.”
Dáng người của hai người họ gần giống nhau, chắc là có thể mặc được.
“Được. Vậy anh đi đây, em ngủ tiếp đi, chờ một lát anh gọi em đến ăn cơm.”
Có lẽ là vì hành vi của Hạ Thanh Xuyên quá ấm áp, nên một chút khó xử cuối cùng trong lòng Lâu Anh đã biến mất.
Cơ thể của Lâu Anh vẫn có chút không thoải mái, nên sau khi hai người ăn sáng xong cũng không đi ra ngoài, mà ở nhà xem phim.
“Đúng rồi, anh không quay về, chú và dì có lo lắng không?” Lâu Anh đột nhiên nhớ đến chuyện này.
“Không sao đâu, anh đã nói với họ rồi.”
“Khi nào?”
“Tối qua sau khi em ngủ.”
Nhắc đến tối hôm qua, trên mặt Lâu Anh lại nóng lên, cô phải giả vờ bình thường.
Thấy Lâu Anh không nói lời nào, Hạ Thanh Xuyên cho rằng cô đang lo lắng sẽ để lại ấn tượng xấu cho hai vị trưởng bối, vậy nên anh đã trấn an một câu, “Yên tâm, họ sẽ không phản đối, ngược lại họ còn ước như vậy.”
Lời nói của anh khiến cho Lâu Anh giận dỗi, hừ, chính anh mới là người ước điều đó!
Hạ Thanh Xuyên thật sự ước gì được ở lại, anh cũng làm như vậy.
Trước kia không ở lại là vì quan hệ chưa đến, hiện tại cô đã là của anh, sao anh có thể một mình về căn chung cư lạnh như băng kia, đương nhiên anh sẽ chọn cô bạn gái mềm mại rồi.
Hạ Thanh Xuyên đang trầm mê yêu đương, một ngày 24 giờ anh hận không thể có 23 giờ ở bên cô.
Trừ ngày đầu tiên anh hứa sẽ không bắt nạt cô ra, thì những ngày sau đó, không có ngày nào anh để cô yên.
Lần đầu tiên Lâu Anh cảm thấy không tốt vì kỳ nghỉ quá dài, cô muốn làm việc, như vậy anh mới có thể khắc chế bản thân.
《 Cờ 》 muốn bắt kịp kỳ nghỉ hè nên đang trong giai đoạn làm hậu kỳ, phỏng chừng có thể hoàn thành trong một tháng.
Với tư cách là diễn viên chính, và do chính mình đầu tư, Hạ Thanh Xuyên đương nhiên phải tuyên truyền thật tốt.
Nhưng cái gọi là tuyên truyền thật tốt của anh chính là đi xem một chương trình và tham gia hai hoạt động.
Nhưng tốt xấu anh cũng lộ diện, không thấy Hạ Thanh Xuyên xuất hiện nữa, các fan đều tự hỏi có phải anh định chuẩn bị kết hôn không.
Nhón chân mong chờ hơn nửa năm, nửa năm này, Hạ Thanh Xuyên chỉ nhận đại ngôn của thương hiệu xa xỉ quốc tế, ngoài chuyện này ra thì không có tin tức gì khác, các fan đã gào khóc đòi ăn từ lâu.
Bộ phận tuyên truyền đã nắm chặt thời cơ, phim còn chưa ra mắt, nên có thể đặt một số phần ngoại truyện trước nhé!
【 Ở đây làm gì có ngoại truyện, rõ ràng là đang rải cẩu lương. 】
【 Tương tác giữa hai người rất ngọt, đặc biệt là Anh Anh người mặc nam trang, tràn đầy tình yêu. 】
【 Tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy. 】
【 Lầu trên, nếu bạn có khuôn mặt đẹp và gia thế như Lâu Anh thì bạn có thể. 】
Cơn gió bão hai tháng trước, lúc đó tuy gia thế của Lâu Anh không được tiết lộ trực tiếp, có người thích thăm dò, cũng không dám quá mức trắng trợn, nhưng không ít người trong giới hỗn loạn này đều biết, cô là thiên kim của Lâu thị tập đoàn đứng top10 trong nước, đây chính là một cô công chúa nhỏ sống sờ sờ! Khó trách lúc trước Hạ Thanh Xuyên nói mình trèo cao.
Sau khi chuyện này được lan truyền ngày càng rộng rãi, thì thân phận của Lâu Anh không phải là bí mật, fans của cô càng kiêu ngạo và tự tin hơn khi nói chuyện.
Người khác có khả năng tiềm quy tắc, nhưng công chúa nhỏ của họ sẽ không có chuyện đó!
Hơn nữa, tài nguyên của cô từ lúc đầu, là cô dựa vào thực lực của chính mình mà từng bước đi lên, không tồn tại chuyện dựa vào gia đình để đoạt tài nguyên.
Sao có thể có một người hoàn hảo như vậy!
Đến cả fans của Hạ Thanh Xuyên, trước kia bọn họ cảm thấy không có ai xứng với nam thần của bọn họ, Lâu Anh sao, lớn lên không tồi, không có tư liệu đen, không miễn cưỡng, nhưng sự nghiệp chênh lệch quá nhiều, vẫn có một bộ phận người cảm thấy nam thần của bọn họ bị ủy khuất.
Hiện tại: Nam thần, anh nhất định phải bảo vệ thật tốt cô dâu của mình đó!
Vốn nghĩ rằng theo thói quen lúc trước của Hạ Thanh Xuyên, anh sẽ không trả lời fans trên Weibo, nhưng không ngờ anh lại trả lời “Tôi sẽ làm.”
Tôi sẽ làm gì, sẽ bảo vệ thật tốt cô dâu của mình?
Tức khắc, anh lại lên hot search, mọi người sôi nổi nói bản chất thê nô của anh bị bại lộ.
Lâu Anh vốn không biết, nhưng sau khi Hoa Hoa gửi tin nhắn trêu chọc cô, cô mới biết.
Cô mắng Hạ Thanh Xuyên không biết xấu hổ ở trong lòng, “Ai là cô dâu của anh?”
“Chẳng lẽ không phải là em sao?” Hạ Thanh Xuyên cố ý trêu chọc cô.
“Không phải.” Lâu Anh không cho anh có cơ hội đùa giỡn mình.
Đàn ông thật sự là một loài sinh vật được một tấc lại muốn tiến một thước, trước kia anh luôn đùa giỡn cô để chiến tiện nghi của cô lúc không ở bên nhau, hiện tại càng quá đáng.
“Vậy anh sẽ sống cô độc quãng đời còn lại.” Hạ Thanh Xuyên thở dài.
“Sao anh có thể sống cô độc quãng đời còn lại, không biết có bao nhiêu cô gái nhỏ muốn sinh khỉ con cho anh đó!” Lâu Anh không thừa nhận mình lại bị trêu chọc, nên cô đã miệng không màng* và quay đầu đi.
*Miệng không màng: miệng không bận tâm
“Nhưng tôi chỉ muốn cô gái nhỏ ở trước mắt này thôi thì nên làm sao bây giờ, nếu cô ấy không chịu gả cho tôi, thì tôi sẽ thành một ông già độc thân.”
Giống như từ lúc bắt đầu, Hạ Thanh Xuyên đã đặc biệt tin rằng bọn họ có thể đi đến cuối cùng, mỗi câu nói đều không chừa đường lùi cho bản thân.
“Tại sao anh lại chắc chắn rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau?” Cô nắm lấy một lọn tóc dài trước ngực và xoắn nó trên ngón tay.
“Em cảm thấy sẽ có vấn đề gì có thể làm chúng ta tách ra? Tính cách? Em ngoan như vậy, cho dù sau càng ngày càng cáu kỉnh, anh cũng nguyện ý dung túng em. Gia đình? Ba mẹ anh không có bất kỳ phản đối, ba mẹ em cũng không có ý kiến, anh sẽ dùng thành tích trong tương lai để họ yên tâm. Tiền bạc? Anh không thiếu tiền, có thể nuôi em, trừ khi em chê anh không giàu bằng em……”
“Em không ghét bỏ anh.” Lâu Anh vội vàng nói.
Cô không theo đuổi sự xa hoa tột độ, Hạ Thanh Xuyên quả thật có thể nuôi nổi cô. Không, đây không phải là vấn đề mấu chốt, cô cũng không muốn anh nuôi, sẽ càng không ghét bỏ anh.
“Ngoài những thứ này ra, em cảm thấy vẫn còn vấn đề gì?”
Lâu Anh lắc đầu, giống như chuyện quan trọng nhất đã không sao.
“Cho nên, em đang lo lắng điều gì? Anh Anh, em hãy tin tưởng vào tương lai của chúng ta.”
Lâu Anh gật đầu, lời anh nói quả thật có lý.
Hạ Thanh Xuyên thấy thế, nhịn không được hôn cô.
Một lúc lâu sau, Lâu Anh mới tỉnh táo, lúc đầu cô định làm gì, hỏi về câu “Cô dâu” kia, cuối cùng vì sao lại biến thành thế này.
Hơn nữa, kể từ ngày hôm đó, Hạ Thanh Xuyên giống như đã mở được công tắc kỳ lạ nào đó, lúc nào cũng gọi cô là “Bà xã”, “Cô dâu”, còn buộc cô phải gọi anh là ông xã.
Nếu cô không muốn, thì anh sẽ không chịu buông tha cho cô, cỡ nào cũng phải chờ cô gọi rồi mới chịu thôi.
Lâu Anh nghĩ, có lẽ họ thật sự có thể gọi nhau như vậy cả đời.
Hoàn chính văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT