971. Bôi đen.

Lúc cái cây nở ra hai loại hoa hắc bạch này được đưa đến trước mặt Võ Ký, thì toàn thể Thiên Đoàn Ác Quỷ đã biến thành tang thi, không một ai may mắn thoát khỏi.

Hơn 1000 mạng người, ở trong mắt Võ Ký bất quá chỉ là một con số hắn chỉ nhíu mày cho qua, dù sao trên đời này số lượng người có thể lợi dụng cũng quá nhiều, hắn không để bụng.

Thư ký gõ cửa đi vào, hắn đứng ở cửa nhìn Võ Ký không nói lời nào, Võ Ký xoay người, cầm lấy báo cáo trên mặt bàn, thuận tay đưa cho thư ký, trầm giọng dặn dò:

"Đem phần báo cáo này sửa lại, nói là Phấn hoa hủy diệt toàn bộ Thiên đoàn Ác Quỷ, ngươi biết đi, điều ta muốn chính là hiệu quả như thế nào chứ."

"Rõ ràng, cái chết của toàn bộ Thiên Đoàn Ác Quỷ tính hết trên đầu An Nhiên!"

Võ Ký gật đầu.

"Mặt khác, chuẩn bị một ít lý do ứng đối, khẳng định Bách Hoa thành sẽ đưa ra một ít chứng cứ chứng minh An Nhiên vô tội, nhưng đó không phải kết quả ta muốn thấy."

"Đến lúc đó Bách Hoa thành nói cái gì, chúng ta bôi đen cái đó."

Vị thư ký kia cười cười, trong lòng đang nghĩ vô số lý do để ứng đối, ví dụ như Bách Hoa thành nói An Nhiên vô tội, Phấn Hoa không có độc, bọn họ liền bắt Bách Hoa thành lấy ra chứng cứ, nếu Bách Hoa thành lấy ra chứng cứ, bọn họ sẽ khẳng định chứng cứ kia là giả tạo, nếu Bách hoa thành lôi vị chuyên gia nào tới nói chứng cứ kia đáng tin cậy, bọn họ sẽ điên cuồng bôi đen vị chuyên gia kia.

Về bôi đen người khác, vị thư ký đây là nhân sĩ chuyên nghiệp, từ chuyện nhỏ tới vài thập niên trước hay đến những lời nói việc làm khi đã lớn, hắn đều có thể xuống tay, bôi đen toàn bộ, không sợ thanh danh của Bách Hoa thành sẽ không thối đi!

"Hảo hảo đi làm đi, sẽ không thiếu chỗ tốt với ngươi đâu."

Dưới sự phân phó của Võ Ký, vị thư ký kia gật gật đầu, cầm báo cáo xoay người đi làm việc.

Vài ngày sau, việc Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể trong cơ thể con người được chứng minh nói có sách mách có chứng, được truyền bá, tuy rằng những căn cứ lớn không biểu hiện ra ngoài nhưng trên thực tế họ đều đang chậm rãi tích lũy oán hận An Nhiên.

Nhưng mặc dù không có chuyện này, bọn họ cũng đã sớm oán hận ghen ghét với Bách Hoa thành vì Bách Hoa thành nắm giữ mấy ngàn dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.

Quả nhiên đúng theo câu nói, thành cũng vì nó, bại cũng vì nó, tuy rằng hiện tại không ai có thể phản kháng An Nhiên nhưng thanh danh của nàng chân chính bị dẫm đạp.

Nhưng hiện tại tinh lực của các căn cứ đều đặt ở việc đối kháng với chim chóc biến dị, rút không ra thời gian và tinh lực để phiền toái An Nhiên, càng sâu hơn, là bởi vì còn phải mua sắm vật tư và Phấn hoa tại Bách Hoa thành không thể không trưng ra gương mặt tươi cười, nhưng sau lưng thì liên tục mắng ra vài câu thô tục.

Ý của Võ Ký đây là muốn lợi dụng lực lượng quần chúng để lật đổ địa vị độc đại hiện giờ của Bách Hoa thành, vì tranh bá mai phục xuống một nét bút.

Nhưng không chờ kế hoạch của hắn thực hiện được, Bách Hoa thành đối với sự chỉ trích của căn cứ Võ Xuyên hay bất kỳ ai đều không chính diện đáp trả, chỉ đưa ra một phần báo cáo cụ thể chân thật về độc tính của Hắc hoa, để cảnh báo thế nhân không nên dễ dàng đụng chạm vào Hắc hoa.

Căn cứ Võ Xuyên nói Phấn hoa phá hỏng kháng thể con người, Bách Hoa thành không đáp lại nhưng hiện tại toàn bộ các căn cứ đều đang dùng Phấn hoa thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ vì chứng cứ của căn cứ Võ Xuyên mà không mua sắm Phấn hoa nữa hay sao?

Không mua Phấn hoa thì không phải tất cả mọi người phải biến thành tang thi hay sao?

Nhưng xác thật độc tính của Hắc Hoa có tồn tại, Bách Hoa thành không nói sai, chẳng lẽ bọn họ có thể nói căn bản Hắc hoa không có độc mà độc là Phấn hoa hay sao? Bất luận căn cứ nào đào tạo ra Hắc hoa đều biết, Hắc Hoa có độc, điều này căn cứ Võ Xuyên muốn bôi đen như thế nào?

-----------------------------

972. Hơi thở nghệ thuật

Đương nhiên, cũng có căn cứ đúc kết ra một kinh nghiệm, chỉ cần không thương tổn Phấn hoa, trong tình huống phát hiện cây Phấn hoa mọc ra Hắc hoa, kịp thời trước tiên diệt trừ Hắc hoa là được, ngàn vạn không thể diệt trừ Phấn hoa trước, sau mới diệt trừ Hắc hoa, như vậy độc tố của Hắc hoa không có gì ức chế rất nhanh sẽ khuếch tán lây lan trong diện rộng.

Điều này, không cần Bách Hoa thành phải chứng thực gì vì chỉ cần ai nghiên cứu chúng đều sẽ biết.

Nhưng có vài căn cứ hay đoàn đội lựa chọn trầm mặc, yên tĩnh xem kỳ biến, có chút cơ cấu lại lựa chọn châm ngòi thổi gió, thấy địa vị của Bách Hoa thành như hòn đảo bị cô lập mà vui mừng.

Vào xuân, thời tiết dần ấm lại, dây đằng xanh lục quấn quanh tấm lưới kim loại trên không như mạng nhện, khó có được một ngày như hôm nay không có đám chim biến dị đến quấy rầy, trừ bỏ một ít quái thú ở cửa phía Nam, đang chờ Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Trương Bác Huân, Vân Đào và vài phần tử chiến đấu đi dọn dẹp ra thì Bách Hoa thành còn tính là an bình.

Mọi người đều đã khôi phục lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày trồng trọt hoặc canh gác gì đó, sau đó thì đi sửa chữa nóc nhà, hay tu bổ lại tấm lưới kim loại trên đỉnh nhà mình, chỉ cần không gặp phải đám chim khổng lồ như lần trước, có tấm lưới và thực vật biến dị liên hợp lại phòng thủ thì mọi người vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.

Vì cấu tạo đặc thù của Bách Hoa thành, nóc nhà có sửa chữa hay không đều không sao cả, bởi vì sau khi nóc nhà bị đám chim biến dị phá sụp, nguyên bản nóc nhà bằng đá giờ đều được cây cối biến dị che đậy, mỗi nhà mỗi hộ đều như được khảm vào trong một thân cây khổng lồ.

Vì vậy có tu sửa nóc nhà hay không đều không sao cả, chỉ là có người muốn sửa phòng ở của mình cho đẹp một chút, không muốn giống người khác, thêm vào chút hơi thở nghệ thuật, những người như vậy ở trong những căn cứ khác phải lo nghĩ việc ăn bữa nay lo bữa mai đã hoàn toàn tuyệt tích nhưng trong Bách Hoa thành còn rất nhiều a.

Cho nên trên nóc nhà của mọi người, một lần nữa sửa chữa trang trí thêm chút hoa cỏ chim muôn gì đó, có người thì sửa nóc nhà nhà mình thành một cái vườn hoa, trồng hoa bên trên, có người thì trang trí nóc nhà thành bốn cái móc câu, dù sao cũng rất đẹp, Bách Hoa thành giờ nơi nơi đều có hơi thở nghệ thuật.

Nhưng chỉ có nhà An Nhiên là không làm gì, Chiến Luyện có hỏi qua nàng muốn tu sửa phòng ở nhà bọn họ một chút hay không, thổi vào đó chút hơi thở nghệ thuật, nhưng An Nhiên nhìn nóc nhà nhà mình, trên đó tất cả đều là gai nhọn, trên vách tường đều là hoa, từng đóa từng đóa đan xen, nếu không phải nàng phản đối mãnh liệt thì trong sân nhà nàng còn không có chỗ đặt chân, như vậy, làm sao có thể sửa lại để thổi chút hơi thở nghệ thuật vào a?

Nhà nàng a, đâu đâu cũng có nghệ thuật rồi, không cần sửa!

An Nhiên vung tay không đồng ý, Chiến Luyện chỉ có thể từ bỏ.

Đàn chim biến dị cứ cách hai ba ngày sẽ có một đợt từ phía Nam tràn tới phía Bắc, người ở phương Bắc bị lăn lộn khổ không nói hết, nhưng mà dù sao mọi người ở đây cũng lăn lê từ bắt đầu mạt thế tới giờ đã gần ba năm, phần lớn bọn họ đều có một chút ít bản lĩnh, Bách Hoa thành chỉ có thể quản tốt chính mình, còn lại, thật sự hữu tâm vô lực.

Cứ như vậy dưới hoàn cảnh ác liệt, mùa xuân chậm rãi tới.

"An Nhiên, An Nhiên!"

Triệu Như hô to gọi nhỏ, trong tay cầm một bình thủy tinh chạy vào sân nhà An Nhiên.

An Nhiên đang ở trong sân dạy Oa Oa vẽ tranh, nàng ngẩng đầu lên thấy bình thủy tinh trong tay Triệu Như, bên trong là mấy đóa hoa màu đen, cùng với một đóa hoa nhỏ màu trắng, mà trong bình thủy tinh kia đang đựng thứ nước màu đỏ, nhìn qua chính là máu.

"Đây là gì?"

An Nhiên không nhìn được tò mò hỏi:

"Có phát hiện mới, có phát hiện mới."

Triệu Như giống như hiến vật quý đưa cái bình ra trước mặt An Nhiên.

"Ngươi biết đây là cái gì không?"

----------------------

973. Vệ binh của Hắc hoa

"Hắc hoa, cùng Bạch hoa a."

An Nhiên trợn trắng mắt nhìn Triệu Như một cái.

"Ngươi có phải cho rằng ta bị mù màu hay không?"

"Hắc hoa a, Hắc hoa a!"

Đột nhiên Triệu Như đặt bình hoa trong tay xuống mặt bàn vẽ tranh của Oa Oa, máu đỏ trong bình vang ra vài giọt, làm Oa Oa đang vẽ tranh ngẩng đầu lên, mắt thấy vài giọt máu kia sẽ bắn vào cánh tay của Oa Oa, chiếc bóng của nàng di động, một hắc ảnh chợt lóe lên, chắn lấy vài giọt máu bắn tới.

Lực chú ý của Oa Oa bị những bông hoa màu đen và màu trắng này hấp dẫn, nàng cầm chiếc bút sáp trong tay chọc chọc vào Hắc hoa sau đó lại chọc chọc vào Bạch hoa, kinh ngạc nói:

"Ma ma, hoa màu trắng đang ăn bút sáp của con."

Lúc Oa Oa thọc bút sáp vào Hắc hoa, nó không hề có phản ứng, giống như Phấn hoa, thoạt nhìn chỉ như một đóa hoa bình thường mặc người khi dễ, mà bông hoa màu trắng kia lại cuốn lấy cánh hoa cắn chặt lấy bút sáp của Oa Oa khi nàng chọc vào hoa tâm của nó, liều chết không buông khẩu.

Bạch hoa này tựa hồ càng hung dữ hơn Hắc hoa rất nhiều, An Nhiên nhìn kỹ bình hoa Triệu Như mang tới đây, không đáp lại Oa Oa mà ngược lại nàng hỏi Triệu Như:

"Thật kỳ quái, đây là ngươi nuôi trồng ra sao? Chỉ có một gốc cây, mà có tận ba đóa Hắc hoa, một đóa Bạch hoa, ngươi dùng máu gì để nuôi trồng a?"

Nói như vậy, rất khó để sinh trưởng ra một đóa Phấn hoa, Hắc hoa còn khó hơn, trong một mảnh Phấn hoa, chỉ có thể sinh trưởng vài cọng Hắc hoa, nó thuộc về chủng loại biến dị trong biến dị.

"Mặc kệ là máu gì."

Triệu Như đặt mông ngồi xuống thềm đá dưới mái hiên, nàng nói:

"Hoa màu đen chỉ cần hấp thu được máu mới biến dị ra, ta dùng một cây giống Phấn hoa, dùng máu để nuôi dưỡng, kết quả dưỡng ra thứ này."

"Trong môi trường máu sung túc sẽ dưỡng ra những bông hoa màu đen, mà những bông hoa màu hồng sẽ tiến hóa thành những bông hoa màu trắng, nó sẽ ăn thịt người...."

An Nhiên lẩm bẩm tự hỏi, hừ một tiếng, lại nói:

"Nghe nói mỗi người trong Thiên đoàn Ác Quỷ đều dùng thân thể làm chất dinh dưỡng, đào tạo cây giống Phấn hoa, chuyện này còn không rõ ràng, hiện giờ lại bị đổ lên đầu ta đâu!"

"Ngẫm lại thì ngươi có đưa ra 100 phần chứng cứ, bọn họ đều không tin tưởng."

Triệu Như an ủi An Nhiên, chỉ chỉ bình hoa trên mặt bàn, nói với nàng:

"Trước kia trong Bách Hoa thành của chúng ta căn bản không có Hắc hoa, bởi vì Phấn hoa không hấp thu đến máu, hiện tại xuất hiện Hắc Hoa vì gần đây từng khối từng khối thịt chim rơi từ trên trời giáng xuống, ta nghĩ ở căn cứ Hoa Hải kia cũng là nguyên nhân này, Phấn hoa ở bên kia hấp thu được máu loãng, mọc ra Hắc hoa, bọn họ lại liều mạng diệt trừ bộ rễ dưới nền đất, kết quả toàn thành chết thẳng cẳng a."

An Nhiên ngồi bên cạnh gật gật đầu, duỗi tay bắn bắn một chút vào Bạch hoa đang cắn chặt cây bút sáp, đóa bạch hoa liền mở cánh hoa thả cây bút của Oa Oa ra.

Nàng suy nghĩ, kỳ thật Bạch hoa này hình dạng rất giống với hoa của Cầu Gai béo còn tính tình rất giống với Nhục hoa lúc trước, chúng đều tràn ngập tính công kích, thậm chí còn có cảm giác lục thân không nhận, ngay cả Oa Oa đều công kích, bất quá thể tích của Bạch hoa được tiến hóa từ Phấn hoa này rất nhỏ, còn không lớn bằng Hắc hoa, thoạt nhìn giống như vệ binh của Hắc hoa.

"Thân cành của Phấn hoa hấp thu được máu sẽ phân ra mầm biến dị thành Hắc hoa và Bạch hoa, vì hấp thu máu mới biến dị thành Hắc hoa sau này đừng ném thi thể của đám chim vào mảnh vườn Phấn hoa nữa."

Sau khi Chiến Luyện bị thương An Nhiên đã đuổi từng đóa từng đóa Hắc hoa ở trong Bách Hoa thành vào rừng rậm biến dị rồi, nhưng chỉ cần có thi thể của động vật biến dị hay máu thịt gì đó, nếu mầm non của Phấn hoa hấp thụ sẽ lại biến thành Hắc hoa nguy hiểm a.

------------------------

974. Tín nhiệm vô điều kiện

Cho nên Bách Hoa thành nghiêm cấm việc tùy tiện đụng chạm vào Hắc hoa miễn cho bị vệ binh Bạch hoa của nó bắt lại làm chất dinh dưỡng, đồng thời, nếu An Nhiên phát hiện ra Hắc hoa cùng vệ binh Bạch hoa cũng sẽ đuổi chúng đi ra ngoài.

Còn những căn cứ bên ngoài, tùy tiện đi, Bách Hoa thành lại không phải không cảnh báo bọn họ, không tiết chế đào tạo Phấn hoa và nuôi trồng sai cách đều là sự lựa chọn của bọn họ.

Từ thời khắc cây giống của Bách Hoa thành bị trộm ra họ đã vô pháp khống chế sự điên cuồng nuôi trồng Phấn hoa của các căn cứ khác.

Nói nhiều bọn họ còn tưởng rằng An Nhiên có âm mưu gì đó đâu.

Nếu mọi người đều không có ý tưởng hảo hảo chung sống, An Nhiên lại thủ hạ lưu tình không phải không còn gì để nói hay sao, nàng thật sự cao hứng tăng giá Phấn hoa lên gấp đôi, vì chuẩn bị tinh hạch cho những trận chiến tiếp theo.

Không phải muốn đánh nhau sao? Bách Hoa thành đương nhiên phải thừa dịp có thể kiếm tiền, kiếm thật nhiều a, ai biết giây tiếp theo, có cái căn cứ nào đó dẫn đầu phản lại, hiện tại không nhân dịp này hung hăng bóc lột bọn họ một khoản, sao có thể không làm bọn họ thất vọng vì một cây giống mà hao tổn tâm cơ, dụng tâm lương khổ a?

Kết quả là, các căn cứ khác lại càng thêm oán hận An Nhiên, nhưng trước khi đào tạo được Phấn hoa, họ vẫn chỉ có thể nâng tinh hạch đến Bách hoa thành mua Phấn hoa như cũ mà thôi.

Những căn cứ kia vẫn cảm thấy tựa hồ An Nhiên có dấu diếm gì đó, mặc dù bọn họ đã tìm hiểu khá rõ ràng, cây giống của Phấn hoa chỉ có thể nuôi sống trên thi thể của tang thi hệ thổ.

Nhưng không biết có phải do nơi sản sinh tang thi hệ thổ có gì không đúng hay là do nguyên nhân khác những cây giống của Phấn hoa trồng trên thi thể tang thi hệ thổ, chúng có sống, cũng có nở hoa nhưng thân cành cực kỳ nhỏ gầy, phảng phất như phi thường u buồn vì chính mình sinh không gặp thời, mới nở được hai ngày liền chết non, không giống như mua ở Bách Hoa thành, theo thân cành tìm đến gốc rễ của Phấn hoa có thể còn tìm được tinh hạch.

Ở những căn cứ khác, một cây giống chỉ là một cây, trồng trên thi thể tang thi hệ thổ, nở ra một bông hoa thì vẫn là cây đó, không có tinh hạch.

Cho nên những căn cứ kia, vì nuôi trồng Phấn hoa lại không thể không tiêu phí tinh hành càng nhiều, họ đến cửa Bắc của Bách Hoa thành mua rất nhiều cây giống, An nhiên lại "lén lút" bán cây giống, cũng có thể thu được một khoản tinh hạch không nhỏ.

Trong quần ma loạn vũ thế đạo giương cung bạt kiếm như vậy, căn cứ Kim Môn vốn yên lặng từ lâu đột nhiên thông báo tuyên bố một tin tức kinh người với toàn bộ các căn cứ khác ở mạt thế này.

Căn cứ Kim Môn đã nghiên cứu ra dược vật chống cự lại virus tận thế, rất an toàn không phá hỏng kháng thể của con người.

Tin tức này vừa bùng nổ toàn bộ các căn cứ khác không thể ngồi yên, bọn họ còn đang nửa tin nửa ngờ việc Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể con người hay không thì căn cứ Kim Môn đã dùng ngữ khí thập phần khẳng định đẩy ra loại dược vật này, hướng gió lập tức thay đổi.

Bọn họ lựa chọn việc tín nhiệm vô điều kiện với căn cứ Kim Môn!

Ngay sau đó, căn cứ Võ Xuyên lập tức tuyên bố muốn liên minh với căn cứ Kim Môn, vì thế lúc trước ngôn luận nâng Bách Hoa thành lên vị trí đầu tiên, lập tức chuyển hướng bắt đầu nâng chân thối cho căn cứ Kim Môn, đỡ căn cứ Kim Môn trở về địa vị căn cứ đứng đầu ở mạt thế.

--------------------------------

975. Không biết tính sổ sách

Tốc độ phong thủy thay phiên không khỏi quá nhanh một ít đi, trong lúc căn cứ Kim Môn đẩy ra một lượng lớn dược vật chống cự virus tận thế thì Phấn hoa, tinh hoa Phấn hoa thậm chí cây giống Phấn hoa của Bách Hoa thành lại ít người hỏi thăm.

Trừ bỏ căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu thành cùng với những căn cứ phụ cận và vài cỗ thế lực lớn mới phát lên sẽ đến mua Phấn hoa còn lại những căn cứ cách xa một chút đều không tới.

Người không tới nhưng bom lại tới nhiều lên.

Đổi tới đổi lui tựa hồ lại trở về điểm bắt đầu, những căn cứ bên ngoài đã tới thời kỳ bùng nổ oán hận với Bách Hoa thành và An Nhiên, lúc trước An Nhiên liều mạng tăng giá ào ào Phấn hoa, hành vi này dẫn tới sự bất mãn của mọi người, hiện tại bọn họ đã có thể dựa vào căn cứ Kim Môn, vậy còn nhịn Bách Hoa thành cái búa gì?

Tại Bách Hoa thành, một đám người đang tụ tập ở trong sân nhà An nhiên, tức giận than thở nhân tình ấm lạnh, lấy Bàn Tử là chủ, tức giận mắng nhiếc đám căn cứ gió chiều nào che chiều nấy, không những mắng còn muốn hạn chế việc xuất bán lương thực trong Bách hoa thành, không bao giờ đem vật tư bán cho những căn cứ bên ngoài nữa.

Bởi vì là mở họp nên Hồ Chính cũng tham dự vào cuộc họp này, hắn bất đồng với Bàn Tử, thân là người phụ trách của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, Hồ Chính thuộc phái chủ chiến.

Chiến Luyện cũng có khuynh hướng đánh giặc, nhưng ý của hắn là dẫn những căn cứ kia tới đánh Bách Hoa thành, bởi vì hắn không muốn rời vợ con hắn quá xa, vất vả chiến đấu thế này không phải chuyện một tháng không thấy vợ con một lần mà có khi cả năm không thể gặp mặt.

"Kỳ thật ý kiến của ta là muốn lấy một ít dược vật của căn cứ Kim Môn, tham khảo một chút."

An Nhiên nhìn mọi người, rồi chậm rãi nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Nghe nói dược vật mà căn cứ Kim Môn đẩy ra ngoài rẻ hơn một đóa Phấn hoa mấy ngàn tinh hạch."

Theo như lời nàng, tinh hạch cơ hồ đã trở thành loại tiền thông dụng trao đổi trong mạt thế, là loại tinh hạch bình thường to bằng hạt lựu, giống như kim cương a.

"Loại thuốc kia rẻ cái gì a?"

Bàn Tử hầm hừ tính toán sổ sách cho mọi người.

"Mấy ngàn tinh hạch một liều thuốc, tiêm vào trong thân thể chỉ có thể bảo đảm 1 người 1-2 tháng không cảm nhiễm virus tận thế, một người thôi đó, một căn cứ có đến mấy chục vạn người, nếu mỗi người đều tiêm một liều vậy so sánh giá cả đắt hơn gấp nhiều lần so với Phấn hoa của chúng ta."

"Đúng vậy, những căn cứ kia không biết tính toán gì sao? Ngốc đến chết."

Trong đầu Hồ Chính chỉ có một cây gân, lập tức phụ họa Bàn Tử.

Làm cho Triệu Như xem thường nói:

"Họ tung ra mánh lới là vừa an toàn vừa hữu hiệu, thuốc mà bọn họ tiêm vào người không phá hỏng kháng thể trong thân thể, còn so sánh hình tượng thì căn cứ Kim Môn càng làm cho người khác tin phục hơn."

"Ai biết thứ thuốc kia của bọn họ có hiệu quả không a? Ai biết được có khi chỉ là loại thuốc phòng chống uốn ván bình thường thì sao!"

Bàn Tử khá ác độc suy đoán, trong lời nói chua lòm kia, chỉ hận căn cứ Kim Môn lỗ vốn đến nhà bà ngoại đi.

An Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn không nói chuyện, Bàn Tử thấy thế đành phải thỏa hiệp nói:

"Được rồi, được rồi, ta đi tìm mua loại thuốc kia của bọn họ, giao cho ta giao cho ta là được, An Nhiên ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta hoảng sợ a."

Nói xong Bàn Tử liền chạy mất, hắn đi an bài nhân thủ đi mua dược vật của căn cứ Kim Môn, bất quá bởi vì hiện giờ việc đi lại trong mạt thế khá khó khăn, đất liền và sông biển đều có động vật biến dị, cho nên muốn lấy một ít dược vật về nghiên cứu không phải muốn là có ngay được.

------------------------------

976. Tưởng tượng

An Nhiên phải kiên nhẫn đợi khoảng một tuần, Bàn Tử mới lấy được một liều dược vật của căn cứ Kim Môn, lập tức Triệu Như túm lấy đi vào phòng thí nghiệm nghiên cứu.

Này không nghiên cứu thì thôi, vừa nghiên cứu, Triệu Như cảm thấy tức giận muốn kêu oa oa lên, nàng muốn vò nát báo cáo thành phần loại thuốc kia, hô lên với An Nhiên:

"Nhìn thấy không? Ngươi thấy không? thành phần của loại thuốc này giống như đúc với tinh hoa Phấn hoa, bất quá là pha loãng, pha loãng ra, vô sỉ, quá vô sỉ!"

"Ha, buồn cười."

An Nhiên nhìn lướt qua báo cáo trong tay Triệu Như, phía trên ghi một đống danh từ hóa học, An Nhiên không thích đọc sách tất nhiên không hiểu, nhưng đại khái minh bạch, kỳ thật thứ thuốc mà căn cứ Kim Môn xưng là dược vật ức chế được virus tận thế, vừa an toàn lại không có tác dụng phụ kia chính là tinh hoa của Phần Hoa mà Triệu Như nghiên cứu ra.

Đột nhiên sức tưởng tượng của An Nhiên mở ra, ngẩng đầu hỏi:

"Ngươi nói đi, một thời gian trước, có căn cứ đặt hàng một lượng lớn tinh hoa Phấn hoa có phải mua giúp cho căn cứ Kim Môn hay không? Bọn họ mua tinh hoa Phấn hoa của chúng ta về, sau đó pha loãng tạo thành thuốc tiêm rồi bán lại cho căn cứ khác...."

Vốn dĩ Bách Hoa thành đã không tiếp nhận đơn đặt hàng tinh hoa Phấn hoa với số lượng lớn nữa, nhưng bởi vì căn cứ Kim Môn đẩy ra dược vật đánh sâu vào kinh tế làm ảnh hưởng lớn tới tiền thu tinh hạch của An Nhiên cho nên vì bảo đảm mỗi ngày An Nhiên có lượng tinh hạch sung túc bổ sung năng lượng, có một căn cứ muốn đặt hàng số lượng lớn tinh hoa Phấn hoa Bách hoa thành đành tiếp nhận, bắt đầu sản xuất số lượng lớn tinh hoa Phấn hoa.

"Ngươi đừng nói nữa, tức chết ta, tức chết ta a!"

Đối mặt với sức tưởng tượng của An Nhiên, Triệu Như cảm thấy rất có khả năng như vậy, đám người kia việc gì cũng có thể làm được a!

"Ta đại khái đoán được những căn cứ kia thật vô sỉ nhưng không nghĩ tới, căn cứ Kim Môn một căn cứ lớn như vậy thế nhưng cũng sẽ làm như vậy."

An Nhiên đứng dậy, thuận tay kéo ra bản báo cáo trong tay Triệu Như, nhìn thoáng qua, nhướng mày, nói với Triệu Như:

"Bất quá nâng càng cao càng dễ suy sụp, bọn họ cần mua số lượng tinh hoa Phấn hoa rất lớn để chế tạo, tạm thời chúng ta nhìn xem căn cứ Kim Môn muốn hát tuồng kiểu gì, số lượng tinh hoa Phấn hoa trong tay họ dù có pha loãng cũng sẽ có một ngày dùng hết, dùng xong, không có dược tề để bán xem bọn họ làm thế nào."

Khi hai người đang nói chuyện, Bàn Tử tràn đầy vui sướng chạy từ xa tới, cao hứng nói với Triệu Như:

"Triệu Như, Triệu Như, sinh ý tới rồi, ta đã nói mà Phấn hoa của Bách hoa thành sẽ không xong đời nhanh như vậy đi, các ngươi xem này, đây là đơn đặt hàng của căn cứ Bắc Sơn, thủ lĩnh của bọn họ tên là Thẩm Hồng Kiêu, muốn mua tinh hoa Phấn hoa với số lượng lớn a."

Đại sinh ý a, đại sinh ý a, trong tình huống toàn bộ ngành sản xuất Phấn hoa của Bách Hoa thành đang trì trệ, căn cứ Bắc Sơn đã đưa một đơn đặt hàng với số lượng nhiều như vậy, tuy rằng giá cả bị họ đè ép xuống thấp một chút nhưng số lượng rất nhiều a.

Tất nhiên Bàn Tử phi thường cao hứng.

"Căn cứ Bắc Sơn?"

An Nhiên nhắc đi nhắc lại tên này, rồi quay đầu nhìn Triệu Như, hai người trao đổi một ánh mắt hiểu ngầm với nhau sau đó An Nhiên tiếp nhận đơn đặt hàng trong tay Bàn Tử, nhíu mày nói:

"Căn cứ Bắc Sơn này ta nhớ rõ, họ đã vài lần đặt đơn hàng tinh hoa Phấn hoa với số lượng lớn, mỗi lần giá cả đều đè ép càng thấp, căn cứ của bọn họ chỉ xem như một căn cứ loại nhỏ, nhưng vì sao căn cứ loại nhỏ như này lại có nhu cầu càng lúc càng lớn với tinh hoa Phấn Hoa như vậy, vì sao a?"

------------------------

977. Khẳng định kiếm lời không ít đi.

"Cần gì quan tâm đến chuyện đó, chúng ta có thể kiếm tiền không phải rất tốt hay sao? Hai người làm sao vậy?"

Bàn Tử không rõ vì cái gì An Nhiên không có chút biểu tình cao hứng nào, mà thoạt nhìn Triệu Như cũng tựa như phẫn nộ cực kỳ, lúc trước Triệu Như còn đang rầu rĩ về thị trường Phấn hoa không tốt, thị trường của tinh hoa Phấn hoa bị dược vật của căn cứ Kim Môn đánh cho một cú vết thương đầy mình, hiện tại căn cứ Bắc Sơn muốn đặt số lượng tinh hoa Phấn Hoa lớn như vậy, vì sao bộ dạng Triệu Như giống như không muốn bán?

"Ta cảm thấy căn cứ Bắc Sơn ép giá cả tinh hoa Phấn Hoa xuống quá thấp."

An Nhiên không nói thứ khác, chỉ rối rắm giá cả trên đơn đặt hàng, lúc trước nàng không nhìn thấy vấn đề gì trong đó, người khác không mua tinh hoa Phấn hoa thì vẫn có căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu thành và một số thế lực trung thành tận tâm với Bách Hoa thành đặt hàng tinh hoa Phấn hoa.

Căn cứ Bắc Sơn không chung tâm với Bách Hoa thành nhưng cũng không đứng bên căn cứ Võ Xuyên hay căn cứ Kim Môn, họ vẫn mua sắm tinh hoa Phấn hoa nhưng mỗi lần đều đặt một lượng hàng lớn, ép giá rất thấp, vài lần trước Triệu Như đã thương lượng với An Nhiên, dù gì có tinh hạch mà không kiếm thì cũng chỉ để đó, vì vậy đều bán hết.

Nhưng hiện tại sau khi nghĩ sâu xa, An Nhiên thấy căn cứ Bắc Sơn ép giá cả của một lọ tinh hoa Phấn hoa chỉ xấp xỉ bằng một đóa Phấn hoa, giá cả như này là muốn An Nhiên làm công không cho căn cứ Kim Môn hay sao?

Bàn Tử lại chưa thấy có vấn đề gì, vẫn mang bộ dạng cao hứng phấn chấn, vì thế An Nhiên cười một tiếng nói với Bàn Tử:

"Nói với ngươi, hiện tại ta và Triệu Như đang hoài nghi, trong này có âm mưu lớn gì đó, căn cứ Võ Xuyên nói Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể của con người, kỳ thật không phải muốn châm ngòi thổi gió phá hỏng quan hệ giữa Bách Hoa thành và toàn bộ những căn cứ khác hay sao...."

Dừng một chút, An Nhiên còn nói thêm:

"Ta nói như vậy, trên thực tế, căn cứ Võ Xuyên chính là muốn bôi đen chúng ta vùi dập chúng ta xuống tới đáy đi, làm toàn bộ mọi người nghiêng về một phía."

"Nghiêng về phía nào?"

Bàn Tử nghiêng đầu một cái, trừng mắt, có chút khinh thường hỏi An Nhiên:

"Nghiêng về căn cứ Võ Xuyên hay sao? Không phải ta khinh thường bọn họ, bọn họ trừ việc bắt người tới làm thí nghiệm ra thì một cái nụ hoa cũng chưa trồng ra."

"Nghiêng về căn cứ Kim Môn."

Triệu Như tiếp lời An Nhiên, sắc mặt nàng đã chuyển sang xanh mét.

"Đây thật là một âm mưu lớn, căn cứ Võ Xuyên không ngừng bôi đen chúng ta, toàn bộ những căn cứ khác sẽ không tín nhiệm Bách Hoa thành dù tinh hoa Phấn hoa của chúng ta có an toàn vô hại thế nào nhưng không có ai tin tưởng, vì vậy sẽ không có người tới mua sắm."

"Mà ngay vào lúc này, căn cứ Kim Môn vốn luôn bảo trì hình tượng tốt đẹp kia đưa ra một loại dược tề có thể ức chế được virus tận thế lại cực kỳ an toàn và hữu hiệu, giá cả còn tiện nghi, như vậy toàn bộ tinh hạch của những căn cứ bên ngoài sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy về căn cứ Kim Môn."

An Nhiên tiếp tục nói, cười lạnh nhìn biểu tình trợn mắt há mồm của Bàn Tử.

"Nhưng trong thiên hạ, nơi có thể làm Phấn hoa sinh sôi nảy nở với diện tích lớn giống như chỉ có trong phạm vi năng lực của ta đi, căn cứ Kim Môn không thể trồng ra diện tích lớn Phấn hoa vì vậy bọn họ chỉ một cái biện pháp..."

Bàn Tử đánh gãy lời nói của An Nhiên, lập tức sáng tỏ, cả giận nói:

"Thu mua tinh hoa Phấn hoa với giá thấp từ Bách Hoa thành, lấy về pha loãng với nước rồi bán! Tuy rằng một liều thuốc có giá mấy ngàn tinh hạch, nhưng một lọ tinh hoa Phấn hoa có thể pha loãng với lượng nước rất lớn, tóm lại căn cứ Kim Môn kiếm lời, hơn nữa khẳng định kiếm lời không ít đi."

-----------------------------

978. Chỉ nhận tinh hạch không nhận người

Triệu Như nói tiếp:

"Cho nên điều này cũng giải thích được vì sao thứ thuốc kia của căn cứ Kim Môn chỉ có thể ức chế được virus tận thế mà không thể thanh trừ nó, bởi vì đó là tinh hoa của Phấn hoa pha loãng, hiệu quả suy giảm, mà căn cứ Bắc Sơn này kỳ thật là mua tinh hoa Phấn hoa cho căn cứ Kim Môn!"

"Cho nên có thể suy đoán."

An Nhiên gật gật đầu, không quên đưa đánh giá với cái âm mưu to lớn này.

"Căn cứ Bắc Sơn, căn cứ Võ Xuyên, căn cứ Kim Môn, ba căn cứ này sắm ba vai khác nhau, căn cứ Kim Môn đưa ra kỹ thuật cùng tinh hạch, căn cứ Võ Xuyên giả làm ác nhân, căn cứ Bắc Sơn ra mặt đàm phán sinh ý với Bách Hoa thành, phân công thật tốt a!"

"TMD, định đem chúng ta chơi xoay quanh như khỉ a!"

Lúc này Bàn Tử cũng giống như Triệu Như, tức giận muốn dậm chân, chỉ hận hiện tại không thể vọt tới ba cái căn cứ kia cuồng loạn oanh tạc một trận, xả mối hận trong lòng.

Nhưng mà, đột nhiên An Nhiên bình tĩnh lại, dặn dò Bàn Tử:

"Việc này không cần phải tức giận như vậy, bọn họ muốn Bách Hoa thành thành kho sản sinh nguyên liệu cho họ thì chúng ta đây cũng hảo hảo mà chơi đùa với họ, ngươi đi ra ngoài, tìm đám sứ giả của căn cứ Bắc Sơn nói, Bách Hoa thành không bán tinh hoa với số lượng lớn, chỉ bán từng lọ từng lọ một, giá cả của 1 lọ giống như trước kia, không mặc cả, sau này ai tới mua đều là giá đó, không thể thấp hơn dù là 1 viên tinh hạch."

"Khẳng định bọn họ sẽ mua."

Bàn Tử hừ một tiếng sau đó lại nói:

"Dù bọn họ có đem toàn bộ tinh hoa Phấn hoa cho căn cứ Kim Môn pha loãng với nước đi nữa thì số lượng dược tề kia chắc cũng sẽ không quá nhiều, căn cứ Kim môn vẫn sẽ tìm cách để kiếm tinh hoa Phấn hoa."

"Ngươi đi tìm Trần Triều Cung, hỏi hắn một chút về căn cứ Kim Môn, hiện giờ có chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên phong cách xử sự lại biến thành như vậy?"

An Nhiên nhíu mày, trong ấn tượng của nàng tuy rằng căn cứ Kim Môn có thù oán với nàng nhưng dù vậy cũng không đến mức này.... Âm hiểm a, năm trước đều trực tiếp dùng máy bay ném bom oanh tạc, năm nay sao lại chơi bản cung tâm kế thời mạt thế chứ?

Bách Hoa thành chỉ nhận tinh hạch không nhận người.

Lập tức Bàn Tử gật đầu đi ra ngoài xử lý việc An Nhiên dặn dò, nếu bọn họ đã nhìn thấu được cái âm mưu lớn này mà căn cứ Bắc Sơn nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, việc này còn phải chậm rãi từ từ, tạm thời hắn sẽ đi tới Tiểu Chu thành nhìn xem đám người kia nói như thế nào, sau đó nghĩ cách xả hận, trước tiên phải nhục nhã đám người kia một trận rồi nói sau.

Bàn Tử ra khỏi thành, cửa Bắc vẫn rối loạn như cũ, lúc trước Chiến Luyện an bài Hồ Chính xây một cái tường vây ở bên ngoài căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, toàn bộ vật tư Bách Hoa thành sẽ bán cho Tiểu Chu thành, sau đó từ Tiểu Chu thành điều chỉnh tăng giá bán cho người bên ngoài.

Còn giá bán lẻ đều là do người của Tiểu Chu thành nói chuyện bàn bạc với những căn cứ khác.

Căn cứ Thời Đại đã từ bỏ kinh thương và làm ruộng, hoàn toàn chuyển hướng sang quân sự hóa, phòng thủ bên ngoài của Bách Hoa thành bây giờ đều do căn cứ Thời Đại phụ trách, toàn bộ dị năng giả ưu tú của Tiểu Chu thành cũng đều được căn cứ Thời Đại an bài.

Cứ như vậy, Tiểu Chu thành càng ngày càng loạn, người từ bên ngoài tới đều đặt chân ở Tiểu Chu thành, vì thế trị an càng ngày càng kém, đồng thời năng lực của Tiểu Chu thành càng lúc càng yếu, giống như một đống bùn lầy, hoàn toàn dựa vào Bách Hoa thành không thể vực dậy được.

Mà người của căn cứ Thời Đại thể trạng cùng dục vọng nguyên thủy càng ngày càng cường, càng ngày càng bưu hãn, nhưng bởi vì quản lý theo kiểu quân sự, những sự tình dơ bẩn hủy hoại danh dự quân nhân thì càng ngày càng ít.

---------------------------------

979. Lão Trần tỉnh

Lúc đầu An Nhiên muốn phái Bàn Tử đi tìm Trần Triều Cung, Trần Triều Cung đang an dưỡng tại Tiểu Chu thành lại để người truyền lời nói hắn muốn gặp An Nhiên.

Bởi vì dùng tinh hoa của Phấn Hoa, mệnh của hắn xem như được nhặt về, nhưng cũng khó để có tinh thần nói chuyện, nên đoạn thời gian này, thân thể hắn cơ hồ như đang đánh giặc, mỗi ngày đều ngủ sau, thỉnh thoảng có tỉnh lại thì ý thức luôn mơ mơ hồ hồ.

Cho nên tin tức đưa tới Bách Hoa thành, Bàn Tử lại đi ra ngoài nhục nhã đám người căn cứ Bắc Sơn, vì vậy An Nhiên chỉ có thể một mình mang theo bảo tiêu đi gặp Trần Triều Cung, chờ An Nhiên vội vàng chạy tới Tiểu Chu thành thì ý thức của Trần Triều Cung có chút tan rã.

Hắn cố gắng gượng để tỉnh táo, nhìn An Nhiên đứng bên giường bệnh, vẫy tay, dùng tiếng nói khàn khàn nhỏ giọng nói:

"An Nhiên, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi, ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta."

"Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này, sau đó trở lại như thế nào?"

Nếu Trần Triều Cung đã nói như vậy, An Nhiên cũng không khách khí trực tiếp hỏi:

"Cụ thể thế nào ta cũng không biết."

Trần Triều Cung cố cử động khuỷu tay chống người dậy, thở dốc nói:

"Bất quá ta có thể nói với ngươi là, ta bị mang về căn cứ Kim Môn, bọn họ thu hoạch kháng thể từ trong thân thể của ta, nói trước khi kháng thể của ta biến mất sẽ đem ta đưa về."

"Căn cứ Kim Môn, thu hoạch kháng thể từ trên người ngươi?"

An Nhiên gật đầu, nàng đoán không sai, liều thuốc kia của căn cứ Kim Môn quả thật có quan hệ tới Bách Hoa thành.

Đang lúc An Nhiên rũ mắt ngưng thần tự hỏi, trong lòng vừa động, tựa như chợt nhớ tới việc lớn nào đó, sắc mặt trắng bệch, sau đó cúi đầu, vội vàng dặn dò Trần Triều Cung một câu.

"Trần tiên sinh, ngươi hảo hảo nghỉ ngoi, ta còn có việc gấp."

Sau đó, An Nhiên xoay người đi nhanh tới cửa, nàng nghe tiếng Trần Triều Cung dùng sức lực rất lớn giương giọng nói:

"An Nhiên, ngươi phải chú ý căn cứ Kim Môn, hiện tại nó đá không phải căn cứ Kim Môn trước kia nữa."

An Nhiên khựng lại, trán đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch quay đầu lại.

"Ta hiểu."

"An Nhiên, An Nhiên, lão Trần có tỉnh không?"

Vào lúc này, cửa phòng bất thình lình mở ra, Bàn Tử đứng ngoài cửa, nhô đầu vào, muốn gặp Trần Triều Cung một lần, hắn với Trần Triều Cung là chân ái a, vừa nhục nhã xong đám người căn cứ Bắc Sơn, liền thu được tin tức, Trần Triều Cung vất vả lắm mới có thời gian thức tỉnh dài như vậy, vì thế hắn trực tiếp chạy lại đây, tính toán trò chuyện một lát với Trần Triều Cung.

An Nhiên lại bước tiếp, dùng tốc độ như bay đi ra ngoài cửa phòng, dùng một tay đẩy Bàn Tử ra ngoài cửa, lôi kéo hắn ra ngoài bệnh viện.

Bàn Tử lúc này còn đang kêu lên.

"Đợi chút, đợi chút, An Nhiên, ngươi làm sao vậy, ta nói mấy câu với lão Trần đã, hỏi xem hắn có tốt lên chút nào không."

"Còn muốn nói gì? Chúng ta đều bị người bưng bít!"

An Nhiên túm chặt lấy ống tay áo của Bàn Tử.

"Đi nhanh, ta nói với ngươi, hiện tại nhanh chóng gọi Chiến Luyện, đem toàn bộ sức chiến đấu của Bách Hoa thành tập hợp lại, hai cửa nam bắc không cần quản nữa, nhanh lên!"

Bàn Tử vừa nghe, hô lên không tốt, hai cửa nam bắc không cần quản thì là chuyện lớn thế nào chứ? Vì thế không cần An Nhiên lôi kéo, hắn cất bước đi nhanh về phía trước, lao ra vài bước, vừa đi vừa quay đầu hỏi An Nhiên.

"Bên trong Bách Hoa thành của chúng ta bị bom tập kích hay sao? Hay lại có người ôm bom tự sát??? Những người này thật không biết xấu hổ."

---------------------------

980. Chó cùng rứt giậu

Ven đường người đến người đi, sôi nổi dừng chân nhìn An Nhiên, An Nhiên liếc Bàn Tử một cái, cả giận nói:

"Đại phú hào a, đại phú hào a, ngươi ngốc đến chết! Đại phú hào ở đâu a??? Nó sắp bị bưng bít rồi!"

"Đại phú hào, đại phú hào sao???"

Bàn Tử thấy An Nhiên không nói rõ, cũng gấp đến độ nhảy lên, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hắn la lên vừa chạy vừa mắng.

"TMD, đại phú hào bị bưng bít a!!!"

Người khác hoàn toàn nghe không hiểu Bàn Tử và An Nhiên đang nói gì, nhưng Bàn Tử biết, hắn theo An Nhiên một đường đi đến hôm nay, lại hiểu rõ, đại phú hào kia là nơi An Nhiên gieo tinh hạch của nhục hoa ở căn cứ Diệu Dương.

Đương nhiên, hiện giờ đã bị thành di chỉ bị mai một vào biển rừng mênh mông, người tới không có chút tài năng thì không thể tìm thấy chỗ di chỉ, tựa như, người có thể tìm được căn cứ Diệu Dương, cũng như tìm được Đại Phú hào, đều là một đám người không đơn giản.

Bọn họ có chỗ nào không hợp liền đi đào lấy tinh hạch của Nhục Hoa a, tuy rằng chỉ là cái tinh hạch giả, nhưng ý đồ này là rút củi đáy nồi đối với Bách Hoa thành a!

"Còn nữa, vừa rồi ngươi cùng đám người căn cứ Bắc Sơn kia nói những gì?"

An Nhiên chạy theo sau Bàn Tử, vừa chạy vừa hỏi.

Bàn Tử chạy phía trước, vừa chạy vừa trả lời:

"Ta còn có thể nói gì? Tất nhiên là hung hăng nhục nhã bọn họ một trận, ta còn nói cho bọn họ, về sau muốn một lần mua 10 lọ tinh hoa Phấn hoa trở nên là không có khả năng, nhiều nhất chỉ có thể mua 2 lọ, bọn họ muốn mua 10 vạn bình tinh hoa có bản lĩnh phái 5 vạn người tới mua a!

"Đến, chó cùng rứt giậu!"

An Nhiên đánh giá một câu, hiển nhiên, căn cứ Bắc Sơn biết việc mua sắm tinh hoa Phấn hoa với số lượng lớn là vô vọng, cho nên lập tức quay lưng lại xuống tay với Đại phú hào!

Bàn Tử vừa nghe cả người liền đổ mồ hôi lạnh, chạy như bay về phía cửa Bắc, An Nhiên lại hít một hơi thật sâu, để người quản lý của căn cứ Thời Đại đưa nàng về Bách Hoa thành, lúc ngồi trên xe, bắt đầu nhắm mắt nâng cao tinh thần, chỉ huy biển rừng mênh mông đấu tranh với những kẻ xâm lấn.

Tựa hồ đối phương đã sớm đi vào rừng rậm biến dị nhưng không có biểu hiện mang tính công kích, khoảng cách lại quá xa với Bách Hoa thành cho nên không khiến cho rừng rậm biến dị xôn xao, vì vậy cũng không khiến cho An Nhiên chú ý.

Bọn họ có không ít người đã ở khá nhiều ngày ở gần Đại phú hào, sau khi sứ giả của căn cứ Bắc Sơn không đạt thành giao dịch với Bàn Tử xong những người này đột nhiên công kích cây cối biến dị, trước tiên là chặt bỏ thân cành của cây cối toàn là dị năng giả hệ kim được trang bị hoàn mỹ, cấp bậc dị năng của mỗi người này đều rất cao, cây cối bị phạt xuống đều bị đẩy ra phía sau cho dị năng giả hệ hỏa thiêu hủy.

Trên bầu trời cũng có vô số máy bay bay lượn, dị năng giả và bom đạn rải những hỏa cầu xuống Đại phú hào, họ tính thiêu đốt hết một mảnh cây cối ở đấy rồi nói sau.

An Nhiên nhìn nhìn trong đầu, Nhục Hoa phát ra cảnh báo với nàng, trước đó nó cũng đã ở thế thượng phong, mấy con muỗi sắt bay tới bay lui trên bầu trời kia rất nhanh bị cây mây sinh trưởng nhanh chóng đánh hạ xuống, đó đều chỉ là một ít dây mây bình thường, bản thể của Nhục hoa không xuất hiện thậm chí nó vẫn còn đang ngủ đông ở đám biệt thự của Hà Tây trong căn cứ Diệu Dương.

Kỳ thật đối với đợt xâm lấn này, Nhục Hoa có thể đối phó nhưng tinh thần đối phương đã xác định vị trí là Đại phú hào của căn cứ Diệu Dương, mà Đại phú hào kia, là bẫy rập đầu tiên mà Chiến Luyện thiết trí cho thế nhân.

Trên thực tế, vị trí của Nhục hoa lệch khỏi quỹ đạo tấn công không ít, Đại phú hào ở phía đông căn cứ Diệu Dương, tinh hạch Nhục Hoa nằm ở trong khu biệt thự phía Tây, lúc trước chỉ có một thân cành của Nhục hoa theo An Nhiên từ Hà Tây mọc đến phía Đông, sau đó nó bá chiếm toàn bộ Đại phú hào.

---------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play